Chương 22: Làm một Hufflepuff chân chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước mặt Harry và Draco bây giờ là khuôn mặt tức giận của giáo sư Snape.

"Trừ Hufflepuff 20 điểm." Và như thường lệ chính là trừ điểm, Harry còn không biết có nên vỗ ngực may mắn hay không bởi vì nếu bây giờ mà cậu là học sinh nhà Gryffindor mà nói thì thương tình lắm cũng phải bị trừ 50 điểm.

Ha hả...

"Thay vào đó, ta không ngờ là một Slytherin cao quý như quý ngài Tiểu Malfoy đây cũng có thể liên quan vào việc này." Sau một hồi lâu không biết nói gì để chỉ trích một Potter lạc loài sang Hufflepuff như Harry, thì Snape bắt đầu hướng mũi dùi về phía Draco.

"Thưa giáo sư, xin ngài hãy trừ điểm em như thầy đã làm với Harry để trách phạt!" Draco lập tức cúi đầu nhận sai một cách thành khẩn nhất.

"Ngài nghĩ chỉ 20 điểm bé nhỏ là chuyện tày đình này có thể giải quyết xong sao, quý ngài Tiểu Malfoy? Ta không ngờ tầm nhìn của một Slytherin lại nhỏ hẹp tới vậy đấy!!??" Snape hai mắt bốc lửa nhìn chằm chằm vào con trai đỡ đầu của mình.

Draco nghe thấy vậy liền vội vàng giải thích: "Thưa giáo sư, dù sao thì nếu không nhờ có Harry thì chắc chắn là Parkinson mà Granger có thể đã chết mất rồi!!!"

"Cứ cho là như vậy, nhưng nếu không có sự may mắn ngắn hạn dởm đó của nhà Potter được chuyển từ đời bố sang con thì cả ngài và quý ngài Potter cũng đã nằm trong danh sách tử vong tối nay rồi! Hơn nữa, ta vẫn thắc mắc tại sao ngài lại có mặt ở đây, trốn ra khỏi hàng ngũ sơ tán để kiếm một buổi hẹn hò lãng mạng riêng tư cho đêm Halloween đầy kinh hãi với quý ngài Potter sao?"

Vừa nghe thấy câu hỏi của giáo sư Snape làm mặt của Draco đỏ lên ngay lập tức, anh không thể nói được gì khác ngoài một từ: "Em...em..." làm cho Snape nhướng mày nhìn anh đầy nghi vấn.

Harry nhìn thấy vẻ mặt không có tiền đồ của Draco như vậy liền liếc mắt xem thường, cậu chủ động nói: "Malfoy ra đây để làm gì thì em không biết, thế nhưng nhờ có cậu ta mà em cũng đã không phải nằm bệnh xá vài ngày." Trời ạ, nhắc đến là lại thấy tức.

Bệnh xá của tôi, giấy phép nghỉ học chính đáng của tôi.

"Tôi không hỏi ngài, quý ngài Potter ạ. Trừ Hufflepuff...."

Ngay khi Harry đang cân đo đong đếm trong lòng xem liệu lần này sẽ bị trừ bao nhiêu điểm thì một giọng nói quen thuộc lập tức cắt ngang lời giáo sư Snape.

"Ui chao, Harry em có sao không?" Giáo sư Pomona với thân hình mũm mĩm chạy lại đây, vẻ mặt của bà chứa đầy sự lo lắng, từ ái.

Từ giây phút này, Harry quyết định là dù về sau có ra khỏi trường và nếu có ai hỏi cậu thích giáo sư nào nhất, thì Harry sẽ không ngần ngại một giây nào mà nói: "Bà ấy là giáo sư Pomona."

"Em không sao đâu thưa giáo sư." Harry cười nói.

Giáo sư Pomona vẫn không yên tâm lắm mà hỏi lại: "Em chắc chứ?"

Harry càng cười tươi hơn đáp: "Nếu em mà có bị làm sao thì chính em sẽ là người đầu tiên đưa mình đến bệnh xá mà."

Giáo sư Pomona nghe vậy liền vui vẻ xoa xoa đầu Harry rồi quay ngoắt sang nguýt giáo sư Snape: "Tôi sẽ tự đưa ra sự trừng phạt cho học sinh nhà mình, còn anh giáo sư Snape, trừ nhà Slytherin 20 điểm."

Vừa rứt lời, bà lập tức cầm tay Harry kéo cậu dời khỏi chỗ này, chỉ để lại cho giáo sư Snape cùng Draco một tấm lưng ngạo kiều.

Harry phải nói là sảng khoái, trời ạ chủ nhiệm nhà cậu thật tuyệt vời.

Về đến văn phòng của mình, giáo sư Pomona lập tức gọi một gia tinh đem cho Harry một cốc ca cao nóng và một tấm thảm để khoác thay cho chiếc áo choàng bám đầy bụi bậm.

Ngồi xuống phía đối diện của Harry, giáo sư Pomona nói: "Cô rất tự hào về em Harry ạ, chẳng phải ai cũng có thể dũng cảm chạy đến cứu bạn bè của mình khỏi một người khổng lồ man rợn cả. Thế nhưng, như thế cũng không có nghĩa là cô ủng hộ hành động này của em."

Nhấp một ngụm trà nóng, giáo sư Pomona tiếp tục nói: "Có thể em đang trong người dòng máu của nhà Gryffindor, nhưng cô phải nói cho em nhớ, hiện tại em đang là một Hufflepuff, và với một Hufflepuff mà nói thì điều em đang làm chỉ khiến em chở nên lạc lõng thôi. Có thể là không phải lúc này, nhưng nếu em làm thế nhiều lần và nhiều lần hơn nữa, thì chắc chắn sẽ không còn ai chấp nhận em trong ngôi nhà chung của Hufflepuff nữa."

Nhìn thấy khuôn mặt của Harry dần dần trầm xuống, giáo sư Pomona cười hiền lành nói: "Em biết đấy, tuy rằng Hufflepuff là một ngôi nhà mà ai cũng nói chúng ta kém cỏi, nhưng không phải thế, chúng ta chỉ không nhiều dũng cảm như Gryffindor, không nhiều tình yêu với học hành như Ravenclaw, không nhiều sự kiêu ngạo như Slytherin thôi. Chúng ta có không nhiều nhưng chúng ta có đầy đủ hơn những nhà khác, và chỉ thể thôi là đủ để chúng ta là những kẻ hoàn mỹ nhất."

"Slytherin sẽ vì sự kiêu ngạo của mình mà không cầu cứu bất cứ ai, Ravenclaw sẽ vì quá tự tin vào tri thức của bản thân mà sẽ tự làm một mình do sợ người khác làm vướng chân mình, Gryffindor vì quá dũng cảm nên sẽ lao đi mà không thèm suy nghĩ tới việc có nên nhờ tới sự giúp ích của người khác hay không! Đó là khuyết điểm khi con người ta có một tính cách nào đó nổi trội hơn tất cả. Nhưng bởi vì Hufflepuff là những con người bình thường, nên chúng ta có thể gạt bỏ kiêu ngạo đi khi cần thiết, chúng ta đủ hiểu là mình không đủ thông minh để lập ra một kế hoạch hoàn mỹ một mình, chúng ta cũng không đủ dũng cảm để tay không tấc sắt mà lao vào nguy hiểm."

Một lúc lâu sau, Harry mới ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào ánh mắt hiền lành của giáo sư Pomona:

"Em hiểu rồi, thưa giáo sư"

Giáo sư Pomona nghe vậy liền cười vui vẻ, bà thúc giục cậu: "Nhanh uống ca cao đi, không tý nữa nguội là sẽ không còn ngon nữa."

Harry lập tức nghe lời và uống ly ca cao nóng hổi của mình, cậu chưa bao giờ được uống một ly ca cao nào mà ấm áp như vậy.

Trước khi rời khỏi văn phòng của giáo sư Pomona, bà đã nói với Harry cậu sẽ bị cấm túc trong vòng một tuần, nên trong một tuần sắp tới cậu phải tới nhà kính của giáo sư Pomona sau mỗi bữa cơm tối để chăm sóc những cây con bé nhỏ cùng bà.

Dạo bước trên hành lang vắng lặng, Harry nghĩ về nhưng câu nói của giáo sư Pomona.

Đúng vậy, khi đã quyết định vào nhà Hufflepuff, không phải cậu đã quyết định phải trở thành một đứa trẻ bình thường có cuộc sống bình thường sao, việc lao đầu một mình đi cứu Hermione và Parkinson thật là một hành động không bình thường của một đứa trẻ bình thường.

Đáng lẽ ra, cậu phải nhanh chóng nói chuyện này cho một thầy cô giáo nào đó và yên tâm theo hàng của mình về phòng sinh hoạt chung để bàn tán về con quỷ khổng lồ bỗng nhiên thoát khỏi nơi giam giữ nó, chứ không phải là lao đi và mạo hiểm cả thân mình và cười nói rằng may là mình đã không bị thương.

Đó là hành động gắn mác của một học sinh nhà Gryffindor chứ không phải của học sinh nhà Hufflepuff.

Harry yên lặng nắm chặt nắm tay của mình, cậu phải nhanh chóng nghĩ ra một cách nào đó để mọi người có thể nhận ra rằng chúa tể Voldemort còn sống, và đứa trẻ còn sống là cậu còn quá nhỏ để tham gia vào trận chiến khốc liệt này nên sẽ chỉ đứng ngoài và tiết lộ vài thông tin "vô tình" biết được để người lớn có thể tiêu diệt Voldemort trước khi cậu kịp lớn lên.

•~~~~~•~~~~~•~~~~~•

Đã lâu không gặp mọi người.

Mình chỉ muốn nói, trên đây là suy nghĩ của mình về các nhà, đôi khi những tính cách làm bạn nổi bật cũng có thể làm hại bạn.

Nếu ai không thích suy nghĩ của mình, thì có thể không đọc, mình sẽ không tranh cãi gì, vì ai cũng có suy nghĩ và lý giải riêng của nhau, mình sẽ giữ vững suy nghĩ của mình và mình cũng không muốn sửa chữa suy nghĩ của bất cứ ai, nên chúng ta sẽ không tranh luận gì nha.

Cảm ơn ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net