CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tao mà bị "B" thì mày cũng thế đấy Malfoy." Harry hằn học đáp lại.
"Được rồi, cả lớp bắt đầu thực hành. Bất kì ai bị điểm "T" trong bài này thì đừng hòng lên lớp. Ta nói rồi đấy."
Harry cùng Draco bắt tay vào thực hành. Dù không mấy muốn thừa nhận nhưng Draco thật sự rất thành thục trong việc pha chế độc dược. Nó chỉ việc đứng lóng ngóng xung quanh rồi đưa dụng cụ cho hắn, còn lại Draco làm hết. Giáo sư Snape đi qua thấy vậy liền buông lời chế giễu:
"Trò Potter, từ lúc sinh ra Merlin quên gắn tay chân hay dây thần kinh vận động cho trò hay sao mà lại thảnh thơi vậy? Trừ Gryffindor 20 điểm."
Harry trừng mắt nhìn Snape muốn lọt tròng còn Malfoy thì bật ra một tiếng cười chế nhạo. Nó nghiến răng nghiến lợi mà nghiền cho xong bọ hung có sừng.
Sau một tiếng rưỡi bị tra tấn dưới hầm của chủ nhiệm Slytherin thì cả bọn được thả ra. Draco đưa cho Harry cái lọ chứa dược để nộp cho thầy, nó giật lấy rồi đặt lên bàn của giáo sư. Xong việc Harry nhanh chóng quay về bàn lùa hết sách vở vào cặp rồi nhập bọn cùng Hermione và Ron. Lúc lướt qua Draco nó chợt ngửi thấy mùi thanh mát dịu dàng, là loại hương thơm khiến người ta rơi vào đê mê không lối thoát. Nó giống như-
 Đúng lúc đó Hermione thúc nó một cái và giục nó đi mau. Harry giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, thật muốn thử lại..
"Lão ấy đúng là một cơn ác mộng." Ron rên rỉ. "Lão đi qua và cười nhạo khi cái mủ cóc bắn lên mặt mình."
Cả ba di chuyển đến lớp Lịch Sử của thầy Binns trong cái hành lang lạnh buốt. Mưa vẫn xối xả không ngưng, bao phủ cả tòa lâu đài bằng màn nước trắng xóa. Nhiệt độ thấp khiến đứa nào cũng co ro giấu mình sau tấm áo choàng. 
 Tiết của thầy Binns lúc nào cũng đầy sự nhàm chán và buồn ngủ, hầu hết cả lớp (trừ Hermione, cô nàng tỉnh táo ởq mọi tiết học) đều lâm vào trạng thái lờ đờ và mệt mỏi. Ron cùng Harry gà gật cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ ập đến. Đến lúc mí mắt Harry không đỡ nổi nữa thì tiếng chuông hết tiết cuối cùng cũng vang lên.
Hermione cùng Ron phải đi họp gấp nên không thể ăn trưa cùng Harry.
"Tại sao cứ nhè giờ cơm mà họp chứ" Ron oán than với nó, "Mình sẽ ngất vì họp hành trước khi ngất vì đói quá." Hermione đành phải xách cổ cậu chàng đi trước khi bị muộn. Trời vẫn mưa to và Harry đành đi ăn trưa một mình. Nó im lặng bước trên hành lang để xuống Sảnh thì hương thơm ban sáng lại lướt qua nó. Harry bước đi trong vô thức theo hương tin tức tố kia rồi dừng lại trước một phòng học.

  Nó chần chừ trong giây lát rồi vặn nắm cửa. Hương hoa cỏ thanh khiết khiến nó choáng váng. Lồng ngực bị bủa vây bởi hương thơm khiến nó có chút hít thở không thông, đầu óc choáng váng đến nhòe cả mắt.
"Dra.. Malfoy?"
Dưới góc lớp là một cái đầu bạch kim bù xù, không còn sáp vuốt tóc như ban nãy. Sơ mi cùng cà vạt xộc xệch không nỡ nói nên lời. Mắt Draco đỏ ngầu, gân trán nổi lên như muốn vỡ ra.
"Cậ- mày đi ra khỏi đây ngay, Potter."
Giọng hắn đã khàn cả đi, không có chút đe dọa nào mà làm cho người ta cảm thấy hắn lúc này có chút tội nghiệp. Đương nhiên người ta lúc này thấy dáng vẻ chật vật của Huynh trưởng Slytherin cũng không muốn bỏ mặc. Ốm tha già thả mà.
Harry tiến lại gần Draco rồi ngồi xuống trước mặt hắn. Malfoy lúc này gắt gao dán chặt ánh mắt vào từng hành động của Harry, như một con chó hoang nhìn kẻ xâm phạm lãnh thổ mình.
"Kỳ động dục của mày sao, Malfoy?" Nói rồi vén một lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của hắn sang một bên.
Như kẻ điên, Draco túm lấy cổ tay nó rồi vật ra đất. Harry chưa kịp phản ứng thì Draco đã cất tiếng hỏi.
"Nhìn tao thê thảm như thế này mày hả dạ lắm đúng không?" Hắn nói rất khẽ, tựa như biết mình yếu thế hơn. Cả đời Draco Malfoy hắn chưa bao giờ thể hiện sự yếu thế của bản thân ra ngoài, nay lại nhẹ nhàng hỏi kẻ thù không đội trời chung.
  Trước khi Harry kịp trả lời, mắt hắn đã cong lên và nụ cười thiếu đánh lại vẽ ra trên khuôn mặt hắn.
"Có biết nếu bước vào lãnh thổ của một Alpha đang phát tình thì sẽ như thế nào không?"

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net