Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm Harry từ lúc đi mua quần áo đã thêm một thành viên nữa là Draco vào nhóm. Draco lúc vừa nói chuyện đã rất kinh ngạc và phẫn nộ khi biết Harry đã sống ở thế giới Muggle như thế nào rồi được cặp song sinh cứu như thế nào. Về chuyện gia nhập nhóm, cậu đương nhiên vẫn nói với cha mình nhưng chỉ nói một phần nhỏ trong sự thật. Đương nhiên là Draco không thể nói hết tất cả mọi chuyện. Thứ nhất là vì họ là bạn bè. Thứ hai, cũng là lí do chính, cậu anh trai của cặp sinh đôi Luz đã nói sẽ dạy cho cậu một vài kĩ năng bay bằng chổi. Dù sao ngoài rồng thì cậu cũng rất thích bay a.

Mà về phần Lucius Malfoy, cha của Draco. Ông đã rất ngạc nhiên khi biết con trai mình có kết bạn cùng "Đứa bé sống sót". Ông đương nhiên phải gặp qua nhóm Harry để chắc chắn về sự an toàn của con trai. Và sau khi gặp, Lucius thật sự khá sốc. Harry Potter nói thật thì rất đáng yêu và lễ phép, nói chung là giống một tiểu quý tộc được giáo dục rất tốt. Bên cạnh đó còn có cặp song sinh. Người anh trai thì năng động, hoà đồng còn người em trai thì lãnh tĩnh, ôn hoà. Ông đặc biệt chú ý đến người em trai. Có cái gì đó của cậu bé đó làm cho ông cảm thấy khó thở và muốn phục tùng. Cảm giác giống như... Có lẽ ông nghĩ nhiều rồi.

Rất nhanh đã đến ngày nhập học.

Tại sân ga 9 3|4.

- Draco!

  Nhìn thấy cái đầu bạch kim quen thuộc, Harry kêu lên. Draco đang nói chuyện với 2 người bạn quý tộc, nghe thấy giọng nói của Harry liền quay qua.

- Ôi Draco. Đây là người mà cậu đã kể à? - Cậu bạn quý tộc có làn da rám nắng buông lời chọc ghẹo.

- Thì ra đây là kiểu mà cậu thích hửm? - Cô bạn quý tộc hất tóc, cười khúc khích.

- Blaise! Pansy! - Draco đỏ mặt.

  Đúng lúc đó thì nhóm Harry cũng đi đến. Harry nhìn hai người đứng cạnh Draco, nở nụ cười ngọt ngào :

- Hân hạnh khi được gặp các cậu. Tớ là Harry, Harry Potter.

- Tớ là Blaise Zabini.

- Tớ là Pansy Parkinson. Harry à, hai mĩ nam phía sau cậu là ai vậy?

Luz và Joyce đang bàn về chuyện làm sao để hủy cái tàu cổ lổ sỉ này để hợp với thời đại hơn thì nghe bị điểm danh nên dừng lại. Luz bước đến chỗ nhóm Harry, mỉm cười :

- Chào hai cậu, tớ là Luz Kreuze. Rất hân hạnh.

- Joyce Kreuze. Hân hạnh được gặp hai người, tiểu thư Parkinson, thiếu gia Zabini. - Joyce đi đến, khoé môi cong nhẹ tạo thành một nụ cười hút hồn.

Pansy Parkinson-Tiểu thư gia tộc Parkinson đánh giá cặp sinh đôi một lượt rồi nở nụ cười lịch sự :

- Rất hân hạnh khi biết hai người. Tôi lại không ngờ mình lại nổi tiếng thế đấy.

- Cô khiêm tốn rồi. Gia tộc trung lập Parkinson ở thế giới phép thuật thì làm gì có ai không biết chứ?

Pansy nheo mắt. Cặp sinh đôi này không đơn giản. Người anh lúc đầu thì tưởng là một người đáng yêu nhưng "trung lập" trong câu nói lúc nãy của cậu ta rõ ràng là đang hướng về "Kẻ mà ai cũng biết". Còn người em, rất lịch thiệp, không thấy chút kẻ hở nào nhưng theo cảm nhận của bản thân cô bé thì có gì đó rất không đúng.

- Đã đến giờ rồi. - Joyce nhìn vào đồng hồ quả quýt của mình rồi nói với Harry - Harry, cậu định ngồi toa nào?

  Draco nhìn Harry bằng ánh mắt mong chờ. Khoé môi Harry thoáng cong nhẹ.

- Các cậu sẽ không phiền khi tớ ngồi cùng chứ?

- Đương nhiên rồi. Còn hai người thì sao?

- Tụi này sẽ ở toa khác. Sau khi xuống tàu thì tập hợp lại nhé. - Luz nói rồi kéo Joyce chạy đi mất.

  Sau khi tàu chuyển bánh, trong khoang tàu của Luz và Joyce. Luz nằm lên đùi của Joyce, chu môi bất mãn :

- Cái tàu này cổ lỗ sỉ muốn chết! Thật không thể tin được là cả ngàn năm trôi qua và bọn họ chưa từng nâng cấp nó lên.

- Ừm. Khi nào linh hồn chúng ta phục hồi xong, em sẽ cho cái đống lộn xộn này vào bãi phế thải. Còn bây giờ thì anh mau ngủ đi. Đống lộn xộn này đi không nhanh đâu. - Joyce vừa nói vừa xoa nhẹ tóc của anh trai.

- Ừm... Ngủ ngon Dearie. - Luz kéo áo Joyce xuống rồi đặt lên khoé môi cậu một nụ hôn nhẹ sau đó nhắm mắt ngủ.

  "Cạch".

  Cửa toa đột nhiên mở ra. Một cô bé với mái tóc màu nâu rối ló đầu vào, lớn tiếng hỏi :

- Bạn có thấy chú cóc của Neville đâu không?

  Joyce nhíu mày, đưa ngón trỏ lên môi ý bảo cô bé kia im lặng.

- Ôi trời. - Cô bé hạ giọng hết mức có thể - Mình rất xin lỗi. Nhưng bạn có thấy có chú cóc nào chạy qua đây không?

  Joyce lắc đầu. Nhưng sau một lúc ngẫm nghĩ, cậu lấy đũa phép ra, lẩm nhẩm gì đó. Ánh sáng màu vàng nhạt xuất hiện từ đũa phép của cậu rồi chiếu thẳng về hàng ghế phía đối diện.

- Ah. Đúng là nó rồi! - Cô bé ngạc nhiên thốt lên - Cậu giỏi thật đấy. Mình là Hermione Granger.

- Joyce Kreuze. - Joyce gật đầu tỏ ý chào - Cậu có thể gọi tôi là Joyce.

- À. Cậu cũng có thể gọi tớ là Mione. - Hermione mỉm cười.

Một quý cô người Anh thông minh tiêu chuẩn. Đó là ý nghĩ của Joyce về người bạn mới.

- Đây là anh trai hay em trai của cậu vậy Joyce?

Sự chú ý của Hermione dời sang người đang nằm trên đùi Joyce, cũng chính là Luz. Joyce tuy lạnh nhạt nhưng chỉ cần liên quan tới anh trai thì...

- Là anh trai. Tên anh ấy là Luz. - Joyce xoa nhẹ mái tóc vàng của Luz - Không phiền thì cậu có thể ngồi nói chuyện với tôi chứ?

- Đương nhiên rồi. - Hermione mỉm cười - Tớ rất hứng thú với cậu đấy, Joyce Kreuze.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net