Q1: Chương 14: Gương Ảo Ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry giật bắn, hoảng hốt nhìn: "A....Hedwig!"

"Ai?"
Draco hét lên, tay giơ cao đũa phép, mắt nhìn chằm chằm về phía cửa.

Sự chào đón của tiểu thư Hedwig thật quá nồng nhiệt! Tuy rằng làm bại lộ cậu...
Harry vừa vuốt ve Hedwig vừa chậm rãi xuất hiện trước mặt Draco.

"Potter!!! Sao cậu lại ở chỗ này? Cậu vào bằng cách nào???"

Lửng Nhỏ cười hớ hớ hai tiếng, dùng âm thanh tự cho là đủ mềm dẻo, ngọt ngào:
"Đương nhiên là tới tìm cậu nha ~~~"

"CÂM MIỆNG!"
Draco gầm lên, lông mày nhíu chặt, sau đó nhìn Harry nghi ngờ:
"Bùa Ẩn?"

"À..." Harry cắn môi, bắt đầu giả ngu.

"Cậu tới có việc gì?" Draco đổi chủ đề.

Đây là chỗ tốt của việc chơi với Slytherin. Bọn họ vĩnh viễn sẽ không đào bới bí mật của người khác, tuy trong lòng Rắn Nhỏ nghi ngờ đấy. Dù sao hôm nay Potter mang đến rất nhiều bất ngờ, nhưng cậu ta vẫn nhịn xuống, dùng ánh mắt đánh giá Cứu Thế Chủ lần nữa.

Mặt khác, cẩn thận mà nói, Harry có thể phát hiện ra, trong mắt vị quý tộc nhỏ tuổi ngoài kinh ngạc còn có cả ... sùng bái!
Đó là bản năng của Slytherin, họ kính sợ kẻ mạnh.

Harry kéo tay Draco, chớp nhẹ đôi mắt:
"Mình dẫn cậu đi xem một thứ thú vị."

"Là cái gì?"
Draco ho nhẹ, che giấu sự xấu hổ.
Tiếp theo, đứa nhỏ cảm thấy cả người chợt lạnh, như bị ném vào hầm băng. Potter cho cậu ta một Bùa Ẩn!

Hai người ra khỏi Nhà chung, đi qua hành lang, lên tầng năm, rẽ vào một cánh cửa nhỏ bên cạnh thư viện.

"Đây là..."
Draco đánh giá một vòng. Đây là một căn phòng bỏ hoang, bàn ghế chất đống trong góc, lớp bụi bám thật dày.

Lại có một thứ kì quái.

Đó là một tấm gương viền vàng, cao chạm đến trần. Cùng căn phòng bỏ hoang khác biệt, gương này vừa đẹp vừa sáng bóng lập tức hấp dẫn ánh mắt cậu. Cẩn thận đánh giá kĩ cái gương, cậu phát hiện phía trên khắc dòng chữ:
"erised s'traeh ruoy tub ecaf ruoy ton wohs I"

Draco nhìn qua mặt gương, rõ ràng bị cảnh tượng tiếp theo làm cho sửng sốt, nhưng không bao lâu lại nở nụ cười nghiền ngẫm.

"Cậu nhìn thấy gì?" Harry tò mò hỏi

"Dục vọng của tôi."
Draco nhướn mày, lười biếng đáp.

Harry ngạc nhiên: "Cậu biết!"

"Đương nhiên."
Draco chỉ vào tấm gương:

"I show not your face but your heart's desire"
(Tôi không soi gương mặt mà soi điều ước muốn trong tim).

"Tôi có biết một tấm gương như vậy. Ừm Erised, Gương Ảo Ảnh."
Draco xoa thái dương, thật ra cậu cũng không hiểu mình biết đến Gương Ảo Ảnh bằng cách nào. Trí nhớ có chút mơ hồ, giống như đã từng có người nhắc tới,... sẽ là ai?...

Cuối cùng, quý tộc bạch kim đem nguồn gốc quy hết về phòng sách Thái ấp Malfoy. Draco quay lại, đã thấy Potter đang nhìn mặt gương. Vẻ mặt cậu ta trở lên chăm chú, đôi mắt xanh xinh đẹp càng ngày càng ảm đảm, giống như bi thương không thể nói ra.

"Potter!"
Slytherin không vui, nhắc nhở:
"Đây là giả!"
Cậu ta nhấn mạnh, quay con Lửng ngốc về phía mình. Tên nhóc này không thể trầm mê trong cái mơ ước hư vô mờ mịt này được!

"Nếu cậu đưa tôi đến đây chỉ để xem mấy thứ không thực tế này. Vậy tôi nói cho biết, cậu đang lãng phí thời gian và sức lực quý giá của một Malfoy."

Áo lót rách Merlin! Mình đúng là điên rồi. Trái với 14 nội quy của trường học cùng 12 quy tắc Slytherin, theo một tên Potter đi dạo đêm...chỉ để xem cái gương rách! Thay vì xem cái thứ đồng nát này, không bằng ngồi nghĩ cách đem dục vọng bản thân biến thành thật.

"Cậu nói đúng."
Harry gật đầu, nhìn mặt gương, lại nhìn Draco, sau đó cười tươi rói:
"Tuy rằng rất tốt đẹp... chưa chắc đã bằng thực tại. Đúng không?"

"Thằng ngốc này nói cái gì thế?"
Trong lòng Draco phỉ nhổ, nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh nhún nhún vai.

Harry vẫn nhìn Draco chăm chú, sau đó lấy một chiếc huy hiệu ra khỏi túi áo:
"Thật ra thì, mình luôn nghĩ khi nào nên tặng cho cậu? Vốn định trước dịp nghỉ lễ dùng cú gửi...Vì thế mà bị bạn cùng phòng Ernie đáng yêu ném bay ra khỏi phòng ngủ. Bạo lực nhỉ!"

Harry nghịch ngợm nói, mỉm cười tiến gần hơn, cẩn thận cài món quà lên trước ngực Rắn Nhỏ. Đó là chiếc huy hiệu Ong bắp cày Hungary, khi ai đó muốn đến sờ thủ, nó lập tức nhe rằng giơ cái đuôi cong cớn.

"Hy vọng cậu không chê."
Harry cười rực rỡ:
" Đây là quà Giáng sinh của mình, Draco!"

_____________________________________
Hôm nay chúng ta đàm đạo một chút... Các cô nghĩ ai sẽ là người tiếp theo thức tỉnh ký ức trở về quá khứ?

Hermione bắt đầu có dấu hiệu nhớ lại từ khi mới bắt đầu vào trường?

Draco nhớ một vài chi tiết nhỏ về Gương Ảo Ảnh do ai đó từng nhắc tới? Mà nói thật chắc là Harry kể cho chồng thôi chứ ai

Ron... bây giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu nào luôn ấy

T nghĩ là Hermione vì cô ấy nhớ nhiều chi tiết hơn rồi.

Draco khi lớn lên nhìn vào gương Ảo Ảnh!!!

_________________________________________

Draco rất vừa lòng với quà Giáng Sinh này. Để cảm ơn Lửng Nhỏ mắt xanh, Hedwig bay lượn trong tiếng chuông đêm Giáng Sinh, gửi đến một hộp nhỏ.

Cô nàng đậu trên tay vịn ghế sô pha trong phòng Sinh hoạt chung Hufflepuff, thu cánh, vươn chân, nghiêng đầu, dùng một tư thế ưu nhã cao ngạo nhìn Harry.

Xì! Cùng ngốc với một tên Malfoy mấy hôm đã học thói xấu này rồi!

Hedwig gật gù một cái, dùng đôi mắt hổ phách liếc nhìn Herpo, như nói:
"Nhìn đi, sủng vật chân chính nên giống như ta!"

"Con cú ngu ngốc!"
Rằn nhỏ một bên oán giận, một bên vươn cái đuôi, đem hộp bắp rang khảy một hạt lại một hạt vào miệng. Chờ nó nuốt xong, quay lại đã thấy Harry đang chơi đùa với con cú ngu ngốc. Ghen tuông quá độ, con rắn nhìn không được.

Lao đến như tên bắn, Herpo trên đùi Harry dựng thẳng đứng, ý đồ dùng âm thanh "xìii xìii" cảnh cáo Hedwig, đánh dấu địa bàn. Rắn luôn là sinh vật có tính chiếm hữu mạnh mẽ. Cho dù là con chỉ suốt ngày biết ăn như Herpo cũng không ngoại lệ.

"Được rồi, các cô gái."
Harry hòa nhã nói, tiện đó dùng tay tách hai con vật ra xa.
"Cảm ơn vì đã đem quà đến cho tôi."
Cậu nói, sau đó đưa ra một hạt bắp rang. Hành động này làm Herpo vô cùng phẫn nộ. Mà Hedwig cũng ghét bỏ quay phắt đi, không thèm nhìn Harry lấy một cái, liền bay đi.

"Cậu sao có thể, cậu sao có thể đem đồ của ta cho con chim ngu xuẩn đó!"
Herpo tức giận phì phì nhìn chủ nhân. Sau đó nó trườn xuống dưới chân cậu bé, một đường đi thẳng về phòng ngủ. To như vậy một cái phòng chỉ còn mỗi Harry. Nhìn đống bắp rang, cậu đau đầu xoa xoa cái trán. Được rồi, là cậu sai!

Chính xác không thể coi thường bản tính chiếm hữu của loài rắn. Hơn nữa còn là một nàng rắn! Toàn bộ kì nghỉ lễ Herpo đều tỏ ra xa cách, thậm chí đến khi bọn học sinh lục tục trở lại vẫn như thế.

Trong lúc đó, Harry nhận được khá nhiều quà Giáng sinh, áo len của phu nhân Weasley, chocolate của Hermione,... thậm chí nhà Dursley còn gửi 50 xu. Tất nhiên, như cũ, Áo choàng Tàng Hình được cụ Dumbledore gửi ẩn danh với tư cách bạn cũ của ba James.

À! Các bạn chắc tò mò muốn biết quà của Draco là gì nhỉ?
Ngài quý tộc nhỏ tuổi gửi cho Harry một chiếc kẹp đính tuyệt đẹp. Và cậu bé mắt xanh vô cùng sung sướng gài vào phần vạt áo choàng của mình.

Hermione trước khi kết thúc nghỉ lễ một ngày đã đến trường. Cô đã giành nguyên một ngày đó trên thư viện. Nhưng khá là vô ích, cô chẳng tìm thấy thông tin mà mình cần, có lẽ lại phải lục tiếp...

Cuối cùng, Harry nhìn không được. Khi Hermione chạy đến hỏi Ron cùng Harry đã tìm được gì chưa, cậu đã lấy ra một tấm thẻ trong món Chocolate Ếch Nhái. Nhưng chưa kịp để cậu nói gì, Hermione đã reo lên:
"Đúng vậy, chính nó! Trách không được ở "Nghiên cứu sự phát triển của phép thuật thời cận đại" lại không tìm thấy. Thì ra là thế!"

Sau đó cô nàng phóng đi như gió, và lúc về thì ôm một cuốn dày cộm, đập phịch trước mặt hai người bạn.
"Ôi giấy nháp Merlin! Vì cái gì tôi lại không tìm ở đây chứ!"
Hermione than thở, rồi mở ra phần giới thiệu

"Nicolas Flamel
Nhà giả kim xuất sắc
Tạo ra Hòn đá Phù thủy Hiện tại 665 tuổi..."

"Oa!"
Ron kêu lên:
"Thật quá không tưởng tượng nổi! Hòn đá Phù thủy! Biến cát thành vàng, còn có thể chế ra Dược Trường Sinh."
Cậu bé cực kì hưng phấn.

"Cái này không phải trọng điểm. Quan trọng là chúng ta đã biết thứ mà Chó ba đầu đang canh giữ...Trách không được lão Quirrel chú ý tới nó. Ai cũng đều muốn có nó, phải không?"

_______________________________________

Lúc làm lại truyện này, tôi nghĩ nên ghép chương với nhau cho nó dài ra. Okie hết việc. Các ảnh tôi đăng đa số tìm trên Pinterest được nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net