CHƯƠNG 56: ĐỀU LÀ TÊN NGU NGỐC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

EDITOR: YUKI NGÂN HÀ


Trở lại trên thuyền.

Harry bước vào căn phòng nhỏ của mình rồi ngã người nằm xuống giường. Không đốt đèn, cũng không sử dụng bất kỳ bùa chú gì để chiếu sáng. Cậu chôn đầu mình vào trong chăn, hy vọng làm như vậy có thể giảm bớt được độ ấm ở trên mặt của cậu...... Hoặc là nói rung động ở trong lòng?

Snape đáng chết! Harry muốn hét lên đầy tức giận, nhưng làm thế nào cậu cũng không thể hét ra thành tiếng, chỉ có thể quay trở lại trong phòng, nhốt mình bên trong. Tại sao cậu lại tự nhốt mình? Rõ ràng đây là vấn đề của Snape không phải sao? Harry lập tức ngồi dậy, trong đầu xoay chuyển hơn một trăm lần rốt cuộc cũng không hiểu rõ chuyện này là như thế nào...... Rõ ràng là Snape sai, tại sao cậu lại giống như mới là người phạm sai lầm vậy?

Nhưng cậu cũng không có lỗi! Harry dùng sức hất hất đầu. Cậu căn bản không có sai, sao có thể là người phạm sai lầm được chứ?

Đương nhiên, người phạm sai lầm chính là Snape! Harry gật gật đầu, tự an ủi bản thân bằng lời giải thích này. Sao có thể không phải là Snape đâu? Cậu tức giận đấm mạnh xuống nệm. Đương nhiên là Snape sai! Hắn sao lại có thể không được sự đồng ý của cậu thì đã hôn môi cậu?!

Harry nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt đau khổ của Snape khi Lily chết...... Hắn yêu mẹ của cậu, Harry biết rõ...... Ngón tay cậu chậm rãi vuốt ve đôi môi được Snape hôn. Xác thật, Snape yêu mẹ của cậu, nhưng...... Harry bỗng nhiên phát hiện có điều không đúng —— nếu Snape chỉ là đem cậu coi như là Lily và hôn một lần, vậy thì nụ hôn lần thứ hai lại là tại sao? Chẳng lẽ là đem cậu trở thành thế thân của Lily? Không...... Chuyện này rất khó khăn. Harry tin tưởng nếu đôi mắt của Snape không phải bị cái gì dán lại thì sẽ tuyệt đối không phạm phải sai lầm như vậy, bởi vì cậu trông giống y như đúc James —— ngoại trừ đôi mắt!

Chẳng lẽ nói...... Đôi mắt của Harry sáng rực lên, nghĩ tới một cái đáp án không thể tưởng tượng nhất —— chẳng lẽ nói Snape thích chính mình?!

Chuyện này cũng không phải không có khả năng! Harry nheo hai mắt lại. Sở dĩ cậu không từ chối khi Snape hôn cậu lần thứ hai chính là bởi vì cậu cũng không muốn dễ dàng từ bỏ Snape...... Cậu không muốn!

Không sai, sau khi Harry tiếp xúc với Snape thì cậu đã phát hiện ra một điều...... Tên khốn già kia đối với cậu có chút không giống, điều này cũng làm cậu tin tưởng để chấp nhận nụ hôn thứ hai của Snape. Khi đối mặt với tình yêu, một Potter vĩnh viễn có được chấp nhất mãnh liệt nhất và tâm cơ thâm trầm nhất —— có lẽ cậu thật sự nên bị phân đến nhà Slytherin? Harry cười khổ một chút, xoay người xuống giường. Cậu không trông cậy vào việc Snape sẽ nói thẳng thắn với cậu, nếu cái từ "Yêu" này được nói ra từ trong miệng của Snape, cậu nhất định sẽ nghi ngờ này trúng bùa mê hoặc hoặc người này uống thuốc đa dịch.

Đúng vậy, cho dù Snape đối cậu gần là...... Bởi vì một đôi mắt, Harry cảm thấy, cậu cũng sẽ không bị lý do này đánh bại, cậu có tin tưởng đạt được trái tim của Snape, bởi vì trên thế giới này không có người so với cậu càng hiểu biết hắn.

Hiểu biết, có người nói yêu một người thì phải hiểu biết một người, mà đối với Harry người hiểu biết Snape nhất mà nói, cậu không chỉ là yêu cầu tình yêu, càng cần một gia đình ấm áp...... Hiện tại, có Snape, có Saar, Harry cảm thấy đây là một gia đình, đây đúng chờ mong mà cậu luôn muốn có được. Cậu hy vọng có người nhà, mà người nhà này tốt nhất là người yêu của cậu...... Cho nên cậu yêu Snape, ở rất nhiều năm trước kia...... Vào cái đêm mà Lily chết, khi cậu và Snape cùng nhau khóc suốt một đêm thì cậu đã yêu người đàn ông này, cứ việc...... Khi đó chính cậu cũng không rõ ràng.

Cho dù Harry là một Potter, cũng không thể phủ nhận sự thật cậu là một đứa trẻ lớn lên ở trong hoàn cảnh thiếu tình yêu thương. Cho nên trước đó cậu không phát hiện ra chính mình yêu Snape con dơi già dầu mỡ, về mặt tình cảm đây cũng là điều có thể tha thứ.

Nhưng hiện tại, Harry nghĩ, cậu gặp phải vấn đề quan trọng nhất chính là làm cách nào để Snape thừa nhận yêu cậu.

Đây là một cái công trình rất lớn. Harry đi ra ngoài với biểu cảm hoảng hốt, hy vọng có thể sử dụng gió biển để thổi bớt đỏ ửng và độ ấm trên khuôn mặt của cậu.

Đương nhiên, khi Harry suy nghĩ cẩn thận tình cảm của mình, thì một vị nam chính khác ở trong đoạn cảm tình này lại đang ở trong một suy nghĩ khác.

Snape ngồi ở bờ biển, đương nhiên điều này không phải vì hắn có tình cảm lãng mạn gì đó, mà là hắn cảm thấy ngồi ở bờ biển giúp ích cho việc suy nghĩ của hắn. Đối với Snape mà nói, hắn đương nhiên biết chính mình cần cái gì, nhưng...... Hắn giống như có một chút tự tin. Snape cau mày và nhìn biển rộng ở trước mắt, trong đầu hiện lên lại là đôi mắt xanh lục của Cậu Bé Vàng —— nếu nói ngoại trừ màu sắc ở bên ngoài, thì đôi mắt của Harry thật sự có một loại cảm giác thâm trầm và cuồn cuộn của biển rộng.

Đôi mắt của Lily giống như một hồ nước, xanh biếc mà trầm tĩnh. Nếu có người ném một cục đá vào đó thì sẽ nổi lên sóng cuồn cuộn. Mà Harry hoàn toàn khác với Lily. Đôi mắt của Harry giống như biển rộng, cho dù màu sắc giống nhau nhưng thật sự là biển rộng —— Harry tùy thời tùy chỗ sẽ nổi sóng lên, nhưng cũng có thể bao dung tất cả mọi thứ...... Đối mặt với một đôi mắt như vậy, Snape không thể giải thích bất kỳ cái gì về lý do hôn môi.

Ngoài ra hắn cũng không cho rằng hắn cần giải thích lý do gì đó đối với Harry.

Con dơi già dầu mỡ này hoàn toàn không biết chính hắn làm ra quyết định này rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ. Hắn còn đang tự hỏi, tự hỏi chuyện làm như thế nào có thể làm cho Cậu Bé Vàng Gryffindor thành thành thật thật ở bên nhau cùng với hắn —— Potter ngu ngốc, thật là ngu ngốc đến tột đỉnh, Snape thật muốn rất muốn bắt được Cậu Bé Vàng và phun nọc độc từ đầu đến chân ở trên người cậu ta. Suy nghĩ một chút đi, chỉ cần có đầu óc thì nên biết "Phong ấn ký ức" không phải là hủy diệt ký ức của một người, mà chẳng lẽ ám chỉ mấy tháng này của hắn còn chưa đủ rõ ràng sao?

Không sai, hắn khôi phục ký ức. Cũng phát hiện ra giọng nói quỷ dị kia là của Harry · Cậu Bé Vàng · quỷ khổng lồ · Potter.

Điều này rất dễ dàng phát hiện, không phải sao? Snape giật giật khóe miệng, sau đó vô lực mà muốn đem Cậu Bé Vàng bắt lấy và đánh đòn vào mông cậu —— chẳng lẽ Cậu Bé Vàng cho rằng bằng vào đôi mắt xanh giống như "Mắt xanh như cóc ngâm tươi rói" kia là có thể so với Lily sao? Chuyện này thật sự hơi đáng sợ một chút...... Đặc biệt là khuôn mặt lớn lên trông giống y như đúc tên Potter già kia!

Nhưng Snape kiên quyết không có khả năng giải thích bất cứ cái gì đối với một Potter, cho dù là bất kỳ chuyện gì, hắn đều không thể mở miệng giải thích, thậm chí bao gồm...... Về ký ức hoặc là tình cảm.

Đương nhiên cũng chỉ có Potter ngu ngốc như vậy mới có thể căn bản không thể chú ý tới thái độ biến hóa của hắn. Snape nghĩ một cách đương nhiên, sau đó đứng lên, đi đến bên cạnh Salazar và nhìn thoáng qua Godric người đang nhìn chằm chằm hạt cát ở trên bờ cát, sau đó dùng một bùa chú đơn giản ở trên gậy gỗ —— bùa xem nhẹ.

"Nhưng bùa chú này có tác dụng sao?" Godric không hiểu mà trợn trắng mắt, "Tôi cần giết bọn họ —— bọn họ hại chết cha của tôi, tôi cần phải...... Cần phải báo thù......"

"Ngu ngốc!" Snape ngay cả trừng mắt nhìn Godric cũng đều lười, "Bằng một chút pháp lực hiện tại của cậu, một chút...... Bản lĩnh này, thứ mà cậu cần nhất không phải là giết người, mà là không cần bị giết." Đây thật sự đúng là một câu châm chọc vô cùng khắc cốt ghi tâm, mà những lời này cũng vẫn luôn ở cùng với Godric cho đến khi cậu ta tận tay báo thù.

Trước mắt, sau khi Godric bị mắng thành ngu ngốc xong thì cũng nháy mắt trở nên thành thật. Bắt đầu chân chân chính học tập bùa chú thứ nhất sau khi hắn trở thành Phù thủy —— bùa xem nhẹ. Để cho người khác bỏ qua chính mình, tìm không thấy chính mình, do đó có thể đạt được bất cứ thứ gì mà cậu ta cần —— đồ ăn, vũ khí và thông tin tình báo.

"Luyện tập cái bùa chú này, 50 lần." Snape nhẹ nhàng nói, "Saar, con giám sát cậu ta, thiếu một lần, thì không cần ăn cơm...... Có lẽ thân mật tiếp xúc với con sên là hoạt động không tồi nhất."

"Con sẽ giám sát tốt cậu ta." Salazar gật gật đầu, quay mặt đi nhìn Godric, trong ánh mắt tràn ngập không tin tưởng.

"Này, mình có thể luyện tập đủ 50 lần!" Godric cảm thấy trên mặt của chính mình hơi nóng lên.

"Vậy thì cậu có thể bắt đầu rồi." Salazar nhìn cậu ta, sau đó chậm rãi tìm một chỗ tương đối sạch sẽ và ngồi xuống, thuận tiện bỏ thêm cho chính mình một tá bùa xem nhẹ.

Sau khi bỏ thêm bùa xem nhẹ, Salazar tạo ra một ngọn lửa xinh đẹp và bắt đầu nướng những con sò hến và con cua mà bọn họ đã bắt. Những thứ này đều có vị rất ngon, y vô cùng thích.

"Này, chừa cho mình một chút!" Đôi mắt Godric trừng to, đây thật sự là một phương pháp tốt —— dùng phép thuật để chế biến đồ ăn, vừa dễ dàng vừa nhanh chóng!

"Nếu cậu không có làm xong 50 lần mà nói, thì ngay cả cơm chiều bình thường cậu cũng không có." Salazar nhìn cậu ta một cái, cúi đầu lột vỏ sò, lấy thịt ở bên trong ra và ăn luôn. Rất ngon, tuy rằng không có gia vị, nhưng sò hến nướng không cần bất kỳ gia vị gì cũng sẽ có vẻ vô cùng tươi ngon.

"Được thôi được thôi! 50 lần!" Godric chỉ có thể ở trong phạm vi được thi triển ùa xem nhẹ để luyện tập 50 lần của mình, mà Salazar thì ở bên cạnh chậm rãi nhấm nháp BBQ nướng bằng phép thuật ở bên bờ biển.

Chuyện này rất tốt. Snape gật gật đầu, xoay người đi về phía con thuyền, hắn phải đi tìm Cậu Bé Vàng và nói chuyện rõ ràng.

"Ngài Snape, Harry không ở trong khoang thuyền." Khi Snape vừa mới đi lên trên thuyền, Rowena chạy đến trước mặt hắn và nói.

"Cái gì?" Snape nhìn cô một cái, trong lòng cũng không phải vô cùng hài lòng đối với câu nói này —— có lẽ Cậu Bé Vàng chỉ là muốn dùng phương pháp gì đó để ngăn cản hắn? Tuy nhiên phương pháp này thoạt nhìn thật sự rất ngu ngốc, Snape cho là như vậy.

"Harry rời thuyền, ở trên bờ, có lẽ ngài có thể tìm được Harry ở rừng cây phía sau." Rowena chỉ một rừng cây ở nơi xa, "Harry chạy ra ngoài, nói muốn đi trong rừng cây hô hấp không khí mới mẻ."

Hô hấp không khí mới mẻ?

Lúc nãy mới ở trong rừng cây hôn môi, sau đó lại một lần nữa chạy đến trong rừng cây? Snape nhíu nhíu mày, không thể không nói hắn nghĩ tới khả năng có một chút chuyện tốt.

"Ngài Snape, ngài tìm Harry có chuyện gì sao?" Rowena chớp chớp mắt, thoạt nhìn trông rất là vô tội.

"Đương nhiên, nếu quý cô Ravenclaw có thể quay trở lại trong phòng và không cần luôn bày ra chỉ số thông minh của mình mà nói thì ta sẽ cảm thấy rất vui. Cô hoàn toàn có thể không cần tìm tòi nghiên cứu chuyện của người khác, có đúng không?" Snape trào phúng một câu, xoay người đi về phía rừng cây.

"Ngài ấy cũng thật ác độc." Mẫu Ngưu ở một bên cười ha ha.

"Nhưng ngài ấy là người tốt." Rowena mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Mẫu Ngưu, "Dì, con cảm thấy ngài ấy và Harry thật sự rất xứng đôi, tuy nhiên...... Hai người bọn họ ở phương diện nào đó cũng thật sự rất ngu ngốc."

"Đúng vậy, đây cũng là chuyện không có cách nào, bảo bối nhỏ." Mẫu Ngưu gật gật đầu, "Rốt cuộc, hai người bọn họ...... Rất thú vị, không sai, rất là thú vị!" Cô ngẩng đầu lên cười ha ha, "Chuyện này quả nhiên rất là thú vị!"

"Được rồi, nếu ngài Snape biết...... Con đang lừa ngài ấy mà nói......"

"Thật ra con không có lừa ngài ấy, không phải sao?" Mẫu Ngưu đánh gãy lời nói của Rowena, "Kỳ thật ta rất muốn cho Harry trở thành chồng của con, tuy nhiên rõ ràng là con không hề thích Harry một chút nào."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net