Chương 5: Sự tìm kiếm của Harry

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry thất thần rất lâu, mới ý thức được phản ứng của mình có chút không lễ phép, anh ngượng ngùng nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại. Trước khi đến Đức, Draco đã cố ý nhồi nhét vào đầu anh rằng Đức là một quốc gia vô cùng xem trọng lễ nghi.

"Chào anh, tôi là thầy giáo thể dục mới đến, Harry, Harry Potter."

"Chào cậu, tôi là Ignace Kale, là thầy giáo khoa học dạy hóa sinh." Kale nhìn Harry nghiêm túc ngồi trước mặt mình, lộ ra một nụ cười hòa hoãn lại không khí căng thẳng, "Không cần căng thẳng như vậy đâu cậu Potter, các thầy cô giáo trong trường vì phải đối mặt với những đứa nhỏ học sinh năng động vô cùng, nên tính cách cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều."

Harry lẵng lặng thở dài một hơi, Kale trông có vẻ không hề kiêu ngạo như những người Đức bình thường, biểu tình của hắn mặc dù rất nghiêm túc, nhưng dấu vết ôn hòa giữa hai chân mày, trong ánh mắt vẫn luôn mang theo sự ấm áp.

Nhẹ nhàng thay đổi tư thế ngồi một chút, Harry vô thức xoa xoa mái đầu loạn cào cào của mình, ngượng ngùng giải thích, "Anh biết đó, đến một nơi đất lạ quê người, lúc nào cũng sẽ có chút phiền toái."

"Có thể hiểu được, bởi vì khi tôi bắt đầu rời nhà đi làm cũng có cảm giác như vậy, cố gắng thích ứng là tốt rồi." Kale thuận theo lý do của Harry nói, "Vậy... Tôi có vinh hạnh dẫn cậu đến ký túc xá giáo sư không?"

Harry nhanh chóng đồng ý, hai người tùy ý mà trò chuyện, Kale chủ yếu là giới thiệu tình huống của cả ngôi trường cùng với tình hình của học sinh cho cậu rõ. Dưới tình huống giao tiếp có chủ ý, không khí giữa hai người càng ngày càng tốt. Khi hai người đến ký túc xá, Harry phát hiện Kale là hàng xóm cạnh bên của mình, cậu phóng khoáng nói Kale có thể gọi mình là Harry, cậu nói như vậy mới có cảm giác như người trong một nhà.

Kale mỉm cười lịch sự, không có đáp ứng yêu cầu của Harry, đối với bọn họ mà nói, chỉ người thân cận mới có thể gọi thẳng tên của mình ra.

Harry cũng nhận ra được như vậy nên cảm thấy có chút thất vọng, khí tức âm trầm trên người Kale luôn khiến cậu bất giác cảm thấy rất thân thiết, sinh ra hảo cảm. Cậu nhanh chóng nói xin lỗi, sau đó nói khách sáo mấy câu với Kale, thì vẫy vẫy tay dùng tốc độ nhanh nhất bước vào căn phòng thuộc về mình.

Harry dựa vào cách cửa bằng gỗ rồi trượt ngồi bệch xuống đất, hai chân co lại, 'Sev... Anh đang ở đâu...' chỉ là một người có khí tức tương tự cũng có thể khiến cậu tâm tư chạy loạn, không hề tốt chút nào. Họ Kale trong tiếng Đức cũng có nghĩa là hầm, quả nhiên, em vẫn luôn bất giác tìm kiếm những thứ có liên quan đến anh... Sev...

Trong lòng Harry kiên định tin tưởng, Draco đem cậu đưa tới nước Đức chắc chắn có nguyên nhân, nói không chừng Severus đang ẩn nấu đâu đó gần đây, có lẽ cậu đã bỏ qua nó kúc nào không hay, nước Đức này, là nơi là cậu tự mình chọn, mặc dù Draco đã tiết lộ một số thông tin.

Harry là một người nói là làm nên vào buổi tối hôm đó, cậu dùng thần chú nhầm lẫn để ngụy trang cho căn phòng của mình, sau đó mới ếm cho mình một thần chú ẩn thân, bắt đầu công việc thám hiểm trường học. Bắt đầu từ tòa nhà giảng dạy tối om đến ký túc xá của học sinh ồn ào; từ khu rừng âm u đếm vườn hoa ấm áp; từ tòa nhà thí nghiệm phát ra một loại khí tức kỳ dị đến nhà ấm nuôi nhốt động vật nhỏ...

Cậu bước qua mỗi một tất đất trong trường, nhưng lại không cảm giác được sự dao động của pháp lực, đến khi màn đêm tối om nuốt hoàn toàn lấy bóng hình của cậu, Harry mới lê thân thể mệt mỏi quay về lại giường.

Dù cơ thể mệt mỏi, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ tí nào, kỳ thực cái tình hình này đã kéo dài mấy năm nay rồi. Từ khi Harry bắt đầu quen hơi Severus, từ khi cậu thích sự ôn nhu nơi Severus, từ khi cậu bị cái tính cách cao ngạo cố chấp của Slytherin hấp dẫn.

Severus....

Tay trái của Harry che lại mắt, trong quá trình chiến tranh cậu mất đi tất cả những gì có liên quan đến Severus mà cậu đã sưu tập, bao gồm cả chiếc áo chùng đen mà cậu mặc áo khoác tàng hình lén lút trộm được. Cậu vô pháp trách cứ Ron cái tên bất cẩn này nhét chiếc áo chùng có mùi kỳ lạ quẳng xuống dưới giường, khiến cho bọn gia tinh cần mẫm đem nó đi giặt sạch sẽ, xông cho thật thơm khiến chiếc áo chùng đó không còn mùi hương trên người Severus nữa. Nhưng ngay cả như vậy, đó cũng là thứ duy nhất để cậu nhớ về anh, nhưng cũng vì phải chạy trốn khắp nơi nên không thể không để lại.

Lúc mới bước vào cái quốc gia này, Harry cảm nhận được một loại khí tức giống như trên người của Severus, cái phong cách khắc khe và quy định yêu cầu nghiêm khắc, cách giao tiếp cứng nhắc cố chấp vậy mà lại khiến cậu vô cùng nhớ nhung. "Bản năng nói với em, Sev... anh đang ở quốc gia này."

Ôm lấy cái niềm tin này, Harry từ từ chìm sâu vào cơn mộng mị.

Thời gian luôn trôi đi một cách vô tình, cuộc sống bận rộn trong khuôn viên trường học, Harry vắt kiệt nhính ra một chút thời gian rảnh rỗi để tìm kiếm thân ảnh của Severus. Sau khi loại trừ trường học, cậu tận dụng mỗi buổi sáng không cần phải dạy, nhanh chân đi khắp nước Đức, mỗi lần đi qua một nơi nào đó, Harry đều sẽ vẽ ký hiệu lên bản đồ, suốt một năm, Harry đã đi gần hết cái nước Đức này.

Có rất nhiều lần lướt qua người có đôi chút giống với Severus, tim cậu bỗng nhiên đập rộn ràng, nhưng rồi sau khi đến gần xác nhận lần nữa, rồi cậu lại bỏ đi.

Có rất nhiều lần cảm nhận được dao động pháp lực cậu không quan tâm mọi thứ xung quanh mà độn thổ, sau đó phát hiện ra đó chỉ là pháp sư nước ngoài, liền bỏ đi.

Có rất nhiều lần chạm mắt thấy bóng lưng màu đen quen thuộc liền xúc động xông đến, liền ngượng ngùng mua đại một số nguyên liệu độc dược, rồi bỏ đi.

Có mấy lần say xỉn ở quán bar, trước mắt xuất hiện rất nhiều bóng dáng nam nam nữ nữ, nhưng tất cả đều không phải anh, sau đó cậu rời đi...

Harry không hề tuyệt vọng, cũng không thất vọng, cuộc sống tìm kiếm Severus Snape, giống như một niềm tin, chỉ cần tin tưởng, chỉ cần tiếp tục kiên trì thì chắc chắn sẽ có kết quả. Đáng tiếc là, trực giác đàn ông của cậu đã xuất hiện sai lầm, cho dù là có kiểm tra như thế nào, thậm chí là dùng vật phẩm luyện kim để tìm kiếm, nơi đây không hề có dấu tích của Severus.

Harry nắm chặt mặt dây chuyền bằng ngọc hình con rắn trước ngực, màu đen thuần và màu xanh ngọc bích quấn lấy nhau, mắt của con rắn đen có màu xanh lá, còn mắt của con rắn xanh có màu đen thuần, giao nhau, xoắn lại hình chứ S.

Severus... đây là đồ vật duy nhất mà anh đã để lại cho em... Cho dù tất cả chỉ là em đơn phương tự lừa dối mình, em cũng sẽ tiếp tục cứ thế thuyết phục mình.

Mặt dây chuyền này là món quà mà cậu đã được nhận vào năm mình mười bảy tuổi, là do cậu cứ mãi quấn lấy không chịu từ bỏ, Severus mới đồng ý làm, mặc dù có lẽ nguyên nhân mà Severus đồng ý, chính là trên đó anh có thể ếm rất nhiều thần chú bảo hộ, thuật luyện kim, thậm chí là thuật truy tung.

Ah... Cậu cũng là do thấy hai con rắn này hạnh phúc quấn lấy nhau như vậy, mới cố gắng lấy hết dũng khí mà mời Severus khám phá những bí mật trên cơ thể của nhau đó.

[Có lẽ giữa chúng ta mới bắt đầu chỉ là thăm dò, khiến anh cho rằng đó chỉ là lời tỏ tình đùa cợt mà thôi, nhưng hàm ý trong đó em chính là người hiểu rõ nhất! Severus... Sev của em, Sev hay xấu hổ, Sev vặn vẹo, anh rốt cuộc đang ở đâu chứ, Em nhất định sẽ tìm được anh. Nhất định!]

Sau buổi trưa hôm nay, Harry dừng lại ở quảng trường trung tâm để chợp mắt, ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu thẳng vào mặt cậu, xua đi không ít mệt mỏi, rất giống một cậu thanh niên bị lạc đường. Ánh mắt màu xanh lá của Harry rất ít thấy ở nước Đức, nhưng lạ là đôi mắt xanh của cậu vẫn luôn trong trẻo và tràn ngập ánh sáng mặt trời, Harry hai mươi hai tuổi mặc một bộ quần áo thể thao đang mốt nhất, màu sắc tươi mát phối hợp với ánh mắt đôi mày đáng yêu, càng làm cho cậu thú hút vô cùng, khiến những người đi đường phải dừng chân lại nhìn ngắm. Giống như một thiên thần lạc lối, mái tóc loạn cào cào thế mà lại đem đến một cảm giác như ác ma, thanh thuần như lại đầy cám dỗ.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, là một điệu nhạc ưu nhã, Harry nhanh chóng rút điện thoại ra nghe.

"Harry, tôi nghe nói hôm nay cậu đã từ chối việc gia hạn hợp đồng?" Thanh âm từ tính ấm áp của Ignace Kale truyền qua điện thoại.

"Ig, anh biết tôi vẫn đang tìm người mà, nước Đức tìm không thấy tôi đành đi một quốc gia khác." Harry dùng khẩu khí khẳng định nói với người bạn thân quen của mình trong một năm nay.

"Được rồi, quả thật rất muốn nhìn thấy cái người may mắn đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net