Chap 4: Trang viên Malfoy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang viên Malfoy không thể nói là một nơi rộng rãi. Phải nói là mênh mông, hoặc bát ngát, hoặc bao la, hoặc bất kì từ gì để diễn tả mà có mức độ phóng đại lớn hơn từ rộng rãi nhiều lần. Hơn thế nữa, trang viên Malfoy có nét độc đáo riêng, nơi mà không bao giờ có thể lẫn với một trang viên quý tộc nào khác, một nơi-rất-Malfoy, cậu cảm thán. Từ đồ dùng nội thất tới mấy cái bình hoa và cả góc cạnh của mỗi bức chân dung đang nhếch mép-kiểu-Malfoy nhìn cậu khi cậu đi qua đều có chung một đặc điểm là sạch như lau như li. Cái này chắc phải kể tới công sức của hàng chục con gia tinh ngày đêm lau dọn và chăm sóc chỗ cây cảnh lên đến cả bac-triệu-Galleons ngoài khu vườn ngựa chạy không hết kia. Harry mỉm cười khi nghĩ đến phản ứng của cô nàng Hermione và cái Hột-vịt-đẹt của cô về sự bóc lột lao động này. Cậu theo chân Lucius đi hết một vòng của tòa dinh thự rộng lớn. Phải có đến hàng trăm phòng ngủ, vài chục phòng ăn nhưng lại chỉ có một phòng đọc sách. Có điều, cái thư viện này lại là cái thư viện đồ sộ nhất mà Harry đã từng trông thấy với vô vàn cuốn sách được chia thành các chủ đề khác nhau, thông đến nhiều gian to và rộng cũng chứa toàn sách.

Lucius hài lòng nhìn vẻ mặt bị ấn tượng của Potter. Dù gia tộc có sa sút đi chăng nữa không có nghĩa là hắn nghèo. Chỉ là hắn mất đi chút xíu của nổi mà thiên hạ nhìn thấy thôi. Hắn thoải mái ngồi vào chiếc ghế sô pha êm ái, im lặng nhìn cậu ngắm nghía mấy cuốn sách. Hắn nhận thấy khuôn mặt nghiêm túc của Potter toát ra một sự lôi cuốn mãnh liệt khiến hắn cảm giác muốn gắt gao chạm vào. Hắn tự rủa bản thân vì đã có những suy nghĩ không đúng với phong thái của một Malfoy, đặc biệt là về một Potter, rồi sau đó lại tự rủa bản thân vì đã tự rủa bản thân (~~ bó tay anh). Hắn kiên quyết không nhìn Potter nữa.

Harry tìm kiếm mấy cuốn sách về nghệ thuật hắc ám sơ đẳng và cao cấp ở một góc của căn phòng. Malfoy lại vô tình một lần nữa ngắm nghiá cậu, nhận thấy sự thích thú hiện lên trong mắt cậu. "Cậu có thể mượn đọc nếu cậu muốn, Potter" rồi tim hắn ngừng đập một nhịp khi nhìn thấy nụ cười Potter hướng về phía hắn thay cho lời cảm ơn. Hắn muốn tự đấm mình một cái, rồi lại định nguyền mình-lần thứ ba trong 20' đồng hồ, rằng hắn vừa xuất hiện suy nghĩ muốn tự tay làm tổn thương khuôn mặt hoàn hảo này.

Lucius lảo đảo đi ra khỏi phòng đọc sách. Quả là đấng cứu thế, sức mạnh thật nguy hiểm và tàn bạo. Hắn không nên ở chung với cậu một chỗ quá lâu, sẽ làm tổn hại đến một Malfoy, hắn tự nhủ.

Lucius độn thổ về London chiều hôm đó, trước khi đi dặn dò Harry nếu cậu muốn mang sách về khách sạn, cậu có thể, và nếu muốn trả thì hãy để lại quán Bar đó. Hắn chỉ dặn Harry để lại thôi, không có ý định gặp lại cậu. Có lẽ gã sẽ sai gia tinh tới lấy để tránh sự tiếp xúc với Potter.

Harry quay lại căn phòng mà cậu đã nghỉ lại đêm qua, nhận ra đây là phòng của Lucius (to nhất và lộng lẫy nhất). Cậu bất ngờ khi hắn để cậu lại phòng ngủ của mình trong khi có hàng trăm phòng ngủ cho khách khác mà gã có thể ném đại cậu vào. Vậy đêm qua Lucius ngủ ở...(cạnh em chứ ai, tiểu Har) Harry không dám nghĩ tới nữa. Cậu xua xua tay như muốn đuổi mấy thứ linh tinh vừa hiện trong đầu, tay ôm chồng sách tiến ra cổng ngoài, độn thổ thẳng về khách sạn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o.o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khách sạn Lakeside là một khách sạn nhỏ và xinh xắn nằm bên bờ một chiếc hồ rộng ven rìa Paris hoa lệ. Nơi đây yên bình và chưa bao giờ gặp một chuyện lạ hay chuyện lôn xộn gì bởi khách sạn tự tin họ có hệ thống an ninh tuyệt nhất Paris, phải, tất cả đều bình thường, trừ một điểm bất thường là có một gã đầu xù, mắt đeo kiếng đang ngụ trên phòng 707 của khách sạn. Lẽ dĩ nhiên, điểm bất thường này chỉ bất thường khi người ta hiểu nó không bình thường ở chỗ nào. Có lẽ mấy ngày nay, đến cả gã chột mắt làm bảo vệ cho khách sạn cũng phải công nhận cậu trai trẻ đeo kính đó có điểm gì đó khó hiểu. Bề ngoài, cậu ta chỉ là một cậu thanh niên cao dong dỏng, gầy và đeo kính mắt cùng một mái tóc loạn xạ bất trị. Có điều người bình thường thì không thể cách mấy phút là lại có vài con cú khác nhau xẹt ra xẹt vô cửa sổ của căn phòng đó được. Kì bí hơn nữa, khi người dọn phòng vào trong thu dọn thì phòng tuyệt nhiên không có một cái lồng cú hay lông cú nào rơi ra sàn. Tất cả đều sạch như lau như li. Nhưng nhiêu đó thì đã có gì là lạ, người ta cũng sẽ chẳng thèm để í nếu như người khách này cứ đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất trong căn phòng 707. Gã bảo vệ chột mắt thề rằng gã chả bao giờ thấy cậu đi bằng cổng khách sạn cả, trừ lần đầu tiên cậu bước vào làm thủ tục nhận phòng. Có thể người ta cho rằng gã chột thì có thể thấy rõ được cái gì cho ra hồn, vậy nhưng cậu trẻ kia không thể điềm nhiên qua mặt toàn bộ hệ thống Camera của một khách sạn vốn tự hào là an ninh bậc nhất Paris này được. Ấy vậy mà Camera hành lang ghi lại rằng cậu còn chưa một lần bước ra cửa phòng từ khi vào đây. Thế nhưng mỗi sáng vào dọn dẹp, cô hầu phòng luôn thấy cậu ngồi bên cửa sổ đọc một tờ báo kì lạ, mà cô thề rằng cô thấy được, dù chỉ qua khóe mắt, mấy hình trong báo cứ vẫy vẫy tay chào cô. Ấy thế mà chỉ đến trưa, khi chính cô hầu phòng này, một lần nữa tiến vào phòng để thay drap giường, cô chẳng còn thấy chàng trai kia đâu nữa, kể cả trong toilet. Không một ghi nhận nào của hệ thống an ninh chứng nhận cậu đã ra ngoài. Nếu muốn qua mặt hệ thống này, chỉ còn nước nhảy qua cửa sổ vì ở đây không có ban công. Nhưng điều đó tương đối bất khả thi bởi hãy nhớ rằng, căn phòng này số 707, đồng nghĩa nó đang ở tầng 7. Cậu trai trẻ như đã bốc hơi vào không khí, nhưng chỉ tới sáng hôm  sau, cô lại thấy cậu cầm tờ báo kì lạ, ngồi uống trà ở bên cửa sổ và mỉm cười nói chào buổi sáng với cô.

Vậy mà ngày hôm qua, mọi việc đã thay đổi. Cô hầu phòng không thấy cậu trong phòng 707 vào buổi sáng như thường lệ. Buổi trưa, dĩ nhiên cũng không có. Cô tò mò đi đi lại lại trước cửa căn phòng vào lúc 8h sáng hôm nay, tự hỏi mình có nên vào xem cậu ta có về hay chưa. Cô đã rình ở đây cả ngày hôm qua để cố bắt giây phút mà cậu thanh niên đi ra vào phòng. Cô thu hết can đảm hé cửa bước vào. Cửa không khóa và đèn thì sáng một góc. Quái lạ thật, rõ ràng trưa hôm qua chính cô đã tắt điện và khóa cửa rồi cơ mà. Cô hầu phòng tìm ngay được câu trả lời khi trông thấy cậu thanh niên kia-không biết đi vào phòng bằng lối nào-đã ngồi trên chiếc ghế sopha và đọc một quyển sách với những hình vẽ kì lạ ngoài bìa, bên cạnh cậu là một đống phong bì to. Cậu rời mắt khỏi quyển sách, nâng cặp mi dài nhìn cô, mỉm cười đầy thân thiện: "chào  cô, cô có thể cho tôi xin một tách cà phê đen được không?". Cô nàng ớ người một lúc rồi vội vàng bưng bình cà phê nóng tới cho cậu. "Cảm ơn cô", cậu đan những ngón tay tuyệt đẹp vào chiếc cốc. Cô ngơ ngẩn ngắm nhìn cậu không chớp mắt. Dưới đôi kính to và mái đầu bù xù kia là một gương mặt xinh đẹp cùng một cặp lục bảo sáng rõ, hắt ra những tia nhìn dịu dàng và kiên định. Cô cảm thấy bản thân thật lỗ mãng, vội vàng đẩy xe ra khỏi cửa, không nói được lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net