Lịch sử thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường phố lúc này thật náo nhiệt, Harry đi bên cạnh người nam nhân một thân mặc trường bào hắc phù thủy, trong đầu còn đang nghĩ, đại khái có lẽ họ không thích hợp xuất hiện ở đây.

“Con trai, con muốn gì, ba ba mua cho con.”

Tiếng cười trong trẻo ngập tràn hạnh phúc vang lên trong không khí, nháy mắt đã hấp dẫn lực chú ý từ Harry.

Thực ra nếu nói âm thanh đó hấp dẫn Harry cũng chẳng phải, cái hấp dẫn cậu, đơn thuần chỉ là hai tiếng: ba ba.

Sau đó Harry liền thấy rõ được cảnh tượng hạnh phúc ấy.

Một người cha dẫn theo đứa con trai của mình đi trên phố, ông ta cẩn thận từng li từng tí ôm lấy cậu con trai bảo bối của mình vào lồng ngực, xoay vòng một cái, dáng đi lảo đảo, xiên xiên vẹo vẹo có chút buồn cười, chỉ vì để cho con trai có thể chọn bất thì thứ gì bán ở hai bên đường.

Đứa bé kia, nguyên bản còn đang muốn khóc, vừa nghe lời đó miệng liền rộ lên nụ cười tươi rói, cả khuôn mặt bừng sáng chỉ vào món đồ chơi mắc tiền mà nhóc trông ngóng từ lâu, giương đôi mắt to tròn nhìn lên ba ba của mình 

Đứa bé đó, nhỏ như vậy dĩ nhiên chưa thể hiểu được Galleon có ý nghĩa gì rồi, Harry đưa mắt nhìn sang người đàn ông, người đàn ông này ăn mặc cực kỳ bình thường, đơn giản, so với quần áo trên người thì món đồ chơi kia cũng quá đắc rồi.

Nghĩ đến đó trong lòng cậu đột nhiên chua xót, đời này James vẫn còn sống, nhưng là, bên cạnh cậu như trước vẫn chẳng có ba ba làm bạn.

Quả nhiên, người đàn ông kia quyết đoán mua món đồ chơi đó cho con trai mình, đổi lại là một cái hôn vang dội từ đứa con bảo bối.

Thực sự là một gia đình hạnh phúc, Harry có chút ước ao nhìn theo hai cha con.

Nghịch lý làm sao! Có rất nhiều người,  cả đời đều theo đuổi những cái mà cậu chẳng cần làm gì cũng dễ dàng có được, nhưng chính họ lại đều có được thứ mà cậu...dù theo đuổi cả một đời vẫn chưa từng nắm trong tay.

Theo bản năng, Harry ngẩng đầu nhìn lên người nam nhân một thân trường bào đen.

Tom Riddle, Voldemort, Chúa Tể Hắc Ám, Hắc ma vương, chỉ dựa vào mặt chữ cũng đủ biết những danh xưng này đại biểu cái gì rồi, nhưng mà lúc này đây, Harry thấy được, phù thủy hắc ám mà người người đều sợ run đến mức không thể nói tên, lại đang nhìn hai cha con trước mặt bằng một ánh mắt giống hệt như cậu.

Nỗi khao khát trong mắt, khiến người ta nhìn cũng có chút đau lòng.

Người bên cạnh vẫn không có chút động tĩnh nào, đến khi trong lòng Harry sinh ra chút lo lắng cho sinh mệnh của hai cha con kia, thì người bên cạnh đột nhiên cuối xuống hỏi cậu.

“Harry muốn món đồ chơi nào sao.”

Vốn định lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của người kia, ma xui quỷ khiến khiến cậu chỉ chỉ vào một chậu hoa không biết tên trong một cửa hàng gần đó, ở một tiệm bán hoa, nơi bao nhiêu loài hoa mỹ miều cùng tranh nhau khoe sắc, chậu bông đó có lẽ là chậu không bắt mắt nhất.

“Em muốn cái kia”

“Cái kia không đáng bao nhiêu Galleon đâu” Dù Voldemort chỉ nói vậy nhưng Harry tin rằng, nếu như khuôn mặt khuôn mặt người kia còn hoàn hảo, thì hắn nhất định là đang cười đi.

“Đó là hoa hồng đó.”

Chủ tiệm hoa tựa hồ nghe thấy cuộc nói chuyện, ông liền quay về hướng cậu bé đáng yêu rồi cười nói, “Cậu bé, này cũng không hẳn là hoa hồng đâu, dù sao thì ngay cả ông cũng chưa từng thấy nó trổ bông”

Harry rất kiên định lặp lại, “Em chỉ muốn nó thôi.”

“Bao nhiêu Galleon?”

Sau đó Voldemort đem chậu hoa đó đặt vào tay Harry, đôi mắt dài nhỏ như cái khe, nhìn chằm chằm vào cậu.

Harry không hiểu, rõ ràng chỉ là một khuôn mặt xấu đến nỗi nhìn không ra ngũ quan, nhưng cậu lại có thể hiểu rất rõ tâm ý của người kia.

Trước mắt mọi người là cảnh một cậu bé đáng yêu nở nụ cười dịu dàng, đôi tay nâng lấy chậu bông, nhướn người hôn lên mặt người nam nhân bên cạnh một cái rõ to, còn kèm theo một câu “Cảm ơn Tom”

Sau đó cậu nhìn thấy,trong đôi mắt đỏ rực thường thấy đó, giờ đây lại lộ ra ôn nhu đến cực điểm, đáy mắt hiện lên ý cười thuần túy, nếu có người ngoài kia nhìn thấy chắc cũng chẳng dám tin đôi mắt đó lại là của kẻ điên mà họ ngay cả tên cũng chẳng dám gọi.

Và Harry cũng chẳng ngờ đến, chỉ  một đòi hỏi nho nhỏ của người nam nhân kia, lại để cho cậu ngay cả hận cũng không hận nổi hắn.

.
.
.
.

002


Có thể mấy bồ sẽ thấy kì quái, tại sao Cứu thế chủ đại danh đỉnh đỉnh lại sống chung cùng với Hắc Ma Vương, xem ra còn là một bộ rất hoà bình nữa.


Đầu tiên tôi cũng muốn sửa lại một điểm, Harry đã không còn là Cứu thế chủ nữa.
Đứa trẻ sinh ra ở cuối tháng Bảy, là Billy Potter, anh trai song sinh của Harry, cũng là người được lời tiên đoán nhắc tới. Harry sống lại vừa là may mắn nhưng cũng là bất hạnh khi sinh ra vào ngày đầu tiên của tháng Tám.


Nhưng là, nếu như Harry không phải Cứu thế chủ, như vậy chuyện xưa về Harry Potter cũng chẳng còn ý nghĩa nào nữa.


Và đương nhiên, lần này không chỉ có mấy bồ kinh ngạc, còn có cả Harry của chúng ta.


Có thể như giáo sư Dumbledore đã nói, tử vong không phải là kết thúc, mà là khởi đầu cho một chuyến mạo hiểm vĩ đại khác.


Tuy rằng đối với mạo hiểm, Harry hiển nhiên ghét cay ghét đắng nó.

.
.
.
  .

003


Đây là lúc đặt dấu chấm hết cho một cuộc chiến tranh vĩ đại.

“Avada Kedavra”

Harry và Hắc Ma Vương cùng giơ lên đũa phép, ánh sáng xanh lục tương tự toát ra từ đầu đũa Harry xuyên qua người kẻ thù, Harry nhếch lên khoé môi, cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc.

Thân thể bay lên, sau đó tầng tầng rơi xuống, ngửa mặt nằm trên mặt đất ướt át, Harry chậm rãi nhắm mắt lại, cậu mệt mỏi lắm rồi, điều sắp xảy ra vẫn luôn là khát vọng bấy lâu của cậu – sự bình yên


Nhưng đáng tiếc, mọi chuyện đều chưa kết thúc, ít ra đối với Harry, nó là vậy.

.
.
.
.

004


Harry lần thứ hai mở mắt, cảnh tượng đập vào mắt khiến cậu vui mừng phát khóc, vây quanh cậu chính là những người mà cậu rất mực nhớ mong, giáo sư Lupin, cha đỡ đầu, cha mẹ, còn có cả người giáo sư mà cậu luôn tôn kính – giáo sư Dumbledore


Khoan!? Còn có cả Peter Pettigrew sao!?


Harry giẫy gịụa, muốn đánh muốn mắng tên phản đồ hại chết cha me cậu nhưng lại phát hiện những gì cậu đang làm chỉ là vẫy vẫy hai cánh tay nho nhỏ, mập mạp và miệng thì phát ra thanh âm nha nha trẻ con


TRỞ VỀ QUÁ KHỨ


Bốn chữ như tảng đá đè nặng lên Harry –tiền cứu thế chủ, giờ ngụy trẻ con– Potter khiến cậu hầu như không thở nổi, đây đối với Harry cho rằng mọi chuyện đã kết thúc mà nói thì thật chẳng tốt đẹp gì.


Sau đó cậu nghe được một âm giọng đầy lo lắng, sốt ruột xen cả đau lòng, tức giận, giọng nói đó là của mẹ cậu


Tại sao chúng ta nhất định phải hi sinh Harry chứ? Em không thể tiếp thu! James, thằng bé cũng là con chúng ta a”


James, thay vào đó, chỉ là một bộ bình tĩnh khuyên nhủ Lily, “Lily, em biết rõ Billy đặc thù như thế nào mà, chúng ta đều biết sẽ có ngày Billy sẽ đánh bại Hắc Ma Vương”


Chẳng lẽ chỉ vì Harry sinh muộn ba tiếng mà chúng ta phải giao thằng bé ra sao!”Lily gần như thét lên


(Lời tiên đoán vẫn là: người đánh bại Voldemort sinh ra vào cuối tháng Bảy, nhưng giả thiết ở đây là đứa con của Lily là sinh đôi, anh trai Billy sẽ sinh ra vào ngày Harry lẽ ra đã sinh – 31/7, đổi lại Harry sẽ sinh vào ngày thứ hai rạng sáng – cũng chính là 1/8, vì lẽ đó mà Harry không còn là đứa bé được nhắc đến trong lời tiên đoán sẽ đánh bại Hắc Ma Vương)


“Lily, xin con tin tưởng chúng ta” Từ nãy vẫn đứng một bên, Dumbledore lên tiếng trấn an Lily, “Giao Harry chỉ là một cái bẫy mà thôi, xin tin tưởng ta, chúng ta sẽ tận lực chuẩn bị mọi việc thật chu toàn.”
Dumbledore vẫn một bộ bình tĩnh đến đáng sợ, thầy kiên định nói tiếp,

“Tất cả...vì lợi ích vĩ đại hơn.”

.
.
.
.

005


Đối với một đứa trẻ mà nói thì cái giường nhỏ này thật sự là quá lớn rồi.


Harry quay đầu sang bên cạnh, quả nhiên không ngoài dự liệu thấy được một tên nhóc khác đang ngủ ngon lành, tên nhóc đó giống cậu kinh người, từ một đầu tóc đen rối bù cho đến cả cặp mắt xanh biếc xinh đẹp.


Suốt một tháng nghe trộm cũng đủ để cậu hiểu được tình hình bên ngoài lúc này.


Nhưng... nếu hi sinh cậu là cái giá đổi lấy những người thân yêu trở về, như vậy...Harry cậu...chính là cam tâm tình nguyện rời đi.


Nghĩ là vậy nhưng cậu đang phải tận lực lơ đi cái cảm giác cô đơn cùng bất mãn đang chiếm lấy tâm trí lúc này.


Cậu – Harry Potter – bị từ bỏ, bởi chính cha mẹ cậu.

Lại một lần nữa, bị từ bỏ.

.
.
.
.

006


Một tháng sau, khi mọi người ngoài kia còn đang ca tụng “cứu thế chủ” Billy Potter của bọn họ, thì chẳng ai thèm nhớ đến Cứu thế chủ mà bọn họ ngày ngày ca tụng còn có một đứa em trai đáng thương, và ở xa xa trong một pháo đài cổ hẻo lánh, đứa bé mà mọi người chẳng bao giờ hỏi thăm đến ấy lại phải đi theo bên cạnh một Voldemort đang suy yếu.


Harry chỉ đơn giản cho rằng lịch sử lặp lại, Peter một lần nữa phản bội Hội Phượng Hoàng, đem kế hoạch phục kích báo cáo cho Voldemort. Đáng tiếc, dù ở kiếp nào, tính cách tự cao tự đại vẫn luôn trở thành nhược điểm của Voldemort, nhờ vậy mà kế sách của Hội Phượng Hoàng mới thành công, ít nhất thì cũng thành công ở mức độ nào đó, ngoại trừ hai điều bất ngờ xảy ra.


Bất ngờ thứ nhất chính là Voldemort không có chết, mà là trọng thương. Lúc này phỏng chừng giáo sư Dumbledore vẫn chưa biết chuyện Voldemort chế tác Trường sinh linh giá, cho nên, là giết không chết mới đúng, vì lẽ đó mà giờ đây hắn đang ở trong pháo đài cổ của Slytherin, tổ tiên trên danh nghĩa của hắn, kéo dài hơi hàn.

Bất ngờ thứ hai chính là cậu, chính cậu cũng không bao giờ dám nghĩ tới, Voldemort dù đang lẫn trốn vẫn cướp cậu đi theo.


Nhìn người nam nhân mặt rắn còn đang suy yếu bên cạnh, đôi mày Harry bất chấp cau lại, có nhìn như thế nào vẫn thấy kinh khủng chết, chắc chắc cậu sẽ ăn không vô mất.


Rất lâu sau cậu mới trì độn ý thức một điều, vấn đề cậu cần quan tâm lúc này không phải là cậu có ăn vô hay không,  mà chính là – cậu còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai không.


Harry khinh bỉ nhìn tay chân chỉ có một khúc của mình, cậu thề, nếu như có đũa phép trong tay cậu nhất định sẽ ném thẳng một cái Avada Kedavra,  mà không phải như hiện tại nằm đây đối mặt với nguy cơ chết vì đói.

.
.
.
.

007


Nếu như mấy bồ có mặt ở trong pháo đài cổ đó, đập vào mắt mấy bồ sẽ là một vài cảnh tượng hết sức kì quái


Tỷ như, mấy bồ sẽ thấy một tên nam nhân vô cùng xấu xí, tay chân lóng ngóng chăm sóc một đứa con nít một tuổi

Ngay cả Hary cũng cho rằng mình nhất định sẽ chết, chỉ là, một lần nữa cậu vạn lần không dám nghĩ Voldemort sẽ thu dưỡng chính mình.


Hắn chẳng những thu dưỡng cậu, còn cẩn thận nuôi nấng, có lúc còn dạy cậu tập nói, cùng cậu đọc sách...Hắn đem phần lớn thời gian của chính mình chỉ để tự tay chăm sóc cậu, điều này khiến Harry bất ngờ không thôi.


Nhưng dù thế nào cũng không thể chối cãi một điều, những việc này thực sự không giống hành vi mà một kẻ điên ích kỷ thường làm.


Cứ việc trong quá trình giáo dục, vô số lần Harry vui mừng, chính mình may mắn đã sống quá một đời, không thì khẳng định nhân cách cậu sau này sẽ lệch lạc mất.


Và không quá bất ngờ khi từ đầu tiên mà Harry-ngụy trẻ con-Potter của chúng ta có thể đọc hoàn hoàn chỉnh chỉnh lại là ba chữ TOM, không phải ba ba, cũng chẳng phải ma ma, chỉ là Tom.


Nhưng khi thấy được ý cười thoả mãn lộ ra trên khuôn mặt xấu xí ghê tởm kia, cậu không thể phủ nhận trong lòng lúc đó như được ôn nhu tưới mát.

.
.
.
.

008


Thời gian thấm thoát trôi qua, Harry đã gắn liền với pháo đài cổ này được 9 năm rồi.


Harry ngoan ngoãn ở trong phòng chuẩn bị xong bữa tối phong phú cho cả hai, đang bày bộ dung cụ thì cây kim trên chiếc đồng hồ cổ cũng chậm chạm lê bước về số 6.


Kim đồng hồ vừa dừng ở số 6 cũng là lúc một bóng dáng nam nhân vô cùng xấu xí bước vào gian phòng, khuôn mặt bèn bẹt như mặt rắn, mũi thì khoét thành 2 lỗ nhỏ, đôi mắt như hai cái khe trông đặc biệt khủng bố.


Mà đối với 10 tuổi Harry mà nói thì....chẳng chút nào gọi là kinh ngạc, hiển nhiên ở chung quá lâu nên là - TẬP MÃI THÀNH QUEN rồi.


Cậu biết thâm tâm mình có bao nhiêu ghét người đàn ông này, hận không thể một lời nguyền giết chết hắn, nhưng không biết xuất phát từ lí do gì, cơ thể lại không muốn làm điều đó.


Hắn từng nghe một người mẹ nào đó nói, làm cha mẹ là một việc rất dễ nghiện, họ rất vui lòng con mình như vậy, toàn tâm toàn ý ỷ lại chính mình, đối với họ thoả mãn những đòi hỏi đáng yêu của con mình cũng chính là thoả mãn chính mình rồi.


Nhưng cậu... dĩ nhiên là không cách nào dùng phương thức này để trấn an chính mình lấy lý do đó để giết Voldemort được.


Cậu chính là cái hàng thật giá thật Gryffindor, cậu chỉ biết, Tom đối với mình thật sự rất tốt. Nếu như James cho cậu sức mạnh tinh thần giúp cậu chiến thắng tất cả cái tà ác trên đời, thì Tom lại càng như phụ thân chân chính của cậu, người toàn tâm toàn ý cho cậu cảm nhận tình thân là như thế nào.


Voldemort đến gần, một cái hôn phớt rơi trên gò má Harry, chỉ như vậy,  không nói thêm gì ngoài 3 từ, “Ăn cơm đi."


Tất cả đều trở thành một thói quen, mỗi sáng, mỗi tối, thậm chí mỗi lần gặp mặt, cậu đều sẽ nhận được một vài nụ hôn nhẹ nhàng từ hắn, chỉ mang chút ít tình cảm nhưng Voldemort vẫn rất kiên trì việc này, đối với hắn đó chính là ước nguyện, là điều mà chính bản thân hắn đã rất mong chờ từ khi còn ở trong cô nhi viện. Khi đó tuổi còn nhỏ, mỗi tối hắn đứng trong đấy, lòng mong chờ một người đàn ông nào đó sẽ đến cô nhi viện đón hắn về nhà, sẽ hôn chúc hắn ngủ ngon trước khi hắn chìm vào giấc mộng.


Có lẽ là vì bù đắp những cái mà hắn không thể có được, cho nên đối với tiểu Harry hắn vẫn luôn không khác những người cha khác, cũng sẽ dạy dỗ, sẽ ân cần thăm hỏi, sẽ hôn cậu, thậm chí là kể chuyện trước khi ngủ.


Và cũng như những lần trước, chỉ với một nụ hôn thuộc về người nhà cũng đủ sức mạnh an ủi trái tim đầy sẹo của Harry.


Con người thật sự là loài sinh vật kì quái, kỳ thực những thứ họ thật sự cần rất ít, có thể chúng sẽ như thế này, chỉ là những thứ nhỏ bé không đáng kể, nhưng chung quy vẫn là không thể thay thế được, dù ngươi có dùng quyền lực, danh dự, tiền tài đến trao đổi cũng không được.

.
.
.
.

009


“Tom, Tom em muốn đi chơi với anh” Mới đó còn là tên nhóc chỉ biết nằm, giờ đây tiểu Harry của chúng ta đã trở thành đứa nhóc biết đòi hỏi, lúc này đây cậu chính là đang bám vào vạt áo của người nào đó, chơi xấu mà lay qua lay lại.


Chờ đợi hồi lâu, đến khi cậu nghĩ hắn sẽ chẳng đồng ý, thì người nam nhân một thân đen tuyền bên cạnh kia mới nhẹ nhàng gật gật đầu. 


Nhờ vậy mà câu chuyện lúc đầu mới xảy ra.


Khi đó, Harry chủ động vươn hai tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, nhẹ giọng nói một câu khiến hắn vô cùng hài lòng.


“Tom, em sẽ vẫn ở bên cạnh anh”


Lời nói trẻ con, vô tư như vậy, lẽ ra không nên thực sự để trong lòng.


Thế nhưng, người nam nhân bên cạnh nghe như xong vẫn là từ từ quay đầu lại, thật sâu nhìn xuống đứa nhóc bên cạnh mình, sau đó mới mở miệng.


“Tiểu Harry của ta, còn lâu em mới có thể phản bội ta”


Âm thanh thì thầm băng lãnh như tiếng tê tê của rắn khiến Harry đột nhiên cảm thấy một loại bất an cùng bi ai, cậu biết chuyện này...là không thể.


Cậu là Cứu thế chủ, hắn là Hắc Ma vương, định mệnh đã sắp đặt bọn họ nhất định chỉ có thể một người còn sống.


Kỳ thực, phản bội, từ vừa mới bắt đầu đã luôn tồn tại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net