Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật sự là rất xin lỗi mọi người, trong quá trình edit, ta edit trực tiếp trên wattpad cho nên thỉnh thoảng cứ bị rơi điện thoại, mà ta không hiểu tại sao mỗi lần rơi thì điện thoại ta nó nhạy đến nỗi nó tự nhấn vào nút đăng luôn (ノへ ̄、)

Giờ thì vô truyện thôiiii ヽ('▽`)/

~•~•~•~•~•~•

017

Vẫn ôm trong tay chậu hoa nhỏ của mình, Harry cùng người giám hộ - đồng chí Voldemort cùng đi về phòng.

"Tom, Tom không cảm thấy đau lòng sao?"

"Tại sao Harry nghĩ ta phải đau lòng?"

"Những người kia tiếp thu triệu hoán của Tom, nhưng trong lòng bọn họ đều ít nhiều đã phản bội Tom" Harry nhỏ giọng nói, sợ rằng sơ ý sẽ chọc giận Hắc Ma Vương tâm tình thất thường, sáng nắng chiều mưa.

"Ta sao phải để ý" có lẽ, nếu là hắn lúc trước sẽ cảm thấy thật tức giận, một mình hắn ở một nơi hẻo lánh lại không có ai để tâm đến thăm hỏi, nhưng giờ khắc này hắn phát hiện hắn không những không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy cuộc sống thật yên tĩnh, vui sướng.

"Nếu như bọn họ thật sự liều mạng tìm ta, vậy làm sao ta có những ngày yên tĩnh bên cạnh Harry nữa. Dù sao thì tất cả vốn là vì lợi ích mới đi theo ta, nếu ta không hiểu được điểm này, vậy thì năm đó bọn họ đã không theo ta"

Harry nhìn sâu vào mắt Voldemort "Harry không phải vì lợi ích mới đi cùng Tom, Harry với bọn họ là bất đồng đúng không?"

Người đàn ông kia đang đi, lại như được lập trình mà ngừng lại hành động của mình, hắn chăm chú nhìn nam hài bên cạnh, "Vì lẽ đó, cho nên Harry, em vĩnh viễn cũng không thể phản bội ta"

Harry hoảng hốt.

Chuyện trên đời là như vậy, giống như định luật Murphy vậy. Chuyện ngươi càng lo lắng sẽ càng xảy ra, ngươi càng sợ thứ gì thì nó sẽ đều ló mặt ra.

.
.
.
.

018

Tuy nói là phòng dành cho khách, thế nhưng bởi vì thân phận đặc thù của Harry mà Malfoy gia đem toàn bộ căn phòng trang trí đến mức hoa lệ, trong phòng đầy đủ các loại trò chơi cho trẻ con, thứ duy nhất không hợp mắt trong căn phòng có lẽ là chậu hoa mà Harry vẫn ôm trong lòng.

Chậu hoa này, từ khi Tom giao nó cho Harry liền chưa từng rời khỏi tầm mắt cậu, tất cả mọi người đều đã nghĩ chậu hoa này định trước sẽ không sống nỗi, thế nhưng Harry vẫn luôn dùng mọi cách, tin tưởng rằng đây thật sự là một chậu hoa hồng.

"...chiếc hộp Pandora mở ra, tất cả tai hoạ sẽ từ trong hộp lập tức tràn ra ngoài, tỷ như bệnh tật, tai hoạ, tội ác, tham lam...từ khi đó loài người không còn hạnh phúc nữa. Đương Hi vọng muốn từ trong hộp bay ra, Pandora lại đóng lại, một lần đóng là vĩnh viễn. Vì thế mà mọi người đều dành cả đời để truy tìm Hi vọng" 

Chuyện kể trước khi ngủ, lẽ ra nên là những câu chuyện nhẹ nhàng, ấm áp, nhưng tông giọng khàn khàn cùng khuôn mặt ghê tởm lại làm cho cảnh tượng thêm nhiều phần khủng bố.

"Hi vọng..." Harry lẩm bẩm ghi nhớ hai từ này "Tom, Hi vọng thật sự có thể chống lại được sức mạnh ẩn giấu bên trong tai hoạ sao?"

"Trong mắt ta thì HI VỌNG còn có sức mạnh to lớn hơn cả tai hoạ"

Tai hoạ khiến hắn đi đến điên cuồng, nhưng cũng chính là hi vọng chỉ cho hắn con đường để trở về.

"Vậy Harry hiện tại cũng hi vọng hoa này sẽ mau nở"

"Nó hẳn sẽ không nở hoa đâu..." Voldemort nhíu mày "Đây cùng lắm cũng chỉ là một cái cây hết sức bình thường thôi."

"Nếu như hoa này thật sự nở, Tom có thể đáp ứng Harry một yêu cầu được không?"

"Nếu là vậy, ta cũng hi vọng kỳ tích sẽ phát sinh, em sẽ có thể khiến nó trổ hoa"

"Không phải đâu, là 'NÀNG' không phải 'NÓ'" Harry nhấn mạnh câu nói rồi đột nhiên nở nụ cười "Harry vẫn tưởng Tom là kiểu người sẽ không tin vào những thứ như HI VỌNG và KỲ TÍCH chứ"

Voldemort trầm mặc không lên tiếng.

Bản thân mỗi người đều ngóng trông thứ gọi là HI VỌNG cùng KỲ TÍCH, chỉ có điều...phần này may mắn vẫn chưa bao giờ dành cho bọn họ "So với những thứ hư vô, không tồn tại đó, ta càng muốn tin vào nỗ lực cùng chấp nhất" Dứt lời Voldemort liền đưa tay tắt đèn, chuẩn bị rời đi.

"Tom không ngủ chung với Harry sao?" Nhìn Voldemort đang tính rời khỏi phòng, Harry thấy kì lạ liền mở miệng hỏi.

"Em chẳng mấy chốc sẽ vào trường học, hẳn là nên làm quen với việc này"

Cửa phòng ngủ khép lại, chỉ có một mình trong chăn vẫn là không đủ ấm, Harry bất đắc dĩ cuộn tròn thân thể, ôm lấy chính mình mà ngủ, bên cạnh chính là chậu hoa trân quý.

Harry chẳng qua là cảm thấy, nếu như ngươi còn nguyện ý tin tưởng trên đời này vẫn còn hi vọng và kỳ tích, thì chính ra người vẫn chưa đến mức không có thuốc chữa.

.
.
.
.

019

Thư phòng Malfoy gia tộc

"Chủ nhân, đây là vật ngài giao cho thuộc hạ bảo quản" Đại Malfoy tao nhã cúi đầu hướng về Voldemort.

"Rất tốt Lucius, chuyện kia xử lý thế nào rồi?"

"Số lượng Tử Thần Thực Tử vượt ngục rất lớn, đã khiến Bộ Pháp thuật cảm thấy bất an nhưng cũng may là, cho đến giờ thì chúng ta vẫn chưa bị nhắm đến"

Lucius tẫn khả năng, làm hết chức trách của mình báo cáo lại mọi việc cho Hắc Ma Vương nhưng cay đắng phát hiện, rõ ràng chủ nhân của hắn cũng không có tâm đi nghe hắn nó a. Từ sau khi Voldemort hủy dung, Lucius cũng không bao giờ có thể nhìn sắc mặt người này mà suy ra vui sướng hay đau buồn nữa, điều này khiến tâm hắn lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng, đề phòng, dù cho người trước mặt đã không còn điên cuồng như trước nữa.

"Nhóc Malfoy cũng sắp tiến vào Hogwarts đúng chứ?"

Không nghĩ đến Voldemort sẽ nhắc đến chuyện đó khiến Lucius có chút cả kinh "Đúng vậy, thưa chủ nhân"

"Ta muốn che giấu thân phận của Harry, thời điểm này vẫn quá nhạy cảm, ta tin tưởng, dựa vào thế lực của gia tộc Malfoy ngươi cùng uy quyền của Snape ở Hogwarts hẳn có thể chăm sóc tốt cho Harry"

"Vâng, thưa chủ nhân" Lucius hiển nhiên là đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Harry đối với Voldemort, kì thực thì, coi như Harry mang thân phận Tử Thần Thực Tử vào Hogwarts thì mấy giáo sư cũng chưa chắc sẽ để tâm đến một đứa nhỏ như vậy.

"Lui xuống đi"

.
.
.
.

020

"Xin chào, ta tên Draco Malfoy, là tiểu chủ nhân của nơi này, ta cho phép ngươi gọi ta Draco"

Harry cười nhẹ một cái, lúc trước cậu thật không biết Draco khi còn bé lại đáng yêu thế này chớ.

Đáng thương cho tiểu bạch kim quý tộc còn không hay biết chuyện Hắc Ma Vương đang ở nhà mình a, quay đầu thấy một đứa bạn cùng tuổi đang chơi, trong lòng liền nổi lên chút hiếu kì, rồi không nhịn được nữa liền mất mặt một chút, trực tiếp tìm người ta muốn chơi cùng, vì lẽ đó mới có một màn trên.

"Tớ tên Harry"

Hai tay cậu vẫn thoăn thoắt làm một loạt hành động, nào là xới đất, bứt cỏ, bón phân, sau đó còn lấy dược dinh dưỡng phun vào, cứ việc nếu người khác thấy sẽ đều nghĩ Harry thật có chút lãng phí, số dược dinh dưỡng cậu phí vào nó có thể mua mấy trăm chậu hoa giống vậy.

"Tên họ của ngươi?" Quý tộc điển hình đều là dựa vào dòng họ để xác định vị thế, vừa nãy Harry tự giới thiệu thật quá đơn giản, tiểu Long của chúng ta hết sức bất mãn.

"Cho tới giờ tớ vẫn không có họ a" Câu trả lời ngoài dự đoán khiến Draco có chút mù mờ, ở trong mắt tiểu quý tộc thì dòng họ chính là ai sinh ra cũng phải có a, người này làm sao có thể không có được.

Cậu nhóc Slytherin lòng dạ hẹp hòi ở trong lòng ghi hận Harry một chút.

Harry cẩn thận trả lời, thực tế thì từ trước đến giờ Tom vẫn chưa nói cho Harry biết cậu mang họ Potter, nhưng đồng thời cũng chẳng chút nào giấu diếm sự thật rằng hắn không phải cha cậu, cho nên mà nói, nếu cậu chỉ là một Harry "mới lên mười tuổi" thì xác thật cậu không biết gì về họ mình cả, càng không nói đến cha mẹ hay người nhà rồi.

Nhìn Harry vẫn tiếp tục chăm sóc chậu hoa trong tay, vẻ mặt nghiêm túc khiến Draco trong lòng sinh ra chút bất mãn.

Một chậu hoa thật không Slytherin a, bình thường đến cực điểm, cành cây trơ trụi chả có một bông hoa nào cả, chỉ có vài phiến lá thưa thớt đến nỗi lúc nào cũng có thể lìa cành, màu sắc viền lá cũng cho thấy một bộ không khoẻ mạnh rồi. 

"Cái thứ này là gì vậy" Draco vẻ mặt có chút ghét bỏ nhìn cái thứ không phù hợp thẩm mỹ trước mặt

"Elips, nàng là một đoá hồng"

"Cái gì?"

"Đó là tên tớ đặt cho nàng ấy"

"A?" Một đoá hoa hồng cũng có tên tuổi sao?? Draco đơ mặt một hồi, lúc sau mới chậm rì rì trả lại một câu "Tên này thật kì quái"

"Elips là tên của nữ thần hi vọng a, tớ tin tưởng nàng cũng sẽ giống như tên của nàng vậy, cũng sẽ mang lại hi vọng"

Harry nở nụ cười đầy xán lạn, nụ cười đó chói mắt đến nỗi khiến Draco có hơi hoảng thần.

Tiểu quý tộc đột nhiên lấy lại tinh thần, thì Harry đã lại tiếp tục mân mê cái cây bảo bối của mình.

Thiếu gia Malfoy thấy Harry chỉ lo nhìn chằm chằm vào chậu cây xấu xí đó mà ném chính mình sang một bên liền bất mãn, khuôn mặt cứng ngắc nói "Này, cái này là 'NÓ', không phải là 'NÀNG', nó chỉ là một đoá hoa không hơn không kém thôi, hiển nhiên, nó cũng chẳng phải là loại cây quý báu gì"

Nói xong Draco liền xoay người bỏ đi, Harry nhìn chằm bóng dáng trẻ con đó, khoé môi gợi lên một nụ cười.

Kỳ thật, Draco khi còn bé thật sự quá đáng yêu đi.

.
.
.
.

021

"Tom, sao hai tháng rồi mà Elips vẫn không có gì thay đổi cả vậy" Harry tay vòng quanh cổ nam nhân, cả người đu trên người người nọ, cái miệng nhỏ nhắn chu ra bất mãn, đối với nam nhân nọ mà làm nũng.

"Elips?"

Voldemort thiệt không nghĩ ra nỗi nó là gì.

"Đó là chậu hoa hồng Tom tặng Harry đó, Harry đặt tên cho nàng là Elips, là tên của nữ thần Hi vọng đó."

"Hi vọng sao...Quả nhiên em vẫn chưa dập tắt hi vọng với thứ đó" Voldemort kinh ngạc đối lại.

"Tom, đó là một đoá hoa hồng nha!" Harry thở phì phò biện giải.

"Tom gần đây rất bận sao, vẫn luôn không có thời gian bên cạnh Harry."

Voldemort gật nhẹ đầu, hắn gần đây vẫn đang điều tra về mấy Trường Sinh Linh Giá, hơn nữa hắn không thể để cho người khác làm thay mình, sở dĩ vì lẽ đó mà hắn xác xác thực thực rất bận.

Harry cúi xuống đầu nhỏ, trong tay vẫn nâng chậu hoa nhỏ mà cậu vẫn mực trân quý hỏi "Vậy hi vọng của Tom là gì?"

Voldemort hơi ngẩn người, qua rất lâu sau mới mở miệng trả lời "Ta...cũng không biết"

Harry nhìn người đàn ông đó, bên trong đôi mắt nhuốm màu máu hoàn toàn trống rỗng cùng mờ mịt, Harry cảm giác, có lẽ cả đời này cậu cũng không thể hận nỗi hắn.

.
.
.
.

022

Sau đó...

Được rồi, kỳ thực không cần đợi quá lâu, Harry cũng trải qua sinh nhật 11 tuổi của mình.

Mỗi một tiểu phù thủy ở Anh quốc khi đến sinh nhật 11 tuổi đều là như nhau, mỗi người đều nhận được một phần lễ vật đặc biệt, Voldemort ôm tiểu Harry của hắn lên người, như một người cha dường như, ân cần hỏi hắn thích học viện nào, và hắn nhận lại được từ Harry một câu trả lời đầy quả quyết - HUFFLEPUFF

"Harry không muốn gây thêm phiền phức cho Tom đâu"

Xác thật thì, dù Harry có lưu luyến Gryffindor học viện thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn là nên đến Hoan viện, dù sao thì Hufflepuff vẫn được mọi người biết như là một học viện tối không gây chú ý nhất.

Còn có một việc chính là, qua ngần ấy năm rốt cục tiểu Harry của chúng ta đã "biết" tên họ của mình, từ thư thông báo trúng tuyển của Hogwarts ghi rõ rõ rành rành tên Harry Potter, Voldemort cũng không nói gì , càng không ra sức che giấu nó.

Harry nhíu nhíu mày, hiển nhiên hành trình đến Hogwarts của cậu cũng không giống như cậu tưởng muốn giấu mình liền giấu được.

.
.
.
.

023

Hẻm Xéo

Harry từ chối lời mời đi cùng của cha con nhà Malfoy, thực tế cậu thực sự yêu cái cảm giác chỉ có hai người, cậu cùng Tom

Đến trước của tiệm Phú Quý và Cơ Hàn, hắn bị một cậu con trai gọi lại "Này, chào cậu"

Đột nhiên trong không khí vang lên một thanh âm trẻ con khiến Harry sợ hết hồn, cậu vừa định quay đầu lại, ném ra một câu "Ta không quen biết ngươi" thì dáng vẻ đứa trẻ vừa cất tiếng liền khiến cậu kinh hãi đến mức chết lặng.

Một đầu tóc đen loạn thất bát tao, đôi con ngươi ngọc lục bảo xinh đẹp, khuôn mặt rõ ràng như hai giọng nước, thân phận đứa bé cũng đã quá rõ ràng rồi, huống chi đi bên cạnh còn có những khuôn mặt hết sức thân thuộc như James, Lily, thậm chí có cả Sirius, Harry muốn đoán không ra cũng sợ là không thể.

"Hai chúng ta nhìn giống nhau thật đấy, tớ tên là Billy Potter" Billy tươi cười chào hỏi, vẻ mặt mười phần thân thiện, hoà nhã, so với Harry mà nói thì Billy có vẻ khoẻ mạnh hơn một chút, trên người toả ra khí tức giống với Lily, Harry tuyệt đối tin rằng, đây nhất định là một đứa trẻ lạc quan và thiện lương.

Cũng ngay giây tiếp theo, Harry lập tức cảm nhận được sát ý của người nam nhân bên cạnh, hắn hiểu rất rõ từng động thái của người này, Billy Potter - hiện tại chính là Cứu Thế Chủ đại danh đỉnh đỉnh, hiển nhiên là Tom sẽ biểu hiện sát ý, và điều đó khiến Harry ngay lập tức thức tỉnh.

"Có lẽ là trùng hợp, ta nghĩ chúng ta cũng không quen biết nhau" Harry tận lực lờ đi giọt lệ nơi khoé mắt của mẹ mình, cũng bỏ qua vẻ mặt tựa hồ còn đang muốn nói của cha. Hắn cứ thế, thân thể cứng ngắc lôi kéo tay Tom nhanh chóng rời khỏi.

"Harry có gì muốn hỏi ta không?" Một câu hỏi bình thường là thế nhưng từ miệng Tom bây giờ lại chứa đầy nguy hiểm, Harry không nghi ngờ chút nào, nếu lúc này đây cậu quay sang chất vấn hắn, người đàn ông này tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình.

Hắn...sẽ giết mình sao?

Harry không ngăn được trong lòng tự hỏi mình vấn đề đó, thế nhưng cậu cũng không có nỗ lực đi khiêu chiến giới hạn của người này.

Harry lúc này vẫn đang chăm chú nhìn vào gương mặt xa lạ do uống Đa quả dịch của người bên cạnh, hắn nghĩ có lẽ chính Tom cũng không biết, đôi con ngươi đen thuần của hắn lúc này đã hoàn toàn bị nhuốm đỏ, tuy vậy trong mắt đã không còn sát ý như vài phút trước, chỉ còn thuần thuần túy túy thống khổ và tuyệt vọng.

Harry nhẹ giọng nỉ non bên tay Tom "Harry cái gì cũng không muốn biết đâu, Harry chỉ cần Tom là đủ rồi"

Vừa dứt lời, đôi con ngươi đỏ máu của người kia trong một phút giây ngắn ngủi liền trở lại thành sắc đen nguyên thủy, thật giống như tất cả những gì vừa xảy ra đều là ảo giác của cậu vậy.

Harry đưa tay lên, cả người trèo lên ôm lấy cổ Tom "vừa rồi nhìn Tom rất đáng sợ ngaa~~"

Voldermort nghe xong cảm thấy có chút tức cười, rõ ràng đứa bé này cả ngày vẫn đều nhìn khuôn mặt rắn của mình mà sống, vậy mà còn bị chính mình đang uống Đa quả dịch doạ sợ sao?

"Tom tức lên rồi, rất đáng sợ a~" Harry nhỏ giọng thêm vào, lời nói còn bao hàm chút gì đó giống đang lên án, tựa như có người đang bắt nạt cậu vậy.

Voldemort trầm ngâm suy nghĩ, sau đó mười phần bình thản mà mở miệng "Có lẽ, gần đây ta lại bắt đầu trở nên...điên cuồng đi"

Giọng hắn bình thản đến nỗi khiến Harry có cảm tưởng mất trí cũng chẳng phải chuyện gì đáng sợ, mà chỉ là chuyện nhỏ như thể hắn đang nói "Khí trời hôm nay thật tốt" vậy.

"Điên cuồng sao?" Harry không thể hiểu nỗi "Tại sao Tom lại điên cuồng? Lúc Tom ở pháo đài với Harry cũng đâu như vậy đâu?"

"Bởi vì hiện tại, chuyện ta cần làm chỉ có điên cuồng mới giúp ta đạt được nó, lý trí sẽ chỉ khiến ta tiến gần ươn với thất bại"

Harry ngẩn người, đại khái là cậu không nghĩ Voldemort sẽ trả lời như vậy.

"Chuyện Tom làm khó đến mức Tom không muốn trở nên lý trí sao?"

Nhưng lần này câu hỏi của cậu lại không có câu trả lời.

"Chúng ta đi mua đũa phép"

Harry ngốc lăng gật gật đầu nhỏ, đôi chân ngắn đuổi kịp người nam nhân phía trước, trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy bồn chồn, bất an.

Voldemort nắm lấy tay Harry, có một điều hắn không nói cho đứa bé trước mặt. Kỳ thực, lý trí là thứ hắn đã sớm vứt bỏ.

~•~•~•~•~•~•~•~•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net