Chương 59: Hồi âm - Cảm động.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong bữa tối, Severus thấy bọn trẻ lấy kẹo và điểm tâm mình nhận được cho vài Ravenclaw thân thiết thì không khỏi ghen tị, nhưng y nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, y cần bảo Draco chuẩn bị ít đồ trang sức cho hai đứa, dù sao Harry đã chuẩn bị cho chúng trang phục hoá trang mà, trang phục đẹp thì phải có trang sức tương xứng.

Apollo và Artemis nhận lời mời đi theo mấy Ravenclaw đến thư viện cùng làm bài tập. Tối nay họ phải viết một bức thư dài, nên về hầm sớm một chút. Hôm nay là thứ sáu, hai ngày cuối tuần họ có thể ăn điểm tâm. Tới trưa, hai người đều không có lớp, mà chiều thứ hai vì là đêm trước Halloween nên lớp được nghỉ. Nếu không có sự cố gì thì họ sẽ gặp được ba vào thứ năm. Cảm ơn Merlin, thứ sáu họ sẽ học độc dược, nếu đối mặt với lớp của cha trước khi ba tới thì dù thế nào họ cũng thấy mất tự nhiên.

Họ về hầm, trong phòng sinh hoạt chung Apollo cầm bút bắt đầu viết thư trả lời cho ba, mà Artemis thì ngồi bên cạnh nhìn.

"Ba thân mến: chúng con ở Hogwarts rất tốt, nơi này có bạn bè thân thiết, có giáo sư quan tâm chúng con, chúng con sẽ chăm sóc mình thật tốt, ba yên tâm nhé. Tuy nhiên chuyện đầu tiên chúng con muốn nói là Slytherin 12 năm rồi không có học trò nào, nên ba đừng lo chúng con sẽ không thoải mái khi có bạn cùng phòng, vì trong hầm chỉ có hai người chúng con. Chúng con có phòng ngủ có thể mở rộng, cũng có phòng sinh hoạt chung Slytherin rất xa xỉ. Bạn của chúng con hầu hết là Ravenclaw, họ rất tốt. Al thì dựa vào bánh quy em ấy làm mà chinh phục được Hufflepuff, nhà ấy không hề ngu xuẩn lại dốt nát như người ta nói, có lẽ phản ứng chỉ hơi chậm chạp thôi..." Apollo viết về điều kiện sinh hoạt và chuyện bạn bè.

"Chúng con rất thích thư viện Hogwarts, cũng rất thích thức ăn ở đây. Chúng con vừa mới học lớp bay tiết đầu tiên, nhưng chúng con xảy ra chút sự cố..." Apollo kể lại chuyện Gryffindor khiêu khích mà mình bị rơi vào bụi gai hút máu, "Ba à, chúng con ghét Gryffindor hiện tại, sao họ có thể nói chúng con như vậy, nhất là Weasley kia. Đúng rồi, về chuyện này chúng con còn có một việc không nghĩ ra, là dù bụi gai hút máu không hề có thói quen từ bỏ con mồi của mình, nhưng sau khi chúng con tỉnh lại thì không thấy mình có trạng thái bị mất máu gì cả. Bà Pomfrey giải thích với chúng con là giáo sư độc dược học đã thay đổi Dược bổ máu, nhưng theo chúng con biết thì Dược thuần tây sẽ vô hiệu hoá toàn bộ hiệu quả những độc dược mang tính bổ sung, nên ba mới bảo chúng con phải cẩn thận đúng không ạ?"

"Anh, nói đến đây, có thể nào cha đã làm gì không?" Artemis nhìn nội dung anh viết rồi hỏi, tay nhẹ nhàng vuốt lông con chó ba đầu của mình.

"Ngày mai chúng ta có thể đi hỏi lại bà Pomfrey một chút. Đúng rồi, phân một phần điểm tâm mà ba gửi ra, lát nữa để Cerberus mang vào văn phòng cha, em thấy sao?" Apollo nói, "Cha đã mười hai năm rồi không có tin tức của ba, anh nghĩ ông ấy sẽ rất mong biết trong thư ba có gửi gì."

"Nhưng anh à," Artemis vẫn hơi do dự, "Cha..."

"Al," Apollo đặt bút rồi xoay người, kéo tay em gái lại, "Em quên rồi à? Ba nhớ cha thế nào? Thậm chí nếu không phải vì chúng ta thì ba đã đi theo cha rồi. Dù là vì ba chúng ta cũng phải để cha sống với chúng ta, không phải sao? Hơn nữa khi chúng ta không biết ông là cha thì cũng không thể thân thiết? Không phải em đã nói em thích cảm giác nói chuyện với ông ấy, thích thái độ nghiêm cẩn ông ấy dạy độc dược đó sao? Al, ông ấy là cha chúng ta, dù thế nào cũng có một ngày chúng ta phải sống chung, chúng ta nói trước hay ông ấy nói trước có quan trọng tới thế không? Tuy anh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng trong khoảng thời gian này, ở cùng ông ấy cũng không khó chấp nhận đến thế. Hơn nữa ngày đó em cũng nghe được, không phải ông cố ý rời khỏi chúng ta nhiều năm như vậy mà?"

Artemis cắn môi, nước mắt dâng lên trong viền mắt, gật đầu nghẹn ngào nói: "Những kẻ đó... sao những kẻ đó có thể làm vậy với ba và cha... nếu ba biết mấy năm nay cha chịu khổ nhiều như vậy thì chắc chắn sẽ đau lòng lắm..."

"Được rồi Al, hay là em viết tiếp thư nhé?" Apollo cười hỏi.

"Không, em đi chọn điểm tâm, a đúng rồi, em đã điều chế một phần Dịch căn bản số 5, lát nữa đưa cùng đi." Artemis lau nước mắt, cô không qên mình và anh nợ một phần bài trên lớp.

"Ừ." Apollo lại cầm bút, cậu suy nghĩ nên kể lại với ba chuyện này thế nào thì tốt đây.

...

Bệnh thất.

"Severus, rốt cuộc thầy đã dùng bí thuật gì? Nếu cứ tiếp tục thế này thì thầy có thể sẽ nôn ra máu mỗi ngày. Không được, sức khoẻ thầy đã rất kém rồi, còn tiếp tục thì sẽ suy sụp đó." Chủ nhân bệnh thất bà Pomfrey nhìn đàn em Slytherin của mình, nhăn chặt mày, "Không được, nếu thầy không nghĩ cách xử lý thì ngày mai tôi sẽ đưa thầy tới bệnh viện St Mungo."

"Chẳng qua chỉ là hai cái cứu chuộc Friedman mà thôi, đó là phản ứng bình thường của bí thuật, chỉ cần tôi điều chế ít dược là tốt rồi. Không sao cả, tôi còn phải ở cạnh Harry rất lâu nữa." Sắc mặt Severus có màu xám xịt, "Nếu không phải Minerva thì tôi đã điều chế xong rồi."

"Ôi Merlin ơi! Tôi sớm nên nghĩ tới thầy chỉ biết hy sinh bản thân mình. Severus, người khác dùng nó thì không sao, nhưng thầy... Haizzz thôi không nói nữa, đã xảy ra rồi nói nữa cũng vậy." Bà Pomfrey bất đắc dĩ nói.

Cứu chuộc Friedman là một pháp thuật hắc ám hiến tế điển hình. Nó được một người tên là Friedman phát minh ra vào năm thế kỷ trước, người này là một người cha vĩ đại, con trai độc nhất của ông vì trúng lời nguyền không thể dùng Dược bổ máu nên ông ta nghiên cứu ra pháp thuật hắc ám này, vào lúc quan trọng có thể cứu con mình. Mọi người đều biết, dù là pháp thuật cũng không thể tự nhiên sinh ra, nhất là pháp thuật hắc ám. Tuy hiệu quả của pháp thuật hắc ám rất nhanh nhưng đồng thời độ phản phệ cũng lớn hơn, càng không chỉ nói đó là pháp thuật hắc ám hiến tế. Hậu quả là người thi thuật sẽ nôn ra máu vào mỗi đêm trong bảy ngày tiếp theo, tổng lượng máu bị nôn ra sẽ gấp đôi tổng lượng máu người được thi thuật bị mất.

Vừa rồi giáo sư McGonagall đột nhiên tìm Severus bàn việc trường, vì không thông báo trước nên khi tới hầm đã thấy Severus nôn ra máu. Việc đó khiến phó hiệu trưởng đã lớn tuổi cực kỳ sợ hãi, ép đến bệnh thất, giao cho Pomfrey, mình thì đi xử lý việc của trường trước, vì thế mới có câu nói vừa rồi. Severus tự biết tình hình sức khoẻ của bản thân, phản ứng nôn ra máu này chỉ kéo dài vài ngày nữa, chỉ cần sau này bồi dưỡng một chút là được, nhưng thể chất vốn đã kém khiến y càng khó chịu hơn.

"Poppy, ngày mai giúp tôi tới hẻm Knockturn một chuyến tìm dược liệu, được không?" Severus ít khi nhờ Pomfrey giúp đỡ, không phải y không thể đi, dù sao y đã tự do, nhưng y không thể không trông coi hai Slytherin nhỏ, y cảm giác được có âm mưu gì đang tiến lại gần con mình. Nhất là trong tình hình đã xảy ra sự cố một lần, y không thể không cảnh giác hơn.

"Ừ, nhưng không phải thầy đi ra tốt hơn sao?" Pomfrey đồng ý.

"Tôi không thể đi, Poppy, bà biết là hai đứa kia luôn có thể gặp chuyện không may..." Severus thản nhiên nói.

"Được rồi. Trưa nay chúng sao vậy? Mà nghe Gryffindor nói hôm nay chúng không đi học độc dược." Pomfrey hỏi, "Không phải đang giận thầy chứ?"

"Chẳng qua là cần bình tĩnh suy nghĩ thôi." Severus coi như nắm chắc tâm lý của hai đứa, "Chắc là khó có thể chấp nhận."

"Được rồi Severus..." Pomfrey biết phải chấp nhận thái độ của Severus như thế này là không dễ dàng gì, hơn nữa trong quan niệm của hai đứa thì Severus là người đã chết, chợt biết cha còn sống thì nhất thời không chấp nhận được cũng có thể thông cảm, "Vậy thầy cần gì thì để danh sách lại đây, vừa lúc tôi cũng phải đi bổ sung ít đồ cho bệnh thất."

"Ừ, tôi về trước, viết xong tôi sẽ bảo gia tinh đưa tới." Severus nói xong thì đứng dậy ra khỏi bệnh thất.

Đêm cuối tháng 10, hành lang Hogwarts gió lùa rất lạnh. Severus chậm rãi đi trên con đường về hầm, hành lang trống trải, tiếng bước chân vững vàng quanh quẩn trong đêm tối tĩnh mịch. Y mặc áo choàng màu đen, như hoà nhập vào bóng đêm, như hồn ma trong u tối.

"Severus, khi anh tuần đêm vì sao luôn bắt được em?" Severus nhớ tới lời oán giận của người yêu nhỏ của mình vào một ngày nào đó 12 năm trước.

Y không nhớ rõ khi đó mình đã trả lời thế nào. Nhưng trên thực tế, trong ban đêm tĩnh lặng như vậy, phía sau mình đột nhiên vang lên tiếng bước chân cộp cộp thì còn cần kỹ xảo gì sao? Y chậm rãi đi tới hầm, dọc theo đường đi cũng không bắt được kẻ đi đêm nào, nhưng y cũng không cho là đám học trò giờ ngoan ngoãn. Dù sao hôm nay là cuối tuần, nhưng đám động vật nhỏ thích lượn đêm sẽ không giống như nhóc con mắt xanh thích đi theo giáo sư độc dược, cứ thế đi thẳng tới trước mặt Severus, tuy có khoác áo tàng hình.

Khi tới gần cửa phòng làm việc, Severus thấy một con vật nhỏ màu đen đang ngồi trước cửa, dường như đang trừng Medusa trên cửa. Nghi hoặc đi lên trước thấy trên lưng con chó ba đầu có một bọc nhỏ, vì thế y hỏi Medusa trên tường: "Sao vậy?"

"Chủ nhiệm Snape, ngài vừa đi không lâu thì nhóc con kia đã chạy tới, rồi cứ ngồi yên ở chỗ này." Medusa nói.

Chó ba đầu dùng sáu con mắt đen nhìn Severus trong chốc lát, như phát hiện ra gì đó, lập tức sủa hai tiếng, rồi tới gần Severus, hình như nhận ra mùi vị tương đồng với chủ nhân mình mà vô cùng thân thiết cọ cọ chân y. Y để Medusa mở cửa, sau đó cho nó vào văn phòng.

"Mày là Cerberus nhỉ?" Thấy mắt chó ba đầu màu đen, vì thế Severus biết nó là Cerberus của Apollo, vì Teyqie của Artemis có mắt màu lam xám.

"Gâu gâu!" Cái đầu bên trái của con chó nhỏ quay sang cái gói nhỏ trên lưng sủa hai tiếng.

"Là chủ nhân mày bảo mày đưa cho ta?" Severus ngồi xuống, tự cởi gói ra rồi hỏi.

"Gâu gâu!" Cả ba cái đầu cùng quay lại, cái giữa sủa hai tiếng.

"Được rồi, đã đưa đồ thì mày về đi." Severus sờ sờ con chó, rồi mở cửa cho nó ra ngoài.

Còn việc nó có thể về phòng sinh hoạt chung Slytherin hay không thì không phải chuyện y cần lo, dù sao thú cưng có khế ước chắc không đi lạc được. Nhìn gói nhỏ trong tay, đặt lên bàn, khôi phục kích cỡ, rồi Severus mở ra, nhất thời kinh ngạc.

Một phần Dịch căn bản số 5 còn ấm, một hộp điểm tâm đã nhìn thấy trong đại sảnh và một bức thư đã mở ra.

Thật cẩn thận mở hộp điểm tâm, trong đó có rất nhiều loại, tuy có vẻ không đặc biệt thậm chí còn hơi thô nhưng chúng lại khiến Severus nhớ về hồi ức ấm áp nào đó. Y biết chúng đều do Harry tự làm, vì Harry đã từng làm cho y. Tay nghề bếp núc của Harry ở nhà Dursley cũng khá tốt, vì dù sao nếu không làm hài lòng vị giác của anh họ thì em ấy sẽ bị đánh bị đói.

Y cầm thư, bức thư được viết bởi kiểu chữ đẹp mà lão luyện: Gửi, con trai thân ái và con gái đáng yêu của ba.

Chữ viết này khiến Severus rất quen mắt. Giây tiếp theo y đến bàn làm việc rút ra một tấm da dê, trên đó cũng viết những dòng tương tự. Sau đó so sánh thì y ngạc nhiên, chữ viết của Harry không khác chữ mình chút nào. Y còn nhớ chữ viết của Harry chỉ có thể được coi là đẹp, nhưng mười hai năm sau chữ viết của em ấy lại giống như một Severus Snape thứ hai.

Người yêu của em, em sẽ dùng cả quãng đời còn lại để nhớ về anh... Severus như nghe được nỗi lòng của người yêu, cảm giác vừa đau lòng vừa ngọt ngào vừa phức tạp bắt đầu nổi lên, Harry của y luôn có thể khiến y cảm động sâu sắc bằng hành động lơ đãng.

- Hết chương 59 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net