Q2: Chương 31: Quyết đấu tay đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu có thể, Harry không hề muốn gây khủng hoảng trong Hogwarts, nhưng sự uy hiếp của Tử Xà thật sự quá lớn.

Luôn luôn giữ vững cảnh giác...
Trong cuộc chiến tranh, loại ý thức này đã khắc sâu vào tâm trí bọn trẻ, bằng một cách hết sức gian nan đau khổ.

Vì thế, cặp song sinh dưới sự nài nỉ của hai người cũng chịu chào bán Bùa Hộ Mệnh.
Harry ở bên trong tấm bùa có ếm một ít Bùa chú.
Một cái Bùa Lú (Confundus), một Bùa Che Chắn (Protego Totalum) cùng một Bùa Đầu Bong bóng (Bubble - Head Charm).
Ba Bùa chú ghép lại với nhau, tuy không thể tránh được sự tấn công của Tử Xà, nhưng bọn trẻ vẫn còn cơ hội sống sót.

Mới đầu, chẳng mấy ai mua thứ này. Thẳng đến ngày diễn ra trận thi đấu Quiddicth giữa Gryffindor và Slytherin, cuộc tấn công thứ hai khiến các giáo sư trở tay không kịp.

Colin Creevey, cậu bé Hufflepuff sùng bái Harry Potter cuồng nhiệt, như cũ khó thoát vận rủi. Ở một hành lang nhỏ, lối tắt giữa Nhà Sinh hoạt chung Hufflepuff với Sảnh Lớn, mọi người phát hiện ra cậu.

Cậu bé quấn khăn quàng cổ vàng đen đan xen, cầm ống nhòm, trong lòng giữ chặt camera bảo bối...
Hiển nhiên, Colin đang vội đi xem thi đấu.

Từ tư thế bị hóa đá của cậu, mọi người có thể thấy được, ngay tại đây, Colin Creevey đang chạy như điên hướng về Sảnh Lớn. Ngay trong giây phút, cậu nghe thấy vài âm thanh kì lạ, vừa chạy vừa quay đầu lại xem, sau đó, cậu bị hóa đá.

Biểu cảm sợ hãi trên khuôn mặt cậu bé cứng đờ ngay lúc ấy, trên đầu còn có một cái bong bóng che chở, nhìn qua sống động lại lộ vẻ quỷ dị.

Xui xẻo thay, người đầu tiên phát hiện ra chính là Harry.

Giám thị Filch đối với việc này cắn mãi không buông, một mực chắc chắn là do Potter làm. Trong khoảng thời gian này lão nghi thần nghi quỷ, thường thường sẽ bám theo Harry cùng Draco, chỉ vì muốn tìm ra thứ gọi là "chứng cứ".

Kỳ thật, lão thừa biết Potter không có khả năng hóa đá Colin Creevey. Lão luôn đi theo thằng nhóc này, nó lấy đâu ra thời gian gây án?
Nhưng lão giám thị mặc kệ đó, cố tình xem nhẹ điểm này. Đối với lão, hung thủ là ai không quan trọng, quan trọng lão cần một tên "hung thủ" để lão có thể trút sự tức giận điên cuồng.

"Sao lại là Potter?"
Bọn học sinh khẩn trương, hai mặt nhìn nhau. Trong bầu không khí kìm nén mang theo đề phòng, một khi hạt giống "nghi ngờ" đã gieo xuống, chỉ cần "chăm sóc" xíu liền sẽ mọc rễ nảy mầm, chui ra mặt đất.

Lúc này, Hiệu trưởng râu tóc trắng xóa vội vàng bước tới. Cụ trầm ngâm một lúc, sau đó yêu cầu các giáo sư đem cậu bé xấu số đến Bệnh Thất.

Sau đó cụ tặng Gryffindor thêm 100 điểm: bởi vì cặp song sinh bán Bùa Hộ Mênh, cứu được một mạng người.
Các giáo sư tận lực đi an ủi học sinh. Nhưng mặc kệ bọn họ có nỗ lực thế nào, khủng hoảng... vẫn không tránh khỏi, bắt đầu xâm nhập vào lâu đài Hogwarts.

Ở tiết học Lịch sử Pháp thuật gần nhất, bọn học sinh không có một tia mơ màng buồn ngủ. Mỗi đứa đều giữ tinh thần tỉnh táo cao nhất, chỉ sợ bản thân bỏ sót bất cứ điều gì liên quan đến Mật thất.

Giáo sư Binns dùng giọng nói khô cằn, hổn hển kể cho bọn trẻ nghe về những truyền thuyết ngàn năm trước mà ông biết.

Bắt đầu từ bốn vị Phù thủy vĩ đại. Mỗi người đều tài hoa, thông thái, ma pháp cường đại, tầm nhìn rộng lớn. Bọn họ tạo lên Hogwarts, bảo hộ những đứa trẻ Phù thủy khỏi sự diệt trừ của dân Muggle, đồng thời giáo dục chúng thành những Phù thủy tài giỏi.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, hai vị đại nhân Gryffindor và Slytherin vốn là hai người bạn tri kỉ gắn bó khăng khít, lại đứng ở hai lập trường khác nhau về vấn đề "Huyết thống thuần chủng".
Thậm chí vì thế trở mặt thành thù, cuối cùng lấy sự ra đi của đại nhân Salazar Slytherin mà chấm dứt.

Đại nhân Slytherin đi rồi, nhưng Mật thất của ngài ấy vẫn còn trong Hogwarts. Bao gồm cả con quái vật bên trong.
Tương truyền chỉ có Kẻ thừa kế chân chính của ngài mới có thể mở của Mật thất, thả ra quái vật... sàng lọc Hogwarts sạch sẽ một lần nữa, tiêu diệt những kẻ không xứng được học Phép thuật.

Đương nhiên, giáo sư Binns cho rằng tất thảy chỉ là lời đồn thất thiệt, không có chứng cớ, mê hoặc lòng người.

Nhưng tin đồn lấy tốc độ nhanh chóng lan truyền trong trường học, mọi người đều nghi thần nghi quỷ. Sau đó, được Harry và Ron cố ý chỉ dẫn, dần dần, bọn học sinh cũng bắt đầu nhìn thẳng sự nguy hiểm đang bao trùm Hogwarts.

Mọi người thông thường đều là tốp năm tốp ba ở cùng một chỗ, không dám đi lẻ, còn cẩn thận chuẩn bị một cái gương cầm tay phòng trường hợp bất trắc. Giằng co một khoảng thời gian, khi mọi người luôn đề phòng cùng sợ hãi, bọn họ nhận được một tin vô cùng hưng phấn.

Ngay đêm nay, trường học tổ chức Câu lạc bộ Quyết đấu tay đôi.

8 giờ tối, Sảnh Lớn thay đổi một bộ dạng khác hoàn toàn. Bàn ăn thật dài biến mất, nhường chỗ cho khán đài lớn chạy dọc theo một mặt tường, hàng ngàn ngọn nến lơ lửng chiếu sáng rực. Trần nhà một lần nữa trở về màu đen nhánh mềm mại như lông thiên nga đen.

Toàn bộ đồng hồ trong lâu đài đều vang lên, "đinh đang". Mỗi người đều cầm đũa phép, gương mặt kích động.

Không biết cô nàng nào hét lên một tiếng, giáo sư Lockhart xuất hiện trong bộ lễ phục lộng lẫy, hào quang bốn phía, bảy sắc cầu vồng.

Tuy chưa hết một học kì, gần như toàn bộ học sinh nam trong lâu đài đều nhận ra bản chất của giáo sư Bộ môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc Ám...
Cái gối vỏ ngoài sặc sỡ bên trong nhét đầy rơm rạ!

Draco kinh thường, rùng mình một cái. Cậu quay đầu, không biết từ khi nào tên Hufflepuff phiền phức đã đứng bên cạnh, quay sang cậu nở nụ cười rạng rỡ. Tuy cách một cặp kính dày cộm, vẫn thấy rõ đôi con ngươi màu xanh lục bảo lóe sáng...
Harry nóng lòng muốn thử.

Đột nhiên trong nháy mắt, Rắn nhỏ bạch kim rõ ràng Lửng nhỏ muốn làm chút chuyện gì đó.

Cứu Thế Chủ của chúng ta, cậu bé Vàng Hufflepuff, đại nạn không chết Harry Potter tỏ vẻ...
Cậu nhịn Lockhart lâu lắm rồi!

Không chỉ có cậu, nhìn sang Ron_ cái đuôi của Hermione_ Weasley liền biết, Lockhart, gã... đã làm nhiều người tức giận.
Thật thành công, gã đem bộ bốn Phù thủy vĩ đại trong tương lai, chọc giận hết ba người.

Đảm nhiệm trợ thủ, đương nhiên vẫn là Snape. Nguyên một cây đen từ đầu tới chân, giáo sư Độc Dược mặt lạnh băng, như một đám sương đen từ cửa nhỏ tiến vào Sảnh Lớn. Bước chân nhanh chóng vững vàng, áp lực mạnh mẽ làm người ta khó mà bỏ qua. Áo choàng đen ngày thường nay càng thêm to lớn quay cuồng.

Lockhart vẫn mải bốc phét:

"Không cần quá lo lắng, chỉ làm mẫu nho nhỏ thôi. Yêu tâm đi, các học trò yêu mến, ta sẽ trả cho các trò một giáo sư Độc Dược toàn vẹn không chút xước mẻ."

"Chắc cần!"
Bọn học sinh Slytherin cười vang đầy khinh miệt...
Nhất là khi bọn chúng nhìn thấy khóe miệng hơi cong của Chủ nhiệm Nhà mình, đều không nhịn được cầu nguyện cho Lockhart, chết yên một chút, đừng quá đau đớn.

Các bạn không cần hoài nghi, Lockhart thật sự có bản lĩnh đấy.
Ít nhất, khi đối diện với đôi mắt âm trầm của Xà Vương, gã vẫn có thể cười nói thoải mái vui vẻ.

"Trước khi quyết đấu, chúng ta phải cúi chào."
Lockhart nói vậy với đám đông bên dưới. Gã hướng Snape cúi chào một cách trịnh thượng, ngay lập tức nhảy ra sau, hoa chân múa tay quay cuồng một lúc, tạo dáng. Mà phía đối diện, Snape mất kiên nhẫn hơi nhếch mày.

"Như các trò đang thấy, chúng ta phải chuẩn bị quyết đấu ở tư thế này, tay cầm chắc đũa phép. Đếm đến 3 chúng ta sẽ phát động công kích, đương nhiên không được lấy tính mạng của bạn tập."

Khi Lockhart nói chuyện, Snape lộ ra nụ cười không tốt."
"Một... Hai... Ba!"
Hai người đem đũa phép giơ cao quá đỉnh đầu, sau đó một tia sáng đỏ đem Lockhart đánh bay ra khỏi sàn đấu. Cả người mềm như bông văng một đường cong parabol xinh đẹp rồi đập thẳng lên tường.

"Thật đáng thương..."
Lửng Nhỏ mắt xanh nhìn Lockhart cuộn tròn bên chân tường vì đau, thở dài xuýt xoa một cái tượng trưng. Trong lòng phe phẩy đuôi nhìn người gặp họa cười thầm trong bụng, ngoài mặt lại nhỏ ra vài giọt nước mắt cá sấu.

Màn kịch tiếp theo tất nhiên là đoán được.

"Thật xin lỗi, giáo sư!"
Draco lười biếng nói, thân là Vương tử Slytherin, tất nhiên là phải làm hình mẫu tốt đẹp cho nhóm Rắn Nhỏ học tập.
Kết quả là, từ tước vũ khí, sân khấu lại trình diễn màn người bay trên không đầy ngoạn mục.

"Xin lỗi, giáo sư!"
Ron ho khẽ, lửa đốt cay cay làm gương mặt bình hoa càng thêm hồng hào đầy đặn. Rất đẹp trai!

"A! Con thật không phải cố ý!"
Harry đặc biệt vô tội chớp chớp mắt, một Lời Nguyền Rụng Tóc (Calvorio) đem mái tóc vàng xinh đẹp của đối phương quét sạch bóng.

Cho dù thân sắt thịt thép sống dai hơn gián, trải qua sự tàn phá của lũ học sinh, Lockhart rốt cuộc chống đỡ hết nổi. Lấy Lavender cầm đầu mấy nữ sinh khóc thút thít đưa giáo sư Bộ môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc Ám vào Bệnh Thất. Trước đó, mấy cô nàng thậm chí còn nhặt tóc của Lockhart cất làm kỉ niệm...

Kẻ nên đi thì cũng đi rồi. Vừa rồi chỉ là khởi động làm nóng người thôi, trò chơi mới thật sự bắt đầu.

Ron là người đầu tiên lên, cậu đối với câu "Máu Bùn" của Nott vẫn còn ghi hận trong lòng đấy! Lần này khiêu chiến, tất nhiên phải đem tên đó hung hăng đánh cho một trận.

Từ ngày bị Ron đấm về sau, Nott sinh hoạt trong Slytherin cực thê thảm. Gia tộc nó tuy kém Malfoy một chút, nhưng là " gia tộc thuần huyết" vẫn đủ danh vọng. Đã thế, từ ý đồ của Huynh trưởng Blair, từ trước đến nay gió chiều nào theo chiều đấy, nhóm Slytherin liền bắt đầu kiêng dè quan hệ cùng nó.

Slytherin sùng bái thực lực, kính sợ kẻ mạnh. Nott đã bắt đầu ý thức được, nếu mất đi sự che chở của gia tộc, nó _ Theodore, chẳng là cái thà gì cả.

Bọn học sinh bắt cặp đôi một tiến lên, nắm chặt đũa phép, thể hiện sức mạnh tuy còn non nớt nhưng tinh thần quyết thắng cùng sự ham học hỏi.

Harry nghĩ cùng Draco chơi đùa một trận, Rắn nhỏ bạch kim cũng có ý này. Nhưng giáo sư Độc Dược tuyệt đối không cho phép hai đứa này tiếp xúc gì với nhau, ông đem Draco xếp với Longbottom, còn Harry đấu với Hermione.

Vừa mới bắt đầu, Hufflepuff cho rằng, đấu với Hermione một trận hữu nghị cũng không phải chuyện gì to tát. Bọn ho cúi chào nhau, Ravenclaw khi đi qua cậu thậm chí còn tươi cười rạng rỡ.
Nhưng mà ... khi bọn họ đứng đối diện nhau, hai cây đũa phép chĩa thẳng đối phương, bầu không khí cũng theo đó lặng lẽ biến hóa.

Cô gái nhỏ không giận mà uy, ánh mắt sắc lẹm, đũa phép nắm trong tay kiên định vững vàng. Nhịp độ trận đấu sôi sục, kịch liệt. Phản phất như pháo hoa phát nổ, ma thuật cuồn cuộn che trời lấp đất, từ bốn phương tám hướng tụ lại, khủng khiếp lại tràn ngập sức sống, như cuồng phong bão lốc, làm người ta phải run rẩy.

Hermione Granger, giống như nữ thần Athena tái sinh, đứng trên gió bão, kiếm thần cùng trí tuệ, ánh sáng cùng bảo hộ.
Kính chào!
Nữ thần của chúng ta!

Harry nghĩ đến " Nhật Báo Tiên Tri" đã từng viết một câu như vậy khi nhắc đến Hermione.

Bản thân cô ấy luôn cho rằng đây đều là lời tâng bốc, đánh giá không hề khách quan, quá xu lợi.
Mà Ron không ít lần nghiến răng nghiến lợi, sau khi thấy Hermione chiến đấu, chủ biên tập " Nhật Báo Tiên Tri" bước lên con đường trở thành fan cuồng của Nữ Thần.

Mặc kệ nguyên nhân gì, Harry vẫn phải thừa nhận, hiện tại...
Hermione sắc bén, mạnh mẽ, cao quý cùng với... quyến rũ mê hoặc lòng người.

Đũa phép trong tay cậu hơi xoay chuyển, một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện. Diều hâu sắc bén bay lượn tuần tra lãnh thổ, mà Lửng nhanh như chớp tuần tra vương quốc của nó. Trong mắt hai người hừng hực ý chí chiến đấu, chạm vào liền nổ.

"Cậu phải luôn kiên định, quyết tâm cùng với tự tin. "
"Không cần sợ hãi, thử lần nữa, lên nào!"

Hermione hơi nâng tay, trước mắt mơ hồ. Có tiếng nói vang bên tai rất rõ ràng, như có người đang thì thầm một lần lại một lần, dạy cô làm thế nào đánh ra Bùa Chú. Từ phát âm đến tư thế, người kia thật kiên nhẫn, từ đầu đến cuối không hề gắt gỏng.

Phương diện này người đó vô cùng am hiểu... Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám.
Đây là môn học duy nhất cô không đạt được đánh giá Ưu tú.

Sẽ là ai?
Hermione tự hỏi, trong lòng mềm mại hẳn.

Bước chân cô bé hơi loạng choạng, lập tức biến thành tư thế hoàn chỉnh nhất. Đũa phép trong tay xoẹt qua một đường vàng mờ nhạt. Lập tức, ma lực tụ lại xoay tròn, khí thế hùng hổ bắn ra thành vô số mảnh sao băng tiến thẳng đến phía Harry. Chỉ một thoáng, bùa chú bay tán loạn, hoa lửa cháy khắp nơi.

Harry nhẹ nhàng lui về sau, đúng một bước. Cùng lúc đó, tay cậu chậm rãi vẽ một đường vòng cung, không chút tiếng động, bùa chú bay tán loạn giống như rơi vào trong mặt nước, hơi lay động rồi tiêu tan.
Mọi chuyện vừa xảy ra tựa như ảo giác.

Đôi mắt Hermione trừng lớn, lại một lần, thật rõ ràng, nhìn thấy người đối diện.
Mắt xanh, tóc đen, khóe miệng cong cong, má núm đồng tiền ẩn hiện...
"Harry!"
Cô bé nỉ non một tiểng, tay buông lỏng, đũa phép rơi xuống đất.

__________________________________________

Đây là dấu hiệu trở lại của Hermione hay có liên quan gì đến Mật thất? Càng ngày càng rời xa kịch bản ban đầu rồi... mọi người nghĩ xem ai là người mở ra Mật Thất, còn có sự xuất hiện của Rắn tím Herpo vẫn chưa rõ vai trò?

Mỗi một chương truyện tôi đều cảm thấy có mùi gian tình giữa các nhân vật.
Con trai Harry của tôi ghép được nhiều CP quá!!!
Tự nhủ lòng rằng mình đang viết DraHar.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net