Q1: Chương 5: Phiền não nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhà chung của Hufflepuff ở tầng ngầm đầu tiên dưới hầm. Cửa vào giấu ngay gần bếp, phía bên phải có một đống thùng gỗ lớn. Khi nhóm Lửng nhỏ dùng hai thùng gỗ lớn gần đó, tạo ra giai điệu bài hát đặc trưng của Nhà Hufflepuff, cửa vào cuối cùng cũng mở ra.

Tại kiếp trước, ở Nhà Gryffindor 6 năm, Harry đã quen thuộc sự nhiệt tình cùng mạnh mẽ của nhóm Sư Tử.
Cũng từng lẻn vào Slytherin, nơi đó được trang trí theo phong cách quý tộc ưu nhã lại hoa lệ.
Còn có Ravenclaw, kiến trúc Hy Lạp cổ điển mà độc đáo.
Nhưng cậu chưa từng được đến nơi này, Nhà chung Hufflepuff.

Qua cánh cửa là phòng sinh hoạt chung. Không gian bên trong là một vòng tròn, mang theo nhàn nhạt mùi Đất. Bất luận là ban ngày hay đêm tối, Hufflepuff luôn được ánh sáng xuyên vào. Ánh mắt Harry theo tia nắng chiếu lên trần, có thể thấy những cánh bồ công anh cùng hoa cỏ lay động. Trên bốn bức tường đều treo đầy đồ đồng. Còn có ngập tràn các loại hoa cỏ không biết tên.

Nơi này trải qua hơn ngàn năm, chưa từng bị người ngoài nhìn vào.

Quý ngài giữ cửa Nhà Hufflepuff, quý ông Gabrielle hắng giọng:
"Lửng luôn hiểu thể nào để bảo hộ chính mình."
Ông nhìn đám học sinh mới:
"Có lẽ, một số Phù thủy đối với Nhà Hufflepuff trước đây tồn tại một ít hiểu lầm. Lâu dài, lời đồn dần dần phổ biến, ăn sâu trong ấn tượng của các thế hệ Phù thủy. Nhưng hiển nhiên, ta phải tẩy sạch suy nghĩ sai lầm này ra khỏi đầu mấy đứa."

"Hufflepuff không hề ngu ngốc! Chúng ta chỉ là ngại tranh cãi cùng người khác. Điều đó không có nghĩa là chúng ta mềm yếu, hèn hạ. Chúng ta giống như Lửng, có bộ móng vuốt sắc bén không gì không phá được. Mà đằng sau mỗi người chúng ta, luôn vững vàng đại gia đình Hufflepuff. Không có điều gì khiến cho một Hufflepuff cảm thấy sợ hãi!"

"Tại đây, ta trịnh trọng nói với các cháu. Nếu đã được mang đến Nhà này, có nghĩa là các cháu có sự kiên trì cùng quyết tâm vượt qua mọi khó khăn, đối đãi với bạn bè hết lòng cùng kiên định. Các cháu chính là những Phù thủy vô cùng ưu tú, mang theo tinh thần của Helga đại nhân để lại, giống như lời căn dặn ngàn năm của Nhà Hufflepuff."

"Those patient Hufflepuffs are ture and unafraid of toil."
(Hufflepuff kiên nhẫn, trung thành và thề không từ bỏ)

Sau khi Gabrielle tiên sinh nói xong, phòng sinh hoạt chung một mực yên tĩnh, một lúc lâu sau, một tràng vỗ tay rầm rầm vang lên. Trước khí thế mạnh mẽ chấn chỉnh, học sinh năm nhất kích động đến mặt đỏ tai hồng, trong lòng ngập tràn cảm giác tự hào. Hufflepuff từ trước đến nay là Nhà đoàn kết nhất.
Cuối cùng Harry đã được lĩnh hội được điều này.

Huynh trưởng đứng ra đọc nội quy trường, nội quy Nhà và một số chú ý nhỏ. Sau đó dắt bọn Lửng nhỏ đi sang một phía. Từng cánh cửa phòng được hoa cỏ bao bọc mở ra, một phòng ba người, Harry cùng Justin Finch Fletchley, Ernie Macmillan. Harry không có quá nhiều ấn tượng với hai người bạn này. Chỉ hơi mang máng họ đều gia nhập D.A, khi Voldement tấn công Hogwarts, cậu từng cùng họ kề vai chiến đấu.

"Các cậu có thể gọi mình là Justin." Fletchley tóc nâu hồ hởi nói. Nhưng hôm nay đã được trải qua quá nhiều điều mới mẻ kì lạ, cậu bé đã sớm kiệt sức. Không bao lâu sau, ở giường bên cạnh, Harry đã nghe thấy tiếng ngáy vang dội.

"Vậy được rồi."
Macmillan ngáp:
"Ngủ ngon, Harry!"

Cậu nói, cho dù tò mò về bạn cùng phòng chính là Cứu Thế Chủ trong lời tiên tri, hai mắt mở không nổi nữa. Không bao lâu, cậu bé cũng rơi vào giấc mộng đẹp.

Chỉ còn một mình Harry lẳng lặng đánh giá ký túc xá mới. Lấy vàng nâu làm chủ đạo, Hufflepuff luôn làm người ta cảm thấy ấm áp. Từ ga giường đủ mọi màu sắc, tủ gỗ nhỏ được chạm khắc cẩn thận, bức tranh sơn dầu treo trên tường.

Harry cười cười, đũa phép vung lên, ba ngọn đèn liền tối om. Cho dù hai bạn cùng phòng đã sớm không nghe đến, cậu vẫn nhẹ nhàng nói
"Ngủ ngon!"

****

"Mau! Nhìn bên kia!"
"Là Harry Potter! Bên cạnh thằng nhóc tóc nâu ấy."
"Là đứa đeo mắt kính? Cậu có thấy vết sẹo không?"

Ngày hôm sau, khi ba người ra khỏi phòng ngủ, loại cảm giác thân thương biến mất đã lâu nay lại xuất hiện. Ánh mắt bốn phương tám hướng nhìn vào, bị coi như động vật quý hiếm mà bàn tán. Học sinh của Hogwarts đồng loạt nghển cổ nhìn về phía Harry, hy vọng thấy rõ gương mặt của Cứu Thế Chủ tương lai.

Cũng may, đã từng chịu qua cảm giác này nhiều năm, Harry giả bộ như không nhận thấy. Thậm chí ở một cảm nhận khác, cậu đã thành thói quen.

Điều này làm cho các vị khách quan sát cảm thấy ngại ngùng, đặc biệt là nữ sinh. Vì bất cứ lúc nào, Cứu Thế Chủ có thể bắt gặp ánh mắt tò mò của các cô, sau đó đôi mắt đẹp cong cong lên đầy ý cười ôn hòa.

Đây là cậu bé đáng yêu đến mức độ nào!

Vì vậy, chỉ sau một ngày, rất nhiều nữ sinh rơi vào mơ mộng ngọt ngào với Harry -đáng yêu - Potter. Chỉ có nhân vật chính là không biết gì, mặc kệ là đối với ai vẫn nở nụ cười đến hoa đào bay phất phới.

Hogwarts sở hữu 142 cầu thang. Chúng có thể to hoặc nhỏ, thẳng hay cong, hơn nữa còn có thể di chuyển. Cứ mỗi một lúc lại đổi một lần, thậm chí có học sinh đang đi đến giữa đã không thấy nơi mình cần đến. Học sinh mới có thể nói là ăn đủ mệt với điều này, nhất là đám Sư Tử nhỏ Gryffindor. Bao giờ bọn họ cũng đến sát nút.

Tiết học đầu tiên của Harry là tiết Thảo Dược của Viện trưởng Sprout Nhà Hufflepuff. Ron bước vào, ngồi bên phải cạnh Harry. Justin vốn định ngồi ở đấy, nay bị tóc đỏ cướp mất, trừng mắt nhìn Ron, ngồi xuống ghế đối diện Harry.

"Harry, cậu không vào Gryffindor thật sự là quá đáng tiếc!"
Ron nói lớn, khiến cho tất cả Hufflepuff đều phải quay lại nhìn. Nhưng riêng Harry lại không phản ứng, cậu vẫn ung dung lấy sách giáo khoa, nghiêm túc cầm bút viết bài.

Tóc đỏ Weasley còn muốn nói nhiều lắm. Đáng thương cho Ron là đầu óc Harry đang ở trên mây, hoàn toàn không chú ý đến cậu. Thành ra mỗi khi Ron nói một câu hơi thô, học sinh nhà Lửng đều nhìn cậu chằm chằm, tiếp thêm động lực nói chuyện phiếm của Ron.

Kết quả, từ trước đến nay luôn nổi tiếng là hiền lành, giáo sư Sprout không nhịn được tức giận mà trừ nhà Gryffindor 10 điểm, còn phạt Ron lao động 1 tuần.

Một bụng đen tối Cứu Thế Chủ cực kì tán thành quan điểm của Justin:
Viện trưởng của bọn họ còn phạt quá nhẹ!

Thứ ba, Hufflepuff có tiết học Biến Hình cùng Ravenclaw. Nếu như nói Nhà Sư Tử rất sợ Xà Vương Snape, thì nhóm Lửng nhỏ cũng kinh hãi giáo sư Mc Gonagall như vậy. Vì thế, từ rất sớm, lớp học Biến Hình đã đầy người.

Nữ giáo sư phát cho mỗi đứa nhỏ một que diêm, sau khi giảng kĩ nguyên lý cùng làm mẫu xong liền nhắc học sinh tự mình thực hành tập luyện.

Lúc ấy, đầu óc Harry vẫn bơi trên mây, trên thực tế là đầu óc cậu chả lúc nào là không lơ ngơ bay bồng cả -.-
Chẳng qua nhìn bề ngoài không ai nhận ra được.
Đũa phép vung lên, lẩm bẩm câu thần chú, cây kim liền xuất hiện.

Hermione thốt lên kinh ngạc:
"Oa! Harry, cậu làm thế nào vậy?"
Cô bé cầm cây kim tỉ mỉ quan sát, lại lần nữa vì năng lực của Cứu Thế Chủ mà trầm trồ.

Giáo sư Mc Gonagall tặng thêm 20 điểm, vì khả năng biến hình thiên phú của Harry. Bà khen ngợi làm nhóm Lửng con có chung vinh dự. Ánh mắt nhìn Harry càng thêm sùng bái.

Nhưng Lửng con Mắt Xanh cả người đều uể oải, nhất là khi hai người bạn cùng phòng đang sùng bái khen cậu. Ernie mẫn cảm lập tức phát hiện điều này, cậu bé nhìn Harry lăn lóc trên giường, không hề có chút xíu nào vui vẻ.
"Harry, cậu làm sao thế? Giáo sư Mc Monagall rất ít khi khen học sinh nào như vậy."

Mãi nửa ngày sau, kẻ đang lăn lóc kia mới ngồi dậy, đầu ngẩng lên, bên trong đôi mắt xanh ánh sáng lập lòe:
"Thật là làm cho người ta phiền não!"

"Cái gì?"

"Mình nói, tại sao Hufflepuff đều toàn học cùng Ravenclaw như vậy?"

Cậu thuận miệng nói.

Đương nhiên cũng không phải lý do chủ yếu làm cậu khó chịu. Thật ra thì, Harry đang lo lắng cho mấy mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè kiếp trước. Mà trong đó, khó lấy lòng nhất là Draco Malfoy!
Cậu có ý định xoa dịu, nhưng bất hạnh không có cơ hội. Trừ tiết Độc Dược, không có học chung bất cứ môn nào với Slytherin.

"Nếu không cậu có thể gửi yêu cầu lên hiệu trưởng... Nếu là yêu cầu chính đáng, mình nghĩ hiệu trưởng sẽ chấp nhận thôi."

Tuy rằng rất khó hiểu với vấn đề của Cứu Thế Chủ, Ernie vẫn cố động não, trả lời một câu rất trúng trọng tâm. Cậu bé vừa nói xong, con Lửng Mắt Xanh nào đó từ trên giường nhảy dựng lên.
"Đúng là một ý kiến tốt!"

Ngồi trên bàn, cắn cắn đầu bút lông, nhìn miếng giấy da dê, Cứu Thế Chủ lẩm bẩm:
"Ít nhất có thể cho Albus một ít trò vui... "
Nói xong liền múa bút thành văn.

Giờ phút này, hiệu trưởng đáng kính đang nhâm nhi kẹo Chanh khoái khẩu cùng giáo sư mặt lạnh không hề biết Chúa Cứu Thế sắp cho bọn họ" niềm vui bất ngờ"

"Severus! Giáo sư của ta! Có phiền không nếu ông có thể nói ra một chút tiếng lòng...?"
Dumbledore ôn hòa nói.

"Tôi thật sự để ý!"
Snape nói:
"Tôi một lần nữa nhắc nhở ngài, Albus! Quyết định của ngài làm tôi tràn ngập hoài nghi. Về cái điều mà ngài bảo, Chúa Cứu Thế có cuộc sống như ông hoàng???"

"Nhưng Harry cần sự bảo hộ của Bùa chú huyết thống, không có nơi nào an toàn hơn nhà Dursley!"
Cụ nhìn Snape:
"Hơn nữa, may mắn thay đứa bé Harry này, trong mắt nó vẫn luôn tràn ngập vui vẻ cùng nhiệt tình. Việc vào Nhà Hufflepuff làm ta ngạc nhiên đấy!"

"Không phải vấn đề này!"
Trong mắt giáo sư thâm trầm, khi ông đang định nói gì đó, một con cú bay vào. Bức thư rơi trên bàn hiệu trưởng, bên ngoài đề Harry Potter. Cụ ngạc nhiên, mở cuộn da dê.

_______________😳😳😳_______________

"Thân gửi Hiệu trưởng Dumbledore đáng kính!
Cháu có một sầu lo nho nhỏ, cùng một chút bối rối không đáng kể. Một Slytherin, làm trái tim cháu bất an và đầu óc cháu trống rỗng. Người lớn có lẽ không quá coi trọng việc này, mọi người đều cho rằng đây là một chút xao động tuổi dậy thì.

Nhưng dù ngài nghĩ thế nào... lúc này đây, cháu vạn phần cầu khẩn, ngài sẽ giúp cháu hoàn thành tâm nguyện nhỏ bé này chứ. Nếu được, cháu thật sự vô cùng vui sướng. Nếu ngài có thể cân nhắc lại lich hoc cho các Nhà. Giúp cháu cùng vị Slytherin này tăng tiến thêm một chút tình cảm!

Đứa nhỏ trung thực, Harry Potter!

Nhắn nhủ thêm, cháu sẽ không thừa nhận là cháu dùng kẹo Chanh bí truyền của Hufflepuff làm quà cảm ơn vì sự giúp đỡ của ngài đâu, Hiệu trưởng!"

________________💌💌💌________________

Nửa ngày, phòng hiệu trưởng thật yên tĩnh.

Giáo sư Snape hừ lạnh:
"Đây là đứa bé trong sáng mà ngài mong đợi?"

Ông nhếch mép cười trào phúng, đứng dậy đi phắt ra ngoài. Trước vẻ mắt quái dị của ngài hiệu trưởng, áo choàng đen dài lướt một đường cong đẹp đẽ.

Ngay một khắc khi Snape quay đi, vẻ mặt lạnh lùng như đám mây đen vặn vẹo....

GẶP! QUỶ! RỒI!
POTTER!!!
YÊU SỚM!!!!!!!!!!!!!!!!

____________________________________

Sau khi đọc xong tâm thư của Harry kiểu:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net