Chương 9 - HOGWARTS, SLYTHERIN!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hogwarts trải qua ngàn năm vẫn không thay đổi. Mọi thứ vẫn y như trong trí nhớ của Satherina, có điều là bây giờ, nàng chỉ còn một mình.

Satherina nhìn lướt qua những tân sinh đang mò mẫn tìm đường dựa theo ánh đèn của người dẫn đường, đôi ngươi nàng sáng đỏ lên, thị lực của nàng trong bóng đêm tốt cực kỳ. Người dẫn đường (mà nàng còn chẳng thèm nhớ tên) đi đến bên hồ Đen, nói với các tân sinh đi sau ông ta:

"Trèo lên thuyền nhé! Mỗi thuyền không quá 4 người."

Satherina bước lên một chiếc thuyền, tâm trí đã hoài niệm về quá khứ. Lý do mà các nhà sáng lập cho tân sinh ngồi thuyền qua hồ Đen khi lần đầu đến Hogwarts rất đơn giản: Trước kia nàng cùng bốn người họ lần đầu tiên đi đến nơi này cũng bằng thuyền. Toà thành chính của Hogwarts ban đêm thực sự rất ấn tượng, quan sát rõ nhất khi đi qua hồ Đen.

Ngồi cùng thuyền với Satherina có Abraxas Malfoy, ngay từ khi gặp lại trên tàu tốc hành, cậu nhóc bạch kim đã rất vui vẻ đi cùng nàng. Còn hai người nữa, họ có vẻ là anh em sinh đôi, một nam một nữ, chắc cũng thuộc giới thuần huyết, mà Satherina còn chẳng mấy quan tâm.

Người anh trong cặp song sinh có vẻ không chịu được im lặng, đành lên tiếng giới thiệu bản thân:

"Xin chào! Tên tôi là Dylan Nott, đây là em gái tôi, Marris. Rất vui được làm quen."

Abraxas hơi nhíu mày như đang suy nghĩ, rồi vươn tay ra tỏ ý chào:

"Tôi là Abraxas Malfoy, chúng ta đã từng gặp mặt trong một bữa tiệc, Nott à."

Theo phép lịch sự thông thường, Satherina cũng nói, nhưng ngắn gọn, "Sienna Riddle. Hân hạnh được gặp mặt!"

Marris chỉ nhăn mày rồi lại thôi. Trong khi Abraxas quay sang nói chuyện với Dylan, lần gặp mặt trước ở tiệm sách Flourish & Blotts đủ để cho cậu quý tử bạch kim hiểu được phần nào tính cách vốn thờ ơ lạnh nhạt của nàng. 

Thằng nhóc Dylan hỏi hai người bạn mới quen, "Các cậu nghĩ mình sẽ được phân vào nhà nào?"

"Slytherin!" Abraxas kiêu ngạo trả lời, gần như ngay lập tức, "Gia tộc Malfoy tất cả các đời đều học ở Slytherin."

"Chúng tôi cũng vậy." Marris nói, giọng đồng tình, "Cha tôi đồng ý rằng nhà Slytherin là tốt nhất, nghe nói bọn Mudblood không học ở đó."

Satherina tự cho mình một bùa Xem nhẹ, nàng không thích dính vào một cuộc nói chuyện 'Máu trong và Muggle' này tí nào.

Vì thế, cả ba tân sinh có cảm giác chúng đã quên chuyện gì đó, nhưng là gì? ( chính là các trò đã quên người bạn cùng thuyền, vậy đó )

Hogwarts dần hiện ra trước mặt bọn trẻ. Vẻ đẹp lung linh huyền ảo giữa màn sương đêm. Toà lâu đài chính trở nên rõ ràng hơn, sáng một cách rực rỡ, nhưng không chói loá. Một số tân sinh hô lên, chỉ xuống mặt nước. Bọn họ là Nhân ngư, bơi theo thuyền, chốc chốc lại ngoi lên cất vang một lời ca trong trẻo không tên. Ngôn ngữ của Nhân ngư, Satherina nghe hiểu. Những tân sinh, và có lẽ cả học sinh nữa, đều không biết rằng, từng viên gạch, từng bức tranh, từ sinh vật ma pháp ở Hogwarts đều rung lên gấp gáp vì xúc động. Nếu nói rằng Godric đề xướng kiến tạo trường phù thuỷ Hogwarts, Helga và Rowena quan tâm đến học sinh, Salazar phụ trách thiết kế kiến trúc lâu đài, thì Satherina được coi là người bảo vệ của Hogwarts. Đến 90% các trận pháp ma thuật ở toà thành Hogwarts đều là tác phảm của nàng, do nàng làm chủ. Mà 75% trong số đó là pháp trận bảo vệ. Vậy nên chỉ ngay khi nàng đặt chân đến bìa rừng Cấm, Hogwarts đang chúc mừng chủ nhân trở về, sau hơn ngàn năm vắng bóng.

Mười hai tiếng ngân vang từ ngọn tháp chuông vang lên, thể hiện sự chào đón. Trong văn phòng hiệu trưởng ở một toà tháp riêng, giáo sư Armando Dippet kinh ngạc nhìn người bạn già của mình, Albus Dumbledore, giờ đã là phó hiệu trưởng khiêm giáo sư môn Biến hình, người cũng đang gần như trong trạng thái ngẩn ngơ vì mười hai tiếng chuông trong trẻo đó.

"Người thừa kế Hogwarts, đồng thời là chủ nhân được bốn nhà sáng lập thừa nhận trở về, xem ra học kỳ này có lẽ sẽ có biến động rồi." Dippet lẩm bẩm, trong khi Dumbledore xin cáo lui đi ra đón học sinh.

Satherina bước vào Đại sảnh đường qua ngàn năm vẫn giữ được những nét truyền thống. Sự rộng rãi của nó thì khỏi phải bàn, phía trên đáng lẽ là trần sảnh bằng thạch cao thì được Salazar phù phép để có thể thấy bầu trời đêm huyền ảo. Cái này chỉ là do một lần, nàng bâng quơ nói rằng muốn ngắm sao trong Đại sảnh buổi đêm, vậy mà Salazar cũng làm thật. Nàng chỉ đơn giản nghĩ y chiều theo ý em gái mình thôi, chứ đâu ngờ rằng, đó cũng là tình yêu, giống như thứ tình cảm mà nàng dành trọn cho Salazar vậy. Bốn dãy bàn của mỗi nhà được xếp đều theo hàng dọc, phía trên là dãy bàn dành cho giáo sư, và bục dành cho hiệu trưởng, cùng với phía trước là chiếc Mũ Phân loại bụi bặm, cả hai làm cho thiếu nữ nhớ về thời gian cách đây cả ngàn năm về trước...



"Nhìn đi, Salyna, rất đẹp đúng không?"

Rowena Ravenclaw trong hình dạng hoá thú dang rộng đôi cánh bay lượn quanh bầu trời Hogwarts. Nàng đáp xuống tháp Thiên văn, nơi Satherina đang đứng, nháy mắt đã trở lại hình thái ban đầu, thiếu nữ mắt xanh lam đoan trang mỉm cười đầy ôn nhu.

"Tuyệt lắm, Nana à! Đừng nhìn tớ như thế, tớ sẽ không làm người sáng lập thứ năm của trường này đâu. Nhưng nếu là giáo sư thì tớ sẽ cân nhắc..."

"Chắc chắn rồi, Salyna! Em có thể là một giáo sư xuất sắc đấy!"

Giọng nói quen thuộc cất lên phía sau, Salazar Slytherin bước đến gần nàng, tựa người vào tường, đôi mắt đen huyền ánh lên sắc đỏ lạnh đẹp mê người nhìn xa xăm.

"Đi lại có tiếng động chút cũng không ảnh hưởng đến hình tượng đâu, Salazar! Lúc nào cũng xuất hiện bất thình lình, cứ như cậu là hồn ma ấy." Rowena liếc mắt theo thói quen châm chọc, nàng quen bị hù bởi người bạn thân từ nhỏ này rồi.

"NANA! THẾ NÀY ĐÃ ĐỦ TIẾNG ĐỘNG CHƯA?"

"GODRIC GRYFFINDOR!!! Con sư tử ngu ngốc nhà cậu, cậu tính ngồi trên lưng con Griffin với tư thế đó ở trên độ cao không đo được bằng thước rồi bay vào bệnh thất hả?! Helga nhất định sẽ giết cậu!!"

Rowena giật mình, gần như thét gào trong bất lực nhìn thanh niên với mái tóc vàng kim rực rỡ cười sáng lạn tận hưởng chuyến bay với sủng vật Griffin, tên ngốc đam mê tốc độ và ưa mạo hiểm bất chấp tính mạng đó đâu có sợ mấy câu cảnh cáo của nàng hay Helga chứ. Satherina chỉ nhún vai cười, còn Salazar âm thầm đảo tròng mắt, tỏ vẻ y không quan tâm.

"Này, Salyna, cậu biết không, hôm qua..."

Godric kéo con Griffin dừng lại trước ban công tháp Thiên văn, định nói tiếp, lại bắt gặp ánh mắt ngập sát khí của thiếu nữ xinh đẹp họ Ravenclaw, đành đổi sang câu hỏi:

"... Mà thôi, bỏ qua đi. Chẳng là bọn tớ muốn xin ý kiến cậu thôi, đó là cách phân loại học sinh. Ngày một tháng chín tới là khai giảng rồi."

"Sao lại là tớ, chẳng phải Rowena giỏi mấy khoản này hơn tớ sao?"

"Nhưng tớ cũng chưa nghĩ ra. Helga cũng đang tìm cách kìa."

Salazar lảng tránh ánh mắt của Satherina, tỏ ý y cũng không biết. Khoé miệng nàng không kiềm chế được run rẩy, kiểu này là đang đùn đẩy trách nhiệm phải không?

"Nếu như thế thì..." Đầu óc của Satherina vận chuyển với tốc độ chóng mặt, nàng chợt bắt gặp hình ảnh màu nâu sáng trên đỉnh đầu rực rỡ hơn ánh mặt trời của thanh niên đang lơ lững giữa không trung, chợt nảy ra một ý, "Gợi ý nhé, là cái mũ mà cậu mang theo đấy, Godric. Mọi người chắc chắn hiểu ý tớ mà." Chính là cải tiến nó thành một sản phẩm luyện kim cao cấp.

...

"Gì? Một bài hát?"

Satherina ngạc nhiên nhìn Salazar, y phất tay tỏ vẻ mình không liên can

"Godric nói là muốn gây ấn tượng với học sinh, nên quyết định sẽ để chiếc mũ của hắn hát một bài. Nhưng mà nghe âm thanh của nó thì hết muốn ăn luôn rồi. Giờ phải nghĩ ra bài hát đầu tiên làm nền móng cho sau này nó tự sáng tác."

...

"Lạy Merlin trên cao, cái này là âm thanh dùng để tra tấn hả Godric?!"

"Thôi mà, Salyna, ấn tượng đó chứ?"

"Rất ấn tượng..." ... không khác cậu đâu.

Satherina làm động tác miêu tả rất khoa trương, nàng lảo đảo dựa vào vai Salazar, bên cạnh là Rowena đang cười khổ, "Helga đang tìm cách cho nó hát hay hơn, chứ thế này đủ sức oanh tạc cả Đại sảnh đường mất." Kỳ thực thì, khả năng âm nhạc của Bạch phù thuỷ Godric Gryffindor lừng danh tỉ lệ nghịch hoàn toàn với thiên phú ma dược. Đây chính là kinh nghiệm xương máu bọn họ đã cay đắng rút ra sau bao nhiêu lần thảm hại.

Helga Hufflepuff tiến về phía ba người đang đứng, cởi bỏ gần một tá bùa chú cách âm ra, thở phào, "Tớ chẳng hiểu nổi Godric phù phép kiểu gì mà khả năng âm nhạc của nó dở đến không thể tưởng tượng được! So với tên mù nhạc cậu ta còn muốn tệ hơn. Quá kinh khủng!"

"Ồ, vậy mọi người nghĩ ra bài hát đầu tiên cho nó chưa vậy?"

Rowena mỉm cười, vẫy đũa phép chỉ vào chiếc mũ, nó ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng , bài hát đầu tiên của chiếc Nón Phân loại:

"Khi giới Phù thuỷ lâm nguy,
Một ngôi trường đã xuất hiện.
Là tâm huyết, công sức và niềm hi vọng...
...của một tương lai sáng hơn.
Tên toà thành là Hogwarts.
Hogwarts school of Witchcraft and Wizardry.
Được thành lập bởi những phù thuỷ vĩ đại
Dũng cảm Godric Gryffindor đến từ vùng đồng hoang ngập tràn ánh sáng
Ngọt ngào Helga Hufflepuff lớn lên ở thung lũng Wales bạt ngàn
Mỹ lệ Rowena Ravenclaw sinh ra nơi Scotland rộng lớn
Sắc sảo Salazar Slytherin xuất thân từ phương Nam Hắc Ám lãnh trầm.
Những người bạn cùng chung mục đích,
Là đào tạo những phù thuỷ của tương lai.
Mỗi người đều có tiêu chí riêng.
Godric đề cao dũng cảm,
Sự nhiệt huyết, lòng kiên trung, sôi nổi nhưng không lỗ mãng.

Rowena nói, ai thông minh, uyên bác
Sẽ được lựa chọn đến với Ravenclaw sáng tạo
'Ta yêu cầu trí tuệ.'
Nếu tham vọng, mưu mẹo là tính chất,
Các ngươi sẽ được chào đón bởi Salazar
'Học sinh của ta phải tháo vát, khôn ngoan.'
Còn Helga tốt bụng, ngọt ngào
Dang tay với tất cả các phù thuỷ nhỏ.
Hufflepufff chỉ cần chân thành
Và một chút dịu dàng, ấm áp.
Cứ như vậy, nhưng Hogwarts vẫn thiếu:
Người bảo vệ, hay ân cần dõi theo.
Satherina Rowley đến từ miền Bắc lạnh(1)
Pháp trận Hogwarts do nàng làm chủ
Là phù thuỷ có xuất thân Slytherin.
Khi Hogwarts đã có thể thức tỉnh,
Để chào mừng các ngươi
Những phù thuỷ nhỏ, và niềm hi vọng.
Và giờ xem, các ngươi thuộc về đâu?
Gryffindor, dũng cảm, nhiệt huyết
Hoả - ngọn lửa không bao giờ tàn.
Hufflepuff, trung thành, tốt bụng
Thổ - hiền lành cùng ôn hoà tựa đất
Ravenclaw, uyên bác, trí tuệ
Phong - gió trời sáng tạo vô biên.
Slytherin, tham vọng, tháo vát
Thuỷ - khôn ngoan mưu mẹo thanh tuyền.
Nhưng dù thế nào, ngươi vẫn thuộc về Hogwarts.
Hãy coi đây là mái nhà của ngươi.
Dù ngươi có là ai, xuất thân có như thế nào
Máu trong, hỗn huyết hay gốc Muggle,
Chúng ta đều chấp nhận.
Chỉ cần nhớ, đây, ngôi trường này là vạch xuất phát,
Nên ngươi không được phép quên.
Và giờ thì - bắt đầu:
'Welcome to Hogwarts School of Witchcraft and Wizardry!...
Chào mừng đến Trường Phù thuỷ và Pháp sư Hogwarts!'"

"Chà..." Satherina bất đắc dĩ mỉm cười "Nếu lôi tớ vào thì đừng có ghi bài này trong lịch sử trường nhé, Nana. Cậu biết tính tớ mà."

...

"Hôm nay là ngày 31.08 rồi, sao mọi người vẫn còn chưa chuẩn bị xong mà đón tân sinh?"

Satherina nhìn bốn phù thuỷ bên ngoài có thể hô mưa gọi gió, cơn ác mộng và là kẻ thù lớn nhất của Giáo hội, tụ tập với nhau bàn bạc gì đó, cô không khỏi thắc mắc.

"Đó là quyền Hiệu trưởng, Salyna à." Rowena trả lời, "Ba người bọn tớ muốn Godric lên làm, nhưng cậu ta không chịu."

"Thôi mà, Nana, làm Hiệu trưởng bận lắm, tớ không thể ngồi với một đồng giấy tờ của cả gia tộc và Hogwarts được." Godric bày ra biểu cảm cười khổ, cả bốn người nhìn nhau, rồi quay sang thiếu nữ.

"... Chuyện gì vậy?"

"Không tệ, Salyna, em sẽ là Hiệu trưởng đầu tiên của Hogwarts, được không?" Salazar nhếch môi cười, không quan tâm đến ánh nhìn sắc lẹm ngạc nhiên của em gái.

"Quyết định vậy đi! Thế là giải quyết xong!" Helga thản nhiên cười nói, bỏ qua tất cả mà vụt ra khỏi phòng. Rowena và Salazar theo sau, cuối cùng là Godric cười cười hối lỗi, cũng nối gót ba người bạn mà chạy.

Satherina, "..." Các cậu được lắm, chức Hiệu trưởng quăng đẩy nhau rồi ném qua cho tớ hả? Chờ đấy!


Đến khi chiếc Mũ Phân loại hát xong bài ca kinh khủng của nó (mà Satherina đã nhanh tay ếm một bùa cách âm), giáo sư Dumbledore giở bản danh sách ra, bắt đầu gọi tên từng tân sinh:

"Akery Avery."

"RAVENCLAW!"

Cậu nhóc họ Avery tiến đến dãy bàn nhà Ưng trong sự vỗ tay nồng nhiệt.

"Walburga Black."

"SLYTHERIN!"

Giống như bao thành viên khác trong gia tộc, chiếc mũ vừa chạm vào tóc của cô bé Walburga đã hô lên. Walburga tao nhã bước đến dãy bàn Slytherin trong sự chào đón điển hình của nhà Rắn.

...

Satherina thầm hận bản thân đã quên không đến đây vào mùa hè, như vậy chẳng phải lát nữa nhanh gọn rồi không. Chẳng biết chiếc mũ kia có kích động đến mức hét ầm lên bằng cái giọng tra tấn của nó không nữa. Không biết... Lát tên cô sẽ là gì? Satherina Rowley, hay Sienna Riddle? Được rồi, cô mong không phải là Satherina Slytherin. Khéo thế lắm!

"Sienna Gaunt."

Albus Dumbledore, trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi, theo thói quen đọc tên của tân sinh tiếp theo, rồi gần như run rẩy nhìn lại. Hầu hết Đại sảnh đường lặng ngắt, đến tiếng kim rơi có lẽ cũng có thể nghe rõ. Rồi tiếng rì rầm nổi lên từ các dãy bàn, Satherina có thể nghe thấy hết:

"Gaunt?! Hậu duệ Slytherin?"

"Merlin a! Chính là cái gia tộc xuống dốc thảm hại toàn là kẻ điên kia ư?!"

"Nghe tên danh dòng họ như vậy thì vị tiểu thư này trông thế nào đây..."

 Nam tước Đẫm máu (Bloody Baron), u linh nhà Slytherin nhanh chóng nhìn lướt qua hàng tân sinh, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ, biểu cảm băng lãnh quanh năm lập tức biến thành hoảng hốt, đến mức thất thố:

"Ôi, Merlin!"

Trong tiếng kêu kinh ngạc của Baron còn có thể nghe thấy âm thanh xúc động của Quý bà Xám (Grey Lady), u linh của nhà Ravenclaw.

Satherina hoàn toàn muốn câm nín. Kiểu này là thế nào đây, có khi nàng phải viết thêm điều luật cho Hogwarts mất. Sienna Riddle là một phù thuỷ hỗn huyết, nhưng rõ ràng Satherina Rowley cũng chẳng khác là bao. Vậy nên thì cái quái gì xảy ra làm cho danh sách tân sinh hiện lên cái tên Sienna Gaunt vậy?! Trong lòng nàng như sóng cuộn, nhưng vẫn giữ vẻ vân đmạ phong kinh, Satherina dời khỏi hàng của các tân sinh, lướt qua vô vàn học sinh còn đang trong trạn thái sững sờ, tao nhã bước đến gần chiếc ghế.

Chiếc Mũ rách bẩn chạm vào đầu Satherina, âm thanh quen thuộc đã không nhịn nổi xúc động mà vang lên, "Rowley các hạ..."

"Thật lâu không gặp, ông bạn. Mới ngày nào ngươi còn gào lên đòi Godric trang trí thêm hoa lụa lên mình..." Giọng nói thiếu nữ đáp lại hoàn toàn mang ý cười cùng hoài niệm.

Thanh âm già nua tựa như thật điềm tĩnh, lại tựa như thật kích động, "Đã thật lâu, thật lâu kể từ khi ngài rời đi, Rowley các hạ. Bọn họ rất nhớ ngài! Ta biết rõ, chắc chắn, một ngày ngài sẽ trở lại. Slytherin các hạ đã khẳng định như vậy."

Sắc mặt Satherina hoàn toàn không thay đổi, thiếu nữ tựa như thật bình tĩnh, cảm xúc giống như đều đóng băng. Một lát sau, nàng trả lời:

"Còn nhiều thời gian, ông bạn già của ta. Giờ thì ngươi biết nên làm gì."

Chiếc Mũ cúi thật thấp, rồi ngẩng cao lên, hô to bằng tông giọng có lẽ là hay nhất của nó từ lúc mới được Godric phù phép đến giờ, thành công làm Đại sảnh đường đang xôn xao lập tức im bặt:

"HOGWARTS, SLYTHERIN!"












(1)miền Bắc lạnh: ở đây ta muốn viết là phía Bắc Anh, nhưng mà vào thế kỉ X thì không biết lãnh thổ nước Anh như thế nào. Chỗ này có lẽ là chỉ dãy Pennien chăng? Nhưng mà thực sự thì Satherina sinh ra nơi phương Nam u ám, và lớn lên ở miền Bắc Anh. Kiểu này thì nên viết thế nào?



---

Ta viết văn không nhiều, mỗi chương chỉ có thể dài độ 2000 - 4000 chữ. Mọi người có muốn dài hơn không? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net