Chương 141: Kiên định - Lời đồn - Bevis.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói chuyện với hai nhân vật đứng đầu tộc Tinh Linh cũng không coi quá vui vẻ, vì cách nói chuyện của tộc này rất trực tiếp và thẳng thắn.

Harry không có phản ứng gì, vì anh khá hiểu các tinh linh. Nhưng anh biết chắc chắn Severus sẽ lo lắng, nhưng Harry cũng cực lo về tình trạng sức khoẻ của mình. Anh biết vết thương và sức khoẻ hiện tại của mình cũng chẳng tốt hơn Severus là bao, liều mạng suốt mười hai năm cũng phải trả giá. Tuy nhiên Harry vẫn nhận được cách ký kết khế ước bạn đời linh hồn, sau đó tiễn Lance và Nivea.

Harry và Severus cùng ba đứa trẻ trở lại Hogwarts đã là chạng vạng, Severus nhìn Harry bảo Apollo và Artemis đưa Jacobsen đi tới Hogwarts quen thuộc phải ở lại dài lâu, cũng bảo ba đứa đừng tự ý gây chuyện. Đương nhiên Harry tin ba đứa trẻ sẽ giám sát và bảo vệ nhau nhưng anh cũng sợ có kẻ ra tay với chúng, nên cố ý dặn nếu có người khiêu khích thì không cần phải khách sáo.

Sau khi bọn trẻ rời đi, Harry nhìn thoáng qua Severus đang ngồi trên sô pha muốn nói lại thôi, anh đi qua rồi khẽ hôn lên chóp mũi người yêu, mỉm cười nói: "Sev, em muốn dùng phòng điều chế một chút, đến lúc ăn cơm thì gọi em, chúng ta cùng đi được không?"

"Harry, tôi..." Severus muốn nói gì đó nhưng Harry chỉ khoát tay rồi đi vào phòng điều chế.

"Ừm Sev à, có chuyện gì thì đợi em điều chế xong rồi nói. Anh có thể đọc sách trước." Khi cửa phòng điều chế đóng lại, Severus nghe thấy Harry nói.

Nhìn thái độ Harry như vậy, Severus cảm thấy mình lại làm sai một chuyện, mà còn rất nghiêm trọng, một cảm giác tự trách bất lực lại mai một y lần nữa... Đúng, y có để ý sức khoẻ mình sẽ liên luỵ tới Harry, có ý muốn từ bỏ suy nghĩ ký kết khế ước. Y biết bạn đời của mình cũng nhận ra nỗi băn khoăn đó, nhưng y chỉ mới có suy nghĩ. Lúc nãy khi Harry hôn lên chóp mũi mình y cũng đã dập tắt ý tưởng, nhưng đáng tiếc vẫn là hơi muộn thì phải - Harry không vui rồi.

Severus cười khổ, y biết vết thương linh hồn của Harry không thể trì hoãn nữa, y cũng tin mình không muốn nhìn Harry chịu đựng đau đớn như thế vào tháng sau. Y biết Harry thương y như y yêu Harry vậy, giữa họ từ trước tới giờ cũng không có bí mật, thậm chí y còn nhìn Harry trưởng thành. Nếu nói tới giấu diếm thì cũng chỉ là ký ức họ chia lìa mười hai năm nay, dù thế họ cũng có ý định trao đổi ký ức. Vì thế ở vấn đề này Severus cảm thấy không có vật cản nào. Y và anh sớm đã có ý ở cùng nhau mãi, hơn nữa có một bạn đời linh hồn thì tương lai sẽ mất đi rất nhiều bất ngờ và thú vị, nhưng sẽ càng ấm áp và tỉ mỉ, mà điều đó cũng phù hợp với chờ mong của Severus.

Với Severus và Harry thì cuộc sống quá khứ đã có quá nhiều chìm nổi, quá nhiều sóng gió. Họ mong chờ một tình yêu và hôn nhân bình thản, yên bình như nước. Đặc biệt với Severus, y cũng không chờ mong cuộc sống có quá nhiều điều bất ngờ, vì thế nếu có thể thông qua suy nghĩ của Harry phán đoán hành động thì không thể tốt hơn.

Về phần trung thành của khế ước, với Severus thì càng tốt đẹp hơn. Trong phương diện đó y không có quá nhiều nhu cầu, có mình Harry là đủ rồi, mà y cũng tin rằng Harry rất hài lòng về y.

Đúng vậy, ngoại trừ tình hình sức khoẻ cần phải điều dưỡng thật tốt ra thì họ không có chướng ngại gì hơn. Y không có lý do để từ chối, cũng không để Harry từ chối, bởi vì, từ ban đầu hai người quen nhau đều có mục tiêu cả đời. Y cầm lấy bản thuyết minh về khế ước bạn đời linh hồn mà Lance đã đưa cho họ, y nghĩ y cần phải hiểu về khế ước này trước, phải tìm hiểu phúc lợi nó mang tới rồi cố gắng phát triển hơn nữa.

Severus là một Slytherin, nếu đã quyết định cùng Harry trở thành bạn đời linh hồn thì y càng muốn tìm hiểu để mình có thể chủ động hơn. Đương nhiên ngoài lý do y là một Slytherin thì tính cách tự phụ của y cũng không cho phép y ở thế bị động.

...

Khi Harry và Severus đang nói chuyện với hai cao tầng tộc tinh Linh tại nhà Black thì giới phù thuỷ nước Anh đang trong trạng thái hoảng sợ. Vì trên phố bắt đầu truyền một tin đồn, tin về Harry Potter và Severus Snape. Trong các quán bar, các phù thuỷ đều truyền tai nhau...

"Anh nghe nói gì chưa?"

"Gì cơ?"

"Về Severus Snape ý."

"À, người nhà Kẻ Được Chọn hả? Một Tử thần Thực tử, nghe nói hắn là gián điệp của Hội Phượng Hoàng? Nhưng đã giết Dumbledore?"

"Đúng rồi, nhưng tôi nghe một tin mới hơn, gần đây chút, anh biết trợ lý Wizengamot là cháu gái cậu út của bác hai nhà hàng xóm anh họ tôi không, cô ấy mãi mới tiết lộ cho tôi thôi, tôi chỉ nói với mình anh thôi đấy, được chứ?"

"Được, tất nhiên rồi. Cậu nói nhanh đi."

"Anh biết Sirius Black chứ?"

"Ừ, cha đỡ đầu của Kẻ Được Chọn, anh hùng bị nhốt oan mười hai năm trong Azkaban. Sao thế? Ông ấy có liên quan gì tới ngài Severus Snape à?"

"Anh có biết năm đó ngài Black nghe trên phiên toà không nói được lời nào đã bị tống vào Azkaban chứ? Kết quả lại là một đại anh hùng của Hội Phượng Hoàng."

"Ừ biết."

"Anh biết ngài Snape cũng không nói được lời nào tại phiên toà, chỉ từ chối đề nghị bị lưu đày của Wizengamot rồi bị nhốt vào Azkaban đúng không? Ôi, vì sao vận mệnh anh hùng đều khổ thế?"

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

"Nghe nói thẩm phán năm đó chính là chủ tịch Wizengamot hiện nay ông Aeschylus đó. Hơn nữa cháu gái cậu út bác hai nhà hàng xóm anh họ tôi, trợ lý trẻ tuổi Wizengamot đã lặng lẽ điều tra..."

"Có bí mật gì sao?"

"Đúng rồi, nghe nói lúc ấy Aeschylus đã liên hệ sát thủ, chỉ cần ngài Snape chọn lưu đày thì sẽ xử lý ... Ôi Merlin phù hộ, ngài Snape quá cảnh giác."

"Đương nhiên, ngài Snape là gián điệp giỏi nhất mà! Một phù thuỷ máu lai có thể mai phục bên Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy không dễ dàng đâu. Tôi cũng có một tin này, nghe không? Tôi cũng chỉ nói cho mình cậu thôi đấy."

"Đương nhiên."

"Cậu cũng không thể nói với ai đó."

"Tôi biết rồi, miệng tôi thế nào mà anh còn không biết à."

"Được rồi, mười hai năm trước, chiến tranh vừa chấm dứt, ông Aeschylus đã từng muốn ngài Potter vĩ đại, chính trực nói mấy lời có lợi cho gia đình ông ta, ý muốn tạo nên ông ta là một anh hùng vĩ đại trong chiến tranh, thậm chí còn định gả cháu gái mình cho ngài Potter nữa."

"Thật hả, vậy ngài Potter không cắn câu chứ?"

"Đương nhiên, ngài Potter là ai hả, ngài ấy là Kẻ Được Chọn xuất sắc nha, ngay tại đó mắng lại ông ta, thật đúng là Gryffindor chính trực."

"Còn muốn gả cháu gái cho ngài Potter, thật sự cóc đòi ăn thịt thiên nga, không biết xấu hổ."

"Đó đó, cậu cũng biết ngài Potter và ngài Snape là tình yêu thời chiến, tình cảm cực kỳ gắn bó."

"Nhưng không phải có người nói Snape cho ngài Potter ăn Tình Dược à?"

"Cậu đã từng thấy loại Tình Dược nào vẫn có hiệu quả trong suốt mười hai năm chưa?"

"Cũng đúng. Nhưng nếu anh nói vậy thì tôi lại có một suy đoán, xem ra Aeschylus không câu được ngài Potter làm con rể nên mới ra tay với ngài Snape nhỉ?"

"Ừm, chắc thế rồi, đuổi ngài Potter đi là họ có thể tự tung tự tác. Cậu xem mấy năm nay đi, giới pháp thuật ngày càng nghèo nàn, đều là do họ đấy. Giấc mộng anh hùng năm đó họ thực hiện được bao nhiêu?"

"Đúng thế, đả đảo được Chúa tể Hắc ám nhưng rồi không có gì cả. Anh xem mở một cửa hàng tại Hẻm Xéo thôi cũng cần phê duyệt nhiều như vậy, phải cần bao nhiêu quan viên đồng ý, chúng ta làm đâu đây?"

"Haizzz, đều do Aeschylus."

...

...

Nottingham, biệt thự Angieness.

Trong phòng làm việc, Hopkinson Angieness đang đọc một quyển sách. Lúc này, một phù thuỷ còn trẻ tuổi mặc áo choàng màu vàng nhạt đi vào.

"Ông nội, mọi chuyện đã sắp xếp xong."

Ông ta như không nghe thấy gì, vẫn tập trung vào quyển sách. Hồi lâu ông ta mới ngẩng đầu lên, hiền hoà nhìn cháu mình.

"Bevis, vất vả rồi, nào ngồi đi." Angieness bảo cháu tới ngồi cạnh mình.

"Ông, lúc nào ông có thể dẫn cháu đi gặp đại gia chủ ạ? Ông cũng biết cháu rất chờ mong mà." Người trẻ tuổi nói.

"Bevis, hiện nay thân phận của đại gia chủ rất hiển hách, nhà Angieness chúng ta muốn được ngài ấy nhìn tới thì phải làm việc thật tốt mới được." Ông Angieness nhẹ nhàng nói.

"Cháu sẽ cố gắng." Bevis gật gật đầu.

"Ừ." Ông Angieness rất yên tâm về cháu trai, "Hôm nay hiệu quả lời đồn không tệ chứ?"

"Vâng, giờ mọi người đều đang đồng tình đại gia chủ và gia chủ Prince." Bevis nói, "Ông nội yên tâm, ngày mai cháu lại đi truyền lời đồn thứ hai."

"Không, đừng nhanh quá, để dân chúng tiêu hoá một chút đã." Ông Angieness nói, "Nhớ kỹ, dục tốc bất đạt."

"Vâng thưa ông." Bevis vui vẻ nói.

"Năm đó ta không cho cháu đi Hogwarts, ông biết cháu rất buồn, từ nhỏ cháu đã sùng bái đại gia chủ như vậy." Angieness nhớ tới buổi tối hai mươi năm trước, đứa trẻ này đã khóc cả đêm.

"Ông nội cũng muốn tốt cho cháu, cháu biết. Giờ cháu quen đại gia chủ, không phải cũng thế sao ạ?" Bevis nói.

"Cháu có thể nghĩ vậy là tốt, đã trưởng thành rồi." Ông ta hài lòng cười.

Bevis nhanh chóng ra ngoài. Bên trong phòng lại im lặng, ông Angieness nhẹ nhàng đong đưa ghế, như đang nhớ lại điều gì đó. Một lát sau, ông như đang ngân nga: "Charlus, cháu của ông đúng là Potter... tôi giao tiền đồ của Bevis cho cậu ấy."

- Hết chương 141 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net