Tom Marvolo Riddle.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Merope Riddle cảm thấy những đợt đau buốt đến cùng với những cơn co thắt dữ dội. Tom cuối cùng cũng đã phá vỡ được hỗn hợp Tình Dược và bùa Phục Tùng đã được chỉnh sửa vào bảy tuần trước. Anh đi mà không buồn ngoảnh lại, và giờ thì Merope chẳng còn lại ai. Cô lên đường đến London với hy vọng rằng mình có thể tìm được việc làm trong những ngày cuối của thai kỳ, nhưng cô chẳng tìm được gì. Những gì mà cô tìm được là Trại trẻ mồ côi Wool. Quảng cáo trên báo nói rằng họ sẽ nhận những bà mẹ đang mang thai cho đến lúc sinh nở, nếu cần. Merope không muốn sống ở đây, nhưng cô đã nán lại quá nhiều đêm và bà chủ Cole đã dẫn cô vào trong. 

Giờ đây, khi dạo hành lang trong bộ đầm ở nhà màu vàng, những đợt đau buốt ập đến cùng lúc với những cơn co thắt. 

"Sẽ không lâu nữa đâu, bà Riddle," Bà Cole nói khi bà đặt một tay lên lưng Merope và dắt cô đi dọc hành lang.  

Đó là một tổ chức muggle, và họ khuyên cô nên dùng thuốc gây mê trong lúc sinh. Merope đã từ chối. Cô sẽ chào đón con trai mình đến thế giới trong lúc tỉnh táo. Đấy chí ít là điều cô có thể làm cho cậu bé.  

Cơn co thắt tiếp theo làm Merope khuỵu gối. Cô ngã xuống với một tiếng nấc nhỏ và bà Cole gọi bà đỡ đến giúp Merope đứng lên. Khi đứng giữa hành lang, bà đỡ kiểm tra độ giãn của cô. 

"Chỉ hai xăng nữa thôi, bà Riddle," bà đỡ nói và vỗ vào cánh tay cô. "Không còn xa nữa đâu, nên giờ ta cần đi tiếp."

Và thế là Merope đi tiếp. Khi đi, cô nghĩ về Tom của cô. Tom bảnh bao, quý báu của cô, người tất nhiên  không muốn dính dáng gì đến Merope xấu xí, gần-như-Squib. Nhưng sau khi tiễn người cha bạo hành và anh trai mình đến Azkaban, Merope cuối cùng đã mong mỏi rằng Tom sẽ nhìn thấy con người thật của mình  — tình yêu của đời anh.

Một cơn co thắt khác cuốn xuyên qua cơ thể cô, và Merope rên rỉ vì đau. Merope chưa bao giờ gặp may trong chuyện yêu đương, và Tom chắc chắn là không coi cô như tình yêu của đời anh. Anh coi cô như một đứa nông dân gớm ghuốc, giòi bọ. Anh đã nói nhiều từ như thế trước khi cô dùng một hoặc hai chiêu trò để dụ anh uống trà.

Thêm một vòng hành lang nữa và Merope thấy mình đứng trước một cửa sổ nhỏ của căn phòng cho trẻ. Có ba đứa bé khác đang ngủ trong nôi và Merope bình tĩnh lại khi thấy chúng như thế. Con trai cô sẽ sớm nằm đó cùng chúng. Cô đi tiếp. Cô đã đi bộ hàng giờ, có thể là hàng ngày, và những cơn co thắt cứ ập đến, hết đợt này đến đợt khác. Cô thở và cố vượt qua cơn đau khi nó đến, và cô vẫn bước tiếp.

Chiêu trò là một chìa khóa hoàn hảo. Cô đã phù phép bản thân và cái lán tầm thường của mình thành một thứ gì đó coi được. Một bùa Lú nhanh vào Tom và tùy tùng của anh, một con ngựa bị gãy chân, và Tom đã sẵn lòng uống trà với "Cô Meropa" . Cô nghĩ chữ 'a' ở cuối khiến tên cô nghe quý phái và Tây hơn.

Trà, hẳn nhiên, được pha với Tình Dược, và Tom đã yêu. Anh không mất nhiều thời gian để đưa cô về Thái ấp và giới thiệu cô với gia đình. Không may thay, bùa Lú của cô đã không đủ nhanh và mẹ Tom đã nhận ra và ném cô ra ngoài.

Nhưng Tom vẫn yêu, và họ trốn chạy và sống trong căn lán phù phép đó. Việc giữ nó nguyên như vậy không tốt cho Merope. Cô sớm bắt đầu cho Tom uống ít dược hơn và phù phép anh với bùa Phục Tùng đã được chỉnh sửa. Cô không được ăn học, nhưng anh trai đã dạy cô vài điều cơ bản về Lời nguyền Không Thể Tha Thứ. Tất nhiên thôi, họ phải đủ tiêu chuẩn cho danh tiếng của dòng tộc.

Một vòng nữa và ba đợt co thắt tiếp sau. Chúng càng đau hơn, liền nhau hơn. Theo bà đỡ thì là dấu hiệu tốt. Việc giảm lượng Tình Dược chính là sự thất bại của cô. Rồi trong một giấc ngủ sâu, bảy tháng thai kỳ, cô tỉnh dậy và thấy anh đứng cạnh cô, rung lên vì giận dữ.

"Đồ nghiệp chướng!" Anh la lên khi dọn đồ đi. Merope đã không còn đủ sức để chạy theo anh  — vì đây là giấc ngủ ngon nhất mà cô từng có trong nhiều tháng.

Cô cầu xin và nài nỉ tại Thái ấp Riddle, và anh từ chối gặp cô. Chẳng bao lâu sau cảnh sát muggle vào cuộc và Merope đã đến London.

Một vòng nữa, bốn đợt co thắt, và Merope cảm thấy một dòng ẩm ướt chảy xuống chân mình. Mặt trước của chiếc đầm ở nhà màu vàng ướt sũng. Nước ối của cô vỡ rồi. Cô gọi bà đỡ, người đã đẩy cô vào căn bệnh xá nhỏ và kiểm tra cô lần nữa.

"Gần đến rồi, bà Riddle. Chỉ một chút nữa thôi," bà đỡ nói chắc nịch. Merope gật đầu và để bà dắt cô vào chiếc giường khung sắt nhỏ. 

Cô đặt tay lên cái bụng căng phồng của mình và nhìn ra chỗ tuyết rơi. Cô nhận ra giờ là Đêm Giao Thừa. Cô bắt đầu ước cho con trai mình. Cô chúc con niềm vui và hạnh phúc. Chúc đứa bé sớm được nhận làm con nuôi với một gia đình sẽ chào đón nó. Điều cô biết về thế giới muggle rất ít ỏi, nhưng cô mong dân muggle sẽ đón nhận đứa bé. Hơn bất cứ điều gì, cô chúc con có một cuộc đời đầy yêu thương — loại tình thương mà cô không bao giờ có được mà không cần đến sự thao túng hay phép thuật.

Và rồi đã đến lúc. Các cơn co thắt trở nên dữ dội hơn và diễn ra nhanh hơn. Cô lại gọi bà đỡ thêm lần nữa.

"Bây giờ, bà Riddle. Giờ bà phải rặn đi, rặn mạnh nhất có thể," bà đỡ thì thầm khi bà vỗ nhẹ tay Merope và đứng ở cuối giường.

Merope nghĩ về mọi điều tốt đẹp mà cô muốn dành cho con trai mình khi cô rặn hết sức. Cuối cùng, sau hàng giờ trôi qua, đứa bé trồi ra và cô nghe nó khóc.

Cô với lấy nó từ tay bà đỡ và nhìn xuống cái đầu nhỏ nhắn đầy tóc đen của đứa bé. "Tom cho cha nó. Marvolo cho tên tôi. Họ Riddle," cô ngước nhìn bà Cole và mỉm cười.

"Chúng tôi sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt, bà Riddle," bà Cole đảm bảo với cô. Bà đón lấy Tom từ cô và Merope đưa mắt nhìn tuyết lần cuối trước khi chìm vào giấc ngủ. Cô không bao giờ tỉnh dậy. Không, sau tiếng la hét của bà đỡ và cũng không, khi bác sĩ đến để cố cầm máu. Thậm chí không mở mắt khi tiếng khóc không ngớt của Tom Marvolo Riddle dành cho mẹ mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net