Chương 87: Đuôi trùn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đuôi Trùn lấm lét quan sát mấy đứa nhỏ, bộ dạng sợ sệt lần tay vào túi áo chùng te tua rách nát để lấy ra cây đũa phép của hắn. Dù tự nhủ trong đầu phía trước mặt hắn chỉ là mấy học sinh non nớt của Hogwarts nhưng không hiểu sao đôi tay hắn run lẩy bẩy khiến hắn xém rơi đũa phép mất mấy lần. Từ bụi cây ra chỗ bọn nhỏ đứng chỉ mất vài bước chân nhưng hắn cảm thấy con đường sao quá dài, hắn chỉ muốn làm việc này cho xong.

Hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi sau quãng thời gian dài chạy trốn. Thứ hắn sợ không phải nhà tù Azkaban và những gã Giám ngục sau khi phản bội Hội Phượng Hoàng và gia đình Potter. Có lẽ nếu được chọn, hắn sẽ mong được an toàn phía sau những song sắt yểm đầy bùa phép hùng mạnh hơn cuộc sống nơm nớp lo sợ và lẩn trốn như một con chuột bẩn thỉu và thấp hèn ngày này qua ngày khác. Và có lẽ hắn đã làm như thế nếu trong ngục Azkaban hiện tại không đầy nhóc tôi tớ của Chúa Tể Hắc Ám – những kẻ đang đổ tất cả lỗi lầm dẫn đến sự sụp đổ của Chúa Tể Hắc Ám lên con chuột bé nhỏ là hắn. Chúng cho rằng chúng đã bị một tên lừa thầy phản bạn lừa gạt. Chúa Tể tìm đến được nhà Potter là nhờ thông tin do hắn cung cấp... và ngài thân bại danh liệt tại đó. Và vẫn còn cả đống Tử thần Thực tử khác không bị giam mà nhởn nhơ quanh đây, giả vờ như chúng đã giác ngộ, cải tà qui chánh nhưng vẫn âm thầm lùng sục dấu vết của hắn.

Đuôi Trùn không thể che dấu thân phận gián điệp hai mang của hắn, nhưng hắn lại chẳng tài nào thanh minh được việc tiết lộ thông tin vị trí của gia đình Potter không phải do hắn mà là do một kẻ nào đó đã ếm Lời Nguyền Độc Đoán lên hắn. Ai mà buồn nghe hắn trình bày kia chứ, tất cả pháp sư của cả hai phe đều chỉ muốn giết phứt hắn đi cho được việc. Nếu Sirius Black mà thấy hắn thì con chó đen đó đã xé xác hắn ra làm vài mảnh như đã tuyên bố những ba lần trên tờ Tiên Tri mà hắn đọc mót được. Chẳng có cửa cho hắn quay lại bên những người bạn hay phe của Dumbledore nữa rồi. Cách duy nhất hắn có thể làm bây giờ chính là giao nộp đứa con nhà Potter – đối tượng duy nhất mà Tử thần Thực Tử căm hận hơn cả hắn.

Có thể Chúa Tể Hắc Ám đã biến mất hoàn toàn biến mất, nhưng việc giao nộp đứa con nhà Potter biết đâu đấy có thể trao cho hắn một hi vọng khác ở phe Hắc Ám. Nếu hắn giao nộp Harry, thì còn ai dám nói hắn là kẻ phản bội Ngài? Hắn sẽ được đón nhận về hàng ngũ trong danh dự... Dù chẳng tin tưởng cho lắm vào phán đoán của mình, Đuôi Trùn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Hắn đã toan làm việc ấy ở Hogwarts. Bùa ếm vụng về lên trái Bludger chỉ đủ làm thằng nhỏ bị thương và tăng cường tính cảnh giác của Dumbledore và những giáo viên khác nên hắn đành bỏ dở công cuộc ám sát cho đến lúc chớp được thời cơ duy nhất trước khi nó bước vào một sự bảo vệ khác cũng nghiêm cẩn không kém so với khi ở Hogwarts.

Hắn đã phải luồn lách ếm bùa lên chiếc lồng con cú giữ trên xe lửa để đảm bảo thằng nhỏ sẽ tách ra khỏi đám bạn bồ bịch vẫn bu quanh nó. Dù chỉ là mấy đứa con nít, nhưng rõ ràng là trông hắn cũng chẳng nhỉnh hơn mấy đứa con nít là bao.

Tính toán đến nhường ấy rồi, Đuôi Trùn vẫn hết sức thất vọng khi Potter cuối cùng vẫn có thêm hai cái đuôi khác và may mắn là một đã ngất xỉu. Đối tượng còn lại thì hắn còn không dám khẳng định rằng đó là con người.

Đuôi Trùn tiến ngày một gần hơn tới ba đứa nhỏ. Hắn tạm thời không chú ý tới thằng nhãi đang nằm sõng xoài trên mặt đất. Hắn liếc nhanh qua Harry Potter, người kế thừa hoàn toàn diện mạo của người bạn thân từ thuở xưa cũ. Và rồi sự chú ý của hắn bỗng dừng lại ở đứa học sinh còn lại.

Đôi chân Đuôi Trùn bỗng dưng bủn rủn khiến hắn suýt té nhào. Chẳng hiểu sao nhìn cậu học sinh điển trai với làn da tái nhợt kia bỗng khiến toàn thân hắn rét lạnh. Bản năng cảnh giác của một con chuột khiến hắn cảm thấy đứng trước mình chẳng phải một học sinh hay là một con người nữa. Đuôi Trùn co rúm lại, bộ dạng như một con chuột nhắt đang cúi mình run sợ trước vua Xà uy dũng. Đây là lần thứ hai hắn trải nghiệm cảm giác này trong đời, lần đầu tiên chính là khi hắn cúi rạp mình trước Chúa Tể Hắc Ám.

Đuôi Trùn đã xém bỏ chạy thục mạng, nhưng sau một tích tắc cân nhắc, hắn cuối cùng đã phát hiện ra mình chẳng còn đường chạy nữa rồi. Trừ khi lấy được tính mạng của Harry Potter, ngoài ra hắn cũng chẳng còn chốn dung thân. Và nhìn kìa, chỉ là ba đứa con nít học sinh, hắn đang sợ hãi gì cơ chứ? Hít một hơi sâu và xiết chặt cây đũa phép trong tay, Đuôi Trùn quyết định sẽ làm việc này thật nhanh chóng. Hắn giờ đũa phép lên và quyết định trừ khử nhân vật nguy hiểm nhất trước khi giải quyết hai kẻ còn lại.

Harry nhanh chóng chuyển từ trạng thái cảnh giác sang hành động tức thì. Nó lao tới đứng chắn giữa Marvolo và gã đàn ông nhỏ thó. Bất chấp việc trong tay chẳng có vũ khi gì, cho dù là một nhánh cây hay hòn đá, Harry giương đôi mắt đầy thách thức nhìn thẳng vào gã đàn ông trước mặt.

<Marvolo, anh chạy trước đi!> Nó rít lên.

Trong một thoáng, Đuôi Trùn khựng lại khi hành động của Harry khiến hắn nhớ tới James hơn bao giờ hết. Thời ở Hogwarts, hắn đã từng trở thành đối tượng bị bắt nạt. Hắn đã tự hỏi mình hàng ngàn lần rằng tại sao hắn lại bị cái nón phân vào nhà Gryffindor. Nếu James không xông ra bảo vệ hắn thì quãng đời đi học chính thức đã là cơn ác mộng mà hắn chẳng thể nào quên. Hình ảnh Harry đứng ra bảo vệ bạn bè bây giờ đâu có khác gì ba nó ngày xưa.

Harry sốt ruột chờ đợi Marvolo rời đi, có vẻ như nó đã đúng khi đoán chính bản thân mình mới là đối tượng gã đàn ông này hướng tới. Nhưng sau một hồi chờ đợi, nó chẳng cảm nhận thấy động tĩnh gì sau lưng mình cả. Nó quay đầu lại phía sau và sửng sốt khi nhận ra Marvolo vẫn đang bình tĩnh khoanh tay nhìn chằm chằm vào bóng lưng nó. Ánh mắt anh có vẻ đã bớt đi mấy phần lạnh lùng.

<Chạy mau đi, Marvolo. Người hắn cần là em. Nếu anh đi kịp có thể vẫn sẽ gọi được ai đó tới cứu em. Anh biết ba má em mà, không đời nào họ để em bị bắt đâu. Cả thầy Dumbledore nữa. Có lẽ hơi tự cao một chút nhưng em làm con tin sẽ có giá trị hơn anh nhiều.> Harry ráng gom hết can đảm và thậm chí còn nặn ra một nụ cười sứt sẹo để an ủi Marvolo – kẻ hiện giờ vẫn đang chẳng tỏ ra sợ sệt gì.

<Trò sẽ chết trước khi ta kịp trở lại.> Anh đều đều nói, cảm xúc nơi đáy mắt thay đổi thất thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net