Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Hồ Windermere là khu vực có ngành du lịch rất phát triển, tuy không có nhiều người dân địa phương nhưng hàng năm nơi này có rất nhiều khách du lịch đến đây để nghỉ dưỡng vì vậy có rất nhiều nhà hàng, cửa hàng quà lưu niệm cùng nhà nghỉ.

Dân địa phương dựa vào nước sông để kiếm sống, các hoạt động sản xuất và đánh bắt luôn được khách du lịch hoan nghênh. Đặc biệt còn có loại cá chỉ hồ Windermere mới có, chất thịt ngon và mịn, là món ăn mà tất cả du khách đến thăm khu vực hồ Windermere phải nếm thử.

Draco đã sống ở Windermere được bốn năm, mặc dù không thường xuyên ra ngoài vui chơi, hưởng thụ nhưng cậu vẫn biết nhà hàng nào ngon, bổ, rẻ và nổi tiếng, song cũng không giới thiệu các nhà hàng chỉ để câu dẫn khách du lịch mà chất lượng không được đánh giá cao.

Cậu đã giới thiệu cho Harry một nhà hàng địa phương rất tốt, nó nằm gần một bến cảng cá ở hồ Winderme, nhìn ra ngoài những cửa sổ trong suốt bên cạnh bàn ăn, họ có thể nhìn thấy một số thuyền đánh cá với cánh buồm trắng trên bến tàu.

Sau khi ăn xong, cả hai bước ra khỏi nhà hàng, Harry đề nghị đi dạo dọc bờ hồ rồi mới quay trở về, Draco gật đầu, cũng không phản đối.

Cảng cá gần bến tàu rất náo nhiệt, các rương thủy sản được các thủy thủ di chuyển ra khỏi tàu, cá nước ngọt, ngao và cua vừa được vớt lên tươi rói, chúng lấp lánh, sáng bừng lên dưới ánh mặt trời. Sau đó, chúng được vận chuyển đến các chợ hải sản gần khu vực.

Chợ hải sản ồn ào, tấp nập người qua lại. Ở đây, có những đầu bếp nhà hàng họ đến mua thuỷ hải sản với số lượng lớn, cũng có những người mẹ trẻ đưa con cái của họ đến để mua một hoặc hai con cá tươi, nhằm chuẩn bị bữa cơm cho gia đình.

Soda bị mùi tanh nồng đậm trong không khí làm hắt xì vài cái, nhưng hai mắt lại không ngừng nhìn ngó xung quanh. Nó tò mò nhìn chằm chằm mấy thứ đang chuyển động trong cái chậu nước nhỏ, đầu xù xì quyết định đến gần, nó tò mò nhìn vào mấy thứ kì lạ đó. Đột nhiên phốc một tiếng, một dòng nước phun thẳng vào mặt Soda, nó sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn ra phía sau Potter, Gâu Gâu kêu hai tiếng.

Potter... Cứu Thế Chủ vô cùng vô lương tâm mà ôm bụng cười nắt nẻ, đôi mắt xanh mướt kia cong cong, tiếng cười vui sướng lan dần trong không khí, làm cho Soda cụp lỗ tai xuống, trông có chút tổn thương nhìn tóc đen.

"Ồ, tao chỉ... Chỉ là, ha ha ha... Ồ, tao xin lỗi, Soda tao không có ý đó, tao chỉ thấy mày đáng yêu lắm, đáng yêu lắm lắm cô bé à.. " Harry ngồi xổm xuống sờ sờ Soda, nhưng vẫn không kiềm chế được cười bò.

"Niềm vui của mày vớ vẩn thế nhỉ." Draco liếc nhìn Harry, nhẹ nhẹ bắt bẻ, nhưng khi mắt cậu chạm đến đôi con ngươi màu xanh lục đang vô cùng hạnh phúc kia, thì chẳng hiểu vì sao khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.

"Hài hước lên, Draco." Harry dùng khuỷu tay thọc thọc cậu, trên mặt ý cười vẫn chưa tan, "Đừng lúc nào cũng mang khuôn mặt u ám như này, chẳng phải trước kia mày rất thích cười sao, tuy rằng mỗi khi mày cười tao đều muốn đấm vô mặt mày vài cái..."

"......"

Khóe miệng Draco trong nháy mắt cứng đờ, cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nếu đập thằng đó ở thế giới Muggle thì rước phải những chuyện phiền toái nào?

Cho dù không gây bao nhiêu phiền toái, thì Draco cũng đánh không lại cái gã Thần Sáng cơ bắp này.

Hứ. Có lẽ nên mặc kệ nó, đánh thì không được, đuổi thì không đi, thôi thì cứ mặc thằng đó, vờ như đang tốt bụng mà không chấp mấy đứa không não – bởi bộ não nhỏ bé của tóc đen chắc đã bị cái hồ cuốn quách đi rồi.

"Nhưng thành thật mà nói, Draco, tao thực sự ngạc nhiên và rất tò mò, mày ... sống ở Windermere này có hạnh phúc không?" Harry đột nhiên dừng bước, hắn dùng đôi mắt xanh biếc bình tĩnh nhìn về phía Draco, dường như chỉ là một chút tò mò, nhưng cũng như đang cẩn thận thăm dò cuộc sống 4 năm này của cậu.

"Có..." Mi mắt Draco khẽ rũ xuống, cậu trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười, "Chưa cần tính đến chuyện hạnh phúc hay không, thì hồ Windermere là một nơi rất tốt, cuộc sống ở đây rất bình yên, tao thích nơi này, thế là đủ rồi. "

Draco ngước mắt lên, nhìn về phía Cứu Thế Chủ, bình tĩnh nói, "Dù gì, cũng là Tử Thần Thực Tử, sao có thể tham lam đòi hỏi nhiều hơn ?"

Bàn tay buông xuống bên cạnh của Harry chậm rãi nắm chặt, sắc mặt hơi trầm xuống "Là bởi vì Luật cải tạo toàn bộ phù thuỷ thuần huyết sao? Lúc còn ở trại huấn luyện tao có nghe phong phanh, nhưng khi đó tao lại không nghĩ Bộ sẽ..."

Draco nhẹ nhàng lắc đầu, "Không nên ở đây bình luận quá nhiều về đề tài này, Potter, dừng lại đi."

Harry nhìn đám người nhộn nhịp, thỉnh thoảng có cư dân đi ngang qua hắn cùng Draco, nhưng họ chỉ đơn giản bị khuôn mặt xuất chúng của hai thanh niên trẻ hấp dẫn, lơ đãng nhìn vài lần, song cũng không có ai chú ý bọn họ đang thảo luận chuyện gì trên đường phố ồn ào này.

Nhưng Harry vẫn ngậm miệng lại, hắn nhìn thấy đôi môi mỏng của Draco hơi mím lại, lơ đãng kéo dài khoảng cách, cùng với thanh âm gọi "Potter" đầy xa lạ. Điều này làm cho hắn ý thức được, đề tài hắn đang muốn nói đến đã đạt đến giới hạn mà Draco Malfoy có thể chia sẻ cho Harry Potter.

Trong đôi mắt xanh của hắn hiện lên một tia mất mát cùng ảm đạm, có lẽ, hắn thật sự không nên chờ mong quá nhiều, giữa bọn họ từng có vô vàn khoảng cách, thậm chí đã hơn 4 năm chưa từng chạm mặt. Ngay cả khi bây giờ, tính cách của Draco dường như đã ôn hòa và trầm ổn hơn nhiều, nhưng trong tận xương tủy, cậu vẫn là một Slytherin – là kẻ khó tiếp cận, nội tâm phức tạp, và có một trái tim chưa từng mở cửa đón bất kì ai.

Nhưng... Cũng không phải không thu hoạch được gì?

Ít nhất, hiện tại Draco đối với hắn thẳng thắn hơn nhiều, cho dù phần thẳng thắn này vẫn có trong hạn định như trước kia.

"Là lỗi của tao, tao không nên nói những chuyện này, chúng ta đổi đề tài khác đi."

Harry nhanh chóng che dấu đáy mắt ảm đạm, hắn mau chóng phấn chấn lại, vội vã di chuyển bước chân, đi đến bên cạnh Draco, lộ ra nụ cười tươi tắn. Hắn đánh liều đặt tay lên vai Draco, sau đó chú ý thân thể người này hơi cứng lại.

Nhưng rốt cuộc cũng không né tránh.

Đôi mắt Harry như sáng lên, nhưng thoạt nhìn biểu tình vẫn như cũ, nhẹ giọng hỏi tiếp "Mày có biết chỗ nào thích hợp để câu cá ở hồ Windermere không? Tao có để cả một bộ đồ nghề câu cá sau xe, tao tính sẽ đi câu vào buổi chiều. Sau đó sẽ trổ tài nấu canh cá vào buổi tối cho mày thưởng thức, à.. trong trường hợp tao câu được cá nữa...."

Cảm xúc của Cứu Thế Chủ... xoay còn lẹ hơn chong chóng, có lẽ đám dây thần kinh của lũ Gryffindor còn thô hơn cả cốt thép...

Tuy nhiên, Draco nhanh chóng nhớ đến cái thùng lớn mà cậu đã trông thấy qua trong khi đang ngồi trong xe.

"Đồ nghề câu cá? Cái thùng đằng sau này ấy hả?"

"Đúng vậy, tao vác nó tới đây, tao mua ở một cửa hàng tại London, không tin được giá lại cao đến vậy" Harry trợn mắt, có chút đau lòng nói, "Muggle thật biết làm ăn, một bộ như vậy giá lại ngang ngửa với một cây hoả tiễn. "

Khóe miệng Draco giật giật, vác theo một cái hộp lớn như vậy ? Khó trách việc thằng ấy khiêng nó vất vả kinh khủng, đừng nói ngoài cái bộ câu cá ngớ ngẩn này ra, Potter còn mang theo hàng tá thứ đồ linh tinh cổ quái khác để đi du lịch?!

Được rồi, nếu cẩn thận suy nghĩ một chút, thì thứ nhảm nhỉ này cũng được xem là đồ dùng dành cho kỳ nghỉ.

Vâng, Cứu Thế Chủ thực sự đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình.

"Nơi nào cũng có thể câu cá, cá ở hồ Windermere không chỉ tập trung ở một chỗ, chỉ cần đến cây cầu nhỏ trước cửa nhà Wendy là câu được rồi." Draco xua xua tay, "Có phải mày nghe theo mấy kẻ kia không, họ nói sẽ đưa mày đến điểm câu cá ở hồ đúng không? Đừng nghe họ nói bậy, tất cả đều là mánh để 'cuỗm' tiền của khách du lịch cả thôi. "

Harry cười, "Nhìn mày bây giờ rất giống người dân địa phương, Draco."

"Tao đã sống ở đây bao lâu rồi, không lẽ còn không rõ những thứ này? À, mày không mua mấy tấm bưu thiếp đắt tiền ở cửa hàng đồ lưu niệm, phải không? "

"Hmmm..." Harry xoa xoa mũi, trông có chút xấu hổ, không biết có nên nói thật hay không. Bởi, chiều hôm qua, Harry đã đến cửa hàng lưu niệm để mua bưu thiếp, sau đó đến bưu điện gửi cho hai người bạn tốt của mình.

Draco vừa nhìn liền biết, cậu thở dài một hơi, "Quên đi, chút tiền nhỏ này chắc cũng không đáng để mày bận tâm, dù sao mấy thứ trong khu thắng cảnh cũng không quá mức đắt đỏ, bưu thiếp chắc cũng sẽ không bán quá..."

"Hm...Tao không quá tính toán đâu, nhưng hai tấm bưu thiếp có giá 140 bảng Anh thì vẫn hơi..cao..một chút..."

"Cái gì?! 70 bảng một cái!? Bọn họ ăn cướp hả! " Draco thất thanh hét lên, "Mỗi bản phác thảo của tao được Tổng cục Du lịch trả 200, vậy mà một cái họ liền bán 70 bảng! Má nó, mấy cửa hàng đồ lưu niệm còn hiểm độc hơn Voldemort!? "

Xung quanh không ít người qua đường bị tiếng la thất thanh của cậu làm giật mình, họ nhao nhao nhìn cậu, không ít người nghe hiểu lời Draco nói, nhưng họ lại nghe rõ cậu đang mắng cửa hàng đồ lưu niệm, vì thế...không ngoài dự đoán, cậu thu được nhiều ánh mắt tán thành của mọi người.

Người anh em à, không chỉ có khách du lịch cảm thấy cửa hàng đồ lưu niệm hiểm độc, mà người dân địa phương của chúng tôi cũng cảm thấy như thế.

Biểu tình của người qua đường rõ mồn một, đúng là không cần phiên dịch, bởi nhìn là đoán được ngay.

Harry ngẩn ra, cười ầm lên, "Ha ha ha ha...... So với Voldemort còn hiểm độc hơn, đúng đúng đúng, còn hiểm độc hơn Voldemort ha ha......"

Trong ánh mắt của người qua đường, Draco xấu hổ đến đỏ bừng, cậu nắm chặt cánh tay Harry, lôi thằng điên này vọt lẹ. Đôi mắt Harry rơi trên cánh tay đang nắm mình, hắn im lặng mỉm cười vui vẻ. Soda gâu gâu hai tiếng, cất móng vuốt, rất nhanh đuổi theo.

Thẳng đến khi hai người ra khỏi chợ hải sản, đi đến bên hồ nơi có ít người hơn, Draco mới sực nhớ mình vẫn còn đang nắm cánh tay Cứu Thế Chủ, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp làm cho lòng cậu run lên, giống như bị bỏng, Draco vội vã buông tay.

"Cho nên...... Những bưu thiếp đó là mày vẽ? Cảnh đẹp của hồ Windermere?" Harry nhìn Draco – khuôn mặt hồng hồng do xấu hổ còn chưa tan, hắn chớp chớp mắt nói.

Draco rụt rè gật gật đầu, không để ý lắm, trả lời "Có đôi khi Tổng cục du lịch sẽ ủy thác cho bên báo chí sản xuất ra một ít quà lưu niệm cho khách du lịch. "

Nói xong Draco liền bối rối, cậu không tự chủ được nắm lấy góc áo, vải dệt mềm mại bị cậu xoa xoa xoa giữa những ngón tay, bởi vì hơi dùng sức mà làm các đầu ngón tay trắng bệch.

"Rất đẹp, tao thích lắm." Harry tươi cười chân thành, mềm mại, có vài phần lay động lòng người.

"Tao đã đứng lựa ở đó rất lâu, vì cái nào tao cũng thấy đẹp, cũng thích cả..."

Đầu ngón tay Draco dần dần buông góc áo bị xoa nhăn, đôi mắt xám xa xăm, cậu nói với giọng tự nhiên hết mức có thể "Cám ơn, điều đó chứng tỏ tao đã hoàn thành công việc rất xuất sắc. "

Chỉ là khóe môi kia vẫn theo thói quen nhẹ nhàng nhếch lên, mang theo vài phần sung sướng đầy trẻ con, cái loại thần thái tựa như đã mất từ lâu lại lần nữa xuất hiện. Vì lý do đặc biệt nào đó, mà mỗi khi đứng trước mắt Harry cậu luôn để lộ ra vẻ kiêu căng, tuỳ ý nhưng lại mang vẻ tươi tắn, sáng sủa, là gương mặt của một cậu thiếu niên, non nớt, chưa muốn trưởng thành, hỉ nộ ái ố đều lộ rõ một cách đầy sống động.

Làm cho người ta yêu cũng tốt, hận cũng tốt, miễn là khuôn mặt kia luôn đầy sức sống, rực rỡ đến chói mắt như vậy. Miễn có thể tự tin thổ lộ ra bao nhiêu là cảm xúc khiến người khác khó có thể di dời tầm mắt. Đáng tiếc thay, lúc nhỏ hắn đã từng chán ghét, cùng căm hận khuôn mặt kia đến cực hạn, nhưng rồi cũng dõi mãi ánh mắt theo nó. Giống như biết rõ ánh lửa nguy hiểm đến tận mạng, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không kiềm được bản tính mà nhào tới như con thiêu thân ngu ngốc.

Nhưng hắn phát hiện ra thật sự đã quá muộn rồi, muộn rồi. Khuôn mặt đó đã không còn thần thái sáng sủa, kiêu ngạo mang vài phần trẻ con như cũ nữa; bởi suốt ngày cậu ta đều đeo lên cái mặt nạ tái nhợt, sợ hãi, trầm mình, giãy dụa trong thống khổ cùng tội nghiệt. Lúc đó, hắn mới giật mình phát giác, đến tột cùng chính hắn đã bỏ mất – đã bỏ lỡ cái gì.

Khuôn mặt tươi cười của thiếu niên trong trí nhớ kia dường như có chút trùng hợp với khuôn mặt của thanh niên tóc vàng trước mắt, thần thái tươi tắn, không còn vẻ u ám ngày thường. Khiến Harry vốn đang đắm mình trong hồi ức như được thức tỉnh, Draco nhận thấy hắn thất thần, có chút nghi hoặc nhìn nhìn.

Harry ho nhẹ một tiếng, cố giảm bớt sự xấu hổ vì việc thất thần của mình, trên mặt mang theo ý cười nồng đượm "Này, nói mới nhớ, mày đã bao giờ nghe nói về một trò đùa trong thế giới Muggle chưa? Mày sống ở đây lâu như vậy, có khi nghe hiểu đấy. "

Draco nhướng mày, chuẩn bị chê cười đối phương thì cậu phát hiện hình như gã Cứu Thế Chủ đang đi nghỉ dưỡng này có chút... đầu óc...không được bình thường. Potter đáng thương, chắc mấy năm này hắn đã bị Bộ Pháp Thuật ép buộc đến phát 'điên', chậc, chậc cho dù là Cứu Thế Chủ cũng không thoát khỏi số phận bị Bộ Pháp Thuật rút máu lột da.

"Có biết quỷ gì đáng sợ nhất trên thế giới không?"

"Ác quỷ......? Nhưng chắc Muggle không biết đó là gì đâu?" Draco nói.

"well,well, well, không phải, là tư bản đó." Harry buông một tay, "So với Voldemort còn hiểm độc hơn, thế nên đó là ác quỷ hung ác nhất thế giới."

Draco mím môi, cố kiềm chế ý cười của mình, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nhẹ nhàng cười ra tiếng, dù cho cách pha trò của Potter..e hèm, ngớ ngẩn kinh khủng.

"Đúng rồi này, nên cười nhiều một chút, sống ở một nơi thanh bình như Windermere thì mày phải nên vui vẻ, hạnh phúc, không thì lại phụ hết cảnh sắc xinh đẹp ở đây.."

Harry giơ tay lên dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo nhéo hai má Draco, hành động thân mật lại tràn đầy sủng ái này, làm Draco trở tay không kịp, cậu ngây người tại chỗ, mở to đôi mắt xám đầy ngạc nhiên nhìn về phía Harry. Bởi vì hành động này doạ sợ, biểu tình cậu có chút dại ra, tựa như con chồn trắng nhỏ đang thò đầu từ cái hang động bé trên cây, sau đó lại bị cuộc sống bên ngoài doạ đến run người.

Harry nhìn thoáng qua tay mình, biểu tình ảo não lại xấu hổ, hắn cố giải thích dù cho lời lẽ có hơi lộn xộn, "Xin lỗi...... Tao chỉ là...... Bởi vì Teddy...... Tao...... Tao chăm sóc thằng bé quen thói, thật sự thực xin lỗi, tao không cố ý......"

Draco hoàn hồn, mặt mày biến sắc một lúc, nhưng cuối cùng cậu cũng tự nhủ với mình bằng giọng điệu tỉnh táo hết mức có thể. 'Mày phải tha thứ cho nó Draco, nó có bệnh về não' ; 'Đánh chết Cứu Thế Chủ trên phố sẽ bị đám Thần Sáng bắt nhốt'; 'Mày đánh không lại thằng chả Draco, cuối cùng chỉ có thể ôm hận mang thương tích về nhà thôi' . Mấy câu này vốn xuất hiện chỉ để cậu đè nén xuống ý định tấn công cái tên ngốc, mất não phía trên, Draco tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cố đè thanh âm phẫn nộ từ kẽ răng, nói bằng một giọng đều đều:

"Gần đây mày xin lỗi đã đủ nhiều rồi! Harry Potter! "

Nói xong, cậu cũng lười phản ứng với con sư tử ngu xuẩn đã đem não ném đến bên hồ Windermere. Draco sải bước về phía trước, cậu lấy mu bàn tay lau lau chỗ vừa bị Potter nhéo qua, trên mặt đỏ rần, ngay cả vành tai cũng phiếm hồng.

"Éee, Draco, từ từ đã! Giận rồi sao? Tao không cố ý đâu, tao sai rồi......"

"Câm miệng! Cút ! Hiện tại tao không muốn thấy mặt mày!!!"

"Ơ...... vậy...... vậy tao cùng Soda về nhà, còn mày tự quay lại toà soạn?"

Draco hít sâu hai tiếng, nhịn xuống, phải nhịn xuống, là một Malfoy lịch thiệp, là một Malfoy trưởng thành. Trước khi làm gì hãy nghĩ đến Bộ Pháp Thuật, nghĩ đến Azkaban.

"Biến lẹ đi giùm tao, tạm biệt! " Draco túm cà vạt, lập tức băng qua đường, mạnh dạn đem con sư tử ngu xuẩn mắt xanh kia cùng cái cục lông vàng không rõ tình cảnh mà vẫn đang vui vẻ sủa gâu gâu khuất ra phía sau tầm mắt. Harry không đuổi theo nữa, đằng sau cậu vang lên một giọng nói lớn, mang theo vài phần khí thế:

"Này, Draco, buổi tối nhớ về ăn cơm!"

Bước chân Draco dừng lại, cách một con đường đông đúng, cậu nhìn thấy một người một chó đứng bên kia đường cười vô cùng sáng lạn, nhìn thấy cậu quay lại, Harry còn vui vẻ phất phất tay.

Draco xoa xoa thái dương, thở dài một tiếng, cậu quay lại và vẫy tay.

"Biết rồi"

Hết chương 5_15/12/2021

Với cái tốc độ này có khi sang tuần bộ này hoàn mất trời ạ =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net