Chương 152: Thuật đọc tâm - Cuộc gặp mặt của tiểu đội Thần Sáng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoải mái tắm táp trong phòng tắm, vừa đến phòng ngủ Harry đã thấy Severus vừa tắm xong đang dựa lưng đọc một quyển sách. Hình ảnh quá quen thuộc, Harry mỉm cười, vừa lau tóc vừa ngồi lên sô pha trong phòng ngủ.

"Để tôi." Severus buông sách xuống rồi đi tới, lấy chiếc khăn trên tay Harry rồi cẩn thận lau tóc cho anh.

Harry vui sướng nhận phục vụ từ Severus, trong lòng đang lên kế hoạch cùng chồng tới biệt thự Potter thăm con vào ngày mai, nên sắp xếp bài tập gì cho chúng thì tốt đây.

"Harry..." Severus vừa lau mái tóc dài của bạn đời vừa nói.

"Sao vậy?" Harry dựa vào ghế, quay người lại, dáng vẻ không phòng vệ khiến Severus cực thoải mái.

"Aeschylus..." Severus vẫn cực kỳ để ý.

"Sev, anh có từng nghe về thuật đọc tâm chưa?" Harry không trả lời ngay mà hỏi lại.

"Khi nghiên cứu Chiết tâm Trí thuật tôi cũng từng đọc trong sách, nghe nói là bản tấn công của Chiết tâm Trí thuật, dùng tấn công để bảo vệ bản thân. Nó còn đáng sợ hơn cả Lời nguyền Độc đoán, có thể nói là một vu thuật bí ẩn nhất, còn có một sách có nói: phải có trình độ Chiết tâm Trí thuật sơ cấp mới có thể học được, đáng tiếc đã bị thất truyền từ bốn trăm năm trước." Severus nhẹ nhàng nói ra những gì mình biết.

"Cách luyện tập vu thuật này có trên giá sách của em, nhưng không phải là ngôn ngữ hiện đại mà là chữ Shinar cổ, xem như là vu thuật của Shinar gốc." Harry nói, "May mà Thuỷ tộc có yêu cầu cứng nhắc về ngôn ngữ này, nếu không em cũng sẽ không học được nó dễ dàng như vậy. Chờ sau khi chúng ta hoàn thành khế ước bạn đời linh hồn thì anh cũng có thể đọc hiểu."

"Em đã thi triển thuật đọc tâm với Aeschylus?" Severus lau tóc Harry đến mức hơi ẩm thì mới dừng lại, ngồi bên cạnh Harry.

"Ừm, anh đoán xem, em đã đọc được gì từ đầu lão ta?" Harry cười trào phúng.

"Tôi đoán, chắc là trong chiến tranh, Aeschylus cũng từng vì bảo vệ bản thân mà thương lượng với Thicknesse chăng? Lúc ấy đúng là tôi có nghe trong cuộc họp Tử thần Thực tử, có một số phù thuỷ trung lập không kiên nhẫn được muốn tham dự phe bên này. Tuy nhiên trong Tử thần Thực tử lại phân ra hai luồng ý kiến, một là nhận vô điều kiện, hai là lừa niềm tin của phù thuỷ trung lập, sau khi kết thúc thì phủi tay cho xong chuyện. Phần lớn các cốt cán của Tử thần Thực tử cho rằng phù thuỷ trung lập có dòng máu không thuần chủng nên Thicknesse vẫn áp dụng kiểu hứa hẹn suông." Severus hồi ức, "Nhưng em nhìn từ trí nhớ Aeschylus cũng không thể có chứng cứ. Mà Thicknesse người duy nhất từng tiếp xúc với Aeschylus đã chết mười năm trước, còn tôi cùng lắm chỉ có thể là nhân chứng thiếu thuyết phục. Không có chứng cứ thì cũng chỉ có thể hù doạ lão, nhưng nếu một ngày lão nghĩ rõ thì chúng ta sẽ rắc rối."

"Em lại cảm thấy: chỉ cần lão đã làm thì không thể không tìm được chứng cứ. chúng ta không cần lo chuyện này, để đối thủ của lão quan tâm là hơn, ông Anginess đã làm phó chủ tịch nhiều năm vậy rồi, chắc chắn sẽ cực kỳ muốn bước thêm một bước." Harry cười cười.

"Chẳng may lão làm rất sạch sẽ? Chuyện liên quan tới tính mạng lão sẽ suy nghĩ cẩn thận hơn nhiều." Severus biết hiện tại rốt cuộc Harry đang có dự tính gì.

"Aicha, em cho rằng mục đích của chúng ta không phải lợi dụng nó để áp chế mà khiến Aeschylus có kiêng kị chúng ta, không dám làm gì chúng ta. Thế là đủ rồi. Còn cái khác thì lại là nhiệm vụ cho vài đối thủ của lão." Harry không giấu diếm, trực tiếp nói ra ý đồ của mình, "Sev, anh biết mà, tới nay em chỉ muốn được yên bình. Nếu có kẻ nào có ý phá tan sự yên bình đó thì em cũng không ngại lợi dụng thân phận mình chế tạo dư luận đâu."

"Chắc chắn Dumbledore sẽ đau lòng lắm thay, Gryffindor lại xuất hiện một con rắn có da sư tử." Severus ra vẻ kinh dị, không có thành ý nói móc ngài hiệu trưởng cũ.

"Cũng không có gì là xấu, ít nhất em cảm thấy vậy, vì sang năm em đã là 'thủ lĩnh đàn rắn' rồi. Chẳng phải điều đó càng khiến Gryffindor thất vọng hơn sao?" Harry trêu ghẹo, "Mà buổi đấu giá đêm nay, lúc này Edraph có thể nổi bật lắm đây, haha... Dược ẩn tích thần kỳ thế này rất hiếm có, mà còn đáng giá nữa."

"Tôi lại cảm thấy 200 vạn Galleons quá cao, cuộc sống mạo hiểm quả là ngập trong vàng son..." Severus luôn luôn tiết kiệm, đây là một trong những tín điều của y, nhìn cách sinh hoạt quá xa hoa lãng phí, y lo lắng Harry cũng bị lây.

"Mấy nhà mạo hiểm đó nói cho cùng cũng là kẻ đáng thương, vì trong cuộc sống mạo hiểm, rất nhiều người đều không biết chắc mai mình còn sống, nên trước khi bước lên con đường mạo hiểm mới họ đều tiêu sạch tiền trong người, vì họ không biết lần mạo hiểm tiếp theo mình có vượt qua được không. Trở thành cơm cho dã thú? Hay trở thành mục tiêu liệp sát của nhà mạo hiểm khác?" Harry bình thản nói.

"Vậy em thì sao?" Severus hỏi.

"Em?" Harry ranh mãnh cười, "Tài sản em tích luỹ trong mười năm, dù không kể điểm cống hiến chắc cũng đủ cho chúng ta mỗi ngày sử dụng dược liệu cao cấp nhất làm thí nghiệm một trăm năm."

"Vì sao lại không như họ?" Severus kỳ quái hỏi, bởi "gần mực thì đen, gần đèn thì rạng" mà.

"Sev, em từng nói, họ làm vậy vì không nhìn thấy tương lai, còn em thì khác, Sev, em cần phải sống, không phải 'cố gắng' mà là 'phải'. Trong cuộc sống mạo hiểm, điều quy định đầu tiên của em chính là nó. Em cần phải sống, vì Apo và Al, em cũng cần phải cóp tiền để cung cấp cho chúng những gì tốt nhất. Em nói với bản thân mình rằng phải cố gắng thay cho cả anh, nên chồng à, em không thể sống như họ được." Harry nói, "Họ không thể nhìn đến tương lai, mà em lại phải nhìn thấy tương lai - đây mới là điểm khác nhau căn bản giữa em và họ."

Severus trầm mặc, y cẩn thận ôm bạn đời vào lòng, giống như có được toàn bộ thế giới. Harry, tôi sẽ dâng ra tất cả trong cuộc đời mình, chỉ để đổi được cả đời có em.

"Được rồi, chúng ta uống thuốc đi, sau đó nghỉ ngơi?" Harry lẳng lặng ngồi trong lòng Severus, anh thích mùi hương độc dược trên người y, đó là mùi hương có thể khiến anh được an lòng.

"Mới là ngày mồng hai, nếu không phải sức khoẻ không tốt thì tôi rất muốn có thể ký kết khế ước bạn đời với em ngay lúc tiếng chuông năm mới vang lên." Severus khẽ nói bên tai Harry.

"Sev, em mới trở về được tám ngày thôi sao? Nhưng em lại thấy như đã cùng anh trải qua 11520 ngày vậy." Harry cảm thán.

"Em đó, nghĩ gì đâu? Cùng tôi chẳng lẽ dài lâu như vậy, mỗi phút là một ngày?" Severus bất đắc dĩ.

"Anh lại không tự tin rồi Sev, em chỉ muốn nói với anh là em quý trọng thời gian ở cùng anh, mỗi một phút em đều muốn là một ngày, nhấm nháp thật cẩn thận." Harry ngẩng đầu hôn lên má Severus, "Anh không nói em cũng quên mất, em mới về chưa được mười ngày, ôi Merlin ơi, xem mấy ngày nay là gì đây, mỗi ngày quá là nhiều chuyện xảy ra."

"Không thể không nói rằng cuộc sống của Kẻ Được Chọn luôn vô cùng 'muôn màu muôn vẻ'." Severus thản nhiên nói móc bạn đời.

...

Hogsmeade, quán Ba Cây Chổi.

Vì hội giao dịch Ambrosia lần này, hai quán bar ở Hogsmeade buôn bán 24/24, kinh doanh vô cùng nhộn nhịp. Địa điểm để mạo hiểm quanh nước Anh không nhiều nhưng cũng không ít, tuy không phải thuộc top cao nhất nhưng không phải cuối cùng. Vì thế một số nhà mạo hiểm cũng không xa lạ với nơi này, thường thường sẽ ở qua đêm.

Vài Thần Sáng tuần trực mấy lần, đang ở tầng một quán Ba Cây Chổi uống rượu.

"Không biết bộ trưởng đang làm gì nữa!!!?" Một Thần Sáng nói, "Đội trưởng, anh nói đi, vốn để chúng ta đi bảo vệ hội gặp mặt kia, giờ lại đột nhiên phái chúng ta đi Gringotts giúp đỡ vận chuyển Galleons, mấy yêu tinh kia cũng có cần chúng ta đâu."

"Được rồi, chúng ta cũng chưa có quyền nghi ngờ quyết định của bộ trưởng. Có lẽ Harry và ngài Snape đột nhiên có việc mới để bộ trưởng kéo dài thời gian." Tiểu đội trưởng Thần Sáng trẻ tuổi này đến từ Ravenclaw, Michael Corner.

"Nói đến chuyện này, đội trưởng à, anh và ngài Potter có thể coi là bạn học nhỉ? Nghe nói anh đã từng theo đuổi phó cục trưởng Davis?" Một Thần Sáng khác tò mò hỏi.

"Xem như là vậy, tiếc là cô ấy đá anh." Michael cũng không thấy tức giận, Ravenclaw luôn rất bình tĩnh.

"Haha, nghe nói tiểu đội thứ hai vừa tuần tra hôm trước gặp ngài Potter và ngài Snape hẹn hò về, vừa đi vừa trò chuyện, căn bản không nhận ra đội trưởng Weasley của họ. Tên đó bực mình quá trút giận lên Fabrice à, nếu được đội trưởng có thể nghĩ cách đưa Fabrice tới đây không?" Một thành viên trong tiểu đội nói.

"Tên Weasley kia luôn thế mà, hắn luôn nói là 'bạn chiến hữu thân thiết nhất' của Harry, đương nhiên sẽ vậy rồi. Nhưng Lahm à, cậu cũng biết giờ chúng ta đủ thành viên rồi, không thể có thêm thành viên nữa." Michael bất đắc dĩ nói.

"Được rồi, vậy thì thôi." Lahm uống một ngụm bia.

"Vừa nãy tôi nghe được một tin, lão chết toi Aeschylus không biết vì sao mà giao tử sĩ gia tộc lão đào tạo vất vả cho anh Finnigan, cháu rể lão. Không biết có phải lão đang muốn khảo nghiệm người thừa kế này không nữa." Lahm nói nhỏ, "Về sau chúng ta phải cẩn thận với Finnigan hơn mới được."

"Tôi nói này Lahm, cậu không muốn sống nữa à? Chuyện đó cũng dám nói công khai thế hả." Một Thần Sáng có kinh nghiệm lên tiếng.

"Anro, dù cậu ta không nói thì ngày mai tên Finnigan kia cũng tuyên dương ra thôi." Thần Sáng tóc vàng lúc nãy nói.

"Được rồi, uống nốt ly này rồi tan đi, ngày mai còn có việc đấy." Michael nói, "Mọi người về nhà sớm thôi."

"Đội trưởng," Lahm nói, "Hội gặp mặt được xếp vào lúc nào?"

"Nghe nói là ngày mồng 6, sao thế?" Michael nhướn mày nhìn Lahm một cái, "Có vẻ thằng nhãi cậu rất để ý?"

"Đương nhiên rồi, anh cũng biết em gái tôi là Squib, tôi chỉ muốn em gái tôi có một phần Dược hồi xuân của ngài Potter thôi." Lahm hơi ngượng ngùng.

"Vậy hả, yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ dẫn cậu đi nói chuyện với Harry, cậu ấy rất thân thiết." Michael luôn rất tốt với các Thần Sáng, nên mọi người cũng đối xử lại với anh rất thân thiện.

Thần Sáng uống rượu cười nói rồi tan, họ đều phải về nhà ngủ một giấc thật ngon. Nhưng sau khi đi, một người đàn ông ngồi cách họ không xa quăng một Galleons lên bàn, lảo đảo đi ra khỏi quán Ba Cây Chổi.

Nếu có người chú ý tới người đàn ông này chắc chắn sẽ nhận ra thân phận của hắn - người duy nhất còn khoẻ mạnh trong ba người sáng lập C.S.B - Sedalex Landeni.

- Hết chương 152 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net