Chương 63: Quả cầu tiên tri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những liều Đa Quả Dịch hoàn hảo đã sẵn sàng. Thầy Dumbledore kiểm tra lại chỗ dịch và tóc một lần nữa trước khi đưa cho Harry.

"Sev cung cấp chỗ Độc Dược này sao, thưa thầy?" Harry hít hít mấy cái lọ.

"Thực ra thì..." thầy ngập ngừng, "từ khi Đuôi Trùn đưa tin sang, bên ta đã không liên lạc được với Severus. Đây là Đa Quả Dịch lấy từ chỗ giáo sư Horace Slughorn"

Đôi tay đang lắc lắc mấy chiếc lọ chợt khựng lại trong không khí. Harry im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Hi vọng Sev không bị lộ. To...hắn khá tàn nhẫn với những bề tôi không trung thành. Tại sao thầy không ngăn cản Đuôi Trùn? Em biết rằng thầy cố ý thả hắn đi đưa tin." Harry cố giữ cho giọng mình thản nhiên.

Cụ Dumbledore vẩy đũa phép cho những dụng cụ bằng bạc tiếp tục nhả làn khói trắng vào trong không khí. "Con chưa bao giờ thắc mắc tại sao hắn lại canh gác Sở Bảo Mật kĩ càng như thế sao, Harry?" Đôi mắt cụ nhướn qua cặp kính nửa vầng trăng, tinh tường nhận thấy đôi tay khẽ run lên của Harry. "Thầy không cho rằng hắn đã phát hiện hoặc quan tâm tới lời sấm của cô Trelawney." Harry suýt nữa buông tay làm rơi đống lọ đựng Đa Quả Dịch. "Hắn vẫn đang tìm kiếm, Harry. Thầy nghĩ là con hiểu hơn cả."

"Con đã chết". Harry lẩm bẩm trong vô thức. "với hắn, con đã chết rồi". Harry lặp lại rồi quyết tâm vẩy đũa phép cất chỗ Đa Quả Dịch đi. Không nói thêm lời nào, cậu lao như bay ra khỏi phòng Hiệu Trưởng.

Giáo sư Dumbledore khẽ thở dài nhìn theo bóng dáng của Harry biến mất sau cánh cửa lớn của Hogwarts. Cụ vỗ hai tay gọi con Fawkes tới. Ánh mắt cụ trìu mến nhìn con phượng hoàng rực rỡ, tâm trí lại trôi dạt về nhà ngục nào đó cách đây cả ngàn dặm.

"Thầy hiểu Harry, thầy hiểu cảm giác chĩa đũa phép vào nhau ấy..." cụ bỏ lửng câu nói, rồi lại từ từ ngồi xuống sau bàn làm việc.

—————————————————————

Trong diện mạo mới, những thành viên Hội Phượng Hoàng tiến vào Bộ Pháp Thuật. Trong nửa tiếng sắp tới, Chúa Tể Hắc Ám sẽ có buổi đàm phán với giáo sư Dumbledore về một vài điều luật và nghị định bảo vệ quyền lợi cho phù thuỷ gốc Muggle. Thời gian của nghị định chỉ kéo dài đúng 20 phút đồng hồ nhưng mọi người đã phải chuẩn bị trước cả năm trời. Thần Sáng, Tử Thần Thực Tử và thành viên Hội Phượng Hoàng đã vào đúng vị trí.

"Đi thôi", Moody trong lốt Thần Sáng Holand ra dấu cho cả hội bước về phía thang máy. "Tất cả cẩn thận. Giữ vững đội hình!"

Harry rút chiếc đồng hồ quả lắc trong túi ra xem giờ. Còn 10 phút nữa hội nghị sẽ bắt đầu. Cậu ra dấu với Holand – Mắt Điên. Ông gật đầu rồi tách cả đội đi theo từng nhóm lẻ tiến về hành lang Sở Bảo Mật.

Nhìn con đường quen thuộc trước mặt, trong tích tắc, Harry cảm thấy mình đang trong giấc mơ hồi năm thứ năm ở Hogwarts, khi Voldemort cố gắng đưa cậu về căn phòng với những trái cầu tiên tri. Giờ đây, một lần nữa cậu lại tiến về căn phòng ấy, cũng cùng với mục đích ấy: phá vỡ quả cầu và tiêu diệt Chúa Tể Hắc Ám.

Tiêu diệt Chúa Tể Hắc Ám...tiêu diệt Chúa Tể Hắc Ám...tiêu diệt Chúa Tể Hắc Ám...

Đã hơn một ngàn lần, cậu tự nhủ điều ấy trong tim, khắc sâu vào trái tim cậu còn hơn cả vết sẹo tôi không nói dối năm nào. Thế nhưng cơn sóng trào dâng trong lòng cậu cuồn cuộn và mãnh liệt, trái ngược hoàn toàn với vẻ bình tĩnh bên ngoài.

Một nửa tâm trí vẫn đang trôi dạt tận nơi nào, đi được nửa đường, Harry mới nhận ra sự bất thường. Cậu vội ra dấu cho cả hội dừng lại.

"Chuyện gì thế?" James mất bình tĩnh kêu lên. "Vẫn đang bình thường mà".

Đến lúc này, Alastor Moody cũng đã nhận ra sự bất thường. "Đúng vậy. Bình thường. Quá mức bình thường." Mắt Điên lẩm bẩm.

Không hàng rào chắn phép thuật, không có bóng dáng một Thần Sáng nào bảo vệ, càng không có sự hiện diện của bất kỳ Tử Thần Thực Tử nào ở đây. Harry lẩm nhẩm một bùa chú. Rõ ràng nơi này chỉ có cậu và những người trong hội.

"Hay toàn bộ đã được bố trí cho buổi đàm phán?" James thầm thì.

"Kể cả như vậy, thì sự yên ắng này quá bất thường." Mắt Điên lẩm bẩm.

"Nguy to! Mau đến phòng trái cầu tiên tri. Rất có thể Chúa Tể Hắc Ám đã mang nó đi!" Minerva thốt lên. Cả hội nhanh chóng di chuyển tới căn phòng nhiều cửa và lần lượt đánh dấu mở từng căn phòng.

"Đây chính là nó." Harry thì thào.

Cậu biết điều đó ngay lập tức nhờ ánh đèn đẹp đẽ, nhảy nhót và lấp lánh như kim cương. Khi mắt Harry đã bắt đầu quen với ánh sáng chói lọi, cậu nhìn thấy những chiếc đồng hồ quen thuộc đang chiếu ra những tia sáng yếu ớt từ mọi phía, lớn nhỏ,đứng trên những khoảng không gian giữa các tủ sách hoặc đứng trên những cái bàn sắp hàng dọc khắp chiều dài căn phòng, vì vậy một thứ tiếng tick tick bận rộn và dồn dập tràn ngập khắp căn phòng như hàng nghìn tiếng bước quân hành nhỏ xíu. Nguồn gốc phát ra thứ ánh sáng kim cương nhảy nhót ấy là từ một cái bình chuông hình tháp bằng pha lê đứng ở phía xa góc cuối phòng.

Cả hội choáng ngợp trước khung cảnh căn phòng. Dưới sự hướng dẫn của Harry, mọi người cảnh giác đi xuống khoảng nhỏ hẹp giữa những hàng bàn ghế để tiến tới đầu nguồn ánh sáng, cái bình chuông pha lê cao tương đương với cậu được đặt đứng trên một chiếc bàn, bên trong là một luồng xoáy cuồn cuộn và lấp lánh.

Trôi dạt theo luồng khí phía trong là một quả trứng nhỏ, lấp lánh như đá quý. Khi dâng lên trong bình, nó nứt vỡ và một con chim ruồi thoát ra, con chim được đưa lên chính đỉnh của bình, nhưng bị rớt xuống nên lông nó dơ bẩn và lại ẩm ướt, và đúng vào lúc rơi xuống đáy bình con chim một lần nữa lại bị bao quanh bởi lớp vỏ trứng.

Harry đã hơn một lần nhìn thấy cảnh tượng này nhưng vẫn cảm thấy li kì về sức mạnh của thời gian. Cậu gắng sức bình tĩnh, đè sự phấn khích của con dao bạc đang nhảy múa trong túi áo chùng, kêu gọi sức mạnh của dòng cát thời gian.

James thì đặc biệt khoa trương, muốn ngừng lại để nghiên cứu thêm về con chim xấu xí thì bị Mắt Điên nạt. Cậu lầu bầu bất mãn nhưng vẫn hợp tác đi cùng cả hội. Cuối cùng, Cả hội đã ở đó, mọi người đã tìm thấy nơi ấy: cao như một cái nhà thờ và đầy những kệ sách như những cái tháp được lấp đầy những quả cầu thuỷ tinh nhỏ và bụi bặm. Hình ảnh của cả hội chập chờn mờ mờ trong ánh sáng bắt nguồn từ nhiều ngọn nến đặt ở khoảng cách dọc các kệ sách. Giống như ở căn phòng tối hình tròn vừa nãy, ngọn lửa ở đây có màu xanh nước biển. Căn phòng vô cùng lạnh lẽo.

"Kệ số 97". Harry thầm thì, ra dấu cho mọi người tiến về phía trước. Họ đứng thành nhóm quanh góc cuối hàng sách, nhìn chăm chăm xuống lối đi bên cạnh. Không có ai ở đó cả. Cả nhóm từ từ dịch chuyển, nín thở đi tới nơi.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của cô McGonagall, toàn bộ mọi thứ vẫn được bảo quản hoàn hảo trên kệ, bao gồm cả trái cầu dành cho Voldemort. Không một ai canh giữ cả gian hầm này từ lúc họ bắt đầu đột nhập cho tới giờ.

Dù không phải đối mặt với một cuộc chiến dữ dội như tưởng tượng, thậm chí có chút như tung đường quyền mạnh đấm vào bịch bông, nhưng mọi người cũng khá nhẹ nhõm khi hoàn thành nhiệm vụ. Sau bùa chú của Sirius, kệ số 97 đã tan vỡ, kéo theo những mảnh thuỷ tinh tan hoang của hàng trăm quả cầu. 20 phút nghị định đã sắp hoàn thành, đã đến lúc, mọi người trở về trụ sở.

Quay lại căn phòng nhiều cửa, Mắt Điên gọi to: "lối ra" rồi dẫn cả đoàn băng qua. Tất cả, trừ Harry. Một bùa chú cực mạnh đã cản lại cậu như ngày xưa cậu đã từng bị Dobby cản khi bước vào sân ga 9 3/4. Cánh cửa mau chóng đóng lại, ngăn trở cậu giữa đống cát thời gian và căn phòng nhiều cửa.

Trái tim Harry đánh thịch một tiếng. Trong lốt một Thần Sáng của Bộ, cậu vẫn bình tĩnh quay lại đánh giá căn phòng. Có vẻ như ai đó đã biết cậu sẽ đến đây.

"Sao còn chưa hiện hình?" Harry thở dài, đứng tựa lưng vào một kệ đựng cát thời gian ngay bên cạnh.

Không có tiếng đáp trả. Có vẻ như thực sự chỉ có mình cậu ở đây. Harry buồn bực rút con dao bạc trong túi ra, vạch một đường lên bức vô hình vừa ngăn trở cậu. Ngay lập tức, cậu có thể dễ dàng ra ngoài, đứng trong căn phòng nhiều cửa.

"Nhanh lên!" Sirius là người được lệnh chờ cậu. Harry vội vã theo chân người cha đỡ đầu tương lai, rời khỏi Sở Bảo Mật.

"Tại sao lại lâu thế?" Sirius nhíu mày trách cứ. Nhưng Harry một mực giữ yên lặng. Cả hai sải bước trên hành lang Bộ Pháp Thuật. Lúc này, nghị định đã kết thúc, có vẻ như hai bên chưa đi đến được thoả thuận nào. Sảnh của bộ trở nên đông đúc. Harry và Sirius đã sắp hết Đa Quả Dịch. Cảm nhận thấy mắt mình đang chuyển dần sang màu xanh lá, cậu vội vã độn thổ ngay khi mũi chân vừa chạm ra khỏi lằn ranh giới của Bộ, không chú ý tới phía bên kia con đường, một ánh mắt đỏ đang chăm chú nhìn theo góc áo chùng vừa biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net