Chương 37: Quỷ Điểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đánh nhau trong thư viện là cả một thành tựu lớn lao, Chloé à. Biết bao nhiêu thế hệ học trò ở Hogwarts mà bây giờ mới có lứa to gan đến vậy đấy."

Giáo sư Stradinburg cười nói khi hai thầy trò đang rảo bước trên hành lang Avis. Vâng, vâng, thuở đi học thầy cũng đánh nhau mà, bảo sao hớn hở trước tin tức học sinh gây gổ thế.

"Nhưng Edgecombe đã không nói đúng sự thật! Có hai bức ảnh lận, và nguy cơ rò rỉ thông tin cá nhân rất cao, vậy mà thầy chỉ để ý chuyện gây nhau trong thư viện!"

Trước kỳ nghỉ Giáng Sinh vài ngày, Chloé phải trở lại dinh thự để thực hiện vài thử nghiệm nho nhỏ. Bởi má Alice chẳng hay biết gì về chương trình "nghiên cứu khoa học" con bà tham dự, nên nó khôn hồn có mặt ở nhà vào dịp lễ.

"Con biết không, ngài Newt từng dùng sức mạnh của một con Thunderbird để tạo ra một trận mưa Lãng quên, xoá ký ức của toàn bộ dân Muggle ở New York về thế giới pháp thuật đấy. Nếu có kẻ nào lợi dụng thông tin của con, thầy cũng sẽ dùng cách tương tự để khiến hắn quên đi."

Chloé hy vọng giáo sư không đi tù.

"Coi nào, thầy sẽ không vô Azkaban đâu. Dẫu sao thầy cũng là thành viên của Wizengamot, có một vài chuyện được làm mà không cần sự cho phép của chính quyền."

Ông thầy thản nhiên nói. Ôi trời, người đâu vừa giàu có, vừa thuần chủng lại quyền lực, đúng là đi làm vì đam mê rồi. Kiểu như ổng chính là kiểu của Lucius Malfoy, chỉ cần ngồi mát vẫn được ăn bát vàng chứ chẳng cần quần quật cả ngày mà vẫn đói mốc mồm.

"Thầy có thể một tay che trời như vậy sao còn làm giáo sư Lý thuyết Pháp thuật vậy ạ?" Lương thì ít, lại không có tiếng nói, học trò đôi khi còn quên mất thầy và bộ môn thầy dạy có tồn tại, chẳng có tí tẹo sung sướng nào khi theo cái nghề này cả.

Ông giáo nhún vai:

"Vì thầy rảnh quá đó."

Godric, biết ngay mà.

"Đùa thôi, con biết đấy, phần lớn mọi người trong giới chúng ta học ở Hogwarts. Vì vậy, việc dạy và học trong trường sẽ quyết định cả xã hội chúng ta. Pháp sư phù thủy được đào tạo tốt sẽ giúp xã hội phát triển, đào tạo dở sẽ sinh ra những thành phần như Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy và đám tay chân của hắn."

"Nghĩa là, Hogwarts cần có những giáo sư giỏi để đảm bảo chất lượng và thầy là một người như thế?"

"Bingo!" Thầy Stradinburg bật cười, "Nói không phải khoe chứ Severus khen thầy giảng dễ hiểu lắm đó, học trò mấy đứa cũng học tốt hơn so với đời giáo sư trước. Con cũng biết Severus khó tính thế nào mà, để được cậu ta khen ngợi không phải dễ đâu."

Chloé sốc xém ngã cầu thang: "Lão dơi già ấy á?"

"Phải là giáo sư chứ con, giáo sư Sever..."

Giáo sư bỗng nhiên thay đổi thái độ, nụ cười sượng cứng trên khuôn mặt điển trai. Cũng đúng thôi, Snape là cựu Tử thần Thực tử, tay chân của Voldemort, tức những kẻ đã tiếp nhận nền giáo dục chán phèo như thầy vừa nói để trở nên xấu xa và gây hại cho xã hội. Có khác gì tự vả vào mặt mình không?

"...Salazar! Chúng ta cần nhanh lên!" Ông thầy đánh trống lảng, cuống quýt, "Apricot không khoái chờ đợi đâu. Mà nhớ đừng có gọi người khác bằng biệt danh khiếm nhã nữa đấy."

Urgh.

Phòng thí nghiệm chẳng tỏa ra một tí không khí Giáng Sinh nào.

Vẫn những cái lồng nhốt đầy người - chim cùng bầu không khí lạnh lùng vẩn mùi bụi mốc.

Rosaline vẫn yên vị trên cái ghế đẩu cũ kỹ, như thể chẳng có gì xảy ra kể từ lần ồn ào trước.

Thiệt tình thì những chuyến đi Avis của Chloé diễn ra hai tuần một lần. Tuy vậy, đối với nó, đó chỉ là những chuyến đi chơi cuối tuần giống như ngày còn nhỏ được bố mẹ cho đi siêu thị, bởi con bé chẳng giúp ích gì nhiều cho việc nghiên cứu. Nó chỉ giỏi ăn mấy thứ quà vặt tụi gia tinh cho, đồng thời đi lung tung thăm thú tòa lâu đài trong phạm vi cho phép.

Và, suýt thì quên mất, có thể nói chuyện gần gũi hơn với Rosaline.

"Đây là phòng của tớ."

Cô bé đưa tay về phía trước, làm hành động như một người môi giới đang giới thiệu nhà. Chloé đánh rơi gói kẹo trong tay, há hốc miệng vì sốc.

Căn phòng rộng hơn nhiều so với những gì Chloé từng tưởng tượng. Nó luôn nghĩ Rosaline là đứa con bị Apricot lạm dụng hay bạo hành chi đó, nên không thể ở nơi thoải mái tốt đẹp được. Nhưng phòng ngủ của riêng Rosaline lại rộng y chang phòng khách sạn cao cấp, với một cái giường to chà bá có màn rủ như ở trường, một đống nội thất thường thấy trong phim truyện bối cảnh Âu cổ cùng một tấm trướng thêu hình sư tử Gryffindor to bằng nửa bức tường treo ở chỗ bắt mắt nhất phòng.

Đã vậy, ban công còn hướng về phía biển, thâu trọn khung cảnh tươi đẹp sinh động nhất ở khu vực hoang vắng buồn tẻ này.

Có những tiếng lạo xạo buồn cười vang lên trên đầu hai đứa nó. Chloé dứt mắt khỏi một cái giá để đũa phép bằng vàng ròng (cực kỳ nặng, chẳng hiểu tại sao) để trên bệ lò sưởi, ngẩng lên nhìn. Đó hóa ra là những hạt nước mưa nặng nề đập xuống mái nhà tưởng như thông với bầu trời ngoài kia.

"Phòng xịn dữ!"

Con bé ré lên, không thể tin nổi. Rosaline nhoẻn miệng cười. Kể mà cô nhỏ có một đôi mắt, ắt Chloé sẽ thấy bạn nó đang cười không thấy Tổ quốc đâu.

"Tất nhiên rồi, ba tớ làm mà lị!"

"Mà nhân nhắc đến ổng thì ba cậu đâu rồi?"

Chloé hỏi, ngạc nhiên nhận ra là nó chưa từng nghe về ông thân sinh của hai đứa Orlando. Rosaline nhún vai với nó, đoạn lật đật triệu hồi một khung hình cho con bé xem. Trong ảnh là một người đàn ông cao lớn tóc vàng, đôi mắt xanh thẳm như đại dương, với một vết sẹo trông dễ sợ vắt ngang khuôn mặt rám nắng.

"Ba tớ chỉ còn đây thôi." Lúc lắc cái đầu kỳ dị của mình, Rosaline trỏ vào người đàn ông. Nhưng ngay khi Chloé rối rít xin lỗi, con bé lại làm như chuyện chẳng có gì đáng buồn: "Không sao, ba mất từ hồi tôi còn bé tí, có nhớ gì về ổng đâu. Giờ ông ngoại mất có khi tôi còn hụt hẫng tí teo, chứ ba thì chẳng có cảm xúc gì cả."

Chloé không biết làm gì, đành cúi xuống lượm kẹo lên.

"Hoặc chăng là đôi chút tò mò," Rosaline đột nhiên bảo. "Một Thần Sáng như ông tại sao lại kết hôn với một Orlando? Thiệt kỳ quặc. Bạn biết không, Strawberry, ba tôi và gia đình ông đã chiến đấu với lũ Tử thần Thực tử đến chết, quyết bảo vệ những người hàng xóm Muggle của họ đến cùng đấy. Thế mà lại chấp nhận để một kẻ chẳng biết coi trọng sinh mệnh kẻ khác gia nhập nhà McKinnon, thật buồn cười."

Thôi thì, có một căn phòng đẹp đâu có nghĩa là cái gì cũng tốt đẹp như căn phòng ấy đâu?

Trái với con bé, cô em gái sinh đôi Ladonna năm nay được đi nghỉ lễ ở Pháp với ông ngoại, hẳn giờ đang đóng gói đồ đạc chuẩn bị lên đường rồi.

"Thường thì tớ chẳng bao giờ được đi đâu, nơi xa nhà nhất tớ từng đi có lẽ là Hogwarts."

Đóa hồng nhà Orlando khào khào nói khi thấy Chloé nhìn quyển sách du lịch nó đang đọc. Đó là ấn bản Giáng Sinh với đầy những gợi ý cùng lời khuyên cho một kỳ nghỉ lễ tuyệt vời. Trang mà Rosaline đang coi dở là trang nói về Hogsmeade, ngôi làng phù thủy gần Hogwarts.

"Tớ cũng nghỉ học rồi, nên chắc cả đời này vị trí số một đó sẽ không thay đổi đâu, nhỉ?" Rosaline nói với một nụ cười buồn, đôi môi nó trắng bệch và khô nứt nẻ.

"Nếu cậu trở lại làm người thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Rồi có khi cậu còn đi ra khỏi hệ Mặt Trời nữa kìa."

Chloé lịch sự bảo, sau đó ngó quanh phòng thí nghiệm.

Hôm nay Dorean không có ở đây, chắc vì bận việc riêng, nhưng bác vẫn gửi cho Chloé một bịch bánh cà ri cua lửa làm quà. Ba người lớn còn lại thì đang trao đổi chuyện gì đó nom căng thẳng lắm, nhất là khi Apricot và giáo sư Stradinburg cứ lườm nhau hoài. Họ ếm bùa Im lặng xung quanh, nên con bé không nghe thấy gì.

"Ngài Newt và má muốn tớ hát cho cậu nghe," Rosaline lặng lẽ lên tiếng, "Nhưng thầy Stradinburg phản đối. Chuyện đương nhiên, bởi giọng hát của tớ làm cậu bất tỉnh hai lần rồi mà. Thầy Stradinburg không muốn làm đau cậu. Hơn nữa cũng sắp Giáng Sinh, ai lại làm đau một đứa trẻ trong thời gian này chứ?"

"Cậu đọc suy nghĩ của họ à?"

"Tớ cũng biết trước dự định này. Ngài Newt là bất đắc dĩ mới làm vậy, chứ má tớ chẳng quan tâm cậu sống chết ra sao đâu." Con bé bỏ cuốn sách du lịch xuống, dường như đăm chiêu nhìn về phía mấy vị người lớn, "Bà ấy chỉ muốn tìm xóa bỏ cái tai tiếng sinh ra quái vật thôi."

Godric, chẳng phải Orlando từ trên xuống dưới đều là quái vật hay sao, còn tai tiếng cái gì nữa?

Chloé rủa thầm trong bụng, quên béng mất khả năng đọc suy nghĩ của Orlando còn lại trong phòng.

Apricot đánh mắt về phía nó, vừa vặn lúc Rosaline nhảy khỏi ghế và đứng chắn trước mặt con bé, đôi chân chim tạo ra một tiếng cạch lớn.

"Có chứ. Bà ngoại tôi là một Quỷ Điểu vô cùng xinh đẹp, ông ngoại là nhân tài của gia tộc, chưa kể má tớ giỏi ơi là giỏi và ba tôi tuy đã chết rồi nhưng vẫn được rất nhiều người kính trọng. Một gia đình như thế phải sinh ra một đứa trẻ tuyệt đẹp "ngụy trang" cho nhánh Avis, Chloé à."

Harpy, siren và Quỷ Điểu là những chủng sinh vật bao gồm hai yếu tố "người" và "chim" duy nhất mà Chloé biết đến. Trong đó, siren là loài nổi tiếng với giọng hát quyến rũ, ma mị.

Con bé tới từ Sea Castle hy vọng những lần nó thấy Rosaline hát dở tệ chỉ do cô bạn đang bị kích động, ngồi xuống ghế sofa bọc nhung trong phòng khách dinh thự Avis.

Khác với dưới hầm, phòng khách được trang hoàng lộng lẫy bằng một cây thông Noel lấp lánh đủ thứ đồ trang trí cùng những ngọn nến lung linh và quà cáp chất đầy quanh góc nhà để cây thông.

Ngọn lửa đỏ cam bừng lên trong lò sưởi lớn bất thường - hẳn là do kết nối với mạng lưới floo - cùng mái tóc màu dâu tây của Chloé trở thành hai vệt màu sặc sỡ lạc quẻ trong phòng khách, nơi cũng vàng và xanh ngọc như phần còn lại của lâu đài.

Vị trí của mọi người là như thế này:

Chloé và Rosaline ngồi ở ghế sofa đã được nới rộng, để đảm bảo không đứa nào ngã đập đầu xuống đất. Newt ngồi trên chiếc ghế bành bên phải tụi nó, trong khi Apricot trong chiếc áo chùng thêu chỉ bạc và giáo sư Stradinburg quạu quọ đứng đối diện sofa, cầm sẵn đũa phép phòng khi có thứ gì đó bất ngờ xảy đến.

Mặc dù Apricot là một người đàn bà độc ác và kỳ quặc, Chloé vẫn không thể ngừng ca ngợi vẻ đẹp của bà ta. Nó để ý thấy trong lúc chờ đợi, trưởng chi tộc Avis ve vẩy đũa phép làm mấy chiếc tất treo trên bệ lò sưởi phe phẩy yếu ớt như đang hấp hối.

"Nào, mọi người, bắt đầu thôi."

Newt không hành xử giống những người lớn bình thường. Cụ vận chiếc áo khoác màu xanh lông công quen thuộc, nói giọng dịu dàng với cả hai đứa trẻ. Cụ vẫy cây đũa phép, như muốn thông báo với chúng rằng mọi chuyện đang bắt đầu đấy, và mỉm cười khi lũ trẻ há hốc miệng nhìn cái núm trên đài radio xoay tít.

Cái đài cũ kỹ bắt được một chương trình ca nhạc Giáng Sinh của dân Muggle. Người ta đang cười nói vui vẻ với nhau, hầu như át mất lời người dẫn chương trình đang cố gắng hô vang tên bài hát được yêu cầu bởi một quý thính giả mừng lễ sớm: Jingle Bells.

Bells on bobtails ring
Making spirits bright

What fun it is to ride and sing
A sleighing song tonight, oh!

Đoạn nhạc dạo dài cỡ chục giây cuối cùng cũng đi qua, và giọng hát của ca sĩ cất lên trên đài, cùng lúc với Rosaline. Con bé mất một lúc để bắt nhịp và bắt đầu hát từ câu thứ hai. Mặc cho lời bài hát vui tươi là thế, chẳng ai thèm nhếch miệng cười.

Giọng của Rosaline nhỏ nhẹ và ngọt ngào. Nó êm dịu tựa tiếng chuông ngân được mô tả trong bài hát, làm bừng sáng cả tâm hồn người nghe. Chloé ngạc nhiên trước sự thay đổi lớn này, không thể tin nổi nó thực sự đang nghe Jingle Bells, chứ chẳng phải tuyệt tác nghệ thuật nào khác.

Nó có thể mường tượng ra bữa tiệc đêm Giáng Sinh trong căn nhà số 7 đường Sea Castle, vừa ấm áp vừa rộn vang tiếng cười. Má Alice sẽ chuẩn bị một bàn tiệc đầy, với món gà tây làm điểm nhấn, và Chloé sẽ vừa ăn vừa liếc mấy món quà dưới gốc cây như sợ chúng mọc chân chạy mất lúc nào không hay.

Và TV sẽ chiếu toàn chương trình mừng năm mới, mở kênh nào cũng thấy toàn ông già Noel với bộ áo chùng màu xanh nửa đêm và cây đũa phép- ôi, nó đang nghĩ gì thế này, ông già Noel nào lại có mô tả chẳng khác gì phù thủy như thế? Ông ta còn cầm đũa phép, vậy những món quà ông ta để đâu được?

"CHLOÉ!"

"ENERVATE!"

Có những tiếng la lối thảm thiết. Một giọng kêu thét tên nó, còn một giọng khác hô lên từ gì đó, nghe như một câu thần chú. Phòng khách dinh thự Avis trở lại trong tầm mắt Chloé. Con bé chớp chớp mắt, bối rối nhận ra mọi người đều đang nhìn mình chăm chú.

"Con đã ngủ quên mất hả? Hay là con đã bị rù quến bởi Rosaline...?"

Nhưng không ai nói gì. Khuôn mặt già nua của Newt nhăn lại như vừa thấy cảnh ngược đãi sinh vật huyền bí, trong khi bạn cùng lớp của Chloé cố lùi lại, cách nó càng xa càng tốt. Giáo sư Stradinburg chen vào giữa cả ba, quỳ trên sàn cho vừa tầm con bé rồi ôm nó.

Tay thầy run lên, cả trái tim thầy cũng run rẩy trong từng nhịp đập, như thể thầy vừa bị một phen hết hồn chim én. Cái ôm của giáo sư Lý thuyết Pháp thuật là cái ôm dài nhất và chặt nhất Chloé nhận được từ trước đến nay. Theo phản xạ, nó vòng tay ôm lại thầy.

Khi rốt cuộc cũng buông Chloé ra, giáo sư còn hôn lên trán nó, giống cái cách con bé sợ đống quà sẽ mất tiêu khi nó không để ý, thầy cũng sợ nó mất tiêu khi thầy không túm chặt lấy hay giữ nó trong tầm mắt. Có tiếng ai đó thở hổn hển, lúc ấy Chloé mới để ý máu mũi chảy ròng ròng.

Mà không chỉ mũi, cả tai nó cũng rỉ máu và miệng thì nhớp nháp nồng vị sắt gỉ. Đứa trẻ tới từ đường Sea Castle tròn mắt quẹt ngang mũi, thấy ngón tay nó đỏ rực như Gryffindor.

"Cái... Như vầy là sao ạ? Trước giờ con chỉ bị ngất thôi mà, sao lần này lại chảy máu vậy?"

"Nói kiểu phương Đông là nặng vía," Newt nói, đưa nó một cái khăn tay. "Những người nặng vía thường không dễ bị tẩu hỏa nhập ma, đôi khi cơ thể họ còn có cơ chế riêng để chống lại những thứ như hồn ma bóng quế cố gắng thao túng họ"

Mọi người tròn mắt nhìn cụ. Newt tiếp tục thao thao bất tuyệt trong khi lục chiếc vali thần kỳ tìm thuốc.

Chloé để ý trên nắp vali có dán mấy bức ảnh phù thủy: một tấm chụp Tina lớn tuổi nhưng hết sức xinh đẹp, tấm khác có hình gia đình Dorean, và tấm cuối cùng là một Theseus đang cười híp mí, hai tay giang rộng như muốn trao cho ông phó nháy một cái ôm nồng thắm.

"Những phù thủy nặng vía lại càng đặc biệt hơn, pháp thuật của họ phát triển đủ mạnh để chống hoàn toàn những tác động kiểu lời nguyền Độc đoán hay những sự rù quến ma thuật lên mình."

Trường hợp của Chloé tương tự như vậy (con bé nghe vậy thì hơi nhột, nó xác Âu hồn Á mà), nhưng vì còn nhỏ, pháp thuật chưa phát triển hết nên sự kháng cự không đủ mạnh để chống lại. Và tất nhiên, đối với lỗ tai của Chloé, thứ sai trái như giọng hát của Rosaline chính là thứ dở tệ nhất.

Hoặc là do, ai đó đã tạo nên một mối liên kết giữa hai đứa nó, nhưng vì Chloé chưa từng gặp Rosaline trước đó, nên phương án đó không được chú trọng nghiên cứu lắm.

Apricot và giáo sư trao nhau ánh nhìn kỳ lạ.

"Lần này bị quá sức nên mới chảy máu. Có phải con đã nghĩ nhất định không được ngất trước khi nghe Rosie hát?" Newt đưa nó một chai thuốc nhỏ xíu chứa dung dịch màu nâu xỉn. Chloé lặng lẽ gật đầu. "Ý chí mạnh mẽ vậy là tốt, nhưng cố quá cũng không ổn đâu. Đây, uống cái này sẽ giúp máu ngừng chảy."

Chloé nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi hết chỗ thuốc ấy. Nó có cảm giác như vừa ăn nến, nhưng vì máu đã thôi nhỏ tong tong xuống đùi nên nó chẳng dám phàn nàn gì.

"Socola Ếch Nhái, rất nhiều năng lượng. Con nên ăn một chút cho lại sức."

Giáo sư Stradinburg, nhợt nhạt hơn cả Chloé, đưa nó một phong socola Ếch Nhái đặc biệt bự. Chloé lập cập mở ra, thấy con ếch socola đứng yên cho nó cầm lên và cắn rốp một miếng. Vị ngọt từ cái đầu ếch giúp con bé thấy ấm lên một tí. Thế rồi nó giở xem tấm thẻ phù thủy nổi tiếng.

CROWLEY
HOÀNG TỬ TỘC QUỶ ĐIỂU

Crowley là người thừa kế ngai vàng Quỷ Điểu. Khác với tộc mình, Crowley chủ trương giao thiệp với các chủng sinh vật khác và đã đạt được nhiều thành tựu ngoại giao quan trọng. Ngoài ra, ông còn được biết đến như cựu giáo sư Cổ ngữ Runes của Hogwarts giai đoạn 1960 - 1973. Loài chim yêu thích của ông là loài quạ đen.

Hoàng tử, trái với tưởng tượng của Chloé, có khuôn mặt rất Á Đông. Ông cỡ ngoài ba mươi, tóc đen, mắt nâu sẫm, cằm lún phún râu, mặc một bộ suit Muggle hẳn là hàng đặt may, để lộ bờ vai rộng, vững chãi. Từ ông toát ra vẻ nghiêm túc lạnh lùng khiến Chloé rén ngang, dù nó chỉ đang nhìn hoàng tử qua tấm ảnh thẻ.

"À, Crowley," Newt nghiêng người nhìn vị hoàng tử, không hề ngạc nhiên khi chẳng thấy ngài ta nhúc nhích cục cựa gì, "Ông ấy là người quen mà mà ta muốn giới thiệu với mọi người, nhưng thời gian này ông ấy bận quá, phải nhờ người khác đi thay."

Chloé sặc socola.

Sao chung quanh nó toàn những nhân vật có quan hệ rộng thế này?

Giáo sư Stradinburg thậm chí còn sốc hơn, vô thức siết mạnh vai con bé, trong khi Rosaline thốt lên một tiếng nấc nghẹn ngào. Apricot nhướng mày.

"Tôi có nghe ông ta đang dính vào rắc rối nghiêm trọng," Bà ta ngắm nghía cây đũa phép, như thể chuyện đang nói chỉ là vấn đề tầm phào. "Hình như liên quan tới chuyện Quỷ Điểu tham chiến ở Đông Dương, giết cả Muggle lẫn phù thủy nên bị lên án kinh khủng lắm."

Newt vặn vẹo ngón tay, không thoải mái: "Vâng, đặc biệt khi con nuôi của ông ấy cũng có gốc gác Đông Dương."

"Con nuôi?" Chloé hỏi.

"Một đứa trẻ mất nhà do Quỷ Điểu." Apricot nói ngay.

"Ông ta không biết chuyện đó khi nhận nuôi đứa bé, nên mọi thứ bung bét ra mới gây hậu quả lớn như vậy. Quỷ Điểu ác lắm, không phải ai cũng thân thiện như Crowley. Chà, ngài Newt đây hiểu rất rõ chuyện đó, nếu tò mò, cháu có thể hỏi ngài ấy."

Bà ta nghiêng đầu nhìn Newt, một nụ cười mỉa mai nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp.

Ông cụ gượng gạo nở nụ cười, đóng sập cái vali lại, khiến nó rên lên một tiếng nghẹn ngào. Nhưng rồi Newt nói, bằng giọng trìu mến như khi nói về những con thú:

"Tuy vậy, tôi vẫn tin họ có người này người kia, như chúng ta thôi. Nếu họ ác đến thế, thì sao Parvus - một pháp sư hết sức tinh tế - lại trao niềm tin cho họ? Và vì sao, họ lại cố hết sức để cứu mạng ngài ta chứ?"

Vì Quỷ Điểu, biết đâu đấy, vẫn còn có thể tin được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net