Chương 9: Thói quen khó bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong buổi họp cuối cùng trước khi xuất phát, Severus đưa ra chỉ thi cho những động vật đang run lẩy bẩy phía bên dưới.

"Ta không hy vọng các trò có thể hoàn toàn hiểu được hàm ý thật sự của hai từ an phận, ta chỉ yêu cầu các trò nhất định phải tuân theo sự chỉ huy của ta, trong một phạm vi nhất định ta có thể cho các trò tự do tương đối thích hợp, ví dụ như lúc ăn cơm và thời gian hoạt động tự do..." Severus vừa nói vừa dùng khí thế của mình quét qua đám học sinh bên dưới một lượt, phát hiện bọn nó đều đang tập trung tinh thần nghe mình nói, vừa lòng nhếch mép lên, "Đương nhiên, người biết an phận thủ thường sẽ có phần thưởng thuộc về mình, ngược lại người phá quy tắc, không bị phát hiện thì thôi, nếu bị phát hiện, đợi chờ các ngươi chỉ có... sẽ là hình phạt tuyệt đối. Cuối cùng, trò nào có câu hỏi có thể nói ra, không có sao? Nếu không có thì giải tán, đi về sắp xếp những thứ vô bổ của các ngươi vào hành lí đi, nếu khiến ta phát hiện ai đem những thứ không được cho phép, hậu quả tự chịu!"

Khi Severus khí thế xoay người đi một nửa, Cynthia pry nhanh chóng giơ tay rồi đứng thẳng lên, Severus dùng ánh mắt ra hiệu cô có lời thì mau nói, nhưng khi chạm vào ánh mắt lấp lánh như ánh sao của cô thì bỗng nhiên lại rùng mình một cái, quả nhiên...

"Giáo sư! Xin thầy hãy thường xuyên tắm và đánh răng!"

"Rầm!" Ngoại trừ vị lớp trưởng điềm tĩnh trầm mặc, tất cả mọi người đều tiếp xúc thân mật với cái bàn của mình, chỉ có mỗi Cynthia là không biết mình sai ở chỗ nào, cô bỗng lấy ra một chai sữa gội đầu có hiệu quả cao mới nhất của gia đình từ nơi nào đó, nhảy chân sáo qua, lao đến bên người Severus bằng một tốc độ không hề phù hợp với thân hình tròn trịa của cô, "Cho thầy! Sản phẩm mới nhất!" Sau đó cô phát huy trực giác cầu sự sống của mình, nở một nụ cười thật tươi với Severus, "Tạm biệt giáo sư! Con xin phép được về để sửa xoạn đồ đạt!" rồi nhanh chân chạy ra khỏi lớp.

Có tấm gương là Cynthia, lầm rầm chỉ còn mỗi Severus, lớp trưởng và vị hôn thê của cậu ta, ba người trong lớp.

"Saliye, gân xanh trên trán của giáo sư rõ ràng quá ha. Rất đáng để kiêu ngạo." âm thanh mềm mại vang lên trong khoảng không tĩnh mịch, cho dù giọng nói rất nhỏ nhẹ nhưng vẫn có thể khiến mọi người có mặt ở đây nghe được rất rõ ràng.

"Đúng vậy, nếu như mặc thêm bộ quần áo em đặc biệt thiết kế vì thầy ấy nhất định rất đẹp, mặc trên người quần áo màu trắng cấm dục nhưng lại mang theo hơi thở hắc ám...." Phản phất như trước mắt Saliye xuất hiện N hình ảnh những tờ tiền đô đang không ngừng rơi xuống, cậu ta nhanh chóng ngẩn đầu lên, nhìn sang phía vị chủ nhiệm vừa ngượng ngùng vừa giận dữ, "Thầy ơi! Thầy thật sự không cân nhắc một chú về việc mặc trang phục do công ty bên em đặc biệt thiết kế riêng cho thầy trong trại hè lần này sao? Em đảm bảo thầy sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý."

"KHÔNG CẦN!" Vội vàng quẳng lại hai chữ, giận dữ rời khỏi phòng Severus cố gắng nhịn không đem cánh cửa phòng quăng cho nát bấy.

"Hừm... tính khí xấu quá, em nghĩ em nên thay cổ áo của thầy ấy thành đường bo tròn, như vậy có thể làm dịu đi sự gai góc của thầy ấy." Aurora lẩm bẩm một cách thật chuyên nghiệp.

"Uhm, kiến nghị không tệ, chúng ta vẫn nên đem theo nhiều quần áo một chút, lỡ như hành lý của ai đó bị mất thì không tốt lắm." Saliye nở nụ cười xấu xa nhìn về phía cửa phòng học, ý vị xâu xa nói...

Không có một ai chú ý nơi cửa sau phòng học, có một đôi mắt đen sâu hoắm, mái tóc đen dài che đi khuôn mặt của cô ta, âm trầm như không hề tồn tại. Lúc này cô ta đang ôm lấy một cuốn sổ cũ, nhanh chóng viết xuống cái gì đó, nếu có người chú ý quan sát cô thì sẽ phát hiện ra cái người thường hay trốn một góc trong phòng học, cảm giác tồn tại vô cùng ít, nhưng lại là một học sinh được biết đến với tài năng văn học ưu tú với bút danh là: Cố Phan Nhược Thiển...

Provence, ở miền đông nam nước Pháp, được mệnh danh là thành phố của các hiệp sĩ châu Âu, đây là một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở Pháp. Hôm nay nơi đây đón hai nhóm khách du lịch, vì để học sinh hai nước có tập quán sinh hoạt tính cách khác nhau có một đợt trao đổi vui vẻ, máy bay chở học sinh hai trường, lần lượt hạ cánh tại hai đầu thành phố Provence, đám học sinh tham quan danh lam thắng cảnh, sau đó mới tập hợp lại tại trung tâm thành phố. Vào mùa này hoa oải hương vươn mình nở rộ đẹp nhất, đầu tiên là nghỉ ngơi trong một quán cà phê nhỏ thanh lịch thoải mái tại quảng trường trung tâm, cuối cùng là gặp nhau tại bữa tiệc chào mừng trong trạm dừng chân.

Hương thơm bay phất phới hoan nghêch khách đến thăm, hòa quyện với đủ loại cảm xúc. Những đóa hoa non nớt chờ đợi tình yêu đến, tạo thành biển hoa dài vô tận, rõ ràng là yếu ớt như thế, nhưng lại kiên cường đến lạ, nụ hoa đong đưa theo gió, phản phất như đang nhẹ nhàng nói chúng đang chờ đợi, không hối tiếc không oán hận mà đợi chờ...

Những đứa nhỏ ngây thơ vô ưu vô lo, chúng nó thích nhất là chạy nhảy, ngắt, chụp hình, vẽ, giữa biển hoa rộng lớn, vui đến nỗi không ngừng tay được.

Severus ngồi gần đó, trong tay cầm nhánh hoa oải hương mà đứa bé gái địa phương tặng, nhìn chăm chăm vào những nụ hoa màu tím có chút khô héo, nhưng vẫn kiên cường phát tán ra hương thơm ngào ngạt, suy nghĩ của anh trôi dạt về phía xa xôi. Ở đây anh hưởng thụ được an tường và yên tĩnh, mặc dù có chút cô đơn, nhưng anh không phải sớm đã làm quen với nó rồi sao. Severus ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, anh... Sớm đã trải qua tuổi bi xuân thương thu, chỉ là tại sao khi đối diện với biển hoa oai hương ngập trời này, anh lại cảm nhận được một loại khát vọng nhưng trong đó có chút không yên và lo lắng?

Cuối đầu nhìn những nụ hoa có tác dụng yên thần trong tay, Severus bức những nụ hoa đó ra vò nát trong tay.

Anh nhắm mắt lại, nắm lấy nụ hoa trong tay đưa lên càng ngày càng gần, đến khi đặt nó lên trước mũi. Cái dáng vẻ thật cẩn thận ngửi lấy mùi thơm, khiến người ta không nỡ làm phiền.

Sau khi ngửi được môt lúc, Severus cung kính in một nụ hôn lên những nụ hoa đó, sau đó vừa lòng lại vui vẻ nhếch khóe miệng lên. Cuối cùng hai tay đan lại, vò nát ra rồi để chúng cứ thế bay theo gió.

Cảnh tượng này, bị một đôi tình nhân đứng đó không xa chụp được giữ lại trong ảnh.

"Em sao lại khóc rồi?" Saliye hoài nghi nhìn vị hôn thê của mình bình thường không hề hứng thú với bất cứ thứ gì, chỉ thích đứng ngoài cuộc nhìn đời lại rơi nước mắt. Cậu ta nghịch ngợm nâng tay hứng lấy nhưng giọt nước mắt lấp lánh, yếu ớt như thủy tinh.

Aurora không nói gì, cô đem những tâm ảnh vừa rồi được chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số, trong một góc tím mê người, có một thân ảnh mặc quần áo tối màu nâng lấy nhưungx cánh hoa màu tím nhẹ hôn lên, thần sắc vui sướng, khóe miệng khẽ nhếch, lấp ló đâu đó bên có một vài bông hoa hướng dương bên ngoài tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.

"Kỳ thật thầy Snape cũng không hề dữ tợn như thường ngày có đúng không?"

Đáng tiếc... vị hôn phu của cô vậy mà chỉ quan tâm đến một chuyện, "Nhanh! Đem bức ảnh này giữ cho thật kỹ lưỡng, sau này nhất định bán được rất nhiều tiền!" Lúc Aurora véo lên tay cậu ta một cách giận dữ, cậu ta nhanh chóng nói thêm, "Có lẽ lần sau có thể thay đổi phong cách một chút, áo choàng màu tím hoa oải hương thì sao?"

Sau bữa tối, hiệu trưởng đại nhân tâm huyết dâng trào hủy đi buổi tiệc chào mừng, thay vào đó biến nó thành một bữa tiệc cocktail. Đương nhiên là, chất lỏng màu rượu đủ màu sắc trong đó, đều được dùng các loại nước khác nhau thay thế.

Severus theo như thói quen mà ngồi tại một góc tối, lợi dụng ánh đèn mờ ảo che khuất đi bóng hình của mình, mặc dù thần sắc của anh trông rất thanh thản nhấm nháp rượu Whisky đặc biệt chuẩn bị cho giáo viên, nhưng động tác cứng nhắc của anh đã phản bội lại vẻ ngoài ung dung, nó nói lên sự bất an của anh khi nhìn thấy Harry.

Đợi chờ... quả thật là chuyện tình dày vò người mà. Cho dù đợi chờ vì điều gì đi chăng nữa. Nhưng khi anh biết bản thân không thể trốn tránh được nữa, anh bắt đầu có cái suy nghĩ 'Gặp mặt một lần, rồi cắt đứt hoàn toàn'.

Khi Severus sắp hết kiên nhẫn, chuông cửa chào mừng khách vào vang lên, ngay lúc anh vừa ngẩng đầu lên, thì đã nhìn thấy nụ cười mỉm rạng rỡ của Harry.

Cậu ta... Vẫn cứ rực rỡ như ánh mặt trời như vậy, không thể không nói, Merlin quả thật rất thiên vị cho đứa nhỏ tên Harry Potter này, thời gian không hề để lại bất kỳ dấu ấn nào trên người cậu ta. Severus có chút đố kị nhìn Harry vui vẻ dẫn đám học sinh bước vào đại sảnh, quen thuộc chào hỏi hiệu trưởng, sau đó chăm sóc những đứa trẻ đã mong chờ suốt cả ngày nay hòa vào nhóm người Severus.

Xuyên suốt tất cả mọi hành động của Harry, khiến Severus vô pháp dời khỏi tầm nhìn, lâu quá không gặp rồi, vẻ ngoài của Harry không còn non nớt, khiến người ta có một cảm giác độc đáo của riêng mình, không còn nhiều đặc điểm của Lily và lão Potter nữa. Nếu như phải phân loại ra, cậu ta thậm chí giống cái tên người sói nào đó một chút, vô cùng tự nhiên dễ dàng mà hòa mình vào với mọi người xung quanh.

Đồng thời Severus cũng phát hiện ra cái tên ngay từ bắt đầu vẫn luôn đi cùng Harry, chăm sóc Harry một cách vô cùng nhẹ nhàng và nuông chiều, hắn ta giống hệt như những gì mà Lucius đã nói "Người dưới hầm ah"....

Trong lòng Severus có chút cảm giác kỳ lạ, cho dù anh có chút phiền chán với cái máy thu hút rắc rối nào đó, nhưng Harry làm gì thì làm vẫn là đứa nhỏ mà anh đã chăm sóc suốt bảy năm ròng, chẳng lẽ cứ thế bị người ta hẫng mất? Harry sao lại không tìm một cô gái nào đó có tính cách phù hợp lại biết chăm sóc cho cậu, có một cuộc sống tốt đẹp vậy, mình nhớ đứa con gái nhỏ nhà Weasley vẫn luôn thích thầm cậu ta cơ mà, vì dù gì những người phụ nữ họ Weasley vẫn luôn biết cách chăm sóc cho người nhà.

Hay là... Severus có chút khinh bỉ nhìn tình ý không thèm che dấu trong mắt người đàn ông đó, cái ánh mắt phản phất như giây tiếp theo là có thể hóa thân thành sói đó khiến anh cảm thấy có chút không vui. Mặc dù không thể không nói hắn ta rất hiểu Harry, nhưng qua những lời nhiều chuyện nghe được từ Lucius, Severus vẫn biết được tình hình gần đây của Harry.

Chẳng lẽ anh vẫn chưa thoát ra cái thói quen chăm sóc cho Harry Potter sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net