Chương 82: Trước bìa rừng Cấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bất thường xảy ra trong buổi tối hôm đó đã nhanh chóng bị vứt ra sau gáy. Harry tham dự lễ phân loại (em gái của Ron, Ginny Weasley cũng được phân vào Gryffindor), sau màn ăn uống tưng bừng, nó buồn ngủ tới mức không buồn chú ý tới thành viên mới trong giáo ban. Vậy là năm học thứ hai của nó đã chính thức bắt đầu.

Nó gặp lại hình ảnh quen thuộc của Neville trong bữa sáng ở Đại Sảnh Đường: hay bị té sấp và đãng trí hơn bất cứ ai mà Harry từng gặp. Những liễn cháo, những dĩa cá hồi, cả núi bánh mì nướng, những dĩa trứng và thịt muối được bày đầy trên bốn dãy bàn ăn dài của bốn ký túc xá đặt dưới cái trần nhà được ếm bùa (hôm nay nó mang một màu mây xám mờ mịt). Harry và Ron ngồi xuống dãy nhà của Gryffindor, bên cạnh Hermione. Cô bé để mở quyển Lang thang với Ma cà rồng, tựa gáy sách vào vại sữa. Neville Longbottom lại hớn hở chào tụi nó rồi nói:

"Thư sắp tới rồi. Mình đang trông bà mình gởi tới những thứ mà mình đã bỏ quên." Trông là có ngay: Harry vừa mới bắt đầu ăn món cháo thì hàng trăm con cú ùa bay vô rần rần trên đầu bọn trẻ. Lũ cú lượn vòng vòng khắp sảnh đường, thả thư từ và bưu kiện xuống đám trẻ đang huyên thuyên đấu láo. Bên dãy bàn Slytherin, tụi nó đang vỗ tay huyên náo một cách bất thường mà sự tập trung dành hết cho thằng nhóc tóc bạch kim ngồi ở giữa dãy bàn: Một tiểu đoàn cú xinh đẹp bay đến xếp hàng trên dãy bàn ăn, dẫn đầu là một con ưng đã từng gửi thư cho Harry, mỗi con đều đang cắp một chiếc hộp dài mà nó nhận ra ngay đó là cái gì: Chổi bay. Và thậm chí nó còn biết đó là hiệu Nimbus 2001.

Sự chú ý của Harry quay trở lại món cháo, trong khi Ron ném sang bên đó những cái nhìn ghen tị. Hermione cũng không quan tâm tới đám Slytherin. Cô nàng đang tập trung nhìn Neville: Cậu bé ăn như một con sư tử đói!

"Bồ đói dữ lắm hả Neville? Ăn từ từ thôi." Hermione lo lắng hỏi. "Bồ có chắc là bồ không bị bệnh chứ? Mình nghĩ bồ nên ghé Bệnh Thất một chút. Bồ ăn khỏe như vậy mà sao vẫn sụt cân nhiều thế hả Neville?"

"Ình ổn à..." (Mình ổn mà), nó nhồm nhoàm nói. "Ình ạo ày uôn uôn ói ụng..." (mình dạo này luôn luôn đói bụng)

Harry ngẫm nghĩ lại: tối qua Neville ăn từ tốn hơn rất nhiều, gần như là không ăn gì. Chắc do vậy nên cậu chàng bây giờ mới cảm thấy đói. Hermione bất đắc dĩ chia sẻ với Harry ánh nhìn đầy thông cảm.

Tụi nó cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều, giáo sư McGonagall đang đi dọc dãy bàn nhà Gryffindor để phát thời khóa biểu niên học mới. Harry nhận thời khóa biểu của nó và nhận thấy hai tiết đầu tiên tụi nó với học sinh nhà Hufflepuff là môn Thảo dược học.

Harry, Ron và Hermione cùng đi với nhau ra khỏi tòa lâu đài, băng qua vườn rau cải, để tới nhà kính, nơi trồng các loài cây huyền bí.

Khi tụi nó đến gần nhà lồng kính thì thấy cả lớp đang đứng cả bên ngoài đợi giáo sư Sprout. Harry, Ron và Hermione vừa nhập vô đám đó thì bên kia bãi cỏ xuất hiện cô Sprout đang sải bước, với thầy Lockhart tháp tùng.

Giáo sư Sprout là một nữ phù thủy nhỏ tí và lùn bè bè, đội một cái nón vá víu trên mớ tóc bay phất phơ; áo quần và móng tay của bà lúc nào cũng dính đầy đất, dì Petunia mà có nhìn thấy chắc phải té xỉu. Tuy nhiên, thầy Lockhart thì hết sức bảnh bao chải chuốt trong bộ áo chùng láng e màu ngọc lam. Dưới cái nón, cũng màu ngọc lam viền vàng, được đội ngay ngắn một cách hoàn hảo, mái tóc vàng của thầy cũng sáng bóng lên.

Tươi cười với đám đông học sinh đang tụ tập, Gilderoy Lockhart nói to:

"Chào các em! Thầy vừa mới hướng dẫn giáo sư cách chăm sóc cây cổ thụ Liễu Roi cho đúng mực! Nhưng mà thầy chẳng muốn các con nghĩ là thầy giỏi môn Thảo dược học hơn cô ấy đâu nhé! Chẳng qua thầy tình cờ được gặp gỡ nhiều chủng loại thực vật độc đáo trong những chuyến đi của thầy."

Giáo sư Sprout trông bực bội thấy rõ, chẳng giống chút nào bản tính vui tươi của cô thường ngày. Cô bảo:

"Các trò, hôm nay nhà kính số ba."

Có tiếng rì rầm hứng thú. Từ trước giờ bọn trẻ chỉ mới được học trong nhà kính số một – nhà kính số ba có những cây cỏ nguy hiểm và thú vị hơn rất nhiều. Giáo sư Sprout lấy một chiếc chìa khóa to tướng vẫn đeo ở thắt lưng để mở cửa. Harry hít phải một luồng hơi có mùi đất ẩm, phân bón trộn lẫn với mùi thơm nồng nặc của mấy đóa hoa khổng lồ, đóa nào đóa nấy bằng cái tán dù, thòng lủng lẳng dưới trần nhà.

Ngày hôm đó, tụi nó thực hành với một lũ Nhân sâm, thứ cây kỳ diệu trong năm học trước đã cứu Hermione khỏi hóa đá. Chẳng ai hiểu rõ về tác dụng của lũ Nhân sâm như chính cô nàng:

"Nhân sâm hay còn gọi là Mandragora, là một dược thảo có tác dụng hồi sinh, hiệu lực mạnh."

Hermione đọc làu làu như thể nó đã nuốt cả cuốn sách giáo khoa vào trong bụng.

"Thuốc này dùng để phục hồi những người bị biến hình hay bị mắc lời nguyền, giúp họ trở lại tình trạng nguyên thủy."

Harry và Ron cùng trao đổi ánh mắt với nhau. Nhưng sử dụng Nhân sâm là một chuyện, còn chăm sóc nó lại thuộc về phạm trù khác khó khăn hơn rất nhiều. Sau giờ học, chỉ có mỗi Neville trông hào hứng hơn hết thảy, còn tụi nó mồ hôi đầm đìa, mình mẩy ê ẩm, và khắp người dính bết sình đất. Mọi người đi thất thểu về lâu đài để tắm vội vàng một cái trước khi hộc tốc chạy trở vô lớp học môn Biến.

Giờ học với giáo sư McGonagall bao giờ cũng căng thẳng, nhưng hôm nay lại đặc biệt khó. Mọi thứ năm ngoái Harry học được dường như đã rò rỉ ra ngoài bộ óc nó hết trơn trong suốt mùa hè rồi. Đáng lẽ biến một con bọ hung thành cái nút áo thì nó chỉ làm được có mỗi một việc là làm cho con bọ mệt bở hơi tai vì cứ phải lon ton chạy khắp mặt bàn để tránh cái đầu đũa phép của nó. Rõ ràng là nó đã bỏ bê luyện tập trong kỳ nghỉ hè vừa rồi. Mãi cho tới cuối buổi: Harry cũng thành công biến con bọ hung thành nút áo nhưng vẫn còn râu (dĩ nhiên là sử dụng bùa không lời); Cái nút áo của Ron vẫn run rẩy khi bị chọc vào, Hermione vẫn hoàn hảo như mọi lần, còn Neville đã đè chết năm con bọ.

Cả bọn kéo đi ăn trưa. Ở phòng ăn, Hermione khoe với tụi nó bộ nút áo khoác tuyệt hảo mà cô nàng vừa sản xuất bằng phép biến. Neville nhìn cô bé bằng ánh mắt ngưỡng mộ và nài nỉ cô nàng phụ đạo thêm cho nó.

Ron uể oải hỏi:

"Trưa nay tụi mình có môn gì?"

Hermione trả lời ngay:

"Phòng chống Nghệ Thuật Hắc ám."

Ron chụp tờ thời khóa biểu của Hermione:

"Sao bồ lại khoanh hình trái tim tất cả những tiết học của thầy Lockhart như vầy?" Hermione nổi khùng lên, giật lại tờ thời khóa biểu.

Ăn xong bữa trưa, tụi nó đi ra chơi ngoài khoảnh sân đầy bóng râm. Hermione ngồi xuống một bậc thềm đá và lại chúi mũi vô quyển Lang thang với Ma cà rồng. Ron đứng nói chuyện với Harry (Ron nói và Harry hưởng ứng) về Quidditch một hồi thì Harry nhận thấy hình như mình đang bị theo dõi chặt chẽ. Nó ngước nhìn lên, bắt gặp một thằng nhóc nhỏ xíu, tóc xám như lông chuột mà nó đã thấy trong buổi lễ phân loại vào tối hôm qua. Thằng nhóc đang tròn mắt nhìn Harry như thể bị thôi miên. Nó đang nắm chặt một vật trông như cái máy chụp hình thông thường của dân Muggle. Ngay khi Harry bắt gặp ánh mắt của thằng nhóc, thằng nhóc liền đỏ mặt ấp úng:

"Anh Harry khỏe không? Em là... em là Colin Ceevey." Thằng nhóc nói như đứt hơi, dè dặt bước tới một bước. "Em cũng ở trong nhà Gryffindor. Anh thấy... thấy có phiền gì không nếu... nếu em chụp hình anh?"

Thằng nhóc giơ cái máy chụp ảnh lên hỏi, mặt đầy hy vọng. Harry hờ hững ra dấu cho Ron. Ron đứng ưỡn thẳng ngực lên, nó là chuyên gia giải quyết mấy vụ người hâm mộ kiểu này.

Nhưng thằng bé vẫn nhìn chằm chằm vào Harry, rõ ràng là chưa có ai cảnh báo nó về việc Harry không bao giờ thích bị tiếp cận theo kiểu này.

"Để chứng tỏ là em có gặp anh. Em biết hết mọi chuyện về anh nhé. Ai cũng kể cho em nghe hết. Về chuyện anh đã sống sót như thế nào khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tìm cách giết anh và rồi hắn biến mất như thế nào và đủ thứ chuyện về làm sao mà anh có vết thẹo hình tia chớp trên trán. (Mắt thằng nhóc soi mói mớ tóc rủ xuống trán Harry) Và một đứa cùng phòng em nói là nếu em dùng đúng thuốc rửa hình thì cái hình sẽ nhúc nhích nữa đấy."

Colin hít một hơi thật sâu, rồi run run vì hồi hộp, nói tiếp:

"Ở đây lạ lùng ghê hén? Hồi trước em đâu có biết tất cả những chuyện kỳ cục em làm là phép lạ đâu, mãi tới khi em nhận được thư gọi nhập học trường Hogwarts. Ba em là người bán sữa, ổng cũng không thể tin được là có một cái trường pháp thuật. Thành ra em chụp cả đống hình gởi về nhà cho ba xem. Nếu mà em có một tấm hình của anh thì thiệt là hay..."

Thằng nhóc nhìn Harry với vẻ van nài khẩn khoản:

"... Hay là nhờ bạn anh cầm máy chụp dùm, còn em thì đứng cạnh bên anh nha? Rồi sau đó anh ký vào tấm hình nha?"

"Ký ảnh tặng hả? Mày đang phân phát ảnh có chữ ký hả, Potter?"

Giọng Malfoy thô lỗ vang vọng qua sân trường. Nó dừng chân ngay sau lưng Colin, cặp kè với hai thằng bạn du côn nối khố là Crabbe và Goyle. Trông nó nhợt nhạt và quạu cọ hơn cả mức bình thường. Hẳn là vụ rơi xuống Hồ Đen ngày hôm qua vẫn làm nó khó chịu, nhưng chưa đủ để nó bớt kiếm chuyện. Malfoy rống lên với đám đông:

"Mọi người sắp hàng mau lên! Harry Potter đang phát ảnh có chữ ký đấy!"

Colin, thằng nhóc có thân hình chỉ to bằng cái cần cổ bò mộng của Crabbe, cố la to:

"Chỉ tại anh ganh tức thôi!"

"Ganh tức?"

Malfoy không cần cao giọng lắm vì một nửa sân trường giờ đây đang chú ý nghe nó.

"Ganh tức cái gì? Tao đâu cần có cái thẹo giữa trán? Xin cám ơn à. Tao không nghĩ là phải chẻ đầu mình ra để tự làm cho mình đặc biệt."

Crabbe và Goyle cười lên hinh híc một cách ngu đần. Ron giận dữ nói:

"Mày ăn ốc sên đi, Malfoy!"

"Coi bộ thằng Weasley cũng muốn một tấm hình có chữ ký của mày nữa đó, Potter. Tấm hình đó đáng giá hơn cả khối nhà nó gom lại..."

Ron rút mạnh cây đũa phép của nó ra, nhưng Hermione đã đóng quyển Lang thang với Ma cà rồng lại và nói nhỏ:

"Coi chừng!"

Thầy Lockhart đang sải bước về phía bọn chúng, tấm áo chùng màu ngọc lam của thầy bay phất phơ phía sau:

"Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế? Ai đang phân phát ảnh có chữ ký hả?"

Ron há miệng toan nói thì đã bị chặn họng bởi cánh tay thầy Lockhart. Thầy tẽ đám đông và giơ tay quàng qua vai Harry. Nó khó chịu tránh khỏi cánh tay của thầy. Giáo sư Lockhart không tỏ vẻ gì là phật ý và giọng vui vẻ nghe như sấm rền của thầy vang lên:

"Xem ta có ai đây! Đây chính là HARRY POTTER!"

Bị kẹt cứng tại trận, Harry nhìn thấy Malfoy lỉnh vào đám đông với nụ cười tự mãn. Thầy Lockhart tươi cười với Colin:

"Chụp đi, cậu Creevey. Hình có cả hai người thì không gì đẹp bằng, và cả hai chúng tôi sẽ ký tên vào ảnh cho em."

Colin lóng ngóng với cái máy chụp ảnh, cậu vừa chụp xong thì chuông reo báo hiệu buổi học chiều bắt đầu.

"Các trò đi thôi, tới lớp đi."

Thầy Lockhart bảo đám học trò trong sân, rồi thầy quay trở vô lâu đài với Harry (bị buộc phải đi bên cạnh). Nó đang lẩm nhẩm suy tính có nên lén lút ếm bùa thầy hay không.

Sau khi đã chui vô trong lâu đài bằng cửa hông, thầy Lockhart nói bằng giọng cha chú với Harry:

"Tôi có đôi lời khuyên khôn ngoan cho trò đây, Harry. Tôi đã che chắn cho trò trước ống kính của cậu bé Creevey. Nếu mà trong hình cậu ấy chụp có cả tôi đứng cùng thì bạn bè của trò sẽ không nghĩ là trò huyên hoang khoác lác..."

Harry lạnh lùng nhìn thầy Lockhart, trong đầu vẫn cân nhắc tội tấn công giáo viên hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào thì thầy Lockhart đã lôi nó đi xuống hành lang rồi lên cầu thang. Học trò đứng dài dài dọc lối đi trố mắt ngó theo hai người.

"Để tôi nói cho trò biết, mới tập tễnh như trò mà bày đặt phát ảnh có chữ ký thì chưa khôn lắm đâu – trông trò còn như một con lòng tong đầu bự, nói thật đó, Harry. Rồi sẽ đến cái lúc mà trò sẽ, như tôi đây, đi tới đâu cũng phải thủ sẵn cả xấp ảnh, nhưng..." Thầy cười giòn: "Tôi nghĩ trò chưa tới ngày đó đâu."

Cả hai đã đến lớp học của thầy Lockhart, Harry đành miễn cưỡng nhét lại cây đũa phép đã rút ra được một nửa của nó vào trong túi áo chùng, tiếc nuối vì nó đã tìm ra bùa ếm hoàn hảo cho thầy Lockhart. Nó kéo áo chùng của mình cho ngay ngắn lại rồi đi kiếm một chỗ ngồi ở tuốt dưới cuối lớp, giả bộ bận rộn xếp đống tất cả bảy tác phẩm của thầy Lockhart trước mặt mình, để mà tránh khỏi phải nhìn vào mặt tác giả.

Những học sinh khác đang lục tục kéo vào lớp, Ron và Hermione ngồi xuống hai bên Harry. Ron nói:

"Mà bồ nên cầu cho thằng nhóc Creevey đó đừng có gặp Ginny, nếu không hai đứa nó sẽ xúm nhau lập ra câu lạc bộ những người ái mộ Harry Potter. À mà mình cá là câu lạc bộ này đã có từ hồi năm ngoái rồi! Tụi nó có thể trở thành thủ lĩnh câu lạc bộ!"

Harry ném cho Ron một cái nhìn cảnh cáo khiến cậu chàng im re.

Khi cả lớp đã ngồi xuống, thầy Lockhart tằng hắng rất to, tất cả im lặng ngay. Thầy bước tới, cầm cuốn Du ngoạn với quỷ khổng lồ, bản của Neville, giơ lên cao để phô ra bức chân dung của chính ông đang nháy mắt trên bìa buốn sách.

Ông chỉ vào bức chân dung và tự mình cũng nháy mắt:

"Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy – Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!"

Thầy ngừng lại để chờ học trò cười, vài đứa bèn mỉm cười gượng gạo.

"Tôi thấy tất cả các con đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm... Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Chẳng có gì phải lo cả – chỉ để kiểm tra xem các con đã đọc bộ sách như thế nào, tiếp thu được bao nhiêu."

Khi thầy phát giấy kiểm tra xong và quay trở lại bục giảng, thầy nói:

"Các con có ba mươi phút để làm bài... Bắt đầu! Làm đi!"

Harry trợn mắt nhìn đống câu hỏi trên tấm giấy da, nhưng nó đừng hòng tìm thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến pháp thuật sơ đẳng chứ đừng nói gì đến xíu xiu Nghệ Thuật Hắc Ám nào.

Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?

Tham vọng bí ẩn của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

Cho đến nay, theo ý trò, thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

...

Cứ thế, những câu hỏi đại loại như vậy tiếp tục hết ba trang giấy, đến câu cuối cùng là:

Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?

Nửa giờ sau, thầy Lockhart đi thu bài làm của học trò và đọc lên ngay trước lớp:

"Chà! Chà! Coi bộ hiếm có trò nào nhớ được rằng màu tôi yêu thích nhất là màu tím hoa tử đinh hương hả! Tôi đã viết điều đó trong cuốn Một năm sống với Người tuyết. Một số trò cần phải đọc kỹ cuốn Lang thang với Ma cà rồng hơn nữa... Tôi đã nói rõ trong chương 12 là món quà sinh nhật lý tưởng cho tôi phải là một món dung hòa giữa dân biết pháp thuật và dân không có pháp thuật. Đương nhiên với một món quà như chai rượu mạnh lâu năm Ogden cỡ lớn thì tôi cũng chẳng từ chối."

Thầy lại ném cho lũ học trò một cái nhìn tinh quái. Ron bây giờ đã bắt đầu ngó thầy Lockhart với vẻ bất tín nhiệm lộ rõ trên mặt; Seamus Finnigan và Dean Thomas ngồi trước mặt nó thì đang rung cả người vì cố nhịn cười. Ngược lại, cô bé Hermione thì đang chăm chú say sưa lắng nghe, đến nỗi giật mình khi nghe thầy nhắc đến tên mình: "... nhưng mà trò Hermione lại biết tham vọng bí mật của tôi là loại bỏ thế giới xấu xa ác độc và tiếp thị một loại thuốc dưỡng tóc do chính tôi bào chế. Quả thực là một cô bé ngoan!... Điểm tối đa! Cô Hermione đâu nhỉ?"

Thầy búng ngón tay lên tờ giấy, và Hermione run rẩy giơ tay lên. Thầy Lockhart cười rạng rỡ:

"Xuất sắc! Quả là xuất sắc! Mười điểm cho nhà Gryffindor! Và bây giờ... vào công việc thôi!"

Thầy cúi xuống phía sau cái bàn giáo viên, nhấc một cái lồng đậy điệm kín mít đặt lên bàn.

"Giờ thì ta lưu ý các trò! Công việc của tôi là trang bị cho các trò vũ khí để chống lại những sinh vật xấu xa nhất mà thế giới phù thủy biết đến! Các trò sẽ nhận thấy mình sắp trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất đời trong căn phòng này. Hãy yên tâm là khi tôi có mặt ở đây thì không thể xảy ra nguy hiểm gì cả. Tôi chỉ yêu cầu các trò giữ bình tĩnh mà thôi."

Đã cố kềm nén hết sức rồi cuối cùng vẫn không nhịn được, Ron chồm qua đống sách để nhìn cái lồng cho rõ hơn. Thầy Lockhart đặt một bàn tay lên nắp đậy lồng. Dean và Thomas đã thôi cười. Neville thì ngồi co rúm lại ở dãy bàn đầu.

Thầy Lockhart hạ thấp giọng:

"Tôi yêu cầu các con không được hét lên. Tiếng hét to có thể kích động bọn chúng." Khi cả lớp đã nín thở vì hồi hộp, thầy Lockhart giở tấm che vải ra. Ông nói bằng giọng như thể trên sân khấu:

"Vâng – Những con yêu Nhí vừa bị bắt."

Seamus không thể nín được nữa. Nó bật ra một tràng cười hô hố mà ngay cả thầy Lockhart cũng không thể nào nhầm với tiếng kêu hoảng sợ. Ông mỉm cười với Seamus:
"Sao?"

Seamus suýt tắt thở vì nín cười:

"Dạ, chúng cũng không... chúng không đến nỗi... rất nguy hiểm phải không ạ?"

"Đừng tưởng bở!"

Thầy Lockhart ngúc ngoắc chỉ một ngón tay về phía Seamus một cách khó chịu.

"Chúng có thể trở thành đồ quỷ sứ dịch vật khó trị lắm đấy."

Những con yêu nhí màu xanh lè và cao chừng hai tấc. Chúng có những bộ mặt nhọn hoắt và giọng nói the thé nghe như một lũ quỷ con đang cãi nhau chí chóe.

Ngay khi cái nắp lồng mới được hé ra, chúng đã hè nhau kêu la í ới, chạy lung tung trong lồng, rung lắc mấy chấn song ầm ĩ, làm mặt dọa mấy đứa ngồi gần đấy. Thầy Lockhart nói to:

"Được đó, để coi các trò nghĩ sao về chúng! Thầy mở cửa lồng ra."

Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ... Lớp học lập tức trở thành loạn xà ngầu. Mấy con yêu nhí phóng vọt ra khắp mọi hướng như hỏa tiễn. Hai con túm lấy tai Neville nhấc bổng nó lên không trung. Nhiều con phóng thẳng ra cửa sổ, làm văng tung tóe miểng kính vỡ vào bọn yêu nhí bay đến phía sau. Đám yêu còn lại bắt đầu phá phách lớp học kinh hoàng hơn cả một con tê giác khùng. Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ, lột những tấm tranh khỏi tường, lật ngược thùng rác, giựt cặp táp, sách vở rồi quẳng hết ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ.

Chỉ trong nháy mắt, một nửa lớp học đã phải chui xuống dưới gầm bàn mà tỵ nạn.

Còn Neville thì đung đưa trên trần nhà, bám vào chùm đèn treo. Thầy Lockhart quát:
"Các trò lùa chúng vô chuồng! Gom chúng lại! Chúng chỉ là mấy con yêu nhí thôi mà!"

Thầy xắn tay áo, vung cây đũa phép của thầy lên và rống to:

"Peskipiksi Pesternomi!"

Câu thần chú chẳng có chút xíu tác dụng nào hết. Một con yêu nhí giật được cây đũa phép, bèn quẳng luôn ra ngoài cửa sổ. Thầy Lockhart nghẹn cổ, lặn ngay xuống dưới gầm bàn, chỉ thiếu chút xíu là bị Neville đè bẹp khi nó buông chùm đèn treo rớt xuống.

Chuông reo hết tiết, mọi người chạy ào ra cửa lớp như điên. Tương đối bình tĩnh lại sau đó, thầy Lockhart đứng thẳng lên, nhìn thấy Harry, Ron, và Hermione đang đi tới gần cửa, thầy bèn nói:

"À, thầy định giao cho các trò nhiệm vụ lượm đám yêu nhí còn lại bỏ vô lồng cho thầy."

Vừa nói xong, thầy đã định bước nhanh qua mặt tụi nó ra ngoài, nhưng Harry không để chuyện ấy xảy ra. Nó rút cây đũa phép và ếm bùa Trói toàn thân không lời lên thầy Lockhart, sau đó lạnh lùng đỡ Neville (vẫn đang vật lộn với chùm đèn trần) đứng dậy rồi lôi Ron và Hermione ra khỏi căn phòng.

Neville lanh lẹ chạy theo, thậm chí còn tiện tay khép cửa lại, bỏ mặc thầy Lockhart nằm cứng đơ trên sàn và bị một con yêu nhí lao đến đớp vô vành tai.

"Mấy bồ có tin nổi ổng không hả?" Ron tức tối nói.

Hermione thều thào

"Ôi Harry...bồ vừa tấn công giáo viên...bồ sẽ gặp rắc rối mất...thầy Lockhart...Chẳng qua thầy muốn chúng mình có kinh nghiệm thực tập...."

"Hermione ơi, thầy làm mà chẳng hiểu mình đang làm gì đâu! Và Harry, bồ đáng ra nên ếm ổng ngay từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net