CHAPTER 65: OHNE FLEISS KEIN PREIS (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Eloise tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ gần mười hai giờ trưa. Dưới những tia nắng yếu ớt ngày đông, lớp tuyết mỏng phủ trên mái kính tỏa ra ánh sáng lấp lánh đặc trưng của tinh thể nhưng cũng không đủ để khiến không gian trong phòng trở nên sáng sủa hơn chút nào. Tay chân Eloise ngứa ngáy, dường như có thứ gì đó âm ấm đang nhảy nhót dưới da nó. Cảm giác này khiến con bé nghĩ về "người bạn" mà mình mới gặp đêm qua. Fawkes, tên con chim lửa bật ra từ miệng nó một cách vô thức. Đó là tạo vật đẹp đẽ nhất, mạnh mẽ nhất mà con bé từng thấy và nó ước gì "người bạn" ấy không chỉ tồn tại trong tâm thức mình dưới dạng một loại bùa chú.

Cũng không hẳn là không thể, Eloise nghĩ thầm, bởi nếu ba nó chưa bao giờ gặp một con phượng hoàng bằng xương bằng thịt thì làm sao mà ông ấy có thể tạo ra một Fawkes chân thực đến vậy được cơ chứ? Vài ý tưởng lóe lên trong đầu Eloise. Con bé vội ngồi dậy, rửa mặt rồi choàng khăn len lên vai và vui vẻ bước xuống tầng một.

Cả căn nhà yên ắng kì lạ, thật khó để tin rằng hôm nay là Giáng sinh nếu không có cây thông được trang hoàng rực rỡ ở góc phòng khách. Trong vài giây, Eloise đứng im ở chân cầu thang, cứng người vì tưởng mình vẫn đang lạc trong một giấc mơ chết dẫm nào đó. May thay, làn da thô ráp của con chupacabra đã cọ vào chân con bé đủ mạnh để giúp nó thôi nghĩ ngợi lung tung. Eloise nhấc bổng Liam lên và ôm nó vào lòng. Con vật nằm gọn trong tay Eloise, xụi lơ, họng phát ra những tiếng rên ư ử vì đói. Eloise vỗ nhẹ lên lưng Liam như thể đang dỗ dành trẻ con rồi đi vào bếp và lấy miếng thịt gà còn thừa từ đêm qua cho nó ăn tạm. Bụng con bé cũng đương réo ầm ĩ. Nó liếc nhìn đống đồ ăn lạnh ngắt trong chạn bếp rồi xoay lưng lên tầng.

Phòng ngủ của ba nó vẫn tối om. Sau hai lần gọi mà không ai trả lời, con bé xông thẳng vào bên trong, kéo mở rèm cửa rồi quăng người lên giường. Có một sự thật là Eloise trông hơi còi so với đám trẻ cùng tuổi, thế nhưng chắc chắn con bé không hề nhẹ và phần lớn sát thương của nó đến từ những chiếc xương cứng như thép chứ không đến từ mấy thớ cơ bé hơn chuột nhắt. Gellert là người lãnh trọn đòn tấn công bất ngờ này. Tỉnh lại từ giấc ngủ say, hắn thét lên đầy đau đớn.

"Con đói." Đứa trẻ độc ác ấy vẫn không buông tha cho Gellert, nó nói vào tai hắn.

Phải kiềm chế lắm Gellert mới không chửi tục. Hắn nhanh tay bịt mồm Eloise rồi ấn nó nằm xuống giữa mình và Albus. Vì không nói được, con bé càng giãy dụa khỏe hơn và cuối cùng thì Albus đành phải cuộn chặt nó lại bằng phần chăn mà mình đang đắp.

"Mấy giờ rồi?" Cậu mơ màng nhìn trời rồi tiếp tục nhắm mắt.

"Chắc mới tám giờ chứ mấy." Vừa nói dứt câu, Gellert đã giật bắn người và thả Eloise ra. Mặt hắn nhăn lại vì kinh tởm khi thấy lòng bàn tay mình ươn ướt "Liam dạy con đấy à?"

"Còn cha thì chính là người đã dạy Liam cách hành xử mà."

"Có những thứ thuộc về bản chất và không thể thay đổi chỉ bằng việc dạy dỗ, quý cô ạ."

Gellert đã tỉnh táo hơn đôi chút, hắn làm sạch tay mình rồi với lấy cái đồng hồ nhỏ trên tủ cạnh giường. Con số mà kim giờ đang chỉ khiến hắn ngây ra.

"Chà..." Mất vài giây để Gellert chắc chắn rằng cái đồng hồ vẫn hoạt động bình thường. Hắn quay sang lay mạnh Albus "Em nghĩ anh nên dậy ngay đi."

"Không sao đâu, anh đã hẹn mẹ là khoảng một giờ chiều mình mới qua đó mà." Albus vẫn không có ý định rời giường, cậu kéo chăn trùm qua đầu và ê a nói "Hai cha con tự nấu gì đó ăn đi, anh sẽ ngủ thêm một lát."

"Nhưng bây giờ là hơn mười hai giờ rồi ạ."

Nghe vậy, Albus bật dậy như lò xo và lao vào nhà vệ sinh. Mặc dù có thể bịa ra hàng tá lý do nếu tới muộn nhưng cậu biết rằng mẹ mình sẽ không tin bất kỳ lời bao biện nào trong số đó bởi bà đã làm mẹ đủ lâu để nhận ra một sự thật đáng buồn là con trai mình ngủ quên chứ chẳng phải là do cậu vừa dành cả buổi sáng để đưa con chupacabra đi khám vì nó bị ngộ độc thực phẩm. Albus dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng rửa mặt và khi cậu xuống bếp, Gellert đã làm xong một đĩa pancake. Eloise giúp hắn rưới mật ong, bày mấy miếng chuối cắt lát lên trên rồi mang ra bàn.

"Ba ăn đi ạ." Con bé kéo chiếc ghế Albus thường ngồi ra và làm động tác mời.

"Con cứ ăn trước đi." Albus cười khẽ trước ánh mắt thèm thuồng mà Eloise đặt lên đĩa bánh, cậu thừa biết là do con bé đòi quá dai nên Gellert mới làm cho nó món này vào bữa trưa trong khi họ còn rất nhiều đồ ăn từ tối qua.

Gellert đang nướng thêm mấy lát bánh mì và hâm lại nồi bò sốt vang với gần như tất cả những nguyên liệu còn thừa sau bữa trước. Để cho nhanh, Albus giúp hắn lọc xương gà và cho chỗ thịt đã gỡ đó vào nồi. Suốt cả quá trình, trông Gellert vẫn lờ đờ như chưa tỉnh ngủ hẳn, vậy nên cậu không kìm lòng được mà trêu hắn.

"Tại em đấy."

"Sao lại tại em?" Gellert hoang mang.

"Lúc nãy anh định dậy rồi nhưng thấy em đang ngủ ngon nên anh đành ngủ tiếp vì tưởng vẫn còn sớm."

"Anh bị nhầm lẫn điều gì hả Albus?" Hắn cười khinh khỉnh "Tối qua anh bảo em cứ ngủ đi rồi anh sẽ gọi dậy cơ mà? Thật ra hồi sáng em cũng dậy rồi nhưng thấy anh vẫn đang ngủ nên em mới yên tâm ngủ tiếp đó chứ."

"Nếu không có con thì chắc hẳn hai người đã ngủ tới chiều rồi." Eloise chen ngang vào cuộc tranh luận vô nghĩa của họ "May là con đã kịp cho Liam ăn trước khi nó nổi khùng lên."

"Đói tí thì có sao đâu?" Gellert vừa tặc lưỡi vừa cho thêm nước và muối vào nồi hầm.

"Nhưng bạn con nói rằng càng nhịn đói lâu thì chupacabra sẽ càng hung hăng, thậm chí nó có thể cắn chết người nếu quá đói."

"Bạn ư?" Gellert nhướng mày. Eloise thường không nhắc nhiều về bạn bè, một phần vì con bé vốn không phải tuýp người quảng giao. Gellert chưa từng can thiệp vào việc kết bạn của con gái mình bởi hắn biết giác quan thứ sáu của con bé nhạy khủng khiếp và nó sẽ tránh tiếp xúc với những người có "mùi" bất ổn. Dù vậy, đôi lúc hắn vẫn khá tò mò "Nhà sinh vật học ấy là ai thế?"

Hỏi xong, Gellert bỗng có cảm giác chẳng lành. Một cái tên ngay lập tức xuất hiện trong đầu hắn.

"Scamander ạ. Newton Scamander." Eloise vô tư đáp "Anh ấy khá dễ thương."

"Dễ thương á?" Gellert cao giọng, gáy hắn tự dưng nhưng nhức.

Giọng điệu chết chóc này khiến Albus rụt vai lại trong vô thức. Dù không biết vấn đề nằm ở Newt Scamander hay ở từ "dễ thương", hoặc tệ hơn là ở cả hai, thế nhưng cậu hiểu rằng cuộc trò chuyện giữa cha con họ nên dừng lại ở đây. Nghĩ làm làm, cậu ôm lấy eo Gellert và dịu giọng nói:

"Em lên rửa mặt đi, để anh nấu nốt cho."

Dường như Albus và Eloise đã đạt đến một thỏa thuận nào đó với những cái tên trong lúc Gellert vắng mặt bởi suốt bữa trưa chớp nhoáng của gia đình họ hôm đó và thậm chí là rất lâu sau này, tên của cậu Scamander không được nhắc lại thêm một lần nào nữa. Những tưởng Gellert đã ném chuyện này ra sau đầu nhưng khi Albus đứng trước gương để sửa soạn, hắn đột nhiên nói:

"Không thể tin được là con gái em lại khen một thằng nhãi dễ thương. Con bé đi học còn chưa đầy nửa năm nữa kìa!"

"Khen người khác dễ thương thì có gì sai trái đâu." Albus cố nhịn cười khi trông thấy khuôn mặt nhăn nhó của hắn trong gương "Anh cũng khen em dễ thương mỗi ngày đấy thôi."

"Đó là bởi vì anh yêu em." Gellert chỉ ra vấn đề.

"Ôi Merlin, em đang nhạy cảm quá mức rồi đấy." Albus bước lại gần Gellert và xoa đầu hắn "Vả lại cậu Scamander dễ thương thật mà, đâu phải chỉ mình Eloise thấy thế. Chẳng lẽ các giáo viên cùng nửa số học sinh ở Hogwarts cũng yêu cậu ấy à?"

"Giáo viên nào cơ? Thật ra chỉ có mỗi anh thôi đúng không?"

Albus cạn lời. Để ngăn cái miệng chua ngoa của Gellert tiếp tục thốt ra những lời buộc tội ngớ ngẩn, cậu kéo hắn lại gần rồi cuốn hắn vào một nụ hôn sâu. Albus quá hiểu Gellert và cậu biết đây mới là mục đích chính của cuộc tranh luận này. Thôi thì trông hắn cố gắng tìm mọi cơ hội để được hôn cũng khá đáng yêu. Nghĩ vậy, cậu thơm lên mặt Gellert thêm vài cái rồi đùa:

"Mấy năm nữa Eloise mà có người yêu thì chắc em sẽ lật tung Hogwarts lên đấy nhỉ?"

"Không hề. Con mình xinh như thế thì có người yêu cũng là chuyện thường tình." Gellert nhún vai, tỏ vẻ am hiểu nhân tình thế thái "Nhưng thằng nhóc ấy nên cầu nguyện trước khi định bắt chuyện với Eloise, không phải vì em mà là vì con bé. Như cậu Black chẳng hạn, em còn chưa kịp làm gì thì con mình đã đánh cho cậu ta không ngồi dậy nổi rồi."

Sự yêu thích mà cậu Black dành cho Eloise có vẻ không hề bị những hành động đầy bạo lực của con bé cản trở. Dạo gần đây, cậu chàng luôn tìm mọi cách để được ngồi cạnh con bé trong các tiết học, thậm chí cậu ta còn dùng cả tiền để đổi chỗ nếu xung quanh Eloise không còn ghế trống. Phong cách tán tỉnh trẻ con nhưng đầy mùi tiền này khiến Albus sợ hãi thay con mình, thế nhưng cậu cũng chẳng có lý do gì để tách hai đứa ra vì mối quan hệ giữa chúng hiện giờ đang bình thường đến mức bất thường: lúc nào cậu Black cũng tập trung nghe giảng còn Eloise thì triệt để coi thằng nhóc ấy như không khí. May là Eloise có đủ khả năng để tự vệ, cậu thở phào.

Albus đã từng tận mắt trông thấy Eloise thực hiện Stupefy với mức độ hoàn hảo gần như là tuyệt đối. Cách cầm đũa, biên độ vung tay hay thậm chí là cả nét cứng cỏi lóe lên trong mắt con bé đều khiến Albus nghĩ về Gellert. Cậu cũng từng để ý động tác của Phillip và phát hiện ra rằng thằng nhóc luôn cố bắt chước anh mình, thế nhưng có lẽ vì thuận tay trái nên dần dà nó đã tự điều chỉnh lại động tác sao cho phù hợp và sẽ phải tinh ý lắm thì người ta mới thấy được vài điểm tương đồng. Riêng ánh mắt của nó vẫn không hề thay đổi. Đó là ánh mắt như thép đặc thuộc về người nhà Grindelwald mà Albus quen thuộc đến mức có thể nhận ra chỉ trong một giây. Thật không dễ dàng để tôi ra được thứ thép ấy, vậy mà Gellert lại làm được những hai lần.

"Anh vừa mới nhận ra là em cũng có tố chất làm giáo viên đấy."

"Eloise cũng nói vậy."

"Con nói vậy bao giờ? Cha toàn mắng con thôi. Con đi học nửa năm mà đâu giáo viên nào mắng con?" Eloise xuất hiện vừa đúng lúc, con bé ngó đầu vào phòng rồi tốt bụng nhắc nhở "Một giờ mười lăm rồi đấy ạ."

"Tất nhiên họ không mắng con rồi, họ phạt con mà." Gellert mỉm cười đề xuất "Hay là cha đổi phương thức nhé?"

"Ba ơi!" Eloise vội quay sang cầu cứu Albus.

"Gellert! Đừng trêu con bé nữa." Albus đỡ trán, hình như đây đã là lần tranh cãi thứ ba kể từ khi họ thức dậy vào một tiếng trước "Nếu hết ngày hôm nay mà hai cha con không gây gổ với nhau thêm lần nào nữa thì anh sẽ tặng cho mỗi người một điều ước trong khả năng của anh."

"Vậy thì con muốn ba phạt cha thật nặng vì toàn trêu con." Eloise nói mà chẳng buồn suy nghĩ.

"Ồ, đáng sợ vậy sao?" Gellert đặt tay lên ngực trái, giọng sặc mùi lo lắng giả tạo "Còn em thì muốn cả nhà mình chỉ ăn mỗi món cá cho tới khi Eloise đi học lại."

Eloise cố hít thở sâu để đè nén cảm giác nôn nao trong dạ dày thế nhưng sự khó chịu đã bày hết ra trên khuôn mặt bé nhỏ của nó. Nếu có ngày mà toàn bộ các loài động vật trên thế gian này, ngoại trừ loài cá, đều tuyệt chủng thì chắc chắn con bé sẽ ăn chay đến hết cuộc đời.

"Con muốn đổi nguyện vọng!" Nó gần như hét lên.

"Hay quá, thử thách mới chỉ bắt đầu chưa đầy hai mươi giây mà hai người đã thua rồi." Thái dương Albus đau nhói. Cậu liếc nhìn bộ đồ của Eloise rồi nghiêm giọng "Về phòng lấy áo khoác ngay. Ba đã dặn là trời lạnh nên đừng ăn mặc phong phanh như thế cơ mà? Riết rồi toàn học theo thói xấu của cha con thôi."

Eloise thề là con bé đã trông thấy nụ cười rất đỗi đáng ghét của cha mình trước khi đóng cửa phòng lại.

Tủ đồ của Eloise không to lắm và trên móc treo cũng chỉ có ba cái áo khoác dày. Bộ váy màu xanh bạc hà mà con bé mặc hôm nay dường như được sinh ra để dành cho chiếc áo lông trắng mà Minette Malfoy tặng từ đợt Giáng sinh năm ngoái. Chiếc áo này đã phải chịu cảnh hít bụi trong góc tủ qua một mùa đông vì quá rộng, thế nhưng may mắn là Eloise lớn khá nhanh nên hiện giờ ngoài phần ống tay vẫn hơi dài thì mọi thứ đều vừa vặn.

Dù gia đình họ tới Thung lũng Godric muộn hơn nửa tiếng so với kế hoạch nhưng phu nhân Dumbledore không có vẻ gì là tức giận bởi sự chú ý của bà đã tập trung hết vào đứa cháu gái xinh đẹp của mình. Và bà cũng không phải người duy nhất quan tâm tới con bé. Vừa nghe tiếng Eloise ở ngoài cửa, Credence đã nhanh chân chạy ra từ trong bếp. Cha thằng bé đưa nó tới đây từ sáng rồi vội vàng ra ngoài sau bữa trưa. Trong thời gian chờ Eloise đến, Credence đã giúp Ariana làm bánh kem để giết thời gian.

"Mình sờ một chút được không?"

Eloise nghiêng đầu nhìn Credence. Mắt thằng nhóc đang dính chặt lấy cái áo lông, nom nó thích thú tới mức Eloise cảm thấy khó lòng mà từ chối, vì thế con bé chìa ống tay ra. Chỉ chờ có vậy, những ngón tay của Credence lập tức len vào giữa lớp lông mềm như nhung, sự thỏa mãn vẽ thành nụ cười mỉm trên môi nó.

"Hôm nay cậu xinh lắm, giống y hệt con mèo trên bao bì bột giặt Hoffmann."

"Cảm ơn..." Eloise ngập ngừng, con bé quan sát bộ đồ sẫm màu chỉn chu của Credence vài giây rồi đáp "Còn cậu trông bảnh tỏn như con mèo trên áp phích quảng cáo men đánh bóng bếp."

Eloise và Credence đùa cợt nhau nhiều đến mức đôi khi chính chúng cũng không biết mình đang khen hay chê đối phương, và thường thì chúng cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì bởi nếu không biết thì hãy cứ cho đó là một lời khen thôi.

Gia đình họ không nán lại mà sang nhà dì Bathilda luôn. Credence cũng đi cùng họ, thằng bé cứ ríu rít, thì thầm điều gì đó với Eloise và khiến con bé cười khúc khích. Khi Bathilda Bagshot trông thấy hai đứa trẻ đứng trước cửa nhà mình, bà thở hắt ra trong vô thức. Suốt những năm chúng chưa đi học, khu phố này đã phải sống trong cảnh gà bay chó sủa mỗi dịp cuối tuần.

Bathilda vẫn còn nhớ như in một buổi trưa mà cả bà lẫn phu nhân Dumbledore đều sợ chết khiếp. Hôm đó, con nhóc Eloise - chúa đầu têu - đã rủ Credence đi hái trộm cam trong lúc bà Kendra tranh thủ chợp mắt trên sofa. Cây cam này không cao lắm nhưng vấn đề là trên đó có một tổ ong to bự chảng và đây chắc hẳn là lý do mà cam đã sai trĩu cành nhưng chẳng ai trèo hái. Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Khi đang mải đùa nhau trên cây, Eloise bứt một quả cam và ném thẳng về phía Credence. Tuy né được đòn tấn công trong tích tắc nhưng chưa kịp cười thì thằng bé đã phải chạy re kèn bởi quả cam đó vừa đập mạnh vào cái tổ ong treo lủng lẳng phía sau lưng nó. Đám ong ùa ra, cơ thể bé nhỏ rung lên những tiếng vo ve đầy giận dữ trước khi lao nhanh về phía hai kẻ phá hoại. Trong một giây hoảng loạn, Credence rơi bịch xuống đất, cánh tay nó nhói lên trước khi mất cảm giác hoàn toàn. Thấy vậy, Eloise vội tuột xuống và đỡ thằng bé chạy. Quần áo mùa hè không đủ dày để bảo vệ hai đứa trước sự tấn công mãnh liệt của đàn ong, vậy nên khi về đến nhà, người và mặt chúng đã đầy vết sưng đỏ.

Thôi thì ít nhất là chúng chưa chết.

"Lâu lắm rồi không gặp hai đứa." Bathilda Bagshot cúi người hôn lên má chúng thay cho lời chào rồi kéo chúng vào nhà cho khỏi lạnh "Không nghịch cái tổ ong nào ở Hogwarts đấy chứ?"

"Eloise đã chọc phải cái tổ ong to nhất đấy ạ." Credence đùa "Arcturus Black, chắc hẳn bà cũng biết cậu ta."

"Ôi, ta ghét đám người nhà Black." Bathilda nhăn mặt rồi hỏi Eloise "Cháu đã đấm vào mặt thằng nhãi ấy chưa?"

"Cháu đã giúp cậu ta được nghỉ dưỡng trong Bệnh xá rồi ạ."

"Dễ thương lắm." Bà liếc nhìn Gellert đầy ý vị rồi bảo họ ngồi xuống "Ta sẽ pha cho mỗi đứa một ly cacao nhé."

Dạo gần đây dì Bathilda vừa nhận nuôi một con mèo cho vui cửa vui nhà, dù rằng phần lớn thời gian con mèo ấy đều cuộn mình nằm ngủ trong góc phòng nào đó và chỉ xuất hiện vào giờ ăn, khi mà dì đổ cá hộp hoặc pate vào cái đĩa bằng thiếc của nó. Được sự đồng ý của dì, sau khi uống xong cốc cacao, hai đứa trẻ chạy ào lên tầng để tìm con mèo. Đợi tiếng bước chân của chúng nhỏ dần rồi biến mất hẳn, Gellert mới nhẹ giọng thông báo:

"Sang năm cháu sẽ được thăng chức."

Dì Bathilda nhíu mày. Bà đặt cái tách đã vơi gần nửa xuống bàn rồi thấp giọng nói:

"Cháu thừa biết là hiện giờ chiến tranh có thể xảy ra bất cứ lúc nào mà? Họ chỉ muốn biến cháu thành bình phong thôi."

Không giống sự bài xích ở Mỹ, phù thủy châu Âu chọn cách sống lẫn với muggle, bao gồm cả việc can thiệp vào chính trị nếu cần thiết. Tuy vậy, quyền kết hôn với muggle vẫn chưa được thông qua do sự cứng ngắc trong các bộ luật về bảo mật phép thuật. Nhiều phần tử đã vin vào điều này để gây hỗn loạn trong những năm gần đây. Họ lý luận rằng những người đứng đầu rặt một đám hai mặt khi bình thản tiếp xúc và trao đổi lợi ích với giới quan chức muggle nhưng lại cấm họ theo đuổi hạnh phúc cá nhân. Như một lẽ tất nhiên, nghĩa vụ của họ là phải giải phóng giới phù thủy ra khỏi xiềng xích của Bộ phép thuật và Liên đoàn. Bước đầu, họ gây ra vài vụ ám sát lãnh đạo cấp cao. Về sau, khi tập hợp được nhiều người hơn, họ thậm chí còn tấn công cả những gia tộc thuần huyết mà họ cho là cổ hủ và đang kìm hãm sự phát triển của giới phù thủy nói chung. Nghe thật quả cảm hết sức.

Điều khiến Gellert khó chịu nhất là suốt mười năm nay, nhóm tội phạm này đã cài cắm không biết bao nhiêu nội gián trong Bộ, hoặc có khi chính người của Bộ lại là kẻ đứng sau nhóm người này cũng nên, bởi chúng luôn lẩn rất nhanh và thường chỉ tấn công những địa điểm mà hắn khó lòng xuất hiện trong thời gian ngắn.

Vài năm trước, theo nguồn tin nội bộ thì có vẻ đám tội phạm này đã bắt tay với giới lãnh đạo của phe Liên Minh nhằm thỏa hiệp về một thế giới mới tự do, dân chủ hơn cho phù thủy. Không sớm thì muộn, chiến tranh cũng sẽ nổ ra và giới phù thủy tất nhiên không thể đứng ngoài cuộc chiến đó. Sự bành trướng nhanh chóng của phe Liên Minh cùng nhóm khủng bố khiến nhiệm vụ của các Thần sáng không chỉ dừng lại ở việc hỗ trợ muggle trong các kế hoạch ám sát, xâm nhập mà còn buộc họ phải tìm cách tiêu diệt đám tội phạm kia càng sớm càng tốt, kể cả nếu biện pháp đó là tiến vào ổ địch.

Đáng ra khi nghe phong thanh Stefon Lewis chuyển công tác, người ta phải tranh nhau vị trí Cục trưởng Cục Thần sáng, thế nhưng với mức độ nguy hiểm như vậy thì vị trí này không khác gì một chiếc ghế sắt được nung đỏ. Và rồi trong lúc họ còn bận đùn đẩy, Gellert đã tốt bụng giúp họ giải quyết luôn vấn đề này.

"Đây là một cơ hội rất tốt, nếu không cháu sẽ phải đợi thêm ít nhất một nhiệm kỳ nữa." Gellert nhún vai "Hoặc rất nhiều nhân lực để giúp người đương nhiệm về hưu sớm."

"Không đến mức ấy đâu vì anh biết vài bí mật thú vị lắm." Albus huých nhẹ hắn "Về đối thủ trực tiếp của em..."

"Cháu cũng hùa theo nó hả Albus?"

"Thế là dì không biết rồi. Anh ấy là nhân vật bí ẩn tai to mặt lớn của Liên đoàn đấy, chứ không thì cháu làm gì có cửa mà đòi ngồi lên ghế Cục trưởng."

Albus liếc nhìn Gellert, trông hắn vẫn thật thản nhiên sau khi bốc phét. Không ai trở thành Cục trưởng mà lại không có thế lực nào chống lưng. Có vẻ Gellert không muốn dì biết về những người bạn của mình.

"Thật á?" Dì quay sang nhìn Albus, mặt lộ rõ vẻ không tin.

"Dì cứ yên tâm, có cháu ở đây thì không ai bắt nạt được Gellert hết. Chúng cháu đã tính toán cả rồi." Albus ôm vai Gellert và mỉm cười tự tin "Nhưng đây là chuyện tuyệt mật nên dì đừng kể với ai nhé, nhất là mẹ cháu. Bà ấy sẽ vô tình tiết lộ cho cả thung lũng mất."

Dì Bathilda có yên tâm trước lời nói dối này thật hay không thì không ai rõ, thế nhưng buổi tối hôm ấy, cả gia đình Dumbledore đã được một phen náo loạn khi thấy Samantha Byrne xuất hiện ở ngưỡng cửa, tay trong tay cùng với Aberforth.

Trông Credence và Eloise không có vẻ gì là bất ngờ, cứ như thể chúng đã đoán trước mọi chuyện vậy. Albus cố nhớ lại những gì đã xảy ra trong hơn sáu năm qua để xem mình có bỏ lỡ chi tiết quan trọng nào không, thế nhưng cả hai người họ đều kín kẽ tới mức cậu không biết tình cảm của họ nảy sinh từ lúc nào. Thôi thì cô Byrne cũng chẳng có gì để chê, ngoại trừ việc nhiều khi cô hơi hiền lành quá mức và Albus thậm chí còn không chắc đó có phải khuyết điểm hay không. Ngược lại, phu nhân Dumbledore không nghĩ nhiều đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net