Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói gì thì nói, cậu mới chỉ ngoài ba mươi tuổi, phù thủy tuổi thọ có thể kéo dài gần ba trăm, ba mươi trong mắt mọi người vẫn còn quá trẻ. Khi Salazar tập nói cậu đã kêu nó gọi mình là anh trai, ai ngờ chỉ thả nó ra chơi với đám nhỏ Muggle một buổi sáng, thằng bé đã khóc đỏ cả hai mắt chạy về. Nó nói nó chỉ có mẹ và anh trai, bọn nhỏ liền cười nhạo nó không có cha, không muốn chơi với nó.

Anh trai có thể không có, nhưng không thể không có cha. Harry thực không biết là ai nhồi nhét tư tưởng như vậy vào đầu đám nhóc kia.

Bọn nhỏ nói với Salazar, mẹ là người sinh đứa nhỏ, cha là người làm việc kiếm ăn nuôi đứa nhỏ, đứa nhỏ ra đời nhìn thấy đầu tiên sẽ là cha mẹ. Vì vậy mặc Harry giải thích thế nào cũng không được, Salazar sống chết nhận định cậu là cha mình.

Không muốn đứa nhỏ tiếp tục ưu thương, Harry không thể không thỏa hiệp, để nó gọi mình là cha. Dù vậy sau đó cậu cũng quyết định đóng gói đồ đạc mang theo Salazar rời đi, quyết tâm tìm lại cha ruột cho nó. Trong tay mẹ của đứa nhỏ có một cái vòng tay bằng vàng xuyên qua viên ngọc màu tím nhỏ bằng đốt ngón tay, chỉ cần cha đứa nhỏ ở gần bọn họ liền sẽ phát sáng, càng gần lại càng sáng.

Mẹ của Salazar nói huyết thống của đứa nhỏ đã bị nàng chủ động phong bế từ lâu, không cởi bỏ phong ấn sẽ không thể thức tỉnh, thế nhưng thức tỉnh huyết thống trong trường hợp của Salazar lại phải cần một ít máu của cha hoặc mẹ ruột làm chất dẫn mở đường, nếu không thức tỉnh thất bại, nhẹ thì biến thành Squib, phù thủy không có pháp lực, nặng thì mất mạng.

Harry quyết định để đứa nhỏ trưởng thành rồi mới cởi bỏ phong ấn cho nó, phương pháp cậu biết, thế nhưng mẹ nó đã mất, lại cũng không có gì đảm bảo cha của thằng bé sẽ sống đến lúc đó, cho nên cậu muốn sớm tìm được người đàn ông kia, nếu không thể xin được máu của đối phương thì cũng phải để Salazar theo bên cạnh tùy thời cần liền lấy.

Đó là toàn bộ mục đích chuyến đi.

"Hai cha con cậu ở đây ôm ôm ấp ấp, ta còn tưởng hai người gặp chuyện gì rồi chứ?"

William chặt đứt một cành cây cản đường, tra kiếm vào vỏ, thẳng lưng tiến lại chỗ hai người bên kia.

"Cậu sao lại ra đây?" Harry mỉm cười vỗ vỗ lưng Salazar, để đứa nhỏ đứng dậy.

"Còn hỏi, bọn ta đi săn về rồi, cha con cậu kiếm củi lâu như vậy, Stephan bọn họ lo lắng mới kêu ta qua xách về!"

Hắn nói xong, Salazar liền nhảy nhót đến bên cạnh, William để đứa nhỏ trèo lên vai mình, chia đôi với Harry mỗi người nửa gánh củi liền nhanh chóng trở về địa điểm cắm trại.

Tối nay may mắn, William đẫn đội đi săn hạ được hai con lợn rừng, có lương thực dự trữ cho ngày kế tiếp.

"Merlin chiếu cố, hai cục thịt này có lẽ đói đến hoa mắt, ngay cả con người cũng dám chủ động xông đến!"

William cười ha hả.

Một đồng đội khác tiếp lời, "Chúng còn không biết chúng ta là phù thủy, nếu bại trong tay chúng để bị xé xác thì không phải chính là trò cười lớn nhất rồi ư?!"

Mọi người cười rộ lên, cùng hào hứng tham gia câu chuyện.

Annie đang kiểm tra thịt nướng đã chín hay chưa, mỡ bọc bên ngoài miếng thịt "xèo xèo" mấy tiếng, vào mũi người khác là thơm lừng, thế nhưng Anni ngửi thấy lập tức nhăn mặt bụm miệng, vứt lại que củi chạy qua một bên nôn khan.

Mọi người kinh ngạc nhìn theo, Stephan lo lắng chạy đến xem vợ mình thế nào, chỉ có người phụ nữ trung niên duy nhất trong nhóm đã từng có gia đình là hai mắt vui vẻ sáng lên.

Tuyết vẫn không ngừng rơi.

Các khu rừng đều bị phủ một lớp áo tuyết trắng xóa, các ngôi làng mỗi ngày đều có người phải leo lên nóc nhà phủi tuyết, bằng không cái nóc chắc chắn chịu không nổi nặng sẽ sụp xuống.

Người vào rừng hàng ngày đều rất chú ý dưới chân, thậm chí rảnh rỗi sẽ cào tuyết, chỉ hi vọng một ngày nào đó, thực sự cào ra dưới lớp tuyết dày một mầm non.

Đó là dấu hiệu của mùa xuân.

Tín hiệu tốt là khi tuyết ngừng rơi nửa tháng, thời tiết quả nhiên ấm dần lên.

Thời tiết tốt, tâm trạng phù thủy liền xấu, bởi vì giáo hội gần đây bắt đầu đẩy mạnh hoạt động trở lại.

Nhóm của Harry đi ngang một thị trấn nhỏ, tình cờ gặp một buổi hành quyết phù thủy, trên giàn thiêu là nữ phù thủy tóc vàng ngồi ôm bụng, thân thể gầy guộc, cái bụng hơi nhô cao, xung quanh tiếng gào thét phỉ nhổ của đám đông, biểu tình trên mặt cô hoàn toàn là chết lặng.

Một nữ phù thủy gốc Muggle.

Đó cũng là lần đầu tiên Harry thấy William vẫn luôn lý trí lại kích động như vậy.

Cậu cùng hai nam phù thủy khác phụ trách dẫn Salazar cùng bốn cô gái trong nhóm nhanh chóng rời khỏi thị trấn, vì vậy không tận mắt chứng kiến một màn cướp tù nhân kia.

William đánh mất lý trí, Stephan bọn họ không thể bỏ mặc hắn.

Harry tìm một hang động trú tạm, bọn họ chờ đến đêm mới chờ được mấy người Stephan trở về.

Lấy kết quả ba người bị thương một người mất tích, quả thực cứu được nữ phù thủy kia. Thế nhưng cô gái ấy quá yếu, không chờ được đến bình minh hôm sau liền đã vĩnh viễn không mở mắt ra nữa.

Người phụ nữ trung niên trong nhóm đánh liều dùng một bí thuật của gia đình, mổ bụng cô gái lấy ra thai nhi, cùng Annie, Wendy và một cô gái còn lại trong nhóm rót pháp lực dệt ra một màng bảo vệ đặc biệt, bọc lấy bào thai chỉ vừa mới thành hình.

Đều đặn rót vào pháp lực, nếu may mắn, đứa nhỏ sẽ tiếp tục lớn lên, đủ tháng sẽ tự phá bọc ra ngoài.

Người mất tích trong nhóm vớt được nửa cái mạng thành công tìm về, bọn họ gấp rút lên đường, thánh kỵ sĩ trong trấn đã bắt đầu truy lùng họ.

Lại thêm mười ngày cực khổ, vừa thoát được truy binh, cả nhóm thở ra một hơi dài thoát nạn, ở tại rừng tối dựng trại qua đêm.

William kể từ hôm đó đã thay đổi từ một người hoạt bát thành người im lặng, khuôn mặt lúc nào cũng trồng chất tâm sự.

Mọi người không ai dám hỏi, chỉ sợ chọc phải ký ức đau khổ nào đó của hắn.

Bụng của Annie đã rất lớn, di chuyển so với trước nặng nề hơn rất nhiều, Stephan có thể xem như một người chồng mẫu mực, ngày ngày xoay quanh chăm sóc hỏi han vợ, không để ngón tay cô dính chút nước nào. Mọi người trong nhóm thấy mà hâm mộ, có người còn nói chờ đến nơi an toàn rồi nhất định phải kiếm một cô vợ.

William cũng thường im lặng dõi theo hai vợ chồng bên kia hỗ động, trong mắt chốc thì vui vẻ ấm áp, chốc lại bi thương ngập tràn.

Một ngày, tự hồ hắn rốt cuộc chịu dựng không nổi nữa.

"Thực ra, ta cũng đã từng có gia đình!"

William đột nhiên ôm Salazar rồi bật khóc, hắn là người trưởng thành, còn là đàn ông lại khóc tu tu như một đứa trẻ, người xung quanh nhìn thấy cũng phải thương cảm.

"Nàng ấy là Muggle, không phải phù thủy, nàng yêu ta trước, theo đuổi ta trước, hiếm thấy cô gái nào mạnh dạn như nàng. Ta bị nàng bám dính không rời, ngày ngày nấu đồ ăn ngon cho ta, vá áo cho ta, một cô gái tốt như vậy, hỏi sao ta có thể không cảm động?"

William vừa lung tung lau nước mắt, vừa nghẹn ngào kể lại.

"Ta một thân một mình, chỉ còn em trai là người thân lại đang ở xa, ta đã nghĩ cùng nàng cũng tốt, cô gái ấy có thể theo ta nốt quãng đời còn lại, ta chỉ muốn một gia đình.

Thế nhưng, ta đã phạm sai lầm chết người, ta giấu nàng chuyện mình là phù thủy. Ta sợ nếu nói ra, nàng sẽ kinh sợ xa lánh ta, vì vậy ta giấu, ngụy trang thành Muggle, kết hôn với nàng. Ta vốn định đưa nàng đi đâu đó an toàn hơn, nhưng nàng còn gia đình, ta không thể ích kỷ. Cũng vì vậy, sai lầm của ta, là ta hại nàng!"

Harry mấy người nhìn nhau, không ai lên tiếng chen ngang, để hắn thoải mái kể ra hết nỗi lòng.

"Sau đó nàng có thai, ta đương nhiên rất vui. Để người khác không phát hiện bất thường, ta đều nhân lúc nửa đêm khi nàng đã ngủ say mới lén lút đưa pháp lực của mình vào thân thể nàng cho đứa nhỏ hấp thụ, như vậy mới có thể khiến nó ở yên, không xao động dẫn đến thánh kỵ sĩ hay giáo sĩ phát hiện.

Vậy nhưng có một ngày, ta nhận được tín hiệu cầu cứu của một nhóm phù thủy, có một nữ phù thủy cùng đứa con nhỏ bị kỵ sĩ giáo hội bắt đi. Ta có vợ con, ta đương nhiên thấu hiểu cảm giác của người chồng mất vợ mất con liên tục điên dại đòi liều mạng xông vào nhà giam kia, vì vậy ta giúp họ.

Ta vốn đinh ninh chỉ có một đám kỵ sĩ yếu nhược, rất nhanh sẽ giải quyết xong, chẳng ngờ lại có hai thánh kỵ sĩ ẩn nấp ở đó. Ta còn cách nào khác ngoài cùng bọn họ đấu? Sau đó mặc dù ta thắng, nhưng pháp lực cạn kiệt lại bị thương nặng, rơi vào hôn mê, hai ngày sau mới tỉnh."

Kể đến đây, hơi thở của William trở nên dồn dập, trong mắt đều là phẫn hận.

"Nhóm phù thủy được ta giúp vốn không hêg biết ta có vợ đang mang thai chờ ở nhà, nếu không họ đã đưa ta về, hai ngày sau ta tỉnh liền vội vã trở về, kết quả, kết quả..."

Hắn hít sâu một hơi, giọng nói trở nên lạnh lùng.

"Ta vốn để lại cho vợ ta một sợi dây chuyền, kỳ thực là một vật phẩm luyện kim trá hình, ngày ngày ta phân ra một phần pháp lực rót vào đó, khi xuất hiện nguy hiểm nó có thể hình thành một vòng bảo hộ rất khó công phá. Lúc ta trở về, vợ con ta không thấy đâu, sợi dây chuyền đã bị cắt đứt, mặt dây chuyền bị đập vỡ, dấu vết để lại nói rõ đó là do thánh kỵ sĩ làm.

Là do hai ngày liên tiếp không có pháp lực của ta cung cấp, con ta ở trong bụng mẹ nó quấy động đã khiến thánh kỵ sĩ phát hiện bất thường. Ta lén tìm đến nhà mẹ đẻ của nàng hỏi thăm tin tức, một nhà đó thấy ta như thấy quái vật, hét lớn gọi đến kỵ sĩ giáo hội đang ở gần đó. Ta như phát điên giết hết bọn họ, sau đó đánh thẳng vào điện thờ.

Ta một lần liền cùng bốn thánh kỵ sĩ giao đấu. Đánh không lại, bị bọn họ bắt sống. Bọn họ khóa pháp lực của ta, ngày ngày đêm đêm mang ta ra thử độc dược, rót vào họng ta rất nhiều thứ chất lỏng kinh khủng, ruột gan lúc nào cùng đau như bị cắn xé, có lúc còn như bị rót nước sôi từ cổ họng xuống đầy bụng, đau đớn đến chết lặng. Đám giáo sĩ mang đến rất nhiều giấy vẽ trận pháp, cũng đều thử lên người ta, bọn họ muốn thử ra trận pháp nào có phản ứng mạnh nhất với phù thủy. Ta nhiều lần cho rằng mình đã chết.

Khiến ta khổ sở nhất, thật ra lại là mỗi lần bị mang ra làm bia ngắm. Bọn họ thậm chí cởi khóa pháp lực cho ta, để cho các phù thủy Muggle được bọn họ nuôi chống lại giới pháp thuât chúng ta thực hành pháp thuật lên ta. Pháp thuật tấn công đánh ta chỉ còn thoi thóp, liền dùng pháp thuật chữa trị kéo giật sinh mạng của ta trở về.

Ta vẫn luôn phải cam chịu, bởi vì bọn họ nói với ta, chỉ cần ta không chạy, sẽ cho ta gặp lại vợ con. Tính ra , vợ ta cũng đã đến ngày sinh."

William che mắt, từ khe hở, dòng nước ấm chầm chậm chảy ra.

"Ta ngu ngốc, ta đáng lý nên tỉnh táo, không nên như một gã ngu đi tin lời họ. Ta khi đó còn tự nhủ mình phải chịu đựng, chỉ cần có thể gặp lại vợ con, ta chỉ cần một lần, ta có ám hiệu có thể gửi tin cầu cứu đến các phù thủy ở gần đó, ta chỉ cần gặp được vợ con một lần, thành công gài ám hiệu lên người họ, các phù thủy bên ngoài nhận được tín hiệu nhất định sẽ nghĩ cách cứu họ ra, ta tin tưởng đồng bào của mình, ít nhất bọn họ sẽ không bỏ rơi một phù thủy nhỏ.

Thế nhưng, ta thế nào cũng không ngờ, vợ ta sinh con trai, vừa sinh xong, liền bị gã giáo sĩ trong điện thờ một kiếm đâm chết. Nhóm phù thủy được ta giúp ngày đó liều mạng chết hai người cứu được ta ra, họ kể lại ta mới biết. Con trai ta thì bị mang đi, không rõ tin tức!"

Hắn ôm xác vợ mình chết lặng ba ngày, sau đó cũng là nhóm phù thủy kia mạnh mẽ tát tỉnh hắn, nói hắn dù thế nào cũng phải sống, sống để mà tìm lại con trai, sống để mà trả thù.

Nếu không có lý do đó, chỉ sợ hắn đã sớm đi theo vợ mình.

William bỏ tay xuống, Salazar vẫn còn sững sờ ngồi trong lòng hắn. William ánh mắt dần dần dịu đi, xoa tóc đứa nhỏ.

"Con trai ta nếu còn sống, hiện tại cũng bằng tuổi con!"

"Cậu ấy tên gì ạ?" Salazar ngây ngốc hỏi.

William thoáng dừng lại, sau đó cười khổ, "Ta không biết đã có ai đặt tên cho nó hay chưa?"

Hắn hạ tay, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói.

"Ta từng nuôi một con sư tử nhỏ, ta gọi nó Goddy, ta đột nhiên cảm thấy rất thích cái tên ấy. Về sau ta thả đứa nhỏ đã trưởng thành kia về lại rừng sâu, hôm đó ta nói với mẹ ta, sau này nếu ta có con, nhất định đặt cho nó cái tên này. Mẹ ta không thích con sư tử nghịch ngợm kia, thỏa thích mắng ta một trận. Mẹ mất rồi, ta lấy vợ, ta nói với vợ ta nếu là con trai sẽ đặt tên cho nó là Goddy, nàng nghe chuyện liền cười ta rất lâu. Sau đó nàng chỉ giữ lại một nửa, sửa đi một nửa, gọi là Godric, theo họ của ta, gọi đầy đủ là Godric Gryffindor!"

William buồn bã nhìn mọi người xung quanh, "Nếu ta không may, không thể sống đến khi gặp lại con trai, ta có thể cầu xin mọi người chuyện này được không?!"

Mọi người nghe thấy hắn dùng giọng điệu thành khẩn, lập tức thẳng lưng nghe.

"Nếu ta quả thực không thể sống đến lúc đó, mọi người có gặp được con trai ta, cầu xin mọi người nói cho nó biết tên của nó, là tên mà cha mẹ nó đặt cho nó..."

Godric Gryffindor!

"Cũng nói với nó, chúng ta không làm tròn trách nhiệm của người làm cha mẹ, nhưng hơn cả cuộc đời mình, bằng tất cả những gì chúng ta có, thực sự, chúng ta thực sự yêu nó, rất nhiều!"

"..."

Mọi người nhìn nhau.

Chỉ có vài thông tin mơ hồ, muốn tìm một đứa nhỏ mới sinh đã rời cha mẹ, không biết tên không biết ngoại hình, bản thân nó còn không chắc biết cha mẹ mình là ai. Mọi người đều đọc được trong mắt nhau, khả năng tìm thấy chính là không có.

Thế nhưng cũng không có ai lên tiếng phủ nhận với hắn.

Không có bất cứ một dấu hiệu nhận biết nào, có khi một đứa nhỏ lạ hoắc đi lướt qua trên đường nào đó cũng rất có thể là đứa con trai thất lạc của hắn, hoặc cũng có thể, con của hắn đã sớm không còn nữa rồi. Thế nhưng hắn vẫn tìm, người cha này vẫn tìm, sáu năm qua chưa từng từ bỏ, đi khắp nơi tìm đứa con ngay đến chính mình còn không biết mặt.

Cho đến tận khi màn đêm phủ xuống, mọi người tản ra về lều của mình, không khí vẫn trầm mặc nặng nề.

Harry có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng thẳng tắp của William.

Hắn hình như cũng biết cậu đang nhìn mình, liền nói.

"Ta gác đêm đầu tiên, cậu cứ ngủ đi, cậu có con trai nhỏ, nên ưu tiên chăm sóc cho thằng bé trước!"

Harry nhói lên trong lòng, nhịn không được thở dài.

Mọi người vẫn luôn không để cậu gác đêm, lý do là cậu có con nhỏ, nếu cậu tỉnh khiến nó mất giấc ngủ, hoặc nó giữa chừng tỉnh giấc mà không thấy cậu nhất định sẽ sợ hãi. Trong đó William luôn là người tích cực nhất, luôn giành phần gác đêm của cậu về mình.

Harry nhẹ nhàng nói cảm ơn, sau đó cũng không dây dưa, nhanh chóng ôm Salazar về lều.

Cậu cũng sẽ phải đi lung tung tìm cha ruột của Salazar, so với những người khác muốn tìm một nơi an toàn để định cư, khả năng cậu có thể giúp William tìm con trai cũng lớn hơn, sau này nhất định phải lưu ý.

Harry vừa nghĩ vừa đặt Salazar xuống đệm. Đứa nhỏ lại đột nhiên níu tay áo cậu.

"Cha, chúng ta sẽ tìm được cha ruột của con phải không?"

Harry nhất thời sửng sốt, sau đó mới hoàn hồn, cười cười gật đầu.

"Sẽ!"

Salazar mím môi, lí nhí nói.

"Tuy rằng con không chắc sẽ thích ông ấy, nhưng ông ấy dù sao cũng là cha con, vẫn cần nhìn ông ấy một lần. Cha, người nói đúng, tình huống của cha ruột con thế nào, phải nhìn tận mắt mới biết được, không thể nhỏ mọn nói bừa!"

Dừng một chút, lại tiếp.

"Biết đâu, ông ấy cũng đang tìm con!"

Nó nói rất nhỏ, Harry vẫn nghe thấy.

Cậu biết đứa nhỏ bị câu chuyện của William tối nay kích thích, cũng không nỡ nói gì phủ nhận nó.

Thực ra, cha ruột của Salazar, vốn không hề biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ này. Mẹ của thằng bé chưa từng rời đi nơi nàng vẫn ở, sau khi Salazar ra đời, Harry cũng cẩn thận cùng nó ở ngay gần khu vực đó, nếu ông ta có trở lại cậu nhất định sẽ biết.

Thế nhưng, hơn hai mươi năm, ông ta không hề trở lại, dù chỉ một lần.

"Chúng ta nhất định tìm ra ông ấy!"

Harry ở trong lòng cười giễu, ngoài mặt vẫn duy trì thản nhiên an ủi Salazar.

Chỉ cần đứa nhỏ vui là được rồi.

Nếu ông ta là người cha xứng đáng, cậu sẽ rất vui lòng để hai người đoàn tụ, ngược lại, nếu ông ta là một tên khốn...

Harry kéo chăn bông dày, bọc kỹ đứa nhỏ lại, vỗ về giấc ngủ của nó.

Cậu luôn có rất nhiều cách, để một kẻ nào đó vĩnh viễn sẽ chỉ là ký ức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net