Chương 29: có thể tin tưởng!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


không chịu nổi tới 00.00 rồi
Au đăng luôn đây
Chúc các tình yêu đọc truyện vui vẻ.


Draco đứng ngay sau lưng Harry , như một vị kị sĩ trung thành.

Một nghìn năm , gia tộc Malfoy chính là gia tộc kị sĩ trung thành nhất của Potter gia, với thệ ước từ gia chủ Draco Malfoy.

Harry chậm rãi đáp xuống, áo chùng đen bay bay.

-cảm giác thế nào-nhìn khuôn mặt tèm nhem nước mắt cửa thằng nhỏ trước mắt.

Thật là, Dumbledore đang nghĩ gì vậy.

Để một thằng nhóc một chút phép thuật công kích cũng không biết đấu với chó ba đầu, tấm lưới xa tăng cùng cả một bàn cờ phù thủy.

A, có lẽ ông ta nghĩ phù thủy nào cũng bất tử chăng.

Xoạt một tiếng, trước mắt Neville bị nhuộm đỏ, nó kinh hoàng nhìn.

Một quân cờ phù thủy với toàn thân màu đỏ, nó, nó từ đâu xuất hiện vậy.

-Draco, cậu làm bẩn mặt tôi rồi-Harry cau mày quay đầu, mái tóc bạch kim của Draco hơi bay, anh lấy ra chiếc khăn trong túi, chậm rãi lau vết máu dính trên mặt Harry

-thật xin lỗi

Neville không nói ra tiếng, nó vô cùng sợ hãi, thanh kiếm của quân cờ kia vẫn dính đầy máu mà máu trên người Draco vẫn cứ thế chảy.

-cẩn thận- nhìn thanh kiếm của quân cờ kia lại chuẩn bị chém xuống, nó liền hét lên.

Draco hơi nhíu mày, cây trượng đặc trung của vị đứng thứ 2 sư tử xám xuất hiện

Rút ra thanh kiếm bên trong, một kiếm vung lên cả bức tượng khổng lồ cứ như vậy trở thành những hạt bụi nhỏ lấp lánh bay trong không trung.

-xử lý người của cậu đi, thật không có chút thẩm mỹ Malfoy -Harry chán ghét hếch đầu sang bên khác, nhìn vô cùng ngạo kiều nếu bỏ qua đôi mắt vẫn chẳng biết biểu hiện tình cảm nào kia.

Draco cất lại thanh kiếm vào cây trượng của mình, ánh sáng trắng vây quanh lấy anh.

Ngoại trừ bộ áo chùng rách nát nhuộm đầy máu ra thì cứ như Draco chưa từng bị thương vậy.

-xoay ngược thời gian-bộ đồ lấy vận tốc mắt thường có thể nhìn thấy được từ từ liền lại, chỉ một lúc đã phẳng phiu hoàn mỹ như ban đầu.

-việc hôm nay, Neville à..... - Neville bị nụ cười của Harry dạo cho xuýt nữa ngất xỉu liền như cái máy lắc qua lắc lại.

-tớ không biết gì cả, hoàn toàn không biết gì cả
-tốt lắm vậy cậu đã buồn ngủ chưa

Thằng bé Neville thẳng tắp ngã xuống, không một lời ngoan ngoãn ngủ.

Nó....nó chưa muốn như quân cờ kia đâu. Tại sao Harry Potter lại đáng sợ như thế.

Gom toàn bộ độc dược vào túi không gian, Harry vui vẻ xuyên qua ngọn lửa tiến vào căn phòng Dumbledore cất công tỷ mỉ thiết kế.

Mà ở đây đã có sẵn một người.

Đó là một cậu bé khoảng 11 tuổi, khuôn mặt còn rất non nớt ẩn sau mái tóc đen mượt.

Trên cổ nó, một con rắn nhỏ yên tĩnh nằm.

-Voldemort-Harry nhìn người kia, nghiến răng nghiến lợi gắn lên.

Một Voldemort có thân thể.

Vậy nguồn ma lực đang tiến tới kia, không phải Voldemort.

Mặc kệ, hôm nay, ngay tại đây, cậu phải biết chết hắn.

Bông tai chữ thấp bị thô bạo giật xuống, nhuốm màu máu tươi, từ từ trở thành một thanh kiếm với toàn thân màu máu đính ruby cùng màu.

-Voldemort- người kia giật mình quay lại, chỉ thấy máu tươi như có sinh mệnh nhảy múa trên không trung, một thân hình nho nhỏ ngã vào lòng mình.

Trở lại với hiện tại khi mà một Voldemort

đang điên cuồng đấu với một Harry Potter điên cuồng không kém cạnh.

Draco yên tĩnh ở trong một góc, ánh sáng nhu hòa bao vây lấy bé con đang hôn mê, bên cạnh là một chúa tể hắc ám nho nhỏ và một con rắn.

-ngươi....không sợ hãi sao-Tom kéo lại vạt áo chùng, buổi tối rất lạnh mà sức khỏe hắn lại không tốt hắn vốn dĩ chỉ là một linh hồn khuyết thiếu được Merlin thương sót cho trở về nơi bắt đầu mà thôi.

-cậu ta lo được

Tom cảm thấy hâm mộ.

Trước kia hắn có rất nhiều tôi tớ nhưng chẳng ai chân thành với hắn ngạo trừ Abrarxas nhưng rồ người bạn này cũng mất.

Nhưng kể cả Abra hắn cũng chẳng thể nguyện ý tin tưởng mà đưa lưng.

Cậu ta khác hắn, cậu ta còn có gia đình mà hắn chắc chắn rằng nếu phải lựa chọn, cậu ta chắc chắn sẽ chọn gia đình của mình.

Hắn luôn luôn cô độc trên con đường của mình, ngoài Nana luôn ở bên cũng chẳng có ai.

Hiện tại, đang trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy một đứa trẻ có thể chẳng quan tâm đến xung quanh mà dùng phép thuật trị liệu một khi đã bắt đầu liền không thể dùng loại phép thuật nào khác.

Tất cả chỉ vẻn vẹn vì "cậu ta lo được",liệu hắn....có thể như bọn họ không.

-được Sevluc yêu thích ngươi nhưng bọn ta cũng vĩnh viễn không chấp nhận ngươi, đừng hi vọng hão huyền.

Cùng lúc này Harry đập văng Voldemort mà Voldemort cũng lấy đà này đập văng luôn Harry.

Cả căn phòng, ngoại trừ góc của Draco đang ngồi đều trở nên tan nát tả tơi.

-Voldy, ngươi sao vậy-Nagini hoảng hốt nhìn Tom đau đớn co mình trên mặt đất mà Voldemort bên kia lại thản nhiên như chẳng vấn đề gì.

Tại sao lại như thế này.

-quả nhiên là kẻ điên có trí tuệ, hắn dùng ma pháp chuyển toàn bộ thương tích lên kẻ tương đồng yếu hơn hắn-ánh sáng trong tay vụt tắt, Draco cởi áo chùng của mình đắp lên người Sevluc mà Harry bên kia, đôi mắt đỏ tràn đầy ghê tởm.

Một kẻ như thế này đúng là làm ô nhiễm giới phù thủy.

-ta có thể tin ngươi không-túm lấy tóc của Tom, Draco vuốt ve khuôn mặt của kẻ mệnh danh là đáng sợ nhất trong thế giới phù thủy, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào đôi mắt có ánh đỏ của người kia.

Nagini tức giận vung đuôi nhưng lại đập vào một màn chắn trong xuốt, kẻ này muốn làm gì Voldy của nó.

Tom cắn môi, hắn đương nhiên biết mình bị sao. Hắn muốn đứng lên giết kẻ kia nhưng hiện tại, hắn cảm thấy mình thật vô dụng ngay cả thứ hắn muốn bảo vệ cũng không được.

Buông tay ra, Draco tung người, thanh kiếm rút ra từ cây trượng điêu khắc hình chồn trắng, một kiếm này tàn nhẫn hướng về cổ Voldemort.

Kiếm chạm vào da thịt, máu tươi lại như hoa bỉ ngạn đỏ tươi nở rộ.

Một cảnh tượng cỡ nào đẹp đẽ.

Voldemort cười điên cuồng

-ngươi nghĩ có thể giết được ta sao, hả,Malfoy

-vẫn câu nói cũ, được hay không, không phải do ngươi quyết định

Vung ra một đạp, kẻ mà ai cũng biết là ai liền cứ vậy bị đạp văng đi, đập vào bức tường căn phòng.

Harry lúc này đã ở bên cạnh Tom, nở nụ cười mềm mại ôn nhu.

-ký kế ước với ta, làm tôi tớ của ta danh chính ngôn thuận bảo hộ nơi này- Tom kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thằng bé trước mắt.

Đây vẫn còn là Harry Potter mà hắn từng biết sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net