Chương 78: Hòn đá phù thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa bao giờ mà nỗi khiếp sợ lan tràn ghê gớm như những ngày này, khi cụ Dumbledore không còn ở trường nữa. Mặt trời dường như chỉ sưởi ấm được phía ngoài những bức tường tòa lâu đài, rồi dừng lại bên ngoài những khung cửa sổ có chấn song. Bên trong trường, gương mặt người nào cũng lộ nét căng thẳng và sự lo âu. Trong hành lang mà có vang lên tiếng cười thì tiếng cười ấy nghe sao bất thường, gây nhức óc, và thường nhanh chóng nín bặt.

Học sinh hiện giờ đã không được tự do đi lại nữa, mà phải luôn luôn đi chung cả đám với những học sinh khác trong nhà Gryffindor mỗi khi có việc phải di chuyển trong tòa lâu đài. Và hầu hết tụi nó đều có vẻ vui mừng khi được thầy cô lùa đi từ phòng học này sang phòng học khác.

Thi thoảng, Harry vẫn nghe thấy giọng con rắn trong lâu đài, nhưng nó cũng không chạy theo tìm kiếm nữa, khi mà Ron và Hermione cứ kè kè bên cạnh nó và lũ học sinh ngày càng nhìn nó một cách ngờ vực vô cùng.

Tuy nỗi sợ hãi cánh cửa Phòng Chứa Bí Mật có thể mở ra mà hù bất kỳ đứa học sinh nào, tụi nó vẫn thực tình trông đợi vào trận chung kết Quidditch với nhà Hufflepuff.

Ngày hôm ấy, là một ngày cuối xuân chớm hè ấm áp. Mùa hè đang len lén trườn qua những khoảnh sân quanh tòa lâu đài; nền trời và mặt hồ đều đã đổi sang màu xanh lơ của hoa nhạn lai hồng. Trong các nhà lồng kính, hoa bắt đầu nở rộ, cái nào cái nấy to bằng cái bắp cải.

Sau khi khoác lên mình chiếc áo chùng tía trong phòng thay đồ, Harry theo gót đồng đội bước ra sân Quidditch. Hai đội tiến ra sân giữa những tiếng hoan hô vang rân trời đất. Wood nhảy lên chổi thần bay tới cột gôn để khởi động. Bà Hooch thả mấy trái banh ra. Đội Hufflepuff mặc áo chùng màu vàng két còn đang túm tụm bàn bạc chiến thuật tới phút cuối cùng.

Harry vừa mới trèo lên cán chổi thì giáo sư McGonagall đi như chạy băng qua sân, mang theo một cái loa vĩ đại màu tím.

Giáo sư McGonagall thông báo qua loa phóng thanh với đám đông ngồi chật nứt khán đài:

"Bãi bỏ trận Quidditch này!"

Từ phía khán đài vang lên tiếng la ó phản đối. Trông mặt Wood như thể vừa bị ai thọc gậy bánh xe. Anh đáp xuống mặt đất và hướng ngay về phía giáo sư McGonagall mà không cần trèo ra khỏi cán chổi. Anh hét to:

"Nhưng thưa giáo sư – tụi con sắp thi đấu... cúp giành cho nhà Gryffindor..."

Giáo sư McGonagall chẳng đếm xỉa gì đến anh, vẫn tiếp tục phát loa:

"Tất cả học sinh phải trở về ngay phòng sinh hoạt chung của nhà mình. Ở đó các giáo viên chủ nhiệm sẽ cho các trò biết thêm tin tức. Hãy cố hết sức đi nhanh lên."

Sau khi thông báo, giáo sư hạ loa xuống, ra dấu gọi Harry đến gần:

"Harry, cô nghĩ là con nên đi với cô."

Nó thấy Ron đang cố tách ra khỏi đám đông phàn nàn kêu ca để chạy đến với nó, rủ cùng nhau trở về tòa lâu đài. Thấy giáo sư đang nói chuyện với Harry, Ron hoang mang hết sức không biết hay là lần này giáo sư lại nghi ngờ Harry. Thế nhưng, cô cũng ra dấu cho nó:

"Ừ, có lẽ con cũng nên đi cùng với cô, Ron à."

Chung quanh đó, một số học sinh vẫn còn nấn ná, tỏ ra tiếc rẻ về trận đấu Quidditch bị bãi bỏ, một số tỏ ra lo âu. Harry và Ron theo giáo sư McGonagall trở vô trường, cùng leo lên những bậc cầu thang cẩm thạch. Nhưng lần này tụi nó không bị đưa đến văn phòng của ai hết.

Giáo sư McGonagall dẫn chúng đi về phía bệnh thất. Bà nói với chúng bằng một giọng dịu dàng đến ngạc nhiên:

"Chuyện này hơi kinh động một chút. Có thêm một cuộc tấn công nữa..."

Giáo sư McGonagall đẩy cánh cửa bệnh thất ra và Ron cùng Harry bước vào.

Bà Pomfrey đang cúi xuống giường bệnh chăm sóc một nữ sinh có mái tóc dài bông xù.

Và, cô bé ấy chính là...

"Hermione!"

Ron gào lên. Hermione vẫn nằm bất động hoàn toàn, đôi mắt mở to và trong suốt.

"Không! Trò ấy nói với con là trò ấy bị đau bụng nên không thể đi xem trận Quidditch..." nó nghẹn ngào

Giáo sư McGonagall lại nói tiếp bằng một giọng nặng nề:

"Cô sẽ đưa hai con về tháp Gryffindor. Đằng nào thì cô cũng phải nói chuyện với các học sinh."

Học sinh nội trú nhà Gryffindor tụ tập chật kín phòng sinh hoạt chung, lặng lẽ lắng nghe giáo sư McGonagall thông báo:

"Tất cả học sinh phải trở về phòng sinh hoạt chung vào lúc 6 giờ tối. Sau giờ giới nghiêm đó không một học sinh nào được rời phòng ngủ. Mỗi buổi học sẽ có giáo viên đi kèm các con đến lớp. Không học sinh nào được vào nhà vệ sinh mà không có giáo viên cùng đi. Tất cả những cuộc luyện tập và thi đấu Quidditch đều phải hoãn bỏ. Các sinh hoạt học tập giải trí buổi tối cũng tạm ngưng."

Giáo sư McGonagall cuộn tờ giấy da ghi bản thông báo mà bà vừa đọc xong. Bà nói thêm với giọng nghẹn ngào:

"Cô không cần phải nói thêm rằng cô chưa bao giờ lại đau buồn như lần này. Rất có thể trường sẽ phải đóng cửa nếu có kẻ chủ mưu đằng sau những cuộn tấn công vẫn chưa bị bắt. Cô tha thiết khuyên các con, bất cứ ai, nếu nghĩ mình có biết được điều gì về những chuyện này thì hãy mạnh dạn nói ra."

Ngay sau khi giáo sư McGonagall vất vả chui qua cái lỗ chân dung Bà Béo và đi khuất, thì cả nhà Gryffindor rộ lên nói râm ran.

Bạn thân của anh em sinh đôi nhà Weasley là Lee Jordan đang xòe tay ra đếm:

"Vậy là đã có hai đứa nhà Gryffindor bị hại, một đứa nhà Ravenclaw và một đứa nhà Hufflepuff. Không biết có thầy cô nào lưu ý rằng nhà Slytherin vẫn bình an vô sự không? Chẳng lẽ không thấy rõ ràng là tất cả vụ này xuất phát từ nhà Slytherin sao? Nào là Kẻ Kế Vị Slytherin, Quái vật của Slytherin. Tại sao không kiểm tra thanh lọc từng đứa một bên nhà Slytherin?"

Đó đây trong phòng rộ lên sự tán thành ý kiến của Lee. Sau lưng Lee là Percy ngồi lặng yên trong một chiếc ghế, lần đầu tiên không tỏ ra hứng thú ra mặt hay phát biểu ý kiến. Trông anh nhợt nhạt và bị choáng váng nặng.

George nói thầm với Harry:

"Anh bị xúc động ghê lắm. Nữ sinh bên nhà Ravenclaw bị tấn công từ lần trước ấy, chị Penelop ấy, chị cũng là một Huynh trưởng. Chắc Percy đang bị sốc vì con quái vật đã tấn công mọi người, không tha cả Huynh trưởng."

Harry chỉ nghe George nói có một tai. Đầu óc nó vẫn chưa thể nào dứt ra khỏi được hình ảnh Hermione nằm dài trên giường trong bệnh thất như thể một bức tượng được tạc ra từ đá tảng. Rồi nó đứng bật dậy kéo tay áo Ron lôi nó về phía phòng ngủ nam sinh.

Ron im lặng ngồi xuống chiếc giường, trông nó vẫn chưa hết bàng hoàng. Harry móc từ trong ngực áo ra chiếc Bản Đồ Đạo Tặc mà chú Sirius đưa cho nó mượn. Nó lẩm nhẩm trong đầu:

Tôi trang trọng thề tôi là đồ vô tích sự.

Kể từ khi nó thành công với bùa không lời, Harry chưa từng sử dụng tới tấm bản đồ. Bởi nó không đặc biệt ham muốn đi tới nơi đâu bị cấm trong lâu đài. Nhưng giờ đây, việc thầy Dumbledore – chỗ dựa lớn nhất của nó ở Hogwarts đã đi mất và một trong hai đứa bạn thân đang nằm cứng đờ trong Bệnh Thất đã trở thành động lực thôi thúc nó. Nó cần tìm ra ai là Người kế vị Slytherin.

Tấm bản đồ chỉ ra mọi ngóc ngách của lâu đài Hogwarts và sân bãi quanh trường. Và điều thực sự mà Harry cần là những chấm mực nhỏ xíu di chuyển loanh quanh trong bản đồ, mỗi chấm đều mang một cái nhãn tên viết bằng nét chữ li ti. Ron há hốc miệng ngó tấm bản đồ, trong khi Harry rà soát tên của Malfoy. Nó cảm thấy Lee Jordan nói không phải là không có lý.

Ron hiểu ý của Harry một cách nhanh chóng, và hai đứa nó châu đầu vào tìm kiếm, nhưng lạ lùng ở một chỗ, là nó không hề thấy tên của Draco Malfoy xuất hiện tại bất kỳ đâu trên tấm bản đồ Hogwarts, không bên trong ký túc xá Slytherin, không bên cạnh hai thằng Crabbe và Goyle, và không cả trong phòng vệ sinh.

Giờ thì ưu tiên hàng đầu của Harry và Ron là tìm hiểu cho được Draco Malfoy đã đi đâu và làm gì, khi mà tụi nó không thể tìm thấy tên của nó trên tấm Bản Đồ Đạo Tặc. Nhưng tụi nó cũng không thể dành hết thời gian mà ngó chằm chằm vào tấm Bản Đồ, bởi trong tiết học đầu tiên của buổi học hôm ấy, vào giờ Biến, một vấn đề nảy sinh đã đánh văng khỏi đầu óc bọn trẻ mọi ám ảnh của Phòng chứa Bí mật. Lần đầu tiên trong vòng nhiều tuần lễ nay, bọn trẻ có một mối lo lớn hơn mối lo về quái vật trong Phòng chứa Bí mật. Ấy là giáo sư McGonagall, sau khi vào học được mười phút, thông báo cho bọn trẻ biết về lịch thi. Kỳ thi sẽ bắt đầu vào đầu tháng sáu, nếu tính từ lúc ra thông báo thì chỉ còn đúng một tuần lễ nữa.

Vừa nghe xong, Seamus rú lên:

"Thi hả? Tụi mình vẫn còn phải thi nữa hả?"

Có một tiếng nổ lớn đằng sau Harry, vì cây đũa phép của Neville tuột rớt xuống làm tiêu một cái chân bàn. Giáo sư McGonagall lập tức dùng cây đũa phép của mình hô biến cho cái chân bàn tái hiện ra. Xong giáo sư quay lại phía Seamus, nghiêm nghị, lạnh lùng bảo:

"Toàn bộ lý do khiến nhà trường vẫn phải hoạt động trong những ngày này, chính là để cho các trò được học hành chu đáo. Vì vậy những kỳ thi vẫn diễn ra như bình thường, và cô tin rằng tất cả các trò đều sẽ cố gắng học hành chăm chỉ."

Học hành chăm chỉ! Ron không thể nào nghĩ ra là vẫn phải thi cử khi mà lâu đài đang ở trong tình cảnh như vầy.

Khắp phòng dậy lên tiếng rì rầm phản đối khiến giáo sư McGonagall càng thêm cáu kỉnh một cách rầu rĩ:

"Chỉ thị của giáo sư Dumbledore là cố hết sức giữ cho trường chúng ta vẫn hoạt động bình thường. Và, có lẽ cô cũng không cần phải nói ra, điều đó có nghĩa là phải bảo đảm được chất lượng học tập trong niên học này của các trò, xem các trò tiếp thu được bao nhiêu."

Harry ngó xuống hai con thỏ trắng mà nó có nhiệm vụ biến thành hai chiếc dép. Nó đã học hành được bao nhiêu trong niên học này, tính đến nay? Nó thấy mình đáng ra có thể qua chuông nếu không bị quá phân tâm về một thầy Hiệu Trưởng vừa đi khỏi và một đứa bạn thân vừa bị Hóa Đá. Ba James và má Lily hay bất kỳ ai trong bộ tứ đợt này vẫn đang ở Rumani, không có ai liên lạc với nó và chỉ dẫn nó xem nó nên làm gì.

Vẻ mặt của Ron còn thê thảm hơn cả Harry. Trông mặt Ron thì cứ như thể nó vừa nhận được lệnh đi vô khu Rừng Cấm mà sống vậy.

Ba ngày trước kỳ thi thứ nhất, giáo sư McGonagall lại đưa ra một thông báo khác ở bữa điểm tâm. Giáo sư vừa nói:

"Cô có một tin tốt lành..."

... thì cả sảnh đường, thay vì im lặng, đã vội nhao nhao lên:

"Thầy Dumbledore trở về!"

Một cô bé bên nhà Ravenclaw thét lên:

"Đã bắt được Người kế vị Slytherin!"

Còn Wood thì gầm như sấm nổ:

"Tiếp tục các trận thi đấu Quidditch!"

Khi sự huyên náo lắng xuống, giáo sư McGonagall nói:

"Giáo sư Sprout đã báo cho cô biết là nhân sâm nay đã đủ trưởng thành để thu hoạch và chế biến. Đêm nay, chúng ta có thể hồi sinh những người đã bị hóa đá. Cô khỏi cần nói chắc các con cũng hiểu, là một trong những người bị hóa đá ấy có thể sẽ nói cho chúng ta biết ai, hay cái gì, đã tấn công họ. Cô hy vọng khi niên học kinh khủng này kết thúc thì thủ phạm đã bị bắt rồi."

Tức thì nổ ra một trận hoan hô ầm ĩ. Harry ngó qua bên bàn ăn nhà Slytherin thấy Draco Malfoy chẳng thèm hưởng ứng cuộc reo mừng này, và Harry không hề lấy đó làm lạ (Draco Malfoy vẫn xuất hiện trước mặt tụi nó hàng ngày, nhưng mỗi khi tụi nhỏ tra đến tấm Bản Đồ thì nó lại biến mất một cách bí ẩn). Tuy nhiên Ron tỏ ra vui hơn mấy ngày qua.

"Ngó thằng Malfoy không tài nào vui nổi. Chúng ta sẽ sớm khám phá ra bí mật của nó thôi." Ron hí hửng nói.

Trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, giáo sư Quirrell đã trở nên không còn cà-lăm nữa, nhưng tụi nó phát hiện ra, hóa ra thầy khoái dạy về Nghệ Thuật Hắc Ám và đám Quỷ Khổng Lồ hơn là cách phòng chống. Và từ sau khi tụi nó biết được thầy là kẻ gián điệp phản bội đê hèn, tay trong của Bộ Pháp Thuật, người đã khiến giáo sư Dumbledore phải tạm thời rời khỏi ngôi trường, thì chẳng ai thèm học lớp này nữa.

Giáo sư Quirrell không tỏ ra phiền lòng về việc ấy chút nào, thầy vẫn say xưa thuyết giảng về Nghệ Thuật Hắc Ám với một niềm đam mê bất tận. Tụi nhỏ phải chịu tra tấn tới hơn hai tiếng đồng hồ, cho tới lúc bắt đầu tiết Lịch Sử Pháp Thuật thì mới được giải phóng khỏi lớp học.

Và giáo sư Quirrell cũng không tỏ ra quan tâm tới an toàn của tụi nó, để mặc cho đám học sinh năm nhất của Gryffindor tự đi tới phòng học của Giáo sư Binns.

Khi tụi học sinh đang sợ hãi mà vòng qua một khúc quanh, Harry ngoắc Ron nhìn sang lối rẽ phía bên tay trái. Nó nhìn thấy bóng dáng Draco Malfoy đang lấp ló đâu đó một mình. Vội vã tách khỏi đám đông, hai đứa lén mở tấm Bản Đồ Đạo Tặc và dò tên thằng Malfoy: Một lần nữa nó lại biến mất!

Hai đứa nhìn nhau đầy nghi hoặc, rồi chẳng ai bảo ai, chúng nó chạy theo hướng Malfoy vừa đi. Tụi nó đi mãi, đi mãi, và leo lên đến tận tầng bảy của lâu đài mà may mắn là không gặp sự cản trở của bất kỳ giáo viên nào.

Tới một bức tường lớn treo bức tranh Barnabas Gàn Dở ỏ cuối dãy hành lang lầu bảy, Harry và Ron dừng lại, nhìn chằm chằm vào bức tường trống rỗng mà không thấy dấu hiệu của bất kỳ Malfoy nào. Và đột ngột, một cánh cửa tao nhã hiện ra trên tường. Cánh cửa từ từ mở ra như mời gọi hai đứa bước vào.

Harry và Ron rút cây đũa phép của mình ra, rồi bước qua cánh cửa: Đó là một căn phòng xinh xắn với gam màu xanh trắng như màu của Nhà Slytherin. Một giọng cười man dại thét lên. Nó thấy cây đũa phép của mình và của Ron tuột khỏi tay và bay vèo tới phía bên kia của căn phòng.

"Petrificus Totalus" <Trói toàn thân>

Cả hai đứa cùng ngã xuống. Nó ngó thấy Ron, đang nằm bất động giống nó, miệng há hốc và đôi mắt thì mở to đầy kinh hoàng.

Một người đàn bà có khuôn mặt với đường nét có thể gọi là đẹp với nước da trắng tái và đôi mắt u ám bùm bụp tiến lại gần phía hai đứa nó. Sau lưng mụ, Draco Malfoy đang đứng yên lặng nhìn chằm chằm vào Harry, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.

"Stupefy!" Mụ nhàn nhã đánh choáng Ron và đá cái thân hình vẫn bất động của nó lăn vào góc phòng. Rồi mụ cúi xuống Harry. "Potter lừng danh," đôi mắt mụ ánh lên vẻ hoang dại, "Em bé Potty, chúng ta cuối cùng cũng có dịp gặp nhau." Mụ ngân nga.

Mụ đi quanh thân hình bất động của Harry, vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

"Nói đi Potter, trong lúc mi còn có thể. Ta cho mi cơ hội để nói. Mi càng nói dài thì càng kéo được cái mạng tàn của mi lâu thêm một chút." Mụ rít lên trong tiếng cười man dại. "Nhưng trước đó...Crucio"

Ánh sáng từ cây đũa phép của mụ chĩa thẳng vào Harry. Cả thân hình nó như bị nhấc bổng trong không trung và nó chưa từng, chưa bao giờ chịu cơn đau nào dữ dội như vậy. Lời nguyền Tra Tấn mụ ám lên nó phá tan cả phép trói toàn thân. Cả thân hình nó cong lên và vặn vẹo, nó cảm thấy như tất cả xương khớp của mình đang bị bẻ gãy cùng một lúc, mắt nó như đang lồi ra khỏi hộp sọ, và nó tin chắc là nó đang thét lên với một âm lượng cao nhất mà nó có thể tạo ra.

Trong cơn đau thấu tim ấy, những hình ảnh kỳ lạ đang lan tràn qua đầu nó, những cuộc chiến, những bùa phép, những mất mát đau thương...những gì mà nó chưa từng phải trải qua trong cuộc đời mười một năm của nó, đột nhiên cứ hiện ra trong đầu. Một phần cảm xúc nào đó đang trào ra trong nó, mãnh liệt và dữ dội. Và nó đang cảm thấy đau buồn, lần đầu tiên kể từ khi nó chào đời.

Hình ảnh kỳ lạ vụt tắt sau khi mụ đàn bà thu hồi Lời nguyền. Nó vẫn nằm rạp trên sàn, tả tơi như một con búp bê rách nát. Đã bao giờ nó phải chịu một sự tra tấn như vậy, khi mà nó luôn an toàn trong vòng tay bao bọc của ba má, của chú Sirius và chú Lupin, của thầy Hiệu Trưởng, và thậm chí là của Ron và Hermione.

"Được rồi Potter, đó là phần ta. Giờ tới lượt mi. Hãy trả lời câu hỏi của ta: làm thế nào mà mày, một đứa trẻ sơ sinh không có tài năng pháp thuật gì phi thường, lại có thể đánh bại được vị phù thủy vĩ đại nhất của mọi thời đại? Làm thế nào mà mày có thể sống sót không hề hấn gì, ngoại trừ một vết thẹo nhỏ, trong khi mọi quyền lực của Ngài lại bị tiêu hủy? Ngài đang ở đâu?" Mụ đàn bà nhìn xuống thân hình rũ rượi của nó.

Harry không nói gì, không chỉ vì nó không thể nói, mà còn vì cơn đau dư âm sau lời nguyền tra tấn vẫn khiến nó không thể cử động.

Mụ đàn bà tỏ ra vô cùng thiếu kiên nhẫn.

"Vẫn kiên quyết không mở miệng? Đáng ra ta phải chuẩn bị thêm Chân Dược...không sao, ta cho mi một cơ hội khác để kéo dài cái hơi tàn này, rồi sau đó mi sẽ phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ta thôi, nhãi con Potter ạ."

Một tia sáng đỏ nhá lên, và Harry hoàn toàn mất đi ý thức.

"Rennervate" Harry bị đánh thức một cách thô bạo. Nó từ từ mở mắt, và nhận thấy nó vẫn nằm sõng soài trên sàn, nhưng là sàn của một căn phòng khác, lớn hơn và rộng hơn căn phòng ban nãy.

"Dựng nó lên đi, đồ ngu!" Nó bị kéo dậy và ngồi tựa vào tường. Người vừa nâng nó dậy, không ai khác chính là giáo sư Quirrell.

"Cũng phải mất khối công sức và thời gian mới lết được đến đây. Mi cũng không tỏ ra vô dụng lắm, Quirrell." Mụ đàn bà ban nãy tra tấn nó nói.

"Thưa bà Lestrange, vậy bà có thể, làm ơn...tiến cử tôi với Ngài, cho tôi được vinh dự làm kẻ bề tôi trong vòng tròn thân tín của Ngài...Dấu hiệu...mong Ngài ban cho tôi Dấu hiệu..."

Mụ khịt mũi đầy khinh thường, "ngay khi ta dâng lên cho ngài Hòn Đá Phù Thủy, ta sẽ trở thành bề tôi thân tín nhất....còn mi, cho tới lúc đó hãy cố mà dốc toàn lực."

"Vâng, nhưng chỉ tôi chỉ cần một lời đảm bảo. Bà biết đấy, bẫy rập rồi chó ba đầu, ván cờ phù thủy hay bài đố Độc Dược, tôi đã cố gắng rất nhiều để đưa tất cả chúng ta đến đây, để mang Ngài trở về."

"Ta chắc chắn sẽ tâu với Ngài về mi. Giờ thì mang thằng nhỏ lại đây." Mụ sốt ruột ra lệnh. "Vượt qua nốt tấm gương đần độn này, chúng ta sẽ mang Ngài trở về. Ta nhìn thấy Hòn đá... Ta đang trao nó cho chủ của ta... nhưng mà nó ở đâu?"

Nó bị Quirrell lôi đến trước một tấm gương, mà tấm gương này chắc chắn nó đã từng gặp, trong căn phòng nó trốn khi bị Draco Malfoy truy đuổi. Nó phải làm gì với tấm gương này?

Nó nhìn thấy hình ảnh của mình trong tấm gương, lúc đầu trông nhợt nhạt và không còn thần sắc. Rồi sau đó, bóng dáng một người đàn ông xuất hiện cùng hình ảnh phản chiếu của chính nó. Người đàn ông đưa cho nó Hòn đá Phù thủy và nó ở trong gương lẳng lặng nhét vào túi quần. Nó không thể nhìn rõ đường nét trên gương mặt người đàn ông, nhưng nó biết chắc người ấy đang nhìn nó mỉm cười. Và khi cái ảnh làm vậy, Harry cảm thấy có cái gì đó rơi vào cái túi thật của nó. Vậy là bằng cách nào đó – không tin nổi – Harry đã lấy được Hòn đá.

Quirrell sốt ruột hỏi:

"Sao? Mi thấy cái gì?"

Harry lắc đầu.

Quirrell lại lầu bầu nguyền rủa.

"Tránh ra chỗ khác!" Bellatrix Lestrange nạt, tỏ vẻ vô cùng thất vọng. Mụ đã dự định là nếu cái gương có cạm bẫy hay nguy hiểm gì thì Harry sẽ hứng chịu hết. Nhưng có vẻ là chẳng có chuyện gì xảy ra.

Khi Harry bước qua một bên, nó cảm thấy Hòn đá Phù thủy chạm vào bắp đùi mình. Nó sợ mình làm vỡ Hòn đá mất.

Nhưng nó đi chưa được năm bước thì một giọng nói lại vang lên từ phía bên kia của căn phòng. Draco Malfoy lạnh nhạt nhìn nó.

"Nó nói láo. Imperio!" Cây đũa phép chĩa vào Harry.

Đó là cảm giác tuyệt vời nhất. Harry cảm thấy như mình trôi bồng bềnh, mọi ý nghĩ, mọi lo âu trong đầu được quét sạch nhẹ nhàng, chẳng để lại cái gì ngoài một niềm hạnh phúc mơ hồ, khó mà tả lại được. Nó đứng đó, cảm thấy hoàn toàn thư giãn, chỉ mơ màng biết mọi người đều đang nhìn mình.

"Trả lời tao. Mày có lấy được Hòn đá không?"

Harry định bụng gật đầu. Nhưng một giọng nói khác, mạnh mẽ hơn trong nó thì thầm với nó rằng: đừng gật đầu...

Thế là nó quả quyết lắc đầu.

"Mày...Có quan hệ gì với Lucius Malfoy?"

Harry đờ đẫn. Lucius? Lucius thì mắc mớ gì ở đây? Lần này dễ hơn, nó tiếp tục lắc đầu. Giọng nói kia tỏ vẻ nhẹ nhõm, tiếp tục ra lệnh.

"Đưa chiếc nhẫn của Lucius Malfoy cho ta."

Harry sờ tay vào chiếc nhẫn, định bụng tháo lỏng chiếc nhẫn ra nhưng chiếc thẹo của nó đã nhói lên, khiến nó bừng tỉnh từ lời nguyền. Nó lấy lại cảm giác và cả thị lực của chính mình. Căn phòng lại hiện lên rõ ràng trước mắt nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net