CHƯƠNG 37: BLACK THỨ NHẤT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Harry trừng mắt liếc nhìn Snape một cái rồi duỗi tay ôm đứa nhỏ vào trong ngực, sau đó cậu có đứa nhỏ một cái "Bùa thư giãn tinh thần", hy vọng cái này có thể làm cho đứa nhỏ bình tĩnh lại. Nhưng rất hiển nhiên dù có dùng bùa chú cũng không có thuận lợi trấn an được đứa nhỏ này, nó vẫn luôn giãy giụa giống như một con dã thú vậy chẳng qua là có hơi nhỏ một chút mà thôi.

"Ngu ngốc!" Salazar bước qua, tát một cái lên trên đỉnh đầu của đứa nhỏ kia, khiến nó ngây dại trong nháy mắt.

"Saar, đừng như vậy." Harry lắc lắc đầu, "Đứa nhỏ này nhất định tận mắt nhìn thấy người thân của mình chết..." Nháy mắt cậu lại dừng lại và cậu cũng không có quên, Salazar cũng tận mắt nhìn thấy bà Slytherin rời đi —— tuy rằng bà ấy không chết nhưng Salazar vẫn không thể gặp lại mẹ của mình được nữa.

"A ——" cậu bé kia lớn tiếng tru lên và đau khổ mà khóc lớn tiếng giống như cả thế giới này đều vứt bỏ mình vậy. Mà cái hồ nước sinh sản Âm Thi đang quay cuồng không ngừng, bọt nước màu đen không ngừng sôi sục lên rồi lại vỡ tan giống như dung nham núi lửa vậy.

Snape không thể nhịn được nữa nên cho đứa nhỏ kia một cái bùa yên lặng khiến cho mọi tiếng khóc nháo của đứa nhỏ biến thành yên lặng không tiếng động. Nhưng Harry không tán thành với cách làm này rốt cuộc thì đứa nhỏ này yêu cầu phát tiết...... Đặc biệt là khi đứa nhỏ thấy được nhiều chuyện đáng sợ như vậy...... Suy nghĩ một chút, ai mà có thể không hề sợ hãi mà đi thưởng thức cảnh Âm Binh ăn người?

Harry vỗ vỗ sau lưng đứa nhỏ từng chút từng chút một hy vọng có thể khiến nó dừng khóc thút thít lại. Nhưng không hề có hiệu quả nào và đứa nhỏ vẫn đang khóc thậm chí âm thanh cũng càng lúc càng lớn.

"Có lẽ cậu ta cần bình tĩnh lại." Salazar cho cậu bé một cái "Stupefy", "Được rồi, hiện tại chúng ta chỉ cần đối phó với hồ nước này là được." (Stupefy: Bùa choáng)

Thật là...hữu hiệu. Harry thở dài, nhưng cậu một chút đều không có nói là Salazar làm sai, rốt cuộc thì cậu bé này thật sự có hơi ồn ào —— đương nhiên cậu cũng không thể bởi vì như vậy mà đi trách cứ cậu bé nhỏ này.

Hồ nước này tràn ngập hơi thở tà ác rất giống như là ma quỷ từ địa ngục bò ra lây nhiễm nó vậy. Chỉ cần là vật còn sống thì sẽ bị nó lây nhiễm và biến thành Âm Binh. Rõ ràng đây là một hồ nước có phép thuật. Snape dựng cái vạc lên, bắt đầu phân giải cái lọ nước mà hắn lấy được, còn Harry và Salazar thì ra bên ngoài phóng ra vô số bùa xem nhẹ và bùa đuổi Muggle.

Snape thật sự đã được cấp bậc Bậc Thầy đối với việc nghiên cứu độc dược, thậm chí có rất nhiều Bậc Thầy Độc Dược lớn tuổi cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng cái hồ nước đen này đối với hắn mà nói thì lại rất...... Khủng bố. Không sai, chính là khủng bố. Cũng không phải không thể phá giải, nhưng chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung về nó. Cho dù Snape cũng không cảm thấy sợ hãi nhưng hắn vẫn như cũ đặt tên cho chỗ này là Hồ nước khủng bố.

"Máu của Bạch Kỳ Mã chỉ có trung hòa lời nguyền tà ác nhưng cũng không thể trung hòa nhiều như vậy được." Snape nói, hiện tại hắn cần một cách khác, một con đường khác, "Cũng không hoàn toàn là độc dược, còn có lời nguyền tà ác...... Tất cả sinh vật bị kéo xuống nước đều phóng ra lời nguyền sinh mệnh cho nên hồ nước này mới có thể thành như vậy."

"Không thể phá giải?" Harry rất sốt ruột, cậu hiểu rõ năng lực của Snape.

"Có thể." Snape nói một cách khô cằn và duỗi tay từ trong nhẫn không gian lấy ra một đống vật phẩm tà ác mang theo màu sắc hắc ám —— đầu lâu, răng nọc, nọc độc, kịch độc của con nhện...... Mỗi loại đều khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

"Tại sao anh lại có những thứ này!" Harry hỏi một cách gay gắt nhưng ngay sau đó cậu lại lập tức ngậm miệng lại. Dọc theo đường đi bọn họ khẳng định sẽ gặp được rất nhiều chuyện đáng sợ, chuẩn bị những thứ này đó...... Cũng không thể trách Snape được.

Lúc này, Harry hoàn toàn không có ý thức được bản thân cậu luôn tự động tìm lấy cớ cho Snape —— cho dù Snape làm cái gì thì cậu đều tự động lấy cớ cho hắn. Ngoài ra còn đem một người "tà ác" tưởng tượng thành một người tốt vừa hoàn mỹ, vừa dũng cảm.

Snape nhìn Harry một cái rồi cúi đầu tiếp tục đùa nghịch những đồ vật kịch độc đó. Khi hắn đem răng của xà quái và những sợi tơ của nhện của Orakney trộn lẫn vào nhau thì hắn đã tạo ra một lời nguyền càng ác độc hơn nữa —— giam cầm hàng ngàn hàng vạn Âm Thi và khống chế hàng ngàn hàng vạn Âm Thi.

"Đây là cái gì?" Harry hỏi.

"Độc dược." Snape lại nói tiếp hai chữ một cách khô cằn. Sau đó đem độc dược đã điều chế tốt ở trong vạc đổ vào hồ nước đen, trong nháy mắt tất cả Âm Binh đều bị triệu hồi trở về và hồ nước đen là nơi giam cầm Âm Binh.

Snape đặt một chậu đá ở hồ nước đen và trong chậu đá có chứa độc dược giam cầm những Âm Binh đó.

"Độc dược trong chậu đá có thể theo cái ống vừa mỏng vừa tinh tế truyền xuống dưới đáy của hồ nước đen. Mỗi một giọt là một trăm năm và cậu đá đã dùng sử dụng bùa phục chế, chỉ có độc dược trong chậu đá khô cạn thì Âm Binh mới có thể lên bờ được." Snape thở ra một hơi, giải thích với Harry. Lúc này, Harry cảm thấy... Đây cũng không phải là giáo sư Snape mà cậu quen biết mà là Severus ... cậu quen thuộc?!

Đúng vậy, hắn đã từng ở lúc cậu làm hồn ma không thể nhìn thấy được nói cậu kêu Snape như vậy. Cái tên kia vẫn luôn ở trong miệng Harry nửa ngày nhưng đến cuối cùng cậu vẫn không gọi ra được.

Bao gồm Salazar ở bên trong, bốn người bọn họ đồng lòng hợp lực đem cái địa phương này biến thành một cái hang động đá vôi không thích hợp cho con người sinh sống và tốt nhất là vĩnh viễn sẽ không có ai phát hiện ra được nơi này.

"Cậu tỉnh rồi?" Lúc này, cậu bé kia cũng đã tỉnh lại, Godric lôi thanh kiếm và bước qua.

Cậu bé nhỏ mở bừng hai mắt và cuối cùng tầm mắt của cậu rơi xuống cái hồ nước yên lặng kia. Đôi mắt của cậu nhìn chằm chằm cái hồ nước kia, bỗng nhiên cậu bé nhảy dựng lên, lao qua đó, dùng sức cầm chặt cái đạo cụ phép thuật trong tay —— một viên đá quý phép thuật nho nhỏ —— ném vào trong hồ nước yên lặng.

"Rầm" một tiếng, cái viên đá quý phép thuật kia rớt xuống hồ và nháy mắt đã bị nước đen bao phủ lấy.

"Chết đi!" Cậu bé lộ ra một nụ cười quỷ dị và không đợi cậu bé xoay người lại thì đã đảo mắt ngất đi nữa rồi.

Chuyện này thật sự rất hỗn loạn.

Harry lên, ngồi vào trong xe, may mắn là hiện tại đã rửa sạch sẽ Âm Binh mà những Âm Binh khác thì cũng đã bị phong ấn ở trong hồ nước đen...... Hang động đá vôi, không sai, hiện tại chỉ cần thiết kế tốt các loại cơ quan ngăn cách các vật thể lạ là được rồi.

Snape đen mặt nhìn Harry bế cậu bé nhỏ lên, đặt ở trên xe, hắn thở ra một hơi thật mạnh sau đó triệu hồi ra vô số bùn đất ngưng kết thành một cục đá to chặn ở cửa vào hang động đá vôi. Ngoài ra còn phóng một trận pháp ở trên đó là cần phải có máu tươi mới có thể khởi động được trận pháp này —— không có người nào thích rải máu tươi hay nước miếng của mình ở trên một cục đá!

Cục đá vừa hèn mọn vừa dơ bẩn nên không có người nào thích để máu và nước miếng của mình dính ở trên tảng đá, càng không có người nào thích chơi đùa ở địa phương âm trầm này. Snape lạnh lùng mà trào phúng chính mình, sau đó hắn phóng ra vô số bùa xem nhẹ ở xung quanh nơi này.

"Tôi nghĩ này đó còn không đủ." Harry lại phân biệt lấy một chút máu của Salazar và Godric rồi lại lấy một chút máu của cậu bé nhỏ, ở Snape đang nhăn mày lại cậu trộn ba loại máu này vào nhau và sau đó đổ vào trên tảng đá, "Trừ phi có được ba loại máu này, nếu không thì sẽ không có ai bước vào đó được."

"Thật sự sẽ không có người nào có thể bước vào đó?" Giọng nói sâu kín của cậu bé nhỏ vang lên.

"Đúng vậy, sẽ không có người nào có thể bước vào đó." Harry vỗ vỗ đầu của cậu bé.

"Thật sự...sẽ không, đúng không?" Cậu bé nhỏ ngẩng đầu lên và đôi mắt lóe sáng, "Sẽ không có người nào bước vào đó, sẽ không có người chết nữa!"

"Đúng vậy." Salazar gật gật đầu, trả lời cậu bé.

"Thật tốt quá...thật tốt." Cậu bé mỉm cười rất suy yếu, "Tảng đá kia là hòn đá phù thủy...... Bọn họ muốn làm cái kia nhưng lại đem bản thân biến thành quái vật!"

"Hòn đá phù thủy?!" Harry đương nhiên biết đó là cái gì, ít nhất chỉ có một mình cậu là tự tay tiếp xúc qua đồ vật đó —— có thể chế tạo ra được loại độc dược trường sinh bất lão và nó là một loại cục đá...... Tràn ngập sức mạnh.

"Đúng vậy! Hòn đá Phù thủy!" Cậu bé nhỏ gật gật đầu, "Nhưng bọn họ đều chết hết và biến thành quái vật...... Trước khi đi mẹ của tôi đưa cho tôi hòn đá kia... Tôi rất sợ...mẹ tôi nói, hòn đá kia cần ăn rất nhiều người và đem rất nhiều người biến thành quái vật thì nó mới có thể trở thành hòn đá lợi hại nhất trong tất cả hòn đá phép thuật...... Tôi không cần nó! Mẹ tôi vì trộm hòn đá đó nên mới biến thành quái vật......"

"Không có chuyện gì...bà ấy sẽ đi đến quốc gia của Tử Thần...... Sẽ không có việc gì đâu......" Harry không biết làm sao để an ủi đứa nhỏ này, mẹ của bọn họ đều giống nhau...... Đều là những người mẹ hy sinh vì con của mình và chân chính yêu thương thương con của mình...... Cho nên, cậu có thể hiểu được cảm xúc của cậu bé nhỏ này.

Trên mặt của Snape không hề có chút biểu cảm nào.

"Cảm ơn mọi người." Cậu bé nghẹn ngào nói, "Tôi tên...tôi tên là Eruibosi Black, chờ tương lai khi tôi có năng lực tôi nhất định sẽ báo đáp mọi người! Nhất định."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net