Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Áo khoác, tất, khăn quàng cổ."

"Con mang rồi ạ."

"Sách vở đủ cả rồi chứ?"

"Dạ!"

"Cái gối ôm của con thì sao?"

"Cha à!"

Ở bên cạnh hồ Đen, rất nhiều phụ huynh đưa con đến trường học đang tụ tập. Có người chờ người quen, có người tranh thủ dặn dò con cái của mình lần cuối trước khi chào tạm biệt đứa nhỏ, lại có người lưu luyến mãi không rời, hết ôm lại hôn đứa nhỏ, nói thế nào cũng không chịu buông thằng bé ra.

Bé trai tóc đen vùi đầu trong ngực cha, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa quyến luyến.

Một nhà ba người dính chặt một chỗ, đưa đến không ít ánh mắt của người xung quanh. Nơi này đều là tân sinh và người lớn trong nhà, lần đầu xa nhà, cũng có nhiều phụ huynh lần đầu xa con, mặc dù cả trẻ con lẫn người lớn đều cảm thấy rất không nỡ, nhưng để rèn cho đứa nhỏ trong nhà tính tự lập, hầu hết phụ huynh sẽ không tỏ ra quá bi lụy. Một nhà ba người dính nhau chặt chẽ kia cùng với bầu không khí ngọt lịm nọ quả thực rất nổi bật.

"Sau khi phân nhà xong lập tức viết thư cho ta." Người cha ra lệnh.

"Nhưng phân loại xong là đến bữa tối mà cha?" Bé trai cười khúc khích.

"Vậy chờ xong bữa tối về phòng thì viết."

"Lúc đó con còn chưa tắm rửa, cũng chưa sắp xếp đồ đạc nữa."

"Làm sao? Đồ đạc để ngày mai xếp, không tắm một ngày cũng không sao, nhưng ta ở nhà nhớ con quả thực sẽ chết!"

Người cha nhìn còn giống trẻ con hơn đứa con, nói một hồi lại ôm chặt lấy bé trai, thổn thức.

"Nuôi con mấy năm trời, chưa bao giờ con phải rời xa ta như thế này."

Bé trai cũng mềm mại rúc trong lòng y, "Con sẽ rất nhớ người!"

"Hay là thôi, theo ta trở về, không đến Hogwarts học nữa, ở nhà ta cũng dạy được con."

Người cha đột nhiên nói như vậy, sau đó nắm lấy tay của con trai, dáng vẻ như thực sự chuẩn bị dắt con về nhà.

Mãi đến lúc này người còn lại của gia đình ba người mới lên tiếng.

"Được rồi đừng nghịch nữa, sắp đến giờ, để con đến chỗ bờ hồ tập trung với bạn học đi."

Các tân sinh khác đều đã tụ tập ở gần bờ hồ quanh vị giáo sư dẫn đường, chỉ còn lại con trai của họ là vẫn đang bị cha ôm chặt ở đây.

Người cha nhìn về phía nhóm phù thủy nhỏ đang chen chúc làm quen, lại cúi đầu nhìn con trai đang mềm mại như mèo con nằm trong lòng mình. Y tươi cười híp mắt, nhìn thế nào cũng thấy bé con nhà mình là đáng yêu nhất.

"Trong thời gian con không ở nhà, cha con phải nhờ chú chăm sóc rồi."

Bé trai mất thêm một lúc mới thuyết phục được cha buông mình ra, nói với người đàn ông đứng bên cạnh.

Đối phương nhẹ nhàng gật đầu. Mặc dù gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lại rất ấm áp.

"Ở trường chú ý ăn uống, có chuyện gì không hài lòng lập tức viết thư cho bọn ta, cho dù là chuyện gì chúng ta cũng sẽ giải quyết cho con."

Thái độ dứt khoát, một bộ dạng nuông chiều con trẻ đến không cần phép tắc.

Bé trai đáp ứng.

Mặc dù những lời này từ mấy ngày trước cậu đã nghe nhiều, nhưng hôm nay nghe lại cũng không phiền.

Thấy giáo sư dẫn đường đã mấy lần nhìn về bên này, đứa nhỏ lại ngọt ngào nói với hai người cha vài câu, sau đó trước ánh mắt ngập nước của cha nhịn lại tất cả quyến luyến không nỡ, dứt khoát quay đầu đi.

Giáo sư dẫn đường xác nhận học trò đã đông đủ liền nói các phụ huynh rời khỏi phạm vi trường học. Bé trai nhìn thấy cha mình hình như còn muốn phi sang bên này ôm nó thêm cái nữa, nhưng tiếc là đã bị chú kéo theo độn thổ mất dạng.

Nó nhìn chằm chằm vị trí hai người thân thiết nhất của mình biến mất, sau đó chầm chậm thu lại hết tất cả nụ cười và ánh mắt ngọt ngào lúc trước.

"Mình là Avis Blair."

Có một bé trai đột nhiên đến gần.

"Gia đình mình có một cửa hàng bán quần áo ở hẻm Xéo. Có lẽ cậu không nhớ, nhưng có một lần mình theo cha mẹ đi lấy hàng chúng ta đã từng gặp nhau."

Bé trai tóc đen quay sang, chỉ thấy cậu bạn nhỏ Avis Blair nở một nụ cười thân thiện, vươn tay.

"Mình muốn kết bạn với cậu, có thể chứ?"

Bé trai tóc đen nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang chìa ra trước mặt, im lặng một lát dường như đang tự hỏi. Avis Blair cũng không vì chờ đợi lâu mà tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Có nhiều bạn học khác đã chú ý về bên này, hiển nhiên cũng để ý cánh tay đã vươn ra quá lâu của cậu nhóc nhà Blair kia.

"Ta không nhớ!"

Sau cùng, bé trai tóc đen lạnh nhạt đáp lại một câu, thờ ơ nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cậu bạn, cũng không nắm lấy mà thản nhiên quay đi.

Avis Blair thất vọng thu tay về.

"Avis!"

Một bé trai tóc vàng chạy đến, vẻ mặt không vui túm lấy tay Avis Blair.

"Cậu đang làm cái quái gì vậy?"

Nhóc con quay sang, nhìn cái cằm hơi nâng của thằng nhóc tóc đen vừa từ chối Avis, rõ ràng là một thằng nhóc kiêu căng đắng ghét. Nó cảm thấy cực kỳ chán ghét, hằn học hỏi.

"Cậu là ai? Avis chỉ là muốn kết bạn với cậu, thái độ này của cậu là có ý gì?"

Bé trai tóc đen không vui liếc mắt nhìn người vừa nói chuyện một cái, vẫn không nói gì.

"Bodhi!" Avis xẵng giọng.

Bodhi kéo Avis một cái, "Cậu làm gì phải lấy lòng cậu ta như vậy? Cậu ta là ai chứ?"

Blair là một gia đình rất giàu có, Avis là con trai duy nhất trong nhà, được cưng chiều mà lớn, Bodhi chưa từng thấy bạn thân phải nhún nhường trước ai như vậy bao giờ.

Avis chưa kịp trả lời, một nhóm học trò khác đã chen vào. Dẫn đầu trong đó là một bé trai tóc xám.

"Nhà ta thường mua rất nhiều quần áo vải vóc của nhà họ, ta nhận ra cha của cậu ta. Nhà Potter. Cậu là cậu chủ nhỏ nhà Potter, vậy tên của cậu là Harry nhỉ?"

Bé trai tóc xám liếc qua Avis Blair, khoé miệng hơi nhếch, ung dung vươn một tay với cậu chủ nhỏ Potter.

"Blair cũng chỉ có chút của cải, tuy rằng nhà bọn họ là cửa hàng duy nhất có thể nhập quần áo của nhà cậu để bán ra ngoài, nhưng có vẻ quan hệ giữa hai nhà cũng không thân thiết lắm nhỉ?"

Vừa rồi nó thấy rõ cha mẹ Avis Blair cũng đã cùng con trai đi qua chào hỏi gia đình Potter, nhưng ba người nhà Potter đều tỏ ra rất thờ ơ. Vợ chồng Blair nhiệt tình cũng bị sự lạnh lùng của một nhà ba người kia khiến cho xấu hổ im lặng.

"Ta là William..." Bé trai tóc xám mỉm cười tự tin, "William Ravenclaw."

Cảm nhận được xung quanh xuất hiện vài tiếng hít thở trầm trọng, William cười càng lúc càng tươi.

"Ta tin tưởng với vị trí của cậu, Harry, cậu hẳn sẽ muốn kết bạn với những người có thể ở cùng một vị thế với nhà mình..." William nói xong lại liếc qua Avis một cái, "Chứ không phải là hạng người giàu lên chỉ nhờ vài ba bộ quần áo."

Mặt Avis Blair đỏ bừng, không biết là vì xấu hổ hay vì tức giận. Nó cắn môi, nhìn bàn tay đang chìa ra của William, lại căng thẳng theo dõi biểu hiện của cậu chủ nhà Potter.

Harry Potter nghiêng đầu, khó chịu cau mày.

"Nhà ta cũng giàu lên nhờ vài bộ quần áo đó, cậu Ravenclaw!"

"Nhà cậu không giống Blair." William Ravenclaw điềm tĩnh đáp lời, "Nhà Blair chỉ tính là ăn sẵn, bởi vì đồ do nhà Potter cậu làm ra không phải cứ có tiền là mua được, nhà Blair may mắn được thương tình cho vài bộ bán ra, nhờ đó trở thành nhà giàu mới nổi."

Gương mặt nhỏ nhắn của Avis Blair ngày càng giống với quả táo chín. Thế nhưng cho dù là vậy thì cậu nhóc vẫn bướng bỉnh đứng yên, Bodhi không nhịn được chen lên.

"William Ravenclaw, mày cho rằng là quý tộc thì ngon lắm à, mồm miệng đã không sạch sẽ thì đừng có mang ra ngoài rêu rao chứ?"

William Ravenclaw khinh thường liếc mắt.

"Mày là ai?"

"Tao..."

"Hình như là thằng chăn ngựa của biệt trang Gryffindor." Một nữ sinh che miệng cười, "Có lần ta đi qua nhìn thấy cậu ta đang làm việc trong chuồng ngựa với cha mình."

Mấy đứa trẻ đi cùng nhóm với William Ravenclaw lập tức cười ồ lên.

Bodhi nắm chặt nắm tay.

William đẩy tay một thằng nhóc khác trong nhóm, "Ê, Darius! Thằng chăn ngựa nhà cậu hả?"

"Thế nào gọi là nhà mình?"

Darius Gryffindor là một thằng nhóc có mái tóc màu đồng cổ, cặp mắt hổ phách kiêu ngạo nhìn quét qua Bodhi.

"Lâu đài gia chủ không có mặt nó, chắc lại ở trong chuồng ngựa một biệt trang xa tít mù tắp nào đó."

Mặc dù Bodhi đúng như lời Darius Gryffindor nói đang ở trong một biệt trang nhỏ, có điều thằng bé và gia đình mình đều đang làm công cho quý tộc Gryffindor, Darius cũng tính là cậu chủ nhỏ, Bodhi dù tức giận cũng không muốn gây ra chuyện gì liên lụy cha mẹ ở nhà. Avis Blair rời mắt khỏi Harry Potter, nghe người nọ coi thường bạn thân của mình, lại không nghe thấy Bodhi phản bác, nhất thời tức giận xem vào.

"Chúng ta chưa từng gặp, nhưng ta thường nghe nói cậu Darius ở trước mặt ngài Godric luôn là một bộ dạng ngoan ngoãn hiền lành, cũng không biết cái dáng vẻ khinh thường người khác này của cậu nếu bị ngài Godric nhìn thấy... ngài ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?"

Darius nghe Avis nhắc đến gia chủ, mặt hơi tái đi, nó cau mày thật chặt.

"Câm miệng, Blair! Ở đây còn chưa tới lượt hạng nhà giàu mới nổi như mày phát ngôn."

"Như thế nào là nhà giàu mới nổi?" Avis ác ý cười, "Ít ra nhà tao cũng có bản lĩnh mua được đồ của nhà Potter, còn lại thì... không biết là ai đó vất vả giả lả lấy lòng người ta suốt cả tháng mà ngay cả một đôi bao tay cũng không mua được nhỉ? Tao nghe nói người đó còn tức giận đến mức đập bể hết gần nửa phòng đồ cổ của cha nó nữa."

"Mày..."

Darius hình như muốn đánh nhau.

"Darius!"

Một bàn tay vươn ra giữ lại vai của Darius Gryffindor.

"Hành xử như vậy là không tốt đâu!"

Nhóc con vừa lên tiếng có khuôn mặt khá giống Darius, thế nhưng so với Darius lại không xinh đẹp bằng, chỉ có điều làn da rất tốt, bù trừ lại cũng không còn kém Darius quá nhiều nữa.

Darius lại tỏ vẻ ghét bỏ gạt bàn tay trên vai mình ra.

William Ravenclaw nhướn mày hỏi.

"Nếu mình nhớ không nhầm thì đây là anh trai của cậu phải không, Darius?"

"Mình không có anh trai." Darius lạnh lùng đáp lời, "Bò lợn bẩn thỉu ở đâu cũng muốn đến nhận thân thì nhà mình có khác gì cái chuồng gia súc không?"

"..."

Những người khác đều cảm thấy lời này Darius nói thật khó nghe, nhưng ngại thân phận của nó nên không dám lắm miệng.

"Darius Gryffindor, đây là lời cậu nên nói với anh trai mình à?"

Bodhi vừa đẩy Avis ra sau mình, lại vươn tay giữ lấy cánh tay của người bên cạnh.

"Dominic là anh trai của cậu!"

"Tao còn cần mày phải nhắc sao?" Darius gạt đi, "Tao đương nhiên biết nó là ai, nhưng loại như nó xứng được tao gọi là "anh trai" à?"

Dominic Gryffindor cúi đầu thở dài, nó nhẹ nhàng kéo cánh tay mình ra khỏi tay của Bodhi.

"Thôi bỏ đi."

Bodhi thấy người nọ rầu rĩ quay đi, tức giận trong lòng không nén được.

"Thế nào gọi là loại người như Dominic? Loại như mày mới không xứng được Dominic gọi là "em trai". Nhân cách của Dominic tốt đẹp bao nhiêu, ngược lại là mày thì xấu xa thối nát bấy nhiêu!"

"Bodhi!" Darius gầm lên.

"Lớn tiếng cái gì?" Harry Potter vẫn im lặng xem bọn họ cãi nhau đột nhiên lên tiếng.

Thần kỳ chính là sau khi cậu chủ nhỏ nhà Potter lên tiếng, xung quanh đang ầm ĩ đột nhiên im bặt.

Ở một góc độ không ai thấy, Dominic Gryffindor khẽ nhíu mày.

"Harry!"

Avis nhẹ nhàng gọi. Harry Potter chỉ liếc nó một cái, sau đó không thèm nhìn đến nữa. Avis cũng không để bụng, khi cậu chủ nhỏ Potter tiến lên phía trước thì ngoan ngoãn làm một cái đuôi theo sau.

"Nếu các ngươi còn gây ồn ào..." Harry Potter giơ ngón tay chỉ xuống hồ Đen thăm thẳm, "Ta sẽ ném các người xuống đó!"

Không ít đứa nhỏ sầm mặt lại, đối với thái độ kiêu ngạo của Harry Potter rất phản cảm, chỉ có mấy người biết về nhà Potter mới miễn cưỡng áp chế cảm giác khó chịu, cố gắng tỏ vẻ nghe lời. Bodhi thấy vẻ mặt lấy lòng của đám quý tộc nhỏ, trong lòng khinh thường.

"Chào cậu!"

Lại thêm một cánh tay chìa ra trước mặt Harry Potter. Nó khó chịu nhìn lên.

Bàn tay thon dài trắng muốt, cánh tay mảng khảnh, làn da nhìn qua có vẻ rất tốt.

"Cậu chắc chắn chưa từng gặp mình, mình là Dominic Gryffindor."

Nhóc con có khuôn mặt khá giống Darius Gryffindor, khi cười lên lại có cảm giác tươi sáng mềm mại, chính là kiểu rất dễ gây thiện cảm, so với vẻ mặt âm u lại kiêu ngạo của Darius thì dễ nhìn hơn nhiều lắm.

Chỉ một nụ cười, gần như đánh vỡ hoàn toàn chênh lệch nhan sắc của hai người cùng họ Gryffindor.

Harry Potter không nắm lấy bàn tay kia, cũng không đáp lời. Giống như với Avis khi nãy, chỉ im lặng nhìn chằm chằm chủ nhân của cánh tay to gan kia.

Giáo sư dẫn đường bị đám nhóc từ đầu đến cuối lờ đi vẫn im lặng như một khúc gỗ. Xung quanh cũng không ai nói chuyện, bầu không khí yên lặng quỷ dị.

Dominic giơ tay lâu nên rất mỏi, nhưng lúc này cũng không thể rụt tay lại. Nó cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Không hiểu sao... ánh mắt chăm chú của thằng nhóc tóc đen kia khiến nó cảm thấy sợ hãi.

Đột nhiên, Dominic cảm thấy có gì đó chạm vào ngực nó, sau đấy là một lực đẩy thật mạnh. Nó không kịp nghĩ ngợi gì cả, đầu óc trống rỗng, thân mình theo cái đẩy tay kia ngã ra sau, mà phía sau nó... là mặt hồ đen ngòm.

Ai đó hoảng sợ thét lên.

"DOMINIC!"

Trong lúc mọi người còn đang hoảng hồn, lưng áo Dominic cũng sắp chạm đến mặt nước, một màu đen mà không ai nhìn rõ là gì chớp mắt vụt qua.

Chờ khi tất cả hoàn hồn, đã thấy Dominic sạch sẽ an toàn đang được một người đàn ông tóc đen ôm  trong ngực.

Vạt áo chùng màu xanh đậm của y rơi trên mặt đất, đè ép đám cỏ yếu ớt bên dưới đổ rạp. Dư âm pháp lực của phù thủy trưởng thành thổi quét một vòng xung quanh, đám nhỏ không khỏi tái nhợt mặt, bước chân ngắn ngủi lùi lại, sợ hãi đến mức hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Giáo sư dẫn đường mãi đến lúc này mới chậm chạp chạy tới. Chờ khi nhìn rõ Dominic Gryffindor đang được người nào ôm, vẻ mặt hoảng hốt gọi.

"Ngài Slytherin!"

"Cậu trông bọn nhỏ kiểu gì vậy?"

Salazar Slytherin muốn buông đứa bé đang ôm trong lòng ra. Bé con dường như vẫn chưa hết hoảng sợ, níu chặt áo y không chịu thả. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tái nhợt, trong đôi mắt hổ phách mơ màng ánh nước.

Giáo sư dẫn đường bị mắng, trì độn nhìn sang cậu chủ nhỏ nhà Potter.

"Harry Potter! Sao trò lại đẩy bạn học?"

Salazar nghe giáo sư dẫn đường nói, ngẩng lên nhìn đứa nhỏ đang đứng rất gần đó. Vừa rồi y thấy rõ ràng, là thằng bé này đẩy người.

"Giáo... giáo sư!"

Harry Potter hoàn toàn mất đi dáng vẻ kiêu ngạo lúc đầu, nó lắp bắp, hết nhìn giáo sư dẫn đường lại nhìn sang Dominic. Lúc nhìn người đàn ông tóc đen, lại nghe vị giáo sư dẫn đường kia nói ra tên của y thì càng thêm hoảng sợ. Khuôn mặt nó không còn một tia máu, tái nhợt như xác chết, rõ ràng là một dáng vẻ làm việc xấu bị bắt tại trận.

Người có mắt đều thấy rõ là chuyện gì vừa xảy ra.

Harry Potter muốn đẩy Dominic Gryffindor xuống hồ Đen.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net