Chap 25: Khám phá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Riddle rảo bước trên con đường dẫn xuống làng Hangleton Nhỏ, đi qua mấy giậu cây bên đường. Hắn vô cùng cao hứng vì cuối cùng đã tìm thấy nguồn gốc xuất thân của mình, họ hàng của mình, hậu duệ của Salazar Slytherin vĩ đại, sẽ cùng họ phục hồi lại đại nghiệp của tổ tiên hắn.

Hắn đi nhanh hơn trên con đường nhỏ giờ đã đổ dốc, đi qua khúc quanh về phía bên phải, tiến về một con đường đất hẹp chạy giữa những hàng dậu cao hơn, dày hơn cả những giậu cây mà hắn vừa đi qua trước đó. Con đường khúc khuỷu, gồ ghề, lởm chởm đá và đầy ổ gà, cũng chạy dốc xuống đồi như con đường lúc nãy, và dường như dẫn đến một lùm cây âm u lui xuống phía dưới một chút. Hắn đi mãi tới khi con đường mòn mở ra một khu đất trồng cây, rút cây đũa phép trong túi áo chùng, tiến về một tòa nhà nửa ẩn nửa hiện giữa những thân cây mọc lộn xộn.

Riddle nhíu mày nhìn căn nhà rách nát bụi bặm, mặc dù đã được thuộc hạ báo cáo trước về sự suy thoái của dòng họ Gaunt, hắn cũng không ngờ đến tình trạng lại thảm thương như thế này. Hắn đẩy cánh cửa dơ bẩn bước vào, nhăn mặt khi thấy trần nhà bám dày mạng nhện, sàn nhà phủ dày bụi bẩn, căn nhà bốc lên mùi của đồ ăn mốc meo và hư thối nằm trên bàn giữa một đống nồi niêu cặn bã đóng váng. Riddle đã tưởng nơi này bị bỏ hoang từ nhiều năm nếu không trông thấy ánh sáng duy nhất phát ra từ ngọn nến tù mù đặt dưới chân một gã đàn ông râu tóc mọc um tùm khiến người ta không thể nhìn thấy đâu là mắt đâu là miệng. Gã ngồi lún trong cái ghế bành bên lò sưởi. Tiếng động cọt kẹt do Riddle mở cửa đánh thức gã, tay phải giơ lên cây đũa phép, tay trái cầm một con dao ngắn.

Đôi mắt Riddle chậm rãi nhìn gã đàn ông, gặp mắt gã trong vài giây rồi gã lảo đảo đứng dậy, những chai rượu rỗng dưới chân kêu lanh canh và lăn lóc qua sàn nhà.

<Mày!> Gã rống lên. <Mày!>

Và gã nhào vô Riddle trong trạng thái say xỉn, cây đũa phép và con dao ngắn giơ cao.

<Dừng lại>

Riddle nói bằng Xà ngữ. Gã đàn ông trượt ngã vô cái bàn, làm văng mấy cái nồi mốc meo đóng váng rớt rầm rầm xuống sàn. Gã trừng mắt nhìn Riddle. Cả hai cùng im lặng hồi lâu trong lúc chiếu tướng lẫn nhau. Rồi gã đàn ông lên tiếng:

<Mày nói được Xà Ngữ hả?>

<Phải, tôi nói được> Riddle vô cùng thất vọng nhìn gã họ hàng của mình. Hắn tiến vô căn phòng, để cho cánh cửa đóng sập sau lưng.

<Marvolo đâu?> Riddle trừng mắt nhìn gã đầy ghê tởm.

<Chết.> gã nói, <lão chết nhiều năm rồi thì phải?>

Riddle nhíu mày.

<Vậy ông là ai?>

<Tao là Morfin thì phải?>

<Con trai của Marvolo hả?>

<Chính tao, đương nhiên, còn mày...>

Gã gạt mớ tóc lùm xùm để nhìn Riddle cho kỹ hơn, Riddle nheo mắt trông thấy chiếc nhẫn mặt đá đen trên bàn tay phải bẩn thỉu của gã.

<Tao đã tưởng mày là tay Muggle đó> gã đàn ông thì thào, <Mày trông rất giống tay Muggle đó>

<Tay Muggle nào?> Riddle đột ngột hỏi

<Tay Muggle mà em gái tao si mê, tay Muggle sống trong căn nhà lớn cuối con đường> gã nói, đồng thời thình lình khạc xuống khoảng trống giữa hai người. <Trông mày y chang tay đó. Riddle. Nhưng bây giờ chắc hắn đã già đi rồi hả? Hắn già hơn mày, bây giờ tao nghĩ ra rồi...> gã sửng sốt lảo đảo nhưng vẫn cố bám trụ vào cái bàn mà đứng dậy <Hiểu rồi, hắn trở về>, gã nói thêm một cách ngu độn.

Riddle chăm chăm nhìn vào gã đàn ông dơ hầy, thận trọng tiến đến gần gã hơn và nói.

<Riddle đã trở về à?>

<ờ, hắn bỏ rơi em gái tao, cho đáng đời con khốn đó, dám cưới đồ bẩn thỉu! Cướp hết của chúng tao khi bỏ trốn, nói cho mày biết. Sợi dây chuyền đâu rồi hả? Sợi dây chuyền của dòng họ Slytherin đâu rồi hả?>

Riddle đứng lặng ngắt không trả lời. Gã đàn ông nguy hiểm nổi cơn cuồng nộ, khua con dao ngắn và hò hét:

<Con đó làm nhục chúng tao, cái con thối tha dâm đãng đó! Vậy mày là ai mà đến đây chất vấn tao về tất cả những chuyện đó hả? Hết rồi phải không? Hết rồi...>

Riddle lạnh lùng tiến về gần gã cậu của hắn, tung cho hắn một bùa choáng, tước cái nhẫn của dòng họ Gaunt ra khỏi tay hắn và cả cây đũa phép của hắn.

Riddle rời khỏi căn nhà bẩn thỉu, bước về phía tòa nhà lớn phía cuối đường, chỗ mà hắn đã đi qua lúc nãy. Hắn thấy có một cô gái vừa từ cổng nhà xách làn rời đi.

"Xin cho hỏi..." hắn chạy tới bên cô hầu, hắn phải hỏi chuyện từ cô ta dù điều này khiến hắn cảm thấy ghê tởm, "ông Riddle..."

Cô hầu gái rúc rích cười khi được một thanh niên đẹp trai nhã nhặn tới bắt chuyện.

"Anh tìm ông Riddle?"- cô khúc khích, "ông bà chủ và cậu chủ đều có nhà, có cần tôi vào báo giúp anh không?"

"Cảm ơn cô, nhưng tôi chỉ muốn hỏi có phải ông Riddle đã trở về?" hắn nhã nhặn.

Giọng cô hầu gái bỗng chốc trở nên huyền bí.

"Việc này là một bí mật của dòng họ Riddle", cô thì thào với hắn, "một bí mật ô nhục dòng họ, nhưng nếu anh đã muốn tôi kể", tính hay đưa chuyện của mấy cô hầu lập tức được bộc lộ, "thì cậu chủ đúng là đã trở về khi mười mấy năm trước, cậu đột nhiên bỏ tiểu thư xinh đẹp ở làng Hangleton Lớn để cưới con mụ rách rưới trong ngôi nhà đó" cô hất cằm khinh bỉ về phía ngôi nhà Gaunt. "cậu chủ đẹp trai của chúng tôi sau khi kết hôn được hơn một năm trong sự khinh bỉ và từ mặt của họ hàng và bố mẹ thì vào một đêm, cậu chủ đã trở về, từ đó liên tục lảm nhảm gì đó về bị thuốc hay bị điều khiển" cô ghé sát tai Riddle thì thầm, "cậu chủ có lẽ đã bị điên, và mười mấy năm rồi vẫn chưa lấy vợ".

Riddle sững người sau khi nghe cô hầu gái nói. Vậy ra mẹ hắn, một phù thủy hậu duệ của Salazar Slytherin vĩ đại, một phù thủy thuần chủng cao quý, đã đem lòng si mê một Muggle hợm hĩnh khó ưa. Bà đã yêu đến mức chuốc cho cha hắn một liều tình dược, chấp nhận có một tình yêu trói buộc với cha hắn, chấp nhận dùng thuốc để duy trì cái tình yêu giả dối ấy. Và cũng bởi cái tình yêu ấy của bà, bà đã không thể tiếp tục tự gạt mình và gạt người đàn ông của bà được nữa, bà hi vọng hắn yêu bà thực lòng sau một năm chung sống, ít nhất cũng vì hắn, khi ấy chỉ là một mầm non bé bỏng trong bụng bà, mà không bỏ rơi bà.

Nhưng cha hắn là một Muggle đê tiện và khốn nạn như những Muggle khác, ngang nhiên gạt bỏ cả hai người, để mẹ hắn sinh ra hắn trong đau đớn và tủi nhục và người mẹ của hắn cũng vì cái tình yêu đó để rồi phải chọn cho mình cái chết.

Hóa ra đó là cách hắn được sinh ra. Hắn rốt cục chỉ là sản phẩm của một tình yêu sai trái, của lừa dối và sự ghét bỏ. Hắn điên cuồng. Hắn phải giết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dấu Hiệu Hắc Ám đang bỏng rát từng hồi trên cánh tay của Abraxas khiến anh không kìm được mà khẽ kêu lên. Harry lúc ấy đang ngồi trong phòng đọc sách với anh, phát hiện anh có biểu hiện lạ liền ngay lập tức chạy đến.

"Anh Abraxas!" cậu xà xuống bên anh.

"Harry", anh vẫn gượng mỉm cười với cậu, "Chủ Nhân có lẽ không vui".

Harry lập tức hiểu được Abraxas nói gì, cậu nhớ rằng mùa hè năm 16 tuổi, Riddle cũng giống cậu bây giờ, không trở về cô nhi viện mà đi tìm hiểu xuất thân của mình.

Harry biết được cảm giác của Riddle khi phát hiện ra sự thật, cậu hoàn toàn đồng cảm với hắn bởi khi Harry chưa biết nguyên nhân cha mẹ mình chết, cậu đã từng hận hai người rất nhiều, hận hai người đã bỏ cậu lại cho gia đình Dursley để cậu phải chịu khổ cực trong 11 năm trời. Cậu cho rằng mình bị bỏ rơi không ai cần nữa.

Có điều lúc này, Riddle đã biết được rằng hắn bị bỏ rơi thật sự. Harry biết hắn đã hoàn toàn mất đi niềm tin vào họ hàng hắn, vào người cha của hắn và cũng như vào tình yêu, thứ mà hắn thiếu thốn từ khi chưa chào đời. Harry biết hắn đang cô độc.

"Em phải đi"- Harry đột ngột quay lại nhìn Abraxas. Không hiểu sao cậu muốn ở bên Riddle lúc này.

"Harry, em đi đâu?"- Abraxas lo lắng gọi với theo cái bóng của cậu, đã nhanh chóng mất hút khỏi căn phòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~0.0~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Harry độn thổ tới làng Hangleton, nếu Riddle dùng được pháp thuật ở đây, Harry cũng có thể. Cậu rảo bước tiến về căn nhà to của dòng họ Riddle.

Riddle lặng lẽ tiến vào căn nhà to lớn, lòng tràn ngập cay đắng và giận dữ. Cánh cửa bật mở theo bước chân của hắn, kính cửa sổ run lên bần bật theo trận cuồng phong của hắn.

Tom Riddle- tên giống tên của cha hắn, người cha thậm chí còn không mong hắn xuất hiện trên đời. Hắn hận cái tên rẻ mạt này. Hắn, từ bây giờ đã là Chúa Tể Voldemort. Hắn không cần họ hàng để cùng hành động. Hắn sẽ làm một mình, sẽ đứng trên đỉnh vinh quang để mà tất cả mọi người đều không dám gọi tên hắn.

Riddle nhìn thấy hình ảnh đẹp trai của mình phản chiếu qua tấm cửa kính, hắn vung đũa phép cho tất cả tấm kính tan nát. Hắn ghét khuôn mặt này, khuôn mặt của người cha hèn mọn, vô dụng của hắn. Hắn sẽ phá, hắn sẽ hủy.

Riddle đeo chiếc nhẫn của dòng họ Gaunt vào tay, tiếp tục lạnh lùng đi dọc hành lang màu mè hoa lệ, tới cuối cùng, dừng lại trước một cái cửa lớn có vẻ như là cửa phòng khách. Cánh cửa bật tung ra.

Ba người trong căn phòng, hai già, một trẻ đang ngồi trên ghế so pha. Hắn có thể thấy bản mặt của cha hắn- hệt như gương mặt hắn. Ba kẻ trong phòng nhảy dựng lên, sợ hãi nhìn hắn. Hắn có thể đọc được nét kinh hoàng trên gương mặt của ba kẻ Muggle bẩn thỉu kia.

Hai luồng sáng xanh từ cây đũa phép của hắn giết chết hai người già. Họ ngã xuống, nét kinh hoàng vẫn còn hiện trên đôi mắt mở trừng trừng nhưng đã cạn sức sống.

"Xin chào, Tom Riddle."- hắn lạnh lùng mỉm cười nhìn gã đàn ông là cha hắn, từ từ rút đũa phép lên, sự nguy hiểm bạo tàn hiện rõ trên khuôn mặt đẹp trai của hắn.

"Avada Kedavra"- cha hắn ngã xuống, chết y hệt ông bà nội của hắn.

Riddle cười vang lên, giọng cười lạnh lẽo vang khắp căn nhà lớn. Hắn đã tự mình kết liễu những người thân thích ruột thịt của hắn, những người đã vứt bỏ hắn. Còn lúc nào thích hợp hơn để thử nghiệm cho cái bùa chú xẻ linh hồn kia? Hắn đã tính trước.

Riddle rút chiếc nhẫn mặt đá đen ra, chăm chú nhìn nó một lúc. Hắn cần phải thực hiện cái bùa chú ấy ngay lập tức, trong khi sự tàn khốc của cái ác hắn vừa gây ra vẫn còn tác dụng.

Riddle trỏ cây đũa phép vào mình, miệng lẩm nhẩm.

"Không!" Harry gào lên, chạy tới, thoáng nhìn qua mấy cái xác rồi nhào qua ôm lấy tấm lưng cô độc của Riddle. Hắn dừng câu thần chú lại.

Cái cơn đau đớn, cuồng loạn và tàn bạo của hắn dần bị rút ra khỏi cơ thể sau khi thằng nhãi kia đến ôm hắn. Hắn sững sờ cảm nhận vòng tay của thằng nhỏ, vòng tay vừa truyền tới hơi ấm cho hắn. Hắn cứ đứng đó, để mặc thằng nhãi vùi mặt vào lưng hắn, cánh tay khẽ run rẩy nhưng kiên định xiết chặt lấy hắn. Riddle nhận ra: hắn cần hơi ấm này, từ lâu hắn đã khao khát có được thứ này.

Sau một lúc yên lặng, Riddle nhẹ nhàng gỡ cánh tay Potter ra, xoay mình lại đối diện với nó, nheo mắt nhìn cặp mắt xanh đang mở to nhìn hắn đầy lo lắng. Thằng nhỏ đang lo cho hắn, chạy tới bên hắn mà không hề sợ sệt hay đề phòng. Thằng nhỏ khác hoàn toàn với những kẻ máu mủ mà ruồng rẫy hắn, khác hoàn toàn với những bề tôi nịnh bợ mà sợ sệt hắn. Thằng nhỏ ôm hắn, dám nhìn vào mắt hắn, dám xuất hiện giữa cơn cuồng phong để đem đến cho hắn tia nắng ấm áp. Thằng nhỏ đặc biệt. Và hắn thích sự đặc biệt ấy. Hắn cần sự đặc biệt ấy.

Riddle mạnh mẽ ôm Harry vào lòng, nhận được cái ôm đáp trả nồng ấm, tay Harry nhịp nhịp trên lưng hắn, vỗ về hắn.

"Đừng lo, Tom, đã có tôi ở đây", Harry thì thầm với hắn.

Riddle cứ ôm Harry mãi như vậy, giữa khung cảnh tan hoang. Cái tên tầm thường của cha hắn vừa được thoát ra từ miệng thằng nhỏ để gọi hắn. Nhưng hắn không cảm thấy bực tức. Có lẽ thằng nhỏ sẽ được phép gọi tên hắn như thế, theo cái cách riêng của nó, theo cái cách mà nó vẫn làm để mang tới ấm áp cho hắn.

"Harry..." vòng tay hắn xiết chặt thân hình mỏng manh của thằng nhỏ. Hắn sẽ nắm lấy cơ thể này, giữ chặt lấy hơi ấm này, cho đến mãi mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net