34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau bầu không khí ảm đạm cũng không khá hơn chút nào so với tối hôm qua. Hermione vẫn bảo toàn trạng thái im lặng và mắt cô ấy thì sưng húp vì khóc. Hôm nay ba người bọn cô sẽ chuyển đến một địa điểm mới, mỗi lúc một gần hơn với Hogwarts. Cả ba vẫn không chắc chắn các Trường Sinh Linh Giá còn lại hiện đang được cất giữ ở đâu và họ vẫn chưa tìm ra cách để phá hủy được chúng, nhưng cả nhóm bắt buộc phải di chuyển liên tục, họ không thể ở một chỗ quá lâu được. Trước khi bọn cô độn thổ đến một nơi mới, Hermione đi đến một cái cây gần túp lều trước ánh mắt trầm ngâm của hai người bạn mình, cô ấy gỡ khăn len trên cổ mình xuống rồi quấn quanh thân cây sần sùi ấy, Hermione hy vọng là nếu Ron quyết định quay lại, cậu ấy sẽ thấy rằng cả ba không hề quên cậu.

Hai cô gái đi đến bên cạnh Harry, cậu sẽ là người chọn địa điểm tiếp theo cho chuyến hành trình. Harry nắm lấy tay hai người rồi nhanh chóng biến mất. Khi bộ ba đến địa điểm mới, Hermione không thể chịu đựng được nữa mà rơi vài giọt nước mắt. Tuy Ron có đèn tắt nhưng Hermione không khỏi nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ tìm thấy bọn cô, hoặc tệ hơn nữa là những Tử Thần Thực Tử sẽ tìm thấy cậu trước. Cả nhóm chia ra làm việc trong im lặng, Lorelai và Hermione sẽ dựng lều trong khi Harry niệm bùa bảo vệ xung quanh khu vực họ đang ở.

Ngày dường như cứ kéo dài mãi, trôi qua chậm chạp hơn bao giờ hết. Để không chết vì buồn chán, Lorelai đã say mê đọc một cuốn sách về thanh kiếm của Gryffindor để xem liệu mình có thể đọc được bất cứ điều gì có thể giúp ích về quê hương của nó hay không. Harry thì đang canh gác bên ngoài, trong khi Hermione đang kiểm tra kỹ chiếc mặt dây chuyền. Bộ ba để radio phát ở chế độ nền để xem liệu họ có nghe thấy tên Ron hay bất kỳ người bạn hay gia đình nào của họ không, nhưng may mắn là không có cái tên quen thuộc nào được nhắc đến vào thời điểm hiện tại. Thay vào đó, một bài hát Muggle có tên O Childred của Nick Cave và Bad Seeds đang được phát. Đó là bài hát đầu tiên được đài phát thanh sau nhiều tháng tràn ngập những điều tăm tối.


O children

Lift up your voice

Lift up your voice

Children


Lúc này, Harry nghĩ gì đó rồi tiến về phía hai cô gái đang ngồi ngẫn ngơ trên sàn cạnh chiếc radio và đưa cả hai tay ra. Hai người khựng lại một chút nhưng cũng nhanh chóng nắm lấy tay Harry và đứng dậy.


Rejoice

Rejoice

Hey, little train, we're jumping on

The train that goes to the kingdom


Sau khi cậu đã tháo chiếc dây chuyền trên cổ Hermione rồi Harry kéo cả Lorelai và Hermione vào giữa lều, nơi có nhiều không gian hơn để tiện di chuyển.


We're happy, Ma, we're having fun

And the train ain't even left the station

Hey, little train, wait for me

I once was blind but now I see


Cậu ấy bắt đầu di chuyển cánh tay của mình qua lại khiến các cô gái cũng di chuyển theo cậu ấy. Lorelai không thể không nở một nụ cười trước nỗ lực khiến họ mỉm cười của Harry.


Have you left a seat for me?

Is that such a stretch of the imagination?

Hey, little train, wait for me


Harry là một vũ công tệ hại nhưng điều đó cũng đủ để khiến tất cả bọn họ mất tập trung vào nhưng suy nghĩ rối ren trong giây lát. Bây giờ Harry đang cùng lúc xoay vòng hai cô bạn của mình và Hermione không thể kiềm nổi mà chính thức nở một nụ cười táo bạo trên khuôn mặt.


I was held in chains, but now I'm free

I'm hanging in there, don't you see

In this process of elimination


Cả ba đang đu đưa và xoay vòng trong niềm hạnh phúc thuần khiết. Bọn cô đã không cười như thế trong nhiều tháng qua và cuối cùng cảm thấy thật dễ chịu khi được phân tâm khỏi những cảm xúc tiêu cực.


Hey, little train, we're jumping on

The train that goes to the kingdom

We're happy, Ma, we're having fun

It's beyong my wildest expectation


Khi bài hát kết thúc, Harry kéo họ lại gần mình và cả ba lắc lư theo điệu nhạc. Nụ cười dần tắt trên khuôn mặt Hermione và Lorelai chỉ biết rằng ngay khi bài hát kết thúc, cô sẽ trở lại trạng thái buồn bã thường ngày.


Hey, little train, we're jumping on

The train that goes to the kingdom

We're happy, Ma, were having fun

And the train ain't even left the station


Âm nhạc nhỏ dần và ba người họ tách nhau ra. Có một cái cau mày trên khuôn mặt của Hermione và cô ấy quay người trở lại sàn nơi cô ấy đã ngồi trước đó. Tất cả đều đi vào các góc riêng biệt của căn phòng và ngồi im lặng trong lúc này. Cả nhóm ngồi im lặng suốt bữa tối, và như thường lệ vẫn là món súp đóng hộp trong suốt thời gian còn lại của buổi tối. Hermione quay lại công việc kiểm tra chiếc mặt dây chuyền quanh cổ, Lorelai thì tiếp tục đọc nốt cuốn sách về thanh kiếm của Gryffindor để đảm bảo rằng cô không bỏ sót bất kỳ thông tin quan trọng nào, còn Harry thì quay ra ngoài để đề phòng những kẻ cướp.

Vài ngày tiếp theo cũng trải qua trong sự im lặng hoàn toàn, ngoại trừ thỉnh thoảng 'chào buổi sáng', 'chúc ngủ ngon', 'bồ cảm thấy thế nào?' và 'ở đó có gì để ăn không?'. Ngoài ra Bộ ba không hề tiến triển thêm một bước nào để tìm ra bước đi tiếp theo của họ. Cả nhóm bị mắc kẹt giữa những việc đang làm. Vài đêm sau khi Ron rời đi, Hermione cuối cùng cũng đến gần Lorelai, cô ấy cảm thấy mệt mỏi vì sự im lặng chết tiệt này, Hermione thiết nghĩ lúc này mình cần nói chuyện với người bạn thân nhất của mình.

"Chúng ta có thể nói chuyện được không?" Hermione hỏi trong khi lén liếc nhìn Harry. "Ở bên ngoài ?"

"Ok, tất nhiên là được rồi." Lorelai gật đầu trả lời, rồi đứng dậy đi theo Hermione ra ngoài.

"Hai bồ đi đâu vậy?" Harry gọi.

"Chúng tớ phải đi... ừm... đánh phấn mũi một chút." Hermione gọi lại.

"Hai bồ ấy sao lại đánh bột vào mũi vậy?" Bọn cô nghe thấy Harry lẩm bẩm khi hai người bước qua chỗ cậu ấy.

Khi hai cô gái ra khỏi lều, Lorelai nhướng mày quay sang Hermione. "Đánh bột lên mũi của chúng ta à? Thật đấy, Mione, đó là điều tốt nhất mà bồ có thể nghĩ ra à?" Lorelai không khỏi cười khúc khích. " haha Ý tớ là, Harry đúng là hơi khờ khạo dễ lừa thiệt, nhưng ngay cả cậu ấy cũng nhận ra rằng bồ chỉ bịa ra điều gì đó bất chợt thôi."

"Ồ tớ rất lấy làm tiếc vì lí do hơi củ chuối của tớ."

"Đừng xin lỗi chuyện cũng chả ảnh hưởng gì, à đúng rồi, bồ muốn nói chuyện gì với tớ mà không muốn Harry nghe vậy?"

"Là về Ron." Hermione nhấn mạnh. "Tớ thực sự nhớ cậu ấy."

"Tớ biết, tất cả chúng tớ đều biết."

"Lúc cậu ấy hỏi tớ có đi cùng không, đáng lẽ tớ phải đi theo cậu ấy, ít nhất cậu ấy vẫn sẽ được an toàn."

"Mione à, Ron có thể tự mình xử lý mọi việc, bồ ấy đã là một phù thủy thực thụ rồi bồ hiểu ôn." Lorelai chỉ ra.

"Ồ thôi nào, bồ không thể nghĩ chủ quan như vậy được." Hermione phàn nàn. "Cậu ấy có thể có kỹ năng nhưng lại thiếu ý thức chung, cậu ấy sẽ quên đặt bùa bảo vệ xung quanh, hoặc có thể cậu ấy sẽ ngủ quên trong một quán rượu cũ kỹ, bẩn thỉu nào đó mà bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy cậu ấy. Cậu ấy không hề cẩn thận một chút nào."

"Bồ biết đấy đa số mọi người đều sẽ nghĩ rằng sau sáu năm gắn bó bền chặt với chúng ta, Ron sẽ học được một chút mẹo vặt cuộc sống gì đó để sinh tồn trong thế giới hiểm ác này."

Hermione ném ánh mắt khó chịu về phía Lorelai, ám chỉ cô đừng chơi đùa nữa. "Được thôi, có lẽ Ron chưa chuẩn bị sẵn sàng để ở một mình." Lorelai không thể tiếp tục chịu đựng những ánh mắt như kim đâm đó nữa.

Hermione cao giọng nói "Một chút?"

"Được rồi, rất nhiều." Lorelai bất lực nói.

"Merlin ơi, tớ biết điều đó! cậu ấy sẽ bị bắt, rồi sẽ bị bọn chúng tra tấn rồi bị giết luôn không chừng." Hermione rên rỉ.

"Không, không, không, không, cậu ấy sẽ không bị vậy đâu. Ôi trời, bồ có những suy nghĩ rất bệnh hoạn rồi Mione à."

"Bồ nghĩ điều gì đã xảy ra với những phù thủy biến mất, Lore?"

"Ron sẽ không trở thành một trong những phù thủy đó! Bồ phải có niềm tin." Lorelai mạnh mẽ nói trong khi lắc mạnh vai Hermione.

"Ừ, ừ. Phải. Bồ nói đúng." Hermione nói trong khi lau đi một vài giọt nước mắt đang trào ra khỏi mắt mình. "Tớ đoán bồ có thể nhắm mắt trước những điều bồ không muốn nhìn thấy, nhưng bồ không thể nhắm mắt trước những điều bồ không muốn cảm nhận." Hermione nhẹ giọng nói rồi đưa tay ra vòng qua cánh tay của Lorelai rồi hai cô gái quyết định quay trở lại lều.

"Ồ, sâu sắc quá. Bồ có chắc mình không phải là một nhà Triết lí nổi tiếng nào đó không?"

Hermione mỉm cười, "hihi không, tớ chỉ đọc sách triết lí đời sống quá nhiều thôi."



Chúc các bồ một Tết Trung Thu vui vẻ bên gia đình và bạn bè nhaaaa <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net