13. Tôi cần em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Albus POV:

Hôm sau, tôi mặc áo dự tang lễ của em gái tôi, Ariana. Tất cả những gì tôi có thể làm là đứng đó. Tôi nhìn vào một căn nhà gỗ nhỏ đứng trước mặt tôi, tôi muốn đi vào lắm. Nhưng không thể nữa. Tôi không muốn phải làm gì cả. Tôi đã không ăn, không ngủ. Mọi thứ đã dần trở nên quá vô nghĩa với tôi khi người duy nhứt có thể cướp cả trái tim của tôi đã đi mất rồi.

Tôi phải đứng một hồi lâu rồi mới gõ cửa, người mở ra là dì Bagshot, đôi mắt hạnh phúc thường nhật của dì đã trở nên buồn bã tha thiết. Tôi biết lí do vì sao dì buồn rồi nên không thử hỏi.

"Albus hả con?" Dì hỏi thật khẽ, đã nhận ra được tôi đau khổ thế nào.

"Con chào dì Bagshot... con muốn thắc mắc em ấy đã..."

"Thằng bé nó rời đi rồi con ạ." Dì báo tin cho tôi, tôi nhìn chân mình mà phải cúi đầu, nước mắt lại muốn trào ra khỏi mắt tôi. "Con vào thăm dì chút chứ?" Dì tôi đề nghị, mở cửa ra rộng hơn. Tôi nhận lời mời và vào ngôi nhà thân thương của dì.

Tôi đi vào phòng khách và đầu tôi chợt rưng rưng khi tôi nhìn thấy hình của em trên kệ, đó là ảnh động của em trước tiệc trong lều, một nụ cười, một mái tóc màu vàng gần chuyển sang trắng và gương mặt đẹp trai của em, quá dỗi là chân thực. Thứ đó cũng là một lời nhắc nhở vô cùng đau lòng là em đã rời đi rồi. Tôi cũng nhìn chiếc ghế quen thuộc mà em từng ngồi, tuy ghế này với các ghế khác đều giống nhau nhưng tôi biết cái nào là của em hay ngồi, em thích cái ghế ngồi gần cửa sổ hơn.

"Con muốn ngồi ghế của nó không? Nếu con thích."

Dì hỏi, rồi ngồi trên ghế sofa. Tôi nghĩ ngợi một chút rồi ngồi xuống ghế của em, tôi cảm thấy như tôi đã được gần gũi em đôi chút vậy. Bàn tay của tôi chạm vào một miếng nệm ở tay ghế, nơi em hay dựa tay vào.

"Dạo này dì khoẻ không dì Bagshot?" Tôi hỏi, cố gạc suy nghĩ của mình qua một bên.

"Dì còn khoẻ, dì biết thằng Gellert nó sẽ không ở bên cạnh dì mãi được, nó bỏ đi đột ngột quá... dì... dì xin lỗi con nhiều lắm Albus dì không nên hỏi con lắm mà... đã xảy ra chuyện gì bữa nay thế?"

Tôi không muốn nói chuyện về Gellert, tôi không muốn bảo dì những gì em đã cự tuyệt tôi và tôi mặc nhiên không muốn tiết lộ đứa em gái bé nhỏ của tôi giờ đây....

"Con xin lỗi." Tôi nói, tôi muốn khóc và nước mắt đã lăn lên cả đùi tôi.

"Không không, không có gì đâu mà, dì đã nói quá xa rời rồi." Dì thấu hiểu.

"Dì cũng nên biết là..." Tôi nói, "Ariana... con bé... chết rồi..." Tôi quyết định nói, nhưng lại nghẹn ngào và tôi vội lau nước mắt của mình.

"Albus! Thằng đó có..."

"Không, không phải Gel... à không em ấy." Tôi lắc đầu, "Tụi con không biết ai đã giết con bé, nhưng có thể là do con, em ấy hoặc là Aberforth.'

"Dì rất tiếc Albus." Dì Bagshot nhìn tôi một cách đầy thông cảm, "Con có muốn... lên phòng của nó không? Đồ của nó, nó muốn để lại đấy, con có thể lấy về nếu con cần." Dì chỉ ở lầu trên, tôi gật đầu và rời phòng khách.

Tôi mở cửa vào phòng ngủ của em thì thấy em đã bỏ đi rồi. Giường em thì bề bộn, và chính chỗ đó tôi đã trao trọn cơ thể còn trong sáng của tôi cho em nhưng nghĩ đến thì đúng là đau thương biết mấy, tôi còn thấy hình bóng nơi hai chúng tôi ôm nhau nằm ngủ. Những quần áo của em đều bị vứt bỏ vung vãi khắp nơi và tôi nhặt nó lên.

Mắt tôi chợt nhìn thấy một thứ gì đó tôi chưa từng được thấy qua. Tôi không thể nào tin được.

Chân tôi sắp sửa rụng rời tới nơi khi tôi lại gần bàn học của em và nhặt tấm ảnh của hai người chúng tôi, đang ngồi ở bên góc cây tại đồi núi. Ngoài ra còn có nguyên một cuốn album nữa. Tôi làm vòng hoa cúc, chúng tôi tại bữa tiệc trong lều trại, tôi vùi đầu mình vào lòng em. Tôi chụp không sót một tấm nào cả mà tôi nghĩ đã để lạc rồi. Tim tôi đập nhanh hơn, tôi quỳ xuống và đầu tôi giờ ngập tràn toàn là suy nghĩ.

Đó là lỗi tại tôi. Nên em bỏ tôi. Tôi sẽ không bao giờ được gặp em nữa.

Đó là lỗi tại tôi. Nên Ariana mới chết, tôi đã sai rồi.

Đó là lỗi tại tôi. Nên em sẽ không bao giờ quay trở về bên tôi. Tại tôi không đủ tốt với em nên em mới nói không yêu tôi nữa.

Tim tôi như bị xẻ làm đôi khi tôi úp mặt vào bàn tay mình mà khóc nức nở, giọt nước mắt đã chảy xuống cố làm dịu đi hai bên má đã sưng đỏ lên vì buồn bã. Tôi không thể ngưng khóc được, tôi cảm thấy mình đã... vỡ vụn thành hàng trăm nghìn mảnh rồi.

Tôi muốn em ở đây, tôi muốn em ở đây để tôi có thể nói với em rồi mọi thứ đã ổn thoả.

Tôi cần em.

Gellert POV:

Đêm tai nạn, tôi đã về nhà tante tôi ngay lập tức và bảo cô tôi rằng: "Tante ơi, ngày mai còn phải đi rồi."

Cô tôi gật đầu và chuẩn bị một cái khoá cảng cho tôi vào sáng hôm sau, tôi không biết mình có nên gặp Albus để say goodbye hay không.......

Tất nhiên là càng không, tôi đã khiến em hết yêu tôi nữa rồi, làm sao mà em ấy muốn gặp tôi lại nữa? Đó là do tôi đã đẩy em đến bước đường cùng này. Tôi đành phải theo đuổi mục đích của mình mà không còn có em bên tôi nữa, và tôi tự xoay sở được.

Tôi tự dối lòng rằng nếu không có em thì tôi sẽ sống ổn cả. Khi tôi bỏ em dứt áo ra đi, tôi cảm thấy quặn đau lắm. Mặc dù ưu tiên của tôi là mục đích lớn lao nhưng nếu không có em bên tôi, tôi không dám chắc mình đã có thể làm được thêm nữa.

Trước khi tôi rời đi, tante hôn trán tôi, "Con về đây lúc nào cũng được, nhớ ghé thăm tante nhé."

Tội lỗi đã làm lu mờ tôi rồi, tôi biết là tôi sẽ không bao giờ về đây. Tôi không thể. Sau chuyện xảy ra với Albus... tôi đành phải tập trung tối đa vào mục đích của mình. Tôi biết mình mà đi bảo cô tôi chuyện này thì cô tôi sẽ phản đối, rồi cô tôi níu kéo tôi về lại.

"Dạ con biết rồi tante ơi." Tôi đáp, cười một cách buồn bã với cô tôi, chạm vào khoá cảng và rời đi, không bao giờ trở lại thung lũng Godric nữa.

...

Tôi tự mình tìm lấy cây đũa phép Cơm nguội, đó quả thiệt là một quyết định vô cùng liều lĩnh nhưng đó là việc mà tôi sẽ không hối hận khi làm.

Chân của tôi đặt xuống đường phố nước Đức, mọi thứ ở đây thiệt là quen thuộc, từ ngôn ngữ cho đến các biển tên đường. Thiệt tốt khi được về nhà. Tôi đã đến đây một lần rồi, để mà chuẩn bị dụng cụ và sách vở đi học ở Durmstrang, chỉ là giờ đây đã khác biệt rồi.

Nhưng mà...

Ở đây lạnh thiệt, hơn cả nước Anh nơi mà anh đang ở.

Tôi chùm cái áo khoác của mình kín hơn và quan sát những đứa trẻ đang sắm dụng cụ, chúng đều nhìn tôi lại với ánh mắt đầy sự tò mò khi tôi vòng ra sau cửa hàng đũa phép của Gregorovitch. Tôi cũng từng mua một cây đũa ở đây, và mọi người ở Đức ai cũng có một cái cả. Thật đáng buồn khi tôi phải đi lấy trộm một cái mà tôi cần.

Tôi nhìn cửa sổ ở tầng hai, và thấy nó đang mở. Thú vị thiệt... tôi lùi lại một chút và đoán trước điểm tiếp đất. Tôi tăng tốc về phía bức tường và nhảy vào khung cửa sổ.

Tôi đáp xuống và đặt một đầu gối lên nền gỗ đã mốc meo và một chân để ra sau chờ chủ nhân đến. Albus rất đúng. Tôi nên kiểm dò bùa chú ở đây, tôi thử quan sát thì thấy một cái tủ màu đen ở một góc căn phòng và từ từ bước một bước đầu tiên ở nền gỗ, tôi dừng lại khi nghe tiếng lắc rắc hoặc tiếng bước chân của ai đó. Hết động tĩnh rồi, tôi lại tiếp tục tiến tới cái tủ.

"Revelio. (Hiện nội dung của mi)" Tôi thì thầm, để ý có một tờ giấy màu vàng ở ngay cửa tủ. Nó viết là:

"Dành cho ai tìm cây đũa Cơm nguội

Vui lòng sáng tỏ giàu có của ngươi
Băng qua những cánh cửa trước mặt ngươi
Rồi ngươi sẽ có thứ mà ngươi muốn..."

Sáng tạo thiệt chứ. Tôi còn phải thấy bi hài thay. Giàu có, tiền bạc ư? Tôi mở túi của mình và lấy ra một đồng galleon. Được rồi... sau mà tôi... tôi kiếm cái lỗ để nhét vào nhưng không có cái gì cả, chỉ là cái tủ bình thường thôi.

Băng qua những cánh cửa... xuyên qua? Tôi do dự đẩy thử đồng galleon về phía cái cửa tủ. Bất ngờ thay, đó giống như là những cái cửa có chất kết dính lại vậy. Đồng tiền của tôi đã chìm vào trong cái cửa tủ rồi hoàn toàn biến mất, rồi đột nhiên mắt tôi chợt phát hiện ra một thứ sáng loá gì đó giống như... lông vũ vậy. Rồi sau nó là một cái hộp bằng thuỷ tinh, được khắc đường chỉ bạc và thứ mà tôi ấn tượng nhứt đó chính là... cây đũa phép Cơm nguội.

Tôi thở dài một cách chậm rãi. Đó là thứ mà tôi luôn muốn. Trong lúc theo dõi bẫy, tôi từ từ mở cái hộp thuỷ tinh đó bằng cây đũa phép cũ mình. Nó ngừng phát sáng, để cho bàn tay của tôi chạm vào trong khi còn đang nổi bồng bềnh kia.

Lúc mà tôi nhấc lên được rồi thì tôi nghe được một tiếng bước chân từ một người khác. Tôi đặt cây đũa cũ của mình vào trong túi và đến chỗ cửa sổ.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông đang bối rối và tôi chĩa cây đũa vừa mới cướp về người đó hét lên:

"Stupefy! (Điểm huyệt)" Một màu loé sáng trắng vọt về phía người đàn ông kia.

Người đó bất động ngã xuống và tôi nhảy ra ngoài cửa sổ, trước khi tôi chạm xuống nền đất thì tôi đã độn thổ kịp lúc và bỏ chạy mất tăm.

Albus POV:

Một tuần sau đám tang của Ariana. Càng ngày tôi càng cảm thấy yếu ớt dần đi.

Cả đời tôi được người ta coi là một vị pháp sư vô cùng mạnh mẽ, tôi đã không ngừng cố gắng để bộc lộ phẩm chất mình hơn.

Nhưng bây giờ... tôi không thể làm được một việc gì nữa. Tôi không muốn ra ngoài, không muốn đọc sách, càng không muốn phải ăn uống chút gì hết. Có lẽ tôi lại quá ích kỉ với chính mình, và bao lâu nay Aberforth bảo tôi như vậy là đúng. Khi không có em bên cạnh tôi càng lâu, tôi lại càng cảm thấy cô đơn và hiu quạnh hơn. Tôi càng muốn phớt lờ nhiều người và tôi muốn ở một mình nhiều hơn.

Tôi thường hay ngồi trong phòng và khóc mỗi ngày như vậy khi nhung nhớ đến em, khi ngồi đọc những bức thư tình mà hai chúng tôi trao nhau, và cả khi tôi nhìn hình chụp hai chúng tôi. Ngày ấy sao hạnh phúc đến vậy, bỗng thoáng chốc đã trở thành một nỗi bất hạnh vô biên. Tôi nhìn ở móc treo cạnh cửa sổ, đó là cái vòng hoa cúc đã héo tàn, giống như tôi bây giờ. Tôi không muốn tồn tại trên đời này nữa.

Thôi thì tôi đành ra bếp ngồi cho có lệ vậy, từ hồi có chuyện xảy ra rồi thì đầu tôi chẳng nghĩ được đâu xa ngoài chuyện đó. Đáng lẽ mày không nên ích kỉ đến vậy.

"Albus?" Aberforth réo tên tôi, tôi không nghe em trai tôi nói.

Thằng bé giờ không còn ưa gì mày nữa. Mày đã xứng với những gì mày đã chọn. Em gái mày chết là tại mày cả. Đó là lỗi của mày.

"Albus!" Nó hắng giọng to hơn chút rồi vỗ mạnh vai tôi. Mắt tôi giờ mới chịu nhìn em trai tôi, lần đầu tiên trong đời tôi mới thấy Aberforth... đang lo lắng... vì tôi, là thực hay là mơ? "Đi ăn mau lên." Nó kêu tôi, nháy lông mày một cái và vặn bếp.

Tôi lắc đầu, "Anh không đói..."

"NÓI NĂNG QUÁ NHẢM NHÍ, ANH ĐÃ KHÔNG ĂN GÌ SUỐT MỘT TUẦN LỄ RỒI. NHÌN ANH ĐÃ SỤT CÂN ĐẾN ỐM NHOM ỐM NHÁCH VẬY RỒI CÒN NÓI GÌ NỮA." Nó gào tôi một cái, không cho tôi nói xong.

"Không quan trọng rồi, anh không muốn gì nữa." Tôi nhìn cửa sổ, nhìn mấy con quạ đang nhai bữa sáng mà tôi đổ cho chúng ăn.

"Ngay cả Ariana đã mất rồi... mà anh vẫn còn ích kỉ đến thế..." Aberforth lẩm bẩm, nó rỉ nước mắt sắp khóc lần thứ ba (lần đầu và lần thứ hai là vì cái chết của em gái tôi rồi), nó bỏ vài miếng ức gà vào trong lò nướng và vặn to lửa lên chút.

"Vậy nghĩa là sao?" Tôi nghiêm nghị nói.

"Anh dám nghĩ... em... muốn anh trở nên... thế này lắm sao! Sau khi Ariana đã ra đi, mẹ thì mất... vì em gái... và cha thì... chết ở Azkaban rồi... *hic* thì... *hic* gia đình đã... không còn một ai... ngoại trừ anh ra hết... anh Albus ạ *hu hu*, em... *hic* em không cho phép anh chết theo. Xin anh hãy... *hu hu*... ăn uống gì đi..."

Nó đau khổ đến tận cùng rồi, nó đã tức đến mức phải khóc oà lên và bây giờ em trai tôi vội vã lau chút nước mắt, sau đó quay lại tiếp tục nấu nướng.

Sau khi nghĩ xong xuôi rồi tôi mới nói, "Anh sẽ ăn cho."

Aberforth gật đầu trong lúc đang gọt vỏ củ khoai tây, và bụng tôi chợt phát nôn khi nghĩ đến chuyện ăn uống.

-HẾT CHAP 13-

30/8/2020


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net