[Os] Dạ Túy [Cloudy]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DẠ TÚY [CLOUDY]

-oOo-

Vô thức liếm đi thứ chất lỏng cay nồng màu mận chín vẫn còn lưu trên khóe môi, vị gia chủ trẻ của gia tộc Bạch Kim thong thả chỉnh sửa lại cổ áo ngủ để tạm thời che đi cảnh xuân trước ngực, rồi buồn bã nhìn vào chiếc ly trên tay.

Một lần nữa, chiếc ly lại trống rỗng...

.

Buồn như ly rượu đầy, không có ai cùng cạn.

.

Buồn như ly rượu cạn, không còn rượu để say. (1)

.

Một lần nữa, say là quá xa xỉ đối với Lucius Malfoy...

Chẳng hiểu sao càng uống thì những giây thần kinh của Lucius lại càng co chặt và những suy nghĩ rối ren lại càng xuất hiện nhiều hơn. "Tỉnh" là thế nào mà "Say" là thế nào? Vì sao anh lại thấy Severus đang ngồi trên chiếc sô pha mà bản thân vừa thực hiện những hành động vô cùng nhục nhã lúc nãy, đã thế... Trên tay em ấy còn giữ vật ấy!

Nhưng-nhưng anh vẫn chưa kịp xử lý nó!

.

.

A... Mà thôi vậy...

Chắc anh vừa gặp ảo giác. Có lẽ sau tất cả những chén rượu quên tình thì cuối cùng tận sâu trong tâm trí anh vẫn muốn gặp em ấy lần cuối. Dường như men say đã thấm nhuần qua cơ thể và thừa cơ chiếm lấy tâm trí mỏi mệt của anh, kết quả là tạo nên cái khung cảnh hoang đường này.

Mình nên nghỉ ngơi thôi, đã quá đủ cho một đêm dài rồi.

"Anh đang tính đi đâu vậy Học Trưởng?"

"!?"

Thứ ảo giác cao cấp gì thế này, giọng điệu và biểu cảm kia quá giống người đó!

Lucius Malfoy gần như không dám quay lưng đối mặt với người đàn ông mặc áo choàng đen đang ngồi trên ghế sô pha ấy. Đôi mắt tối màu sâu hun hút tựa như một hố đen tĩnh lặng sẵn sàng nhấn chìm tất cả mọi thứ. Làn da tái nhợt lạnh lẽo thiếu sức sống, đôi môi mỏng bạt thếch mím chặt, những ngón tay xinh đẹp vốn chỉ dùng để chế tạo độc dược đã bị một thứ chất lỏng đặc quếnh làm vấy bẩn. Người đó đang nhìn chiếc gậy đầu rắn trên tay một cách chăm chú với hàng mi nhíu chặt.

"Mẹ-nó-Merlin! Lại là thứ ảo ảnh chó chết gì thế này!"

Lucius liên tục thở dốc rồi khẽ mắng, anh gần như rít lên ở những chữ cuối cùng. Chẳng lẽ cơn thèm khát lúc nãy vẫn chưa chịu lắng xuống hay sao, đến nỗi phải tự tưởng tượng ra khung cảnh xấu hổ của bản thân bị người kia nhìn thấy?

Mày sợ gì chứ Lucius, hãy nhớ mày là gia chủ của nhà Malfoy! Là một quý tộc máu trong cao quý! Là bầy tôi trung thành của Dark Lord! Là chồng sắp cưới của Narcissa Black... Làm sao mày có thể chịu thua một cái ảo ảnh buồn cười thế này được!

Sau khi câu nói của Lucius kết thúc, cả căn phòng cứ thế chìm vào im lặng, tiếng lửa cháy phừng phực phát ra từ trong lò sưởi như đang đùa giỡn với tâm trạng rối ren người đàn ông tóc bạch kim. Lucius cố gắng ngẩng đầu lên thật cao, hệt như cái góc độ mà những tên quý tộc kênh kiệu thường hay dùng khi đối mặt với những kẻ thấp kém hơn mình. Nhìn từ phía sau, sống lưng thẳng tắp cũng trở nên mạnh mẽ, uy nghiêm hơn rất nhiều. Hiển nhiên người đàn ông này đã quen sử dụng lớp mặt nạ dối trá và nụ cười đẹp đẽ nhưng sáo rỗng kia như một thứ dùng để tự vệ.

Không biết nên trách hay nên thương nữa...

"Có chuyện gì sao, 'Severus'?" - Lucius quay mặt hướng về phía sô pha rồi nói với giọng điệu lạnh lùng như mọi ngày.

Chỉ thấy ảo ảnh mang hình dáng 'Severus Snape' đặt cây gậy trên tay xuống bàn, không thèm nhìn vào vẻ bệ vệ ngụy tạo của Lucius mà lạnh lùng ra lệnh.

"Lại đây."

Đến hay không?

Dù trong lòng rối rắm nhưng ngoài mặt Lucius vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

"Cậu có ý gì đây Severus, ai cho phép cậu gọi học trưởng của mình một cách trống không như vậy! Lễ nghi của cậu đã bị mấy đứa sư tử kia ăn hết rồi à" - Người đàn ông tóc trắng kiềm chế sự run rẩy, cố gắng nói bằng giọng điệu nghiêm khắc, cả cơ thể tỏa ra luồng áp suất thấp giống như vừa thẹn quá thành giận.

Đối mặt với lời răn đe của Lucius, Severus không đáp mà nhẹ nhàng quay sang nhìn thẳng vào mắt đối phương. Chỉ với một cử chỉ giản đơn như thế cũng đủ làm lớp vỏ bọc lạnh lùng mà Lucius cố gắng bồi dưỡng bao năm suýt chút nữa sụp đổ. Sự chuẩn bị tâm lý của ngài quý tộc bạch kim sắp trở thành một trò cười khi bị hai hố đen sâu thẳm ấy khóa chặt rồi cắn nuốt.

"Cậu đến đây làm gì hả 'học đệ'? Nếu cậu muốn chúc mừng lễ cưới thì giờ này vẫn là quá sớm, còn nếu cậu đến vì việc trước kia thì đêm nay tôi không định tổ chức tiệc độc thân cuối cùng ở-trên-giường!"

Lucius máy móc nói ra những câu chữ mà bản thân đã sớm chuẩn bị. Có lẽ 'Severus' này chỉ là một thứ ảo ảnh do chính bản thân tưởng tượng ra nhưng ít nhất là trong suy nghĩ, anh cũng muốn đặt một dấu chấm hết cho chuỗi ngày bị dày vò bởi sự ngọt ngào đầy cám dỗ lại muôn phần mong manh kia.

"Tôi đến đây làm gì, chẳng lẽ anh không biết hay sao Lucius?" - Vừa nói Severus vừa dùng tay vuốt nhẹ lên mấy vệt chất lỏng còn đọng lại trên phần đầu rắn làm bằng kim loại.

"Mau dừng lại đi, chết tiệt!" - Mọi giới hạn bị phá vỡ, Lucius mất bình tĩnh thét lên. Cảm xúc tức giận tuôn trào khiến gương mặt xinh đẹp của anh trở nên méo mó.

'Severus' kia không phải là loại người sẽ phô diễn mấy cái hành vi sắc tình này, hoàn toàn không phải! Vớ của Merlin! Cái ảo giác khốn nạn ấy còn muốn dùng hình dáng của Severus để làm gì nữa đây? Khi nào thì cái giấc mộng điên rồ này mới kết thúc?

"Mày muốn làm gì hả 'Severus'?"

"Ha? Có lẽ anh đã lầm rồi học trưởng. Hãy nhìn cây gậy ẩm ướt này đi, phải nói là 'Anh muốn tôi làm gì' mới đúng chứ, Lucius?"

Đối mặt với biểu cảm sợ hãi nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh của đối phương, một nụ cười thật nhạt xen lẫn châm chọc xuất hiện trên khóe môi Severus Snape. Hình như ngay cả bản thân Lucius cũng không biết, chính gương mặt trắng toát, tái nhợt hẳn đi trong giây lát kia đã bán đứng hoàn toàn tâm trạng của chủ nhân nó, hoảng hốt và bối rối.

"Sao nào Học Trưởng, anh muốn tôi làm gì anh đây? Thay cho cái cây gậy vô dụng kia?"

Vừa nói, người đàn ông tóc đen vừa chậm rãi đứng dậy, bước từ từ đến trước mặt Lucius, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười châm chọc.

Trước áp lực kinh người phát ra từ phía đối phương, Lucius muốn quay đầu đi nhưng bất lực. Cả cơ thể gần như thoát khỏi sự điều khiển của những nơron thần kinh (1), chỉ biết lặng đi trước ánh nhìn khóa chặt con mồi của đối phương. Từ trong đôi mắt đen sâu thẳm kia, Lucius thấy được những cơn bão tố điên cuồng đang gào thét muốn trốn thoát, mà tên 'Severus' giả đó lại đang ra sức ngăn cản nó xé xác anh thành trăm mảnh.

Phải làm sao đây?

Dù chỉ cần sử dụng một phép Accio đơn giản là Lucius có thể triệu tập cây gậy phép đầu rắn chết tiệt vẫn còn nằm trên cái bàn đằng xa kia để thay đổi cục diện bị áp chế này, nhưng chẳng hiểu sao tận sâu trong tiềm thức thì anh vẫn không muốn chĩa đũa phép vào người đó dưới bất kỳ trường hợp nào. Có lẽ đây gọi là giác quan thứ sáu chăng?

Ngơ ngẩn nhìn 'Severus' tiến đến trước mặt, ngơ ngẩn nhìn người kia cúi đầu để khóa chặt tầm mắt của bản thân, ngơ ngẩn nhìn... Bàn tay chứa đầy vết chai sạn ấy thành thục vuốt ve từ khóe mắt sang gò má, trượt theo cánh mũi xuống môi, rồi dừng lại tại chiếc cổ cao kiêu ngạo.

Severus thích thú miết nhẹ động mạch chủ trên cổ Lucius giây lát rồi nhắm thẳng đến điểm giao nhau giữa hai vạt áo ngủ làm bằng tơ lụa thượng hạng, dứt khoát kéo mạnh một đường xuống dưới. Cứ thế, phần xương quai xanh quyến rũ và lồng ngực rắn chắc đã qua huấn luyện của Lucius trần trụi lộ ra mặc người thưởng thức. Đâu đó thấp thoáng bên dưới phần vạt áo đang mở rộng là hai quả anh đào căng cứng, xung quanh phần ngực vẫn còn lưu lại một chút vết tích màu hồng nhạt chứng tỏ nơi này đã từng bị chủ nhân hành hạ qua cách đây chưa lâu.

"Chỗ này của anh thì thành thật hơn nhiều đấy, Học Trưởng." - Vừa nói Severus Snape vừa búng nhẹ vào hai đầu vú nổi bật kia.

Đối diện với hành vi mang đầy tính châm chọc của ảo ảnh, Lucius chỉ cắn răng hứng chịu động tác mang đầy sự kích thích ấy, kiên cường không phát ra bất kỳ âm thanh sai lệch nào. Anh biết dù 'Severus' này có là thật hay giả đi chăng nữa thì bản thân cũng mất đi cái dũng khí để làm ra cử chỉ từ chối rồi. Hơn nữa, cả tâm trí lẫn trái tim anh đều đang gào thét muốn được cùng người kia tiếp xúc, va chạm.

Anh điên rồi...

Dưới sự vuốt ve tràn đầy ám chỉ, đôi mắt màu bạc chứa đựng sự toan tính thường ngày đã được chủ nhân nó giấu đi sau hàng mi cong dày, trên gương mặt điển trai cũng lộ rõ sự cam chịu khi hai rặng mây đỏ thẹn thùng không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Vừa chăm chú thực hiện các động tác kích tình, Severus Snape vừa thích thú quan sát bờ môi mềm mại của đối phương, đôi môi ấy hiện đang mở ra để thở dốc trước những hành động khiêu khích do chính anh tạo ra.

Hãy nhìn vào Lucius Malfoy lúc này đi, một sự quyến rũ tột cùng mà chưa có ai may mắn chứng kiến ngoại trừ Severus Snape. Cứ thử nghĩ đến cảm giác mà bạn được chiếm hữu một con người vừa tài năng, vừa đẹp trai và hoàn mỹ như Lucius, dù chỉ là sự thỏa mãn trên tinh thần cũng đủ để ai đó phải ngất ngây vì hạnh phúc rồi.

Trong khi đang buông thả bản thân mà vô thức đáp trả những cử chỉ vuốt ve xoa nắn thì Lucius bồi hồi nhận ra bàn tay của ảo ảnh mang hình dáng 'Severus' đã tạm dừng việc trêu chọc mấy điểm nhạy cảm trên người anh mà thay vào đó, cả cơ thể anh bị một đôi tay 'trông thì gầy yếu nhưng lại rắn chắc bất ngờ' ôm chầm lấy, rồi cả hai biến mất khỏi căn phòng khách vắng lặng để chuyển sang chiến trường chính của đêm nay...

-oOo-

Trên chiếc ra trải giường màu đen được thêu ám văn hình hoa tường vi bạc (3) cực kỳ xa hoa, nửa thân trên trần trụi của Lucius đang bị đôi mắt đen láy kia quan sát hết lần này đến lần khác. Tất cả mọi vị trí trên cơ thể anh, khi bị người đó nhìn lướt qua đều trở nên nóng bức lạ thường.

Không hề mang theo biểu cảm châm chọc lúc nãy, giờ đây đứng trước một Lucius Malfoy bán khỏa thân, những cử chỉ vuốt ve của Severus Snape trở nên thành kính và cẩn thận tựa như đang đối xử với thứ báu vật quý giá nhất. Sự dịu dàng bất ngờ này đã bao lần tạo cho Lucius ảo giác mơ hồ là bản thân cũng có được tình yêu của người kia. Đôi lúc anh cũng muốn sống mãi trong giấc mộng đẹp đẽ ấy nhưng sự tàn nhẫn của thực tại luôn phá vỡ tất cả mọi thứ: Anh sắp mất đi quyền được hy vọng vào một tình yêu đến từ Severus.

Có lẽ đêm nay sẽ là đêm cuối mà Lucius cho phép bản thân trầm mê vào ảo giác tình yêu tràn đầy sự cám dỗ ngọt ngào này.

Thật hạnh phúc nhưng cũng thật đau đớn...

Chẳng hẹn mà gặp, cả hai đều không hề phát ra bất cứ âm thanh nào. Chỉ thấy người đàn ông tóc đen vùi đầu vào cần cổ trắng nõn, cẩn thận liếm cắn tại vị trí động mạch chủ cực kỳ dễ tổn thương của quý tộc bạch kim. Đối với Lucius, Severus luôn là một kẻ có tính chiếm hữu cực cao, trước giờ đều như thế. Có lẽ, em ấy thích cảm giác được nắm giữ toàn bộ mọi thứ liên quan đến anh, bao gồm cả mạng sống.

Lucius cũng không tính đùa với lửa, anh cẩn thận nâng cao cần cổ, cố gắng để người ở trên nhanh chóng đạt được sự thỏa mãn hơn.

Sau khi liếm cắn hả hê và để lại hàng tá những dấu hôn chằng chịt, chiếc lưỡi ẩm ướt của Severus mới chịu buông tha cho cổ Lucius mà dời sang vị trí xương quai xanh tinh xảo. Anh liếm dọc từ đầu đến cuối khung xương rồi nhẹ nhàng đay nghiến, thưởng thức nơi đó một cách từ tốn và chậm rãi.

Vì cách sử dụng lực của Severus rất tinh chuẩn nên Lucius không hề cảm thấy khó chịu hay đau đớn gì cả, nếu có chỉ là cảm thấy trống vắng tại những nơi chưa được người kia chăm sóc. Thay vì xương quai xanh, anh muốn được em ấy chạm vào hai điểm trước ngực cơ. Sau một khoảng thời gian dài trở thành bạn giường, thân thể của Lucius đã quen bị Severus điều giáo mà trở nên nhạy cảm tại những nơi 'cần nhạy cảm'. Thậm chí anh còn có đôi chút bối rối khi thái độ hôm nay của đối phương đột nhiên trở nên dịu dàng, nó có gì đó rất khác so với những lần mây mưa trước kia.

Anh cũng không thể nói rõ là khác chỗ nào nhưng...

A! Đến rồi!

Như phát hiện ra được sự phân tâm của Lucius, Severus quyết định cắn thẳng vào hai đầu vú mọng nước đang không ngừng mời gọi bản thân giày vò nó bằng một lực hơi nặng nhằm cảnh cáo người dưới thân tập trung vào điều cả hai đang làm. Cú cắn yêu này khiến Lucius vô thức uốn cong lưng lại và khẽ quát một tiếng yêu kiều. Thấp thoáng xuất hiện bên dưới hàng mi cong, những giọt nước mắt mặn chát được người đàn ông tóc bạch kim cẩn thận nghiêng mặt để giấu đi vết tích.

Làm sao anh có thể khóc trước mặt em ấy cơ chứ, quá yếu đuối!

Dù đó có là nước mắt sinh lý đi chăng nữa thì Lucius Malfoy cũng không thể chấp nhận giây phút yếu lòng của bản thân bị người kia nhìn thấy. Anh muốn mình mãi mãi là đẹp nhất và là tạo vật hoàn mỹ nhất trong mắt Severus. Trong lúc Lucius vẫn còn rối ren với những suy nghĩ thì trên chiếc ra trải giường màu đen nay đã trở nên nhăn nheo ở nhiều góc, dưới ánh đèn vào mở ảo, hai thân ảnh phủ chồng lên nhau của họ gần như hòa làm một, quấn quýt mãi không thôi.

Mặc sức chơi đùa cơ thể người yêu, Severus Snape vẫn chưa vội hút trọn hai quả anh đào mà bản thân ngày đêm mong nhớ. Vì không muốn thỏa mãn Lucius quá dễ dàng, Severus khéo léo liếm cắn những phần thịt mềm mại xung quanh khiến hai đầu vú của người kia trở nên run rẩy và chảy ra mấy giọt chất lỏng trong suốt, trông tội nghiệp đến lạ. Nhưng phải làm sao khi phản ứng cong lưng vô thức của Lucius đang lấy lòng Severus một cách triệt để, hiển nhiên quý ngài bạch kim đang cố gắng đưa đầu vú của mình chạm vào miệng anh.

.

[Mọi việc đâu thể dễ dàng đến thế, đêm nay vẫn còn một nghi thức cần phải thực hiện nữa...]

.

Được người kia dịu dàng dùng tay nhéo lấy hai điểm đỏ đầy cơ khát, tuy hành động này chưa thể thỏa mãn được Lucius nhưng nó cũng kiềm chế lại bớt sự thèm khát khó nhịn nơi anh.

Chết tiệt... Thứ tôi muốn chẳng phải là đôi tay lạnh giá này. Em ấy đang tính chơi trò gì nữa đây?

Ráng kìm nén lời cầu xin sắp vuột ra khỏi khóe miệng, Lucius cố chấp mím môi, cố gắng không để bất kỳ một âm thanh ướt át nào xuất hiện trong căn phòng ngủ rộng lớn. Dưới sự chỉ huy của não bộ, người đàn ông tóc bạch kim lén lút nâng tay, anh muốn tự thỏa mãn hai điểm nhạy cảm của bản thân mà không cần phải cầu xin ai đó nhưng làm sao Severus có thể để anh dễ dàng thực hiện hành động ấy được cơ chứ.

Bàn tay chỉ mới nâng lên đôi chút đã bị một bàn tay lớn khác nắm lấy. Severus Snape thích thú nâng thứ mà bản thân vừa tinh ý bắt được đến trước mặt rồi tựa như một quý ông thanh lịch mà hôn nhẹ vào mu bàn tay trắng nõn, đầy đam mê...

Vội vã rút lại thứ vẫn đang tỏa ra nhiệt độ cao đến kinh người vì bị hôn ấy, Lucius ngại ngùng quay lưng úp mặt xuống gối. Để lộ ra tấm lưng thon dài nhưng không kém phần rắn chắc và tinh tế. Từng đường cong cơ bắp tinh mỹ, tráng kiện như đang mời gọi người khác đến vuốt ve và xoa bóp nó.

Cùng lúc, hơi thở của Severus Snape cũng dồn dập hơn trước. Đôi đồng tử đen như bị mê hoặc mà nhìn chăm chú vào tuyến nhân như nửa kín nửa lộ và đường cong mượt mà của phần mông no đủ đang bị nửa phần áo ngủ còn lại che khuất.

Hình như mình vừa làm điều gì đó sai thì phải?

Lucius hơi hối hận vì hành động 'vạch áo cho người xem mông' lúc nãy, anh gần như rụt bắn người khi cảm nhận được hình dáng sơ bộ của một vật vừa nóng và cứng đang cọ sát vào giữa mông mình.

Ôi, cái kích cỡ này... Chẳng biết hôm sau mình còn lết ra khỏi giường nổi hay không nữa. Mong là Severus sẽ niệm tình ngày mai là ngày quan trọng của đời anh mà nương tay đôi chút. Hy vọng thế...

Một phút, hai phút,... Mười phút trôi qua trong cơn giận xen lẫn xấu hổ của Lucius. Hai bên khóe mông của anh bị ảo ảnh Severus ma sát đến đỏ cả lên nhưng người kia vẫn không hề có ý định tiến hành bước tiếp theo.

Khốn nạn thật! Thứ ấy đang làm gì thế nhỉ? Không tính đút vào hay sao? Hay là ảo ảnh dù là cao cấp thì vẫn không thể 'làm' được?

Bị cọ sát hồi lâu khiến phần áo ngủ giữ khe rãnh bị thấm ướt bởi hai loại chất lỏng khác nhau, nhưng đều dính nhớt và khó chịu. Lucius bực bội vươn tay, dự định cởi nốt mảnh vải duy nhất còn sót lại trên cơ thể thì bị người kia hất ra. Anh ủy khuất nhìn vào ảo ảnh mang hình dáng 'Severus', trước giờ người kia luôn là một bạn giường hoàn hảo, Lucius đã bao giờ phải trải qua cái cảm giác uất ức khó nhịn này đâu.

Khẽ mỉm cười an ủi, 'Severus' kia vươn tay che lấp đôi mắt bạc long lanh. Bóng tối đến quá bất ngờ khiến Lucius lâm vào lúng túng nhưng anh cũng không phải chờ đợi quá lâu khi một luồng hơi thở ấm nóng đã nhanh chóng tiếp cận gương mặt đã đỏ lên vì động tình của anh.

Mất đi sự hỗ trợ của thị giác, mọi giác quan trên người Lucius lại càng trở nên mẫn cảm hơn. Đêm nay, hương vị của 'Severus' vừa ngọt vừa đắng, tựa như những chai rượu đắt tiền mà anh vừa uống như uống nước lúc nãy. Như một con nghiện đang cần tìm chất kích thích, Lucius vươn tay níu lấy cổ người ở trên, cố gắng thu hẹp khoảng cách của đôi bên để dễ dàng thưởng thức thêm những giọt rượu thượng hạng.

Có lẽ lần này anh sẽ thành công 'say' chăng?

.

.

.

----------------------

(1) Một câu được trích từ lời bài hát "Buồn" của tác giả Y Vân.

(2) Nơron thần kinh: Là tế bào thần kinh có khả năng cảm ứng, phát sinh xung thần kinh và dẫn truyền xung điện này. Chức năng cơ bản của Nơron là cảm ứng và dẫn truyền xung thần kinh dưới dạng các tín hiệu hóa học trong các hoạt động điều khiển, điều hoà và phối hợp mọi hoạt động của các cơ quan và hệ cơ quan trong cơ thể nhằm tạo sự thích nghi với các thay đổi từ môi trường bên trong và bên ngoài.

(3) Hoa tường vi:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net