14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edward Byrne, là một người đàn ông tốt bụng đầy lòng vị tha nên ông không thể nhắm mắt làm ngơ trước tình cảnh khó khăn của người bạn mình,ông đã đề nghị nhà Weasley đến ở tạm nhà mình cho đến khi nhà của họ được sửa chửa xong. Ngoài ba phòng ngủ của gia đình Byrne, thì nhà còn có bốn phòng ngủ khác.

Tất nhiên, phòng ngủ lớn nhất sẽ dành cho Molly và Arthur. Cặp sinh đôi thì ngủ chung phòng giống như Ron và Harry ngủ chung một phòng còn Bill và Fleur sẽ ở chung một phòng. Ginny sẽ ngủ cùng với Lorelai.

Lorelai đã cố gắng hết sức để tỏ ra vui vẻ với mọi người, cô cố gắng nở một nụ cười và hành động như thể cô không có gì đè nặng lên tâm trí của mình. Mọi người đều nghĩ bọn Tử thần Thực tử đến vào đêm đó là vì Harry, chính cậu cũng nghĩ vậy.

Cô chìm trong cảm giác tội lỗi và vô cùng muốn nói ra sự thật, nhưng nếu nói ra sự thật cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ làm lộ bí mật của Draco và cô không thể làm thế với anh, cô đã quá yêu anh. Đừng quên sự thật rằng anh đã cứu mạng cô vào đêm xảy ra vụ án.

Harry cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô vì đã che giấu sự thật rằng cô biết việc anh là Tử thần Thực tử mà vẫn chọn giữ im lặng và rất có thể cô sẽ bị Hội bài trừ. Cũng sẽ không còn một ai dám tin vào bất cứ lời nói nào phát ra từ miệng cô nữa.

Lorelai  thậm chí còn lập ra một danh sách những mặt lợi và mặt hại của việc chia sẻ ra thông tin mà cô đang giấu kín. Kẻ lừa đảo tội nặng hơn rất nhiều so với kẻ thành thật khai báo từ đầu. Đó là một sự thật hiển nhiên, và ngay cả khi cô muốn nói ra sự thật, cô cũng không đủ can đảm để nói ra.

Kể từ đêm xảy ra sự cố ở trang trại Hang Sóc, Lorelai không có một đêm nào là ngủ ngon giấc. Cô thường sẽ bừng tỉnh vào lúc nửa đêm, có lúc thì gặp ác mộng, cũng có đêm Lorelai không hề chợp mắt chút nào cô cứ nằm đó rồi dán chặt mắt lên trên trần nhà. Voldemort muốn giết cô, Bellatrix Lestrange muốn giết cô. Tất cả các Tử thần Thực tử rất có thể muốn giết cô. Lorelai vô cùng sợ hãi cho cuộc sống của mình và đặc biệt là gia đình cô.

Lorelai sợ rằng bọn Tử thần Thực tử sẽ đến nhà cô và tạo ra một vụ náo loạn giống như chúng đã làm vào đêm Giáng sinh, nhưng cô nhẹ nhõm hơn nhiều khi đến giờ phút này không có dấu hiệu gì là bọn chúng sẽ đến đây.

Bây giờ là ngày 2 tháng Giêng và cũng là ngày mà Lorelai sẽ trở lại Hogwarts. Lorelai biết rằng ở Hogwarts cô sẽ được an toàn hơn, không có Tử thần Thực tử nào có thể tiếp cận cô ở đó. Nhưng quan trọng nhất, là cha và anh trai cô sẽ được an toàn,sẽ không có Tử thần Thực tử nào đến gõ cửa nhà họ để tìm kiếm cô nữa.

Những vết quầng thâm bắt đầu xuất hiện dưới mắt cô và thời gian này cũng khiến tâm tình của Lorelai dễ dàng cáu kỉnh hơn bao giờ hết. Làn da của Lorelai trở nên nhợt nhạt hơn khiến cho những vết quầng thâm dưới mắt vốn đã xuất hiện nay còn dễ dàng chú ý hơn. Ginny lo lắng cho người chị thân thiết của mình nên cô bé đã cho Lorelai một liều Thuốc ngủ.

Lorelai rất biết ơn vì điều đó. Khi vừa bước vào khoang, Lorelai đã uống một nửa bình với hy vọng rằng mình sẽ có một giấc ngủ không mộng mị. Lorelai để dành nửa còn lại khi đến Hogwarts vì cô biết rằng mình sẽ không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ trong tối nay.

Suy nghĩ của Lorelai đột ngột kết thúc, hai mắt cô từ từ khép lại, ,tầm mắt bắt đầu mờ dần và cô cảm thấy mình chìm vào giấc ngủ sâu chỉ vài phút sau bị Hermione Granger đánh thức, hoặc Lorelai nghĩ vậy.

"Chết tiệt, làm sao chúng ta lại ở đây rồi" Lorelai nói khi cô ngồi dậy và dụi mắt. "Tớ chỉ vừa ngủ thiếp đi năm phút trước."

" Sự thật là bồ đã ngủ vào 8 tiếng trước" Hermione lầm bầm.

"Chà, chị nhìn đi Lore." Ginny nói.

"Nhìn cái gì?"

"Các quầng thâm dưới mắt của chị không còn đáng chú ý nữa và khuôn mặt của chị cũng không còn nhợt nhạt như sáng nay."

"Hãy tưởng tượng ảnh hưởng mà lọ Thuốc ngủ sẽ gây ra cho bồ." Hermione nhận xét.

"Tớ không nghĩ bồ có thể đánh thức tớ dậy" Lorelai trả lời.

"Không chết tiệt. Chị chỉ mới uống có một nửa lọ mà chị ấy đã phải mất 10 phút rung lắc người chị dữ dội và hét the thé vào tai chị để khiến chị mở mắt ra, hai người em cứ tưởng chị ngủm luôn vì thuốc quá mạnh!" Ginny nói.

"Ừ, sau đó, tớ khá chắc là mình đã bị điếc tai phải." Hermione nói đưa tay lên sờ tai phải.

"Xin lỗi vì điều đó."

"Ginny mới là người nên nói lời xin lỗi. Con bé chết tiệt không biết sự khác biệt giữa một tiếng hét và một tiếng hét the thé." Hermione nói. "Tớ sẽ không ngạc nhiên nếu mọi người trên tàu đều nghe thấy."

"Đừng ồn ào như vậy nữa." Ginny chế giễu.

"Đi ăn thôi, tớ đói lắm rồi." Lorelai nói.

"Chắc là không đâu. Cảm giác đói là tác dụng phụ của Thuốc Ngủ." Hermione nói khi họ bước lên xe ngựa.

"Không ai hỏi hết, chị mọt sách" Ginny nói.

"Ai là mọt sách chứ?" Neville hỏi.

"Anh nghĩ là ai?"

Neville tự động liếc nhìn Hermione khiến Ginny cười khúc khích. "Ô đúng rồi."

"Cứ cười thoải mái đi, chỉ là đừng mong đợi tôi sẽ giúp mấy người khi tất cả các người chạy đến chỗ tôi một tháng trước kỳ thi." Hermione nói khoanh tay trước ngực khi cỗ xe bắt đầu lăn bánh.

Sự khởi đầu của bữa tiệc học kỳ không có gì đặc biệt. Như thường lệ, cụ Dumbledore vẫn bảo mọi người phải thật mạnh mẽ trong thời kỳ đen tối này. Phần quan trọng duy nhất của buổi tối đối với Lorelai là khi cô nhìn thấy một Slytherin có mái tóc màu bạch kim đặc trưng nào đó đang ngồi đối diện mình ở Đại Sảnh Đường. Lorelai ngay lập tức cảm thấy bồn chồn trong bụng và chúng chỉ trở nên tồi tệ hơn khi hai người giao tiếp bằng mắt.

Trước khi đi ngủ, Lorelai uống nửa bình Thuốc ngủ còn lại. "Mione đừng quên đánh thức tớ vào sáng mai nhé."

"Tất nhiên rồi. Chúc ngủ ngon Lore"

"Mơ đẹp Mione"

—————

"Dậy đi Lorelai" Giọng Hermione vang lên bên tai cô. Lorelai từ từ mở mắt.

"Chào buổi sáng"

"Hãy chuẩn bị đi. Tớ xuống đại sảnh trước nha. Tớ đã hứa với Harry rằng tớ sẽ gặp cậu ấy ở Đại Sảnh Đường trước khi Ron đến đó." Hermione nói. Cô ấy vẫn còn đang tránh mặt Ron.

"Chút nữa gặp bồ ở dưới đó."

Không đầy mười phút sau, đã thấy bóng dáng mảnh khảnh của Lorelai bước vào Đại sảnh đường,từ từ tiến đến dãy bàn ăn của Gryffindor rồi ngồi xuống cạnh Harry.

"Bồ có nhìn thấy Ron không?" Harry hỏi. Lorelai chỉ lắc đầu.Rồi harry quay sang bên phải nói với Hermione  "Hai người nên giải quyết vấn đề này đi."

"Khi Ron trưởng thành lên, mở to mắt ra và nói xin lỗi, khi đó và chỉ khi đó, 'vấn đề' giữa chúng tớ mới được giải quyết."

"Chà, chúng ta nên đến lớp thôi" Lorelai lấy một quả táo rồi đứng dậy. Hermione chộp lấy tờ Nhật báo Tiên tri trên bàn rồi bộ ba đi ra khỏi Đại sảnh đường.

Sau một vài phút im lặng bước và Lorelai thì dắt tay Hermione đi để cô ấy không đụng phải những học sinh khác do Hermione đang chăm chú đọc bài báo về những gì đã xảy ra ở trang trại Hang Sóc, cuối cùng Hermione cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

"Thật dễ dàng để chúng tìm ra bồ đang ở đâu." Hermione bắt đầu nói, "Bồ thật may mắn khi không bị chúng giết đấy", cô ấy thở dài. "Bồ phải biết bồ là ai chứ Harry."

"Tớ biết rõ tớ là ai, Hermione, được chứ?" Harry bật lại. Lorelai vẫn giữ im lặng, cảm giác tội lỗi trong cô cứ ngày càng tồi tệ hơn mỗi giây mỗi phút trôi qua. Cô phải nói chuyện với Draco. Anh là người duy nhất mà cô có thể tâm sự.

"Tớ Xin lỗi" Hermione trả lời.

"Lav à, thôi nào, tớ sẽ đeo nó." bộ ba nghe thấy tiếng Ron nói sau lưng mình khi quay lại thì thấy Lavender vừa mới đeo xong một chiếc vòng cổ xấu kinh khủng vào cổ Ron. Đó là một trái tim với một mũi tên xuyên qua ở giữa. Sau khi liếc nhìn khuôn mặt của Ron, Lorelai muốn phá lên cười. Trông cậu ấy thật khổ sở.

"Đúng là Won-Won của tớ"

"Xin lỗi, tớ phải đi nôn ngay bây giờ."

"Tớ sẽ tham gia cùng bồ Mione, nếu tớ xem hai người đó thêm một giây nữa, tớ có thể sẽ mù mắt mất, gặp lại bồ sau Harry." Lorelai nói. Cô và Hermione nắm tay nhau đi trước đến lớp.

"Bồ biết đấy, cuối cùng bồ cũng phải chấp nhận sự thật rằng cậu ấy đang qua lại với Lavender." Lorelai nói sau vài phút im lặng.

"Tớ buồn vì Ron ở bên cô ấy, vâng, nhưng đó không phải là lý do khiến tớ tức giận với cậu ấy" Hermione trả lời.

"Thừa nhận đi bồ tức giận vì cậu ấy ở bênh cô ấy chứ gì?"

"KHÔNG!"

"Vậy thì là gì?"

"Tớ giận cậu ấy là vì cậu ấy bắt đầu phớt lờ tớ sau khi họ quen nhau, như thể tớ chưa bao giờ có ý nghĩa gì với cậu ấy vậy."

"Chà, nếu điều đó khiến bồ cảm thấy tốt hơn, thì lúc này trông Ron có vẻ rất khổ sở với cô ấy." Lorelai nói, cố gắng làm bạn mình vui lên.

"Tớ nghĩ bất cứ ai cũng sẽ đau khổ nếu họ phải đối phó với cô ấy." Hermione nói.

Hai cô gái cười khúc khích khi cùng nhau bước vào lớp bùa chú. Chàng trai Slytherin tóc bạch kim cũng bước vào và ngồi vào bàn ngay sau lưng hai cô gái. Sau khi ngồi xuống, Lorelai quay đầu nhìn về phía cánh cửa phía sau, thì nhìn thấy Draco ngồi ngay sau lưng mình, rồi anh ngước mắt nhìn lên, hai ánh mắt chạm nhau.

Cô nhanh chóng quay đầu lên và trừng mắt nhìn xuống bàn học. Cô không biết tại sao anh lại khiến cô cảm thấy như vậy. Anh là một kẻ thô lỗ với bạn bè của cô và cô không thể không nghĩ rằng mình đang phản bội họ khi đã nảy sinh tình cảm với anh.

Thời gian còn lại trong ngày trôi qua khá nhanh. Điều tiếp theo bạn biết đấy, Lorelai thấy mình đang nằm dài trên ghế sofa trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Chân Lorelai đặt trên đùi Harry còn đầu cô thì kê trên đùi Hermione. Ron và Lavender thì không biết mất tăm mất dạng ở đâu rồi.

Harry, vẫn như mọi khi, cậu vẫn đang đọc cuốn sách độc dược của Hoàng tử Lai bí ẩn. Cho dù Hermione đã nghiên cứu bao nhiêu tài liệu trong thư viện, Hermione vẫn không thể tìm thấy bất cứ điều gì về Hoàng tử lai, và điều đó chắc chắn đã làm cô ấy thất vọng.

Lorelai, mặt khác, đang nhìn chằm chằm vào những đóm lửa bắn lên trong lò sưởi rồi tự hỏi Draco Malfoy có thể đang ở đâu. Nếu anh ở trong phòng sinh hoạt chung thì cô sẽ không thể nói chuyện với anh vào tối nay. Rốt cuộc, anh có đang ở trên tháp Thiên văn học hay không, đó là nơi cô tìm thấy anh vào đêm tiệc ăn mừng của Gryffindor.

"Này, mấy giờ rồi?" Lorelai lí nhí hỏi.

Harry ngừng đọc cuốn sách Độc dược và kéo ống tay áo lên để xem đồng hồ trên tay. "Chín giờ kém mười lăm." Lorelai gật đầu.

Cô có một giờ bốn mươi lăm phút cho đến giờ giới nghiêm. Đó là quá đủ thời gian để nói chuyện với Draco. Cô đứng dậy rồi lầm bầm rằng cô sẽ quay lại ngay, Lorelai đi lên cầu thang vào ký túc xá.

Neville, Seamus, Dean và Harry đều đang ở trong phòng sinh hoạt chung. Ron rất có thể ở với Lavender. Kí túc xá nam sinh bây giờ chắc không còn ai, cô nghĩ. Trước sự nhẹ nhõm của cô,khi cô bước vào nó thật sự trống rỗng. Lorelai nhanh chóng tìm đường đến chiếc rương của Harry để tìm kiếm Bản đồ đạo tặc. Nó ở ngay trên đầu. Đáng lý ra cậu ấy nên giấu nó ở chỗ nào tốt hơn.

Lorelai Chỉ cây đũa phép của mình vào mẩu giấy da, rồi cô lẩm bẩm. "Tôi trịnh trọng thề rằng tôi không có ý đồ xấu."

Khi những cái tên bắt đầu xuất hiện, cô điên cuồng tìm kiếm tên của Draco. Cô tìm khắp tờ giấy da mà cũng không thấy tên anh. Cô đã gần như từ bỏ mọi hy vọng tìm thấy anh cho đến khi nhìn thấy tên anh trên hành lang tầng bảy, nhưng nó đã biến mất nhanh chóng chỉ vài giây sau đó.

'Cậu ấy đi đâu vậy?' Cô ấy nghĩ.

Thôi nào Lorelai, nghĩ đi. Đâu là nơi duy nhất trong toàn bộ Hogwarts không xuất hiện trên bản đồ.

"Chính là chỗ đó," cô nói khi đặt tờ giấy da trở lại chỗ cũ và rời khỏi ký túc xá nam sinh.

Phòng Yêu cầu, tất nhiên!

"Tớ hoàn toàn quên mất rằng tớ phải đi nói chuyện với giáo sư Flitwick về bài luận của mình!" Cô nói khi quay trở lại phòng sinh hoạt chung.

"Muốn tớ đi cùng bồ không?" Hermione đề nghị.

"Không, không, đừng lo lắng về điều đó. Tớ sẽ về trước giờ giới nghiêm."

Lorelai bắt đầu đi bộ nhanh đến hành lang tầng bảy. Cô đang thấy rất lo lắng và căng thẳng. Cô muốn chất vấn anh về Chiếc tủ biến mất, và cô cũng muốn cảm ơn anh vì đã cứu mạng cô.

Khi tới bức tường trống rộng lớn trước mặt, cô dừng lại. Nói chuyện với anh có phải là một ý hay không? Cô tự nhủ với lòng mình rằng sẽ không lùi bước lúc này. Cô hít một hơi thật sâu và đi đi lại lại ba lần trước bức tường cho đến khi cánh cửa bắt đầu xuất hiện một cách kỳ diệu.

Cô miễn cưỡng mở cửa và bắt đầu đi về phía giữa căn phòng nơi mà có lẽ Draco đang ở đó. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh.

"Draco"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net