Chương 21: Năm mới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống ở Hogwarts lại trôi qua, bình yên thêm vài tuần nữa trong cái vẻ lịch sự mà Harry và Riddle dành cho nhau đến mức mất tự nhiên. Không một ai đả động gì tới những việc trước đó, mỗi người dành cho bản thân những suy nghĩ riêng tư kín đáo.

Harry lại lu bù vào những tìm kiếm về Cát Thời Gian trong vô vọng ở thư viện trường, dạo gần đây cậu cũng bắt đầu đi đêm như Riddle để đột nhập vào khu vực Hạn Chế. Harry cũng được đặc cách vào đội tuyển Quitditch trong vai trò Tầm Thủ, trở thành cầu thủ trẻ nhất trong vài thập kỷ gần đây. Cậu cố gắng lăn xả vào các cuộc tập rượt cho đến khi thân thể rã rời rồi lại chôn người trong thư viện tới gần sáng, giữ cho bản thân không còn chút thời gian rảnh nào để mà nghĩ ngợi linh tinh.
Riddle cũng không can thiệp vào những lần biến mất giữa đêm khuya của thằng nhãi. Dù sao cứ để nó làm gì nó thích, miễn không vướng tay vướng chân hoặc coi hắn như không khí là được. Sau đêm Lễ Hội Ma mà hắn lợi dụng đám đông để tìm kiếm phòng Chứa Bí Mật, bọn thuộc hạ đã mang về cho hắn thông tin về mấy chỗ đáng nghi, tuy nhiên, hắn vẫn còn trong thời gian tìm hiểu bằng cái cách mà chỉ có hắn làm được nên tạm thời, Riddle vẫn chưa phát hiện ra Phòng Chứa.
Thành tích của Harry vẫn dẫn đầu trong tất cả các lớp học, kể cả lớp Lịch Sử Pháp Thuật mà cậu toàn lăn ra ngủ. Các giáo sư đều hài lòng về cậu học trò xinh xắn, khiêm tốn, nhiệt tình và thông minh, đặc biệt là giáo sư môn Biến Hình Dumbledore, mỗi tuần đều dành ra mấy tiếng vào buổi sáng Chủ Nhật để tán phét với Harry.
Riddle thì khỏi phải nói, y là học sinh xuất sắc nhất Hogwarts từ trước tới nay, sự thông minh và đầu óc nhanh nhạy có khi sánh bằng hoặc trên cả giáo sư Dumbledore, cũng được giáo ban đặc biệt yêu quý, tuy nhiên, thầy Dumbledore thì lại chú ý tới cậu học trò láu cá này theo một cách khác khiến Riddle vô cùng khó chịu.
Harry dạo gần đây bận rộn nên cũng ít gặp Abraxas, chả mấy chốc, cậu chợt nhớ ra mấy ngày nữa là Giáng Sinh. Harry chẳng suy nghĩ nhiều, ghi tên đăng ký ở lại trường ngay lập tức, như những năm học trong tương lai của Harry. Riddle cũng ghi tên ở lại, đồng thời giao cho thuộc hạ của hắn những việc cần làm, cần điều tra về dòng họ Gaunt khi bọn chúng trở về nhà, thoát khỏi sự nhìn ngó của lão già. Vậy có nghĩa là toàn bộ Slytherin đều ra về hết, chỉ còn lại Harry và Riddle.
Sảnh đường trông thật lộng lẫy. Những tràng hoa và dây Tầm gởi giăng mắc khắp tường và có không dưới một tá cây thông chóp nhọn đứng khắp phòng, một số cây lấp lánh những trái cầu nhỏ, một số khác lung linh hàng trăm ngọn nến đã được thắp lên. Giáo sư Flitwick còn dùng đũa phép, tuôn ra một đống quả cầu bằng vàng rồi treo lủng lẳng trên một cái cây vừa được một người giữ khóa của trường mang đến.
Harry thì đang đứng xụ mặt trong một góc của Đại Sảnh Đường.
"Abraxas, anh phải về thật sao?"
Abraxas buồn cười nhìn hành động trẻ con của Harry.
"Phải, Harry, ngày mốt anh phải về rồi, anh có việc..." Anh bỏ lửng câu nói.
"Hứ!" Harry giận dỗi quay đi, cậu có mỗi anh làm bạn, thế mà anh cứ phải bận rộn vì cái tên cùng phòng với cậu.
Sau một hồi dỗ dành và đưa ra lời mời Harry về dinh thự Malfoy chơi vào mùa hè khiến mắt cậu sáng rỡ (sao Harry lại không nhớ ra dinh thự Malfoy có cái phòng đoc sách khổng lồ hơn thư viện Hogwarts nhiều lần nhỉ) thì cậu mới hết giận anh, cùng anh đi tới bàn ăn Slytherin đã gần đầy hết người. Riddle quan sát hai người từ nãy tới giờ, chỉ yên lặng dùng bữa.

Kỳ nghỉ lễ bắt đầu, Harry gạt phắt cái đống bài vở và Cát Thời Gian ra khỏi đầu, quyết định tận hưởng Giáng Sinh một chút. Những năm vừa rồi ở cô nhi viện, giáng sinh của Harry vô cùng buồn tẻ, mặc dù cậu được ưu ái nhất, mấy chị giúp việc đều tặng cậu một thứ gì đó nho nhỏ, nhưng so với Giáng Sinh ở Hogwarts mà Harry đã từng được trải qua, Giáng Sinh ở nhà bác Weasleys, ở dinh thự Black thì tất cả những thứ ấy chỉ là một đống rác. Harry nhớ mọi người, nhớ cả Lucius, nhớ một năm ở cạnh hắn, cũng đón Giáng Sinh với hắn trong quán Bar của Muggle ấy, cả hai đã uống Brandy táo đến say mèm (thực ra chỉ có Harry say, Lucius hoàn toàn tỉnh táo).
Cậu vui vẻ ngồi ở cái bàn ăn trống trải của Slytherin cùng Riddle (Harry đã chẳng thèm ngồi cạnh hắn nữa mà ra giữa bàn ngồi), nhóng cổ ngó sang mấy dãy bàn kia. Ở bàn Gryffindor chỉ có cậu học trò cao lớn Rubeus Hagrid đang lén thu thập ít đồ ăn bỏ vào một cái hộp mà Harry đồ rằng để đem về nuôi con Khổng Nhện. Harry lại nhìn sang dãy bàn Ravenclaw và Hufflepuff, hai dãy này chỉ còn 5 học sinh mà Harry không biết tên đang tươi cười vẫy tay chào cậu, mấy cô nữ sinh còn tranh thủ liếc mắt với Riddle đẹp trai đang tao nhã dùng món bò hầm. Tự lấy cho mình một miếng bánh xốp Ăng-lê khoái khẩu, cậu mê mải suy nghĩ xem mấy món quà Giáng Sinh cậu gửi liệu đã sắp tới địa chỉ hay chưa.
Harry nằm dài lười biếng trong cái ghế sopha trước lò sưởi của phòng Sinh Hoạt Chung yên ắng, mấy ngón tay xinh đẹp dở một lá thư mà Abraxas gửi tới cho cậu bằng con cú nâu oai vệ. Harry vui vẻ viết mấy dòng trả lời anh kèm theo lời chúc giáng sinh rồi gửi đi. Cậu lim dim, đón chờ tiếng chuông đồng hồ điểm 12h vang lên, báo hiệu đã sang ngày Giáng Sinh.
Riddle, người duy nhất chẳng thèm quan tâm tới Giáng Sinh đang chuẩn bị bắt đầu chuyến du hành hàng đêm của hắn, khi lướt qua phòng Sinh Hoạt Chung thì thấy con mèo lười đang nằm phơi cái bụng tròn ra ngủ. Hắn lắc đầu phê phán cái hành động Gryffindor này nhưng vẫn tiến tới, tựa vào thành ghế nhìn Harry. Nếu thằng nhỏ lúc tỉnh táo cũng ngoan ngoãn như khi nằm ngủ thì tốt, Riddle thầm nghĩ.
Harry thấy động bèn mở đôi mắt xanh lá ngái ngủ, ngước nhìn Riddle. Hai cặp mắt nhìn nhau trong mấy giây rồi Riddle quay người đi, tiến về phía cánh cửa.
"Huynh trưởng, đêm Giáng Sinh mà anh còn đi đâu?"- Harry ngạc nhiên nhìn theo cái bóng cô độc của hắn đang hắt lên tường, trong ánh sáng lờ mờ của ngọn lửa.
Riddle dừng bước nhưng không nói gì. Hắn vẫn như thế, không thích ai quan tâm đến hành động của hắn.
"Thả lỏng cho mình một hôm đi huynh trưởng". Harry lồm cồm ngồi dậy, cậu không muốn bất kỳ ai, kể cả chúa tể Hắc Ám không được tận hưởng một Giáng Sinh cho tử tế.
"Đừng có xen vào truyện không phải của mình, trò Potter"- Riddle lạnh lùng nhắc nhở.
Harry chẳng sợ hãi khi đối đầu với Voldemort trưởng thành mặt rắn huống chi là với phiên bản thời niên thiếu đẹp trai này. Cậu bước tới gần Riddle, ngước mắt nhìn lên trần.
"A! Dây tầm gởi!"- Harry vui vẻ nhớ lại đêm Giáng Sinh trong Phòng Cần Thiết, khi cậu và Cho có nụ hôn đầu tiên dưới dây tầm gửi mà Dobby đã trang trí.
Harry kiễng chân lên hôn Riddle, dù sao thì cậu và hắn cũng đã từng hôn hít không phải chỉ một lần, khuyến mãi hắn một chút cũng không làm sao. Harry cảm thấy đôi môi lạnh giá khẽ run lên vì bất ngờ.
"Giáng sinh vui vẻ, huynh trưởng Ri...Tom". Hơn bao giờ hết, cậu cảm thấy vị chúa tể tương lai này thật đáng thương, luôn một mình kể cả trong những dịp cần đến gia đình và bạn bè này. Harry đã từng nếm trải 11 năm trời bị hắt hủi ở nhà Dursley nên cậu hiểu. Có điều, Harry hạnh phúc hơn hắn, hơn con người đáng thương luôn tìm cách hủy hoại bản thân đến mức xé rách cả linh hồn kia. Cậu cũng muốn hắn được hạnh phúc, ít nhất là trong ngày này.
Riddle nhìn xoáy sâu vào thằng nhóc lại vừa mang đến hơi ấm cho hắn, thứ hơi ấm mà từ khi sinh ra hắn chưa từng được nhận mà thằng nhãi hết lần này tới lần khác, dù vô tình hay cố ý đã mang lại cho hắn, hơi ấm mà hắn sợ không dám ở gần, sợ bản thân bị tan chảy, sợ một khi đã chạm vào thì cứ bị hút sâu rồi chìm đắm trong đó mãi mãi. Hắn không thích trở nên yếu đuối hay ủy mị vì cái thứ tình cảm ngu ngốc nào đó mà lão-già-nhiều-chuyện-Dumbledore vẫn hay thuyết giảng. Hắn cho rằng chỉ có quyền lực mới là vĩnh cửu nên sau cái đêm chăm sóc cho thằng nhãi, nhận được nụ hôn của nó, hắn đã thấy sự nguy hiểm và cám dỗ của cái thứ ấm áp đó, thứ mà không dành cho hắn.
Thấy Riddle ngây ra, Harry nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của mình nhìn hắn. Cậu thuận tay túm lấy bàn tay lạnh giá của hắn rồi lôi về phía phòng ngủ.
"Potter, đừng có động vào ta"- Riddle chợt bừng tỉnh, giật phắt tay lại, trừng mắt nhìn thằng nhãi. Đừng có để thứ đó tiếp xúc với hắn nữa, hắn không tin bất kỳ điều gì, nhất là cái ấm áp mong manh đó. Hắn chỉ tin vào hắn. Và hắn muốn quyền lực.
Riddle lạnh lùng bỏ đi, toàn thân tỏa ra sát khí nguy hiểm, bỏ lại Harry buồn bã đứng nhìn theo. Cậu vừa định làm gì? Bắt chúa tể Hắc Ám đi ngủ sớm để tận hưởng Giáng Sinh? Thật nực cười. Nhưng cũng thật tội nghiệp cho hắn. Harry lắc đầu rồi tiến về cái giường ấm áp của mình.

Mặc dù nghĩ rằng mình sẽ chẳng nhận được gì vào ngày hôm sau, Harry vẫn háo hức tỉnh giấc lúc 6h. Cậu ngó sang bên kia giường, nơi mà Riddle đã về và đang nằm ngủ trong chiếc mùng xanh quây kín. Cậu ngó thấy cái đống quà của hắn cao tới tận trần trong ánh mắt ghen tị rồi mới quay ra ngó quà của Harry.
Đống quà của Harry chỉ bé hơn của Riddle chút xíu, chủ yếu là của học sinh Slytherin tặng cho vị lãnh đạo thứ hai (mặc dù cậu chẳng điều hành Nhà bao giờ), một số khác là quà của fan hâm mộ. Harry vô cùng bất ngờ vì chỗ quà khổng lồ này, vui vẻ bóc từng cái.
Cuối của cuối cùng, sau khi món quà thứ một trăm linh năm được mở, hầu hết là quần áo, khăn, thậm chí là cả váy (Harry đoán chắc cú là của mấy cô nữ sinh Gryffindor đã trêu cậu trong Lễ Hội Ma), kẹo, sách... thì Harry mới bắt đầu mở gói quà dài dài của Abraxas tặng cho cậu mà cậu đã để dành tới cuối cùng. Harry vô cùng bất ngờ và sung sướng cầm chiếc Nimbus 1943 lên, đôi tay run run hạnh phúc. Harry không thể đợi được, nhào ra khỏi phòng (vẫn trong bộ đồ ngủ) để tiến tới sân bóng. Giữa đường phát hiện, cậu xấu hổ, thầm cảm ơn Merlin vì còn sớm và không ai trông thấy, phất nhẹ đũa phép để đổi sang bộ đồng phục trường.
Riddle không ngủ được tiếp khi trong phòng cứ có tiếng xé quà và tiếng rúc rích háo hức của thằng nhỏ, hắn ngồi dậy sau khi thằng nhãi chạy ra khỏi phòng, thản nhiên nhìn đống quà rồi phẩy đũa phép cho tất cả giấy bọc biến mất. Hắn phân loại đống quà, một bên là dùng và một bên là vứt rồi phẩy một đũa cho cái bên bỏ đi ấy biến mất. Quà bọn thuộc hạ tặng hắn thì toàn những thứ đắt tiền, hoa lệ và cũng khá nhiều thứ là đồ vật Hắc Ám, không hiểu bằng cách nào mà tuồn được vào trường. Đống quà của lũ hâm mộ đần độn thì đã biến mất không dấu vết từ ban nãy. Riddle định bước vào phòng tắm thì phát hiện còn một gói quà hắn bỏ xót do đặt ở khá xa đống quà to, gói quà có thiệp khiến hắn ngạc nhiên. Hắn mở cái thiệp màu xanh lá bằng mấy ngón tay thanh tú.

Giáng sinh vui vẻ, huynh trưởng Riddle. Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua.
Harry Potter

Riddle lặng lẽ mở cẩn thận hộp quà nhỏ bằng tay, bên trong là một chiếc khăn xanh trắng ấm áp. Hắn ghét thứ này, ghét những gì mang lại hơi ấm cho hắn. Riddle vung tay định làm một bùa dọn dẹp như ban nãy, nhưng không hiểu sao lại đổi ý. Hắn cất cái thiệp vào trong tủ, cầm cái khăn lên và quàng vào cổ. Màu xanh lá khiến hắn nhớ tới đôi mắt của thằng nhãi.
Bưã tiệc Giáng Sinh ở Hogwarts không thay đổi sau cả vài chục năm, hàng trăm con gà tây quay béo ngậy, hàng núi thịt nướng và khoai tây nướng, rồi những mâm đậu bơ tú hụ, rồi còn có cả những chiếc thuyền khẳm nước sốt thịt béo ngậy, nước sốt dâu thơm bùi. Dọc theo bàn ăn, cứ cách chừng một thước lại có một đụn pháo phù thủy (mà Riddle đang ném những ánh mắt căm ghét vào chúng). Harry vui vẻ giật thử một cái, một tiếng nổ 'đùng' to như đại bác vang lên, bao phủ cả dãy bàn Slytherin giờ chỉ còn hai học sinh bằng một đụn khói xanh.
Thầy Dumbledore háo hức đòi đổi cái nón phù thủy lấy một cái mũ màu mè với giáo sư Flitwick. Harry nhe răng với cụ và được đáp lại bằng những cái nháy mắt thân tình.
"Cảm ơn con, Harry, thầy thích vớ!"- cụ nói vọng qua dãy bàn với Harry.
Harry cười hì hì rồi trộm liếc sang Riddle đang ngồi đầu bàn, hắn vẫn mang khăn cậu tặng. Vô cùng no nê, thỏa mãn và hài lòng, Harry lê bước về phía ký túc xá nghỉ ngơi.
Đêm giao thừa sắp tới, Harry để ý rằng Riddle lặng lẽ hơn mọi ngày. Cậu bỏ lại Riddle một mình trong phòng, ra ngoài đi dạo quanh quẩn.

Riddle đứng bên cửa sổ pháp thuật nhìn ra bầu trời đã tối. Hắn thường không có tâm trạng tốt vào giao thừa, vào thời khắc mà hắn được sinh ra, cũng là thời khắc mà bà mẹ Phù Thủy của hắn vứt bỏ hắn vào cái cô nhi viện để đi tìm sự thanh thản cho chính mình. Hắn không cảm thấy buồn, Riddle không biết buồn, hắn hài lòng khi cái lạnh lẽo lại đang tràn ngập hắn, cái cảm giác khiến hắn có thể làm được bất kì điều gì. Riddle bất giác nhìn thấy cái khăn mà thằng nhãi tặng đang được treo cẩn thận trên móc, cái khối lạnh như dần tan ra khiến hắn khó chịu. Có lẽ hắn phải đá đít cái thằng nhãi kia ra khỏi phòng để ngăn cản nó làm ảnh hưởng tới hắn.
Dần lấy lại khí thế, Riddle chuẩn bị rời khỏi phòng để tiếp tục ngao du, tìm kiếm phòng chứa Bí Mật. Thằng nhãi chưa về phòng, mà hắn cũng chẳng thèm quan tâm. Vừa bước chân ra tới phòng sinh hoạt chung thì Riddle bị một tiếng 'bang' làm cho giật mình. Hắn vội nhảy lui một bước, nhanh chóng rút đũa phép ra thì thấy thằng nhãi đang đứng đó, cười như nắc nẻ vì cái điệu bộ của hắn làm hắn khó chịu, muốn tung cho nó một Avada ngay lập tức. Riddle sững lại nhìn đám giấy vừa bắn ra khỏi chùm  pháo là thủ phạm của tiếng nổ đang nằm trên tay thằng nhỏ.
"Chúc mừng sinh nhật, huynh trưởng Riddle".
Nó giơ ra cái bánh kem nhỏ có dòng chữ bằng bơ xanh 'Happy birthday, Tom' trên mặt bánh. Hắn bị thằng nhỏ lôi đến một cái bàn mà nó đã chuẩn bị trước, trên đó toàn bánh kẹo và trái cây. Potter nhẹ nhàng đặt chiếc bánh xuống, cắm lên đó 16 cây nến, hí hửng đốt lên và bắt hắn thổi. Riddle nhẹ phất tay áo làm mấy ngọn nến vụt tắt, thằng nhãi phồng má giận dỗi nhìn hắn.
Riddle cảm thấy khó chịu khi cái khối lạnh lẽo ban nãy của hắn biến đâu mất. Hắn hiện giờ lại bị cái ấm áp khốn kiếp kia xâm chiếm: chưa có ai tổ chức sinh nhật cho hắn bao giờ cả. Riddle ngồi vắt chân lên cái ghế, im lặng không nói gì suốt từ đầu đến giờ, chỉ cầm một miếng táo mà thằng nhãi đưa mà không ăn. Hắn nhìn đăm đăm vào thằng nhỏ đang xử lí cái bánh kem sau khi đưa một miếng bự cho hắn và nhận được sự từ chối lạnh lùng. Hắn bất giác đưa tay quệt đi vệt kem đang dính trên mép  thằng nhỏ, duyên dáng đưa vào miệng.
"Không tệ"- hắn buông lại một câu duy nhất rồi phẩy áo bước đi, bỏ lại thằng nhóc đang nhe cả hàm răng trắng sáng sau lưng.

Share this:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net