Q1: Chương 8: Lần Bay Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần tiếp theo, trong phòng Sinh hoạt chung Nhà Hufflepuff dán một tờ thông báo. Buổi chiều thứ Sáu tuần này, năm nhất học tiết Bay. Làm cả bọn không thoải mái chính là ...học cùng Nhà Slytherin!

Nhóm Lửng liên tục thở dài:
"Toang quá đi! Slytherin sẽ không buông tha cơ hội tuyệt hảo để cười vào mặt chúng ta đâu."

Đối với bọn họ, Nhà Rắn giảo hoạt cùng Nhà Sư Tử hiếu chiến đều không phải đối thủ dễ đối phó. Cũng chỉ có trước mặt Ravenclaw, trình độ bay của Hufflepuff mới coi là chấp nhận được.

"Nếu năm nay không làm đế lót giày thì tốt rồi!"
Đội trưởng Quiddich Nhà Huffelpuff thở dài. Anh nhìn nhóm Lửng nhỏ năm nhất ồn ào, hy vọng trong này có ít hạt giống tốt. Có khả năng năm nay vẫn chỉ như vậy, nhưng còn năm sau năm sau nữa,.. Michael hy vọng tạo ra cái thành tích.

Thứ 6, trời rất đẹp, gió nhè nhẹ. Trải qua 7, 8 ngày học tập, cảm giác mới lạ mất dần bởi chương trình học tẻ nhạt. Mà lúc này, tiết Bay không thể nghi ngờ làm đám học trò hưng phấn.

Sau khi ăn xong cơm trưa, cả bọn chịu khó trông mong kim đồng hồ chỉ ba rưỡi. Justin và Ernie hưng phấn kéo Harry qua cổng phụ, chạy nhanh ra sân cỏ.

Học sinh Slytherin đã ở đó, trên mặt đất đặt nghiêm chỉnh hai mấy cái chổi bay. Lấy vị quý tộc bạch kim làm trung tâm, cả bọn đang xúm lại. Draco thổi phồng, kể bản thân ngầu bao nhiêu, cưỡi chổi bay qua mặt đám trực thăng của dân Muggle.

Khi thấy Harry đã đến, cậu ta dừng đề tài, nhếch một bên khóe miệng:
"Nhìn xem ai đến kìa, Harry Potter! Vang danh khắp nơi Cứu Thế Chủ Đầu Thẹo!!!..."
Slytherin cười vang, bọn họ phát ra tiếng reo hò, vì Vương tử Slytherin lập uy.

"Đừng để ý họ."
Susan Bones, cô bé mặt tròn để tóc 2 bên nói. Năm năm sau cô cùng Ernie trở thành Huynh trưởng Nhà Hufflepuff, cũng là một thành viên của D.A. Bởi vì cô cùng Ernie thân thiết, nên cũng trở nên quen thuộc với Harry.

Cô bé vừa nói xong, giáo sư dạy môn Bay liền xuất hiện. Phu nhân Hooch có mái tóc xám ngắn và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng. Bà yêu cầu học sinh tập trung đứng bên cây chổi, dùng mệnh lệnh nói: Lên!

Giống như trước, ngay khi Harry hô lên, cây chổi liền ngoan ngoãn nằm trong tay cậu. Đầu chổi còn ngoáy ngó cọ xát tay cậu bé một chút.

Làm chổi bay ngoan ngoãn như vậy, trừ Harry thì chỉ có mỗi Draco. Nhất định phải thừa nhận, nếu không phải Harry xuất hiện, Draco sẽ là Cậu bé Vàng ưu tú nhất.

Cậu ta bay rất dễ, giống như Harry, linh hoạt điều khiển chổi bay, thong thả lại vững vàng. Nhưng hiển nhiên là Slytherin không muốn lãng phí tài năng của mình... Khi giáo sư Hooch cho học sinh được phép tự do bay lượn, Draco đi theo Harry, nhắm trúng thời điểm mà va vào chổi của cậu. ( chơi ác thế con ơi :))

"Đầu Thẹo! Ngồi vững!"
Draco nói, giả cười, đôi mắt lãnh khốc híp thành một đường. Cậu nhìn Harry né tránh va chạm, chẳng qua chỉ cần dùng tay nhẹ nhàng vặn một cái, chổi bay đã dễ dàng tránh đi công kích của mình.

Kỹ thuật bay của Harry tốt ngoài ý muốn, Draco nghĩ, đôi mắt càng thêm nguy hiểm. Cậu làm ra một cái hành động giả... đầu óc không theo kịp tay chân... khó được một lần rất không Slytherin, khiến cậu phạm phải một cái sai lầm.

Không biết do cây chổi quá cũ hay Draco lao đến quá mạnh... Ở ngay trước mắt Harry, Vương tử bạch kim theo quán tính bị văng ra, chỉ kém một chút, cậu vì cái sai lầm này trả giá lớn. Harry kịp thời nắm được áo choàng của Draco, trước khi Slytherin ngã xuống đem cậu kéo lại. Lắc đầu, than thở một tiếng:
"Draco... Cậu ấu trĩ quá đấy!"

"Potter!"
Draco trong lòng còn sợ hãi, ngoài mặt vẫn mạnh mẽ quát, buồn bực nhíu mày. Đang định đem tên Lửng nhỏ đẩy ngã, như viên ngọc lục bảo vỡ nát...

"Nhưng là ấu trĩ đến đáng yêu!"

Cậu bé tóc đen nở nụ cười, đôi mắt xanh to tròn sáng rực lên vô cùng chói mắt. Draco hai má hồng hồng, miệng cong lên thật nhẹ, hai má núm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.
Dưới ánh hoàng hôn, gió nhè nhẹ, Slytherin trong lòng buồn bực lại không kiềm được nhảy nhót vui sướng.

___________--------------------------____________

Thả thính thế này có mười cái Malfoy cũng đổ hết!!!

__________________________________________

"Draco Malfoy!"
Khí thế mạnh mẽ, cách đó không xa, giáo sư Mc Gonagall bước nhanh đến chỗ bọn họ.

Draco sợ đến mặt trắng bệch, dựa vào Harry hạ dần xuống mới vững vàng đứng trên mặt đất. Khi hai cậu bé đứng an toàn dưới mặt đất, giáo sư Mc Gonagall đã đến trước mặt. Giáo sư Hooch cùng tất cả học sinh đều chạy lại đây.

"Trò làm sao... làm sao dám..."
Viện trưởng Gryffindor giận đến không nói lên lời, mắt kính lạnh lẽo lóe sáng.

"Trò sao dám làm như vậy... trò sẽ làm trò ấy ngã gãy cổ...."

"Làm sao vậy?"
Giáo sư Hooch hỏi.
Sự việc xảy ra quá nhanh, cũng chỉ có giáo sư Mc Gonagall đứng trên tháp cao vừa vặn nhìn thấy.

"Giáo sư Hooch!"
Giọng viện trưởng Gryffindor đông cứng:
"Ta không thể không nói cô thất trách! Vừa mới đây thôi, trò Malfoy đã định đem chổi bay đâm ngã trò Potter."

"Cái gì?"
Giáo sư Hooch kêu lên, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Draco, ngữ khí sắc bén:
"Ta ở trường Hogwarts nhiều năm như vậy... chưa từng thấy.."

"Draco không có đâm em, chúng em chỉ là đang đùa giỡn thôi, thưa giáo sư!"

"Phải không?"
Giáo sư Mc Gonagall hiển nhiên không tin Harry.

Xung quanh, các học sinh cũng không rõ ràng sự tình, xì xào to nhỏ vào tai nhau, ý đồ hỏi rõ. Giáo sư Hooch vô cùng tức giận:
"Các trò sao lại dám đùa như vậy!"
Bà nhìn chằm chằm vào đôi mắt Harry cùng Draco:
"Ta từng dặn các trò không được hành động mạo hiểm. Xem ra các trò không để lời ta vào tai!"

Giáo sư Hooch là một người vô cùng nghiêm chỉnh, nhất là đối với Quidditch, nhưng đối vơi học sinh bà cũng rất hiền hoà. Thật ra thì, đây là lần đầu Harry thấy giáo sư giận dữ như vậy. Phu nhân Hooch trừ mỗi Nhà 20 điểm, hơn nữa còn phạt cấm túc hai cậu bé.

Aizzz......Cấm túc!
Từ khi khai giảng đến bây giờ, ngắn ngủi hai tháng, cậu bị cấm túc 2 lần. Harry nhăn nhó, đến cặp song sinh còn chưa có năng lực này!

"Có thể cùng chúng ta thảo luận sao?"

"Bé cưng Harry đáng yêu của chúng ta, thiên phú của nhóc làm bọn anh mê mẩn!"

Bữa tối, George và Fred một trái một phải vây quanh Harry. Tin tức Cứu Thế Chủ bị phạt cấm túc chỉ trong chốc lát đã truyền khắp lâu đài. Đối với việc này, cặp song sinh lấy thái độ tấm tắc bảo lạ, vừa khen ngợi năng lực nghịch ngợm của Harry vừa cảm thán không thôi:
Nhớ lúc bọn họ vừa nhập học còn rất ngoan.. chỉ làm nổ mấy Vạc độc dược thôi ~.~!

Fred đảo mắt một vòng, hạ thấp giọng:
"Cùng chúng ta chơi một lần, thế nào?"
"Bé cưng, em nhất định sẽ thích! Trong đêm tối khó lường, đi tìm một chút bí ẩn trong lâu đài."
Tắt đèn đi....Meo meo meo, trả lại tâm trí toi đây :')
"Có thể hù dọa cặp đôi hẹn hò trong đêm, quấy rầy mấy bức tranh đang tiến vào mộng đẹp, có lẽ nhóc đồng ý...Hoặc càng mạo hiểm hơn một chút, đi lên hành lang tầng 4 có khả năng cao khiến chúng ta chết thảm?"

Harry không kìm chế được, bật cười:
"Cái này quá khủng khiếp, anh Fred ạ! Nhưng em thích, chủ ý này rất tuyệt!"

"Cho phép tôi làm phiền một chút!"
Vào lúc này, một câu nói vang lên ngay cạnh ba người, đánh gãy kế hoạch" dụ dỗ" của cặp song sinh.

Đó là đội trưởng đội Quidditch nhà Hufflepuff. Tay cầm chổi bay, mồ hôi đầy đầu, anh hưng phấn dị thường nhìn Harry. Không nhìn thấy sự kháng nghị của cặp song sinh, anh đưa Harry ra khỏi Sảnh Lớn. Lực tay của Michael rất lớn, bắt lấy cánh tay Harry kéo một mạch đến phòng nghỉ của Viện Trưởng Spourt.

"Giáo sư! Giáo sư!"
Vừa vào của, đội trưởng đã vui sướng hô lên, dẫn đến ánh mắt của Xà Vương cùng Sư Vương (viện trưởng Nhà Gryffindor). Nhưng có lẽ vì quá hưng phấn, anh trực tiếp bỏ qua hai nhân vật lớn này.

"Đây là lần đầu em bay sao, Potter?" Michael quay đầu, hỏi nhanh.

"Vâng..."

"Em ấy là một thiên tài, giáo sư!"
Michael kích động nói với viện trưởng Nhà mình:
"Em nghe đội trưởng Ravenclaw kể, lúc đấy đội họ đang huấn luyện cạnh sân cỏ, độ cao 50 thước Anh, em ấy hoàn mỹ tránh đi va chạm của Malfoy, không chỉ thế, trong tích tắc em ấy còn bắt kịp Malfoy sắp rơi xuống, .... mặc dù anh thấy Malfoy rất xứng đáng bị vậy, đúng không?"
Đội trưởng Quidditch lại nhanh chóng quay đầu hỏi Harry câu cuối.

Hiện tại, cậu đã phát hiện ra, anh chàng Hufflepuff này có thể nói liên tục không dừng, hơn nữa còn nói nhanh đến khó tin.

"Giáo sư, em nghĩ đây là cơ hội của chúng ta. Hufflepuff đã 17 năm không giành được Cúp! Chúng ta còn cuối bảng 5 năm!"

Giáo sư Spourt vẻ mặt từ hoang mang chuyển sang kinh hỷ rồi lại nghi ngờ:

"Trò nói không sai! Chúng ta có thể thử. Ta sẽ đi nói chuyện với hiệu trưởng Dumbledore, xem cụ có thể hay không.."

"Ponoma!"
Giáo sư Mc Gonagall gọi bà lại:
"Ta nghĩ không thích hợp, Potter vẫn chỉ là học sinh năm nhất."

"Nhưng mà, giáo sư Mc Gonagall..."

"Michael!"
Giáo sư Spourt ngăn lại Michael manh động:
"Minerva, ta nghĩ chúng ta có thể cho trò Potter một cơ hội. Tuy rằng không hiểu Quidditch lắm, nhưng ta chắc chắn trò ấy là thiên tài bay trăm năm có một."

"Ta cũng không đồng ý quan điểm của ngài, Viện trưởng Spourt!"
Snape đi tới, đôi mắt đen sâu thẳm đánh giá Harry một vòng.
"Gây sai lầm, nên chịu là xử phạt chứ không phải khen ngợi! Ta nghĩ với năm nhất mà nói, gia nhập một đội Quidditch sẽ làm trò Potter nhận không rõ bản thân, thật rõ ràng, Cứu Thế Chủ của chúng ta không gì không làm được?"

Snape nói, cười giả mấy tiếng, phản phất xuyên qua Harry mà nhìn thấy Potter cha tự kiêu tự đại thích khoe khoang.

"Chính là..."
Michael vẫn muốn tranh thủ. Nhưng tiếc là trước mặt hai vị Boss khủng ở Hogwarts, anh thất bại tuyệt đối.

Spourt lắc đầu:
"Chờ sang năm là được, Michael."
Bà cũng không quên an ủi, vỗ vỗ vai Harry:
"Ta rất mong chờ biểu hiện của con vào năm sau đấy, Potter!"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net