Chương 43: Phù thủy thật khó hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chloé đối với lời của Người Nói Chuyện không có chút để tâm nào. Não đã ngắn thì chớ lại còn phải giải nghĩa biện pháp ẩn dụ dùng trong văn bản tiếng Anh, làm làm sao nổi?

Đã vậy, Chloé còn đang bị một chuyện khác làm cho phân tâm: nó cứ quả quyết rằng người đã nói chuyện với bà Pince khuya hôm đó là ba Strawberry, dẫu bà hoàn toàn phủ nhận chuyện đó.

Bởi thế, thay vì ngâm cứu sách vở, Chloé viết thư.

Má thân yêu,

Con nghĩ tình yêu của con với ba đang chết dần. Kể từ khi biết ý thức, con nhận ra mình chưa gặp ông bao giờ, cũng chẳng biết mặt ông.

Vậy nên, nhân dịp lễ Phục Sinh sắp tới, má hãy gửi cho con một bức hình của ba, để hồi sinh tình cha con sắp sửa lụi tàn.

Chỉ một bức ảnh bé xíu về người chồng da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như gỗ mun má luôn kể với con thôi mà. Má đừng để "cái chết" chia lìa ba con con nha má.

C̶h̶̶̶i̶̶m̶ ̶t̶̶r̶̶ắ̶̶n̶̶g̶ ̶m̶̶ồ̶ ̶c̶̶ô̶̶i̶ Con gái yêu của má,

Chloé

Tái bút: Bạch Tuyết chắc chắn không phải người thật nên má đừng gửi poster Disney cho con đấy.

Nhìn theo Elise mất hút về phía rừng Cấm, Chloé cầu nguyện sẽ không nhận được hình diễn viên live action của Bạch Tuyết (bỏ qua sai lệch 20 năm đi).

Mà nhân nhắc đến phim công chúa thì cuối năm nay Người đẹp và Quái vật bản hoạt hình ra mắt công chúng thì phải. Tầm đó Hermione Granger cũng đã nhập học Hogwarts rồi.

Chẳng biết cô bé sẽ trông như thế nào?

Nếu giống Emma Watson thì xem Belle live action cảm nắng Ron thay cho Belle hoạt hình yêu đương với Quái vật vậy. Còn không thì đành chờ ra đĩa thôi, dù sao từ hồi chuyển kiếp đến giờ nó cũng giải trí bằng mấy cái đĩa DVD cả.

"Nghĩ gì mà lung thế?" Layla hỏi. Cô nàng này không biết sao lại chủ động kéo Chloé đến thư viện, cứ như mới bị gia đình gửi tối hậu thư ép học vậy.

"Tháng Mười Một có phim hay mà nhập học mất rồi," Chloé chán nản nói. "Hay cậu đi coi cùng mình đi, ba cậu là thành viên ban quản trị chắc xin ra ngoài dễ hơn?"

Một tia bối rối xẹt qua đáy mắt Layla, như thể nó vừa được nhờ bắc thang lên trời. Merlin, hôm nay Layla lại ngoan đến nỗi không dùng quyền lực gia đình để bày trò nghịch phá à?

"Tớ đùa thôi mà." Chloé vừa cười vừa vỗ vai con bé, "Làm sao một pháp sư thuần chủng lại để con gái đi coi mấy thứ Muggle như vậy được, phải không?"

"Đúng vậy đó, ba tớ nghiêm lắm, không cho đâu." Layla nhướn mày. "Mà cậu định coi gì thế?"

"Người đẹp và Quái vật. Phim hoạt hình thôi nhưng cũng đỉnh lắm." Phim đầu tiên của Disney được chuyển thể thành kịch Broadway mà lại. "Cậu cũng biết câu truyện gốc mà, phải không?"

"Hả, không, sao tớ biết được chứ?" Layla chu môi, "Đó là truyện Muggle mà, rất khó để kiếm được những cuốn truyện như vậy trong thế giới phù thủy!"

Đồng chí Layla bữa nay đập đầu vào đâu hay sao mà nói chuyện kỳ khôi ghê. Rõ ràng cô nàng thường hứng thú với mấy thứ mới lạ, nhất là đồ Muggle, muốn là sẽ tìm cách đặng lấy bằng được chứ không có ngoan ngoãn bó tay chịu trói như vậy đâu.

Đã vậy, đây còn là cuộc hội thoại cách đây hai tuần của tụi nó:

"Coi cái gì này, Chloé!"

Đó là cuốn tuyển tập truyện cổ tích con bé "chôm" của Constant. Layla có vẻ thích chuyện Người đẹp và Quái vật nhất, vô cùng hào hứng lật ra cho bạn xem, còn hào hứng khoe khoang:

"Cậu không tin được đâu, tác giả là một Française* đấy, và câu chuyện này được trẻ em khắp thế giới đón đọc!"

*Française: người Pháp.

"Vậy thì liên quan gì đến tụi mình? Tụi mình người Anh cơ mà?"

"Bạn bè mà thế đấy. Salazar trên cao ơi, cậu ta quên mất con là con lai Pháp kìa!"

Thế là con nhỏ ngúng nguẩy bỏ đi, sau đó thì chạy như bay, do Constant vừa trở về và bắt gặp Layla cầm truyện mình.

"Guinevere, đi với tôi nào."

Ladonna đột nhiên xuất hiện kế hai đứa như vừa độn thổ đến, còn nói như ra lệnh. Layla thấy thế thì khựng lại, nom hơi bối rối. Nhưng rất nhanh, vẻ bối rối đó đã biến mất, con bé người Liverpool lại cười toe. Nó lập tức nhào tới ôm vai bá cổ Ladonna như chị em cây khế, dù lần cuối hai đứa ngồi gần nhau, nửa lớp Bùa chú bị cuốn bay bởi một cái lốc vòi rồng cực đại.

Layla nháy mắt:

"Godric, xin lỗi Chloé nghe, tớ quên mất mình có hẹn với Orlando Em! Tớ phải đi đây, cậu học bài vui vẻ nhé!"

Sau đó khoác tay Ladonna đi mất tiêu, vừa nhảy chân sáo vừa cười khúc khích. A a a, rõ ràng Layla chơi đồ rồi chứ không phải mới đập đầu vào đâu nữa.

Tuy thường bị xem là Sư Tử mất não nhưng con bé không có thói quen cảm thán bằng tên nhà sáng lập, mở miệng ra là Salazar với chẳng Merlin, ngôn ngữ thì Anh – Pháp lẫn lộn, không ra thể thống gì hết.

Thế thì cái đứa đang nghiêm túc làm một Gryffindor "chân chính" này là đứa nào đây?

Cùng chung suy nghĩ với Chloé, nhưng Constant lại dành hẳn hai ngày theo dõi bạn cùng lớp rồi mới đi đến kết luận:

"Layla ngáo rồi."

"Sao cậu lại nói vậy chứ?" Chloé giật mình, không rõ là mình hay Layla và Gilbert đã vô tình dạy Constant từ đó. "Ăn nói chẳng dễ thương gì hết trơn."

Đôi mắt màu mật ong nhìn nó chằm chằm:

"Từ bao giờ cậu biết cẩn thận lời ăn tiếng nói vậy kìa? Nhưng thôi, chuyện Layla quan trọng hơn. Cậu có thấy cậu ấy đang hành xử lạ lùng không? Nói tiếng Anh chuẩn, cầu nguyện với ngài Godric Gryffindor, không tự tiện lấy sách trên giá của mình (Constant có mang đến trường một giá sách gấp gọn được, là quà Giáng Sinh của ba cô bé.) và cư xử hết sức dễ thương với Kate. Chao ôi, thật khó mà tin nổi đó là Layla Vanessa Guinevere mà tụi mình quen!"

Sau đó, Constant còn tiếp tục lải nhải về những hành vi lệch chuẩn của cô bạn sở hữu Long Nhãn, như ăn uống hết sức bình thường trước mặt Gilbert hay làm xong hết bài tập từ sớm chứ không nước đến chân mới nhảy, hoặc bài luận mới nhất đã không còn bị trừ điểm vì viết theo cấu trúc ngữ pháp tiếng Pháp.

Mặc dù chuyện khá lạ lùng, nhưng Chloé thấy có chút ghen tị khi Layla hết bị lẫn lộn giữa hai ngôn ngữ, trong khi nó đã sống đến chục năm ở Anh mà vẫn còn viết nhầm tiếng mẹ đẻ vào bài làm, khiến các giáo sư chẳng hiểu gì hết. Nó chỉ thấy lo khi Layla bắt đầu hành động kỳ kỳ vào sáng hôm sau, lúc con bé đẩy ly parfait socola siêu ngọt qua một bên và bắt đầu nhấm nháp một cái bánh nhân rau.

Layla Guinevere sẽ không bao giờ từ chối bất cứ món tráng miệng nào, vì như chính con bé vẫn thường khoe khoang, không chỉ mắt, dường như mọi bộ phận trên cơ thể nó đều mạnh như rồng, chút đồ ăn "loài người" sẽ không làm nó bị sâu răng được, sau đó sẽ ăn giùm cả phần tráng miệng của hai bạn dù tụi nó không nhờ.

Percy nhìn Chloé nhăn nhó, nhún vai:

"Có thể em ấy muốn sống lành mạnh hơn một chút. Em biết đấy, ăn đường nhiều thì ù lì như quỷ khổng lồ chứ báu gì? Cả em cũng nên ăn nhiều rau vào đi, ăn bánh hạt dẻ hoài rồi biến thành sóc lúc nào không hay đấy."

Đấy là tại bánh hạt dẻ nhà thầy Stradinburg ngon quá chứ bộ. Chloé hờn dỗi nghĩ, lại thấy hài lòng rằng Percy là anh của Fred và George chứ không phải mình. Mặc dù nó hơi hơi có thiện cảm với anh, nhờ anh chỉ bài nó rất nhiệt tình, nhưng Chloé ghét bị cằn nhằn, nên Percy cứ "ở xa" nó vậy là được rồi.

Con bé và Constant đứng phắt dậy, nhanh nhảu xốc nách Gilbert ở bàn Hufflepuff ra ngoài Đại Sảnh Đường. Kể ra cũng là một kỳ công, vì Gilbert bự con hơn hai đứa nó nhiều lắm.

"Lạy Helga, hai cậu định ám sát tớ đấy à?"

Lửng nhỏ vừa nói vừa nhai bánh cuộn rau ráu, nghe rõ cả tiếng cọng rau sống bị nghiền nát bởi răng hàm chắc khỏe. Cô nàng chỉ mới ăn được một nửa khẩu phần thường ngày nên rất chi là bực mình.

"Thôi nào Kate, tụi tớ đâu có ý đó," Constant nói, dịu dàng hơn mọi khi (hoặc tại Chloé và Layla toàn làm cô bé cáu nên mới thấy vậy), "Tụi tớ chỉ cần cậu giúp chút chuyện thôi mà, xong chuyện này tớ làm bánh đãi cậu nha?"

"Thiệt hả? Quất liền!"

Ba đứa đang đứng ở chân cầu thang dẫn lên tầng hai, ngay cạnh bức tượng lợn lòi trong tư thế múa ba lê. Chloé đứng lẫn trong cái bóng của bức tượng, cảm tạ trời đất vì đã cho nó người bạn chỉ cần có đồ ăn là hành động hết mình.

"Thế, ngoài những chuyện như nhà Layla rất có điều kiện và ba cậu ấy là thành viên Hội đồng Quản trị trường mình ra thì cậu có biết gì khác không?"

Sau khi kể sơ tình hình cho Gilbert (con bé cũng giật mình khi biết Layla không chêm tiếng Pháp vào mọi lời nó nói nữa), Constant hỏi Hufflepuff về những chi tiết khác, kiểu chỉ có người lớn lên trong giới phù thủy mới biết.

Chloé lại vọt mồm nói trước: "A, Layla có cha đỡ đầu là giáo sư trường mình!"

"Hả? Sao cậu biết?"

"Cậu ấy từng nói với tớ vậy, còn nói từ nhỏ đã được ông ấy dẫn đến trường xem thi đấu Quidditch rồi!"

"Đúng rồi!" Gilbert vỗ hai tay vào nhau, reo lên: "Đi hỏi ông ấy là nhanh nhất!" trong khi Chloé làm mặt vô tội nói: "Nhưng mình chưa kịp hỏi ổng là ai..."

"Khỏi lo, mình biết mà! Để mình đi hỏi cho." Gilbert nói chắc nịch, nhưng chưa hành động vội. Nó đứng lại, nói vu vơ: "Mà thật ra nhà tớ với nhà Guinevere không thân lắm nên cũng chẳng biết nhiều, nên tớ chỉ biết qua mấy tin đồn thôi."

"Tin đồn?"

"Ừ, dạo này thiên hạ đồn ba nó ngoại tình." Tin này làm Constant bật ra một tiếng kêu sửng sốt. "Ổng thường bí mật gặp gỡ một người phụ nữ chưa rõ danh tính."

"Má ổng hả?"

Gilbert quắc mắt với Chloé: "Không-rõ-danh-tính, bồ tèo à, không-rõ-danh-tính! Là má ổng thì sao phải bí mật gặp gỡ chứ, mà bà Guinevere cũng có phải ai xa lạ đâu mà cánh nhà báo không nhận ra?" Đoạn nó xoa cằm nghĩ ngợi như Conan: "Mọi người đều cho rằng người kia là Rebecca Zabini, nếu xét đến chuyện cũ giữa họ."

"Zabini? Cái bà lấy bảy đời chồng đại gia xong ông nào cũng chết để lại cho bả một đống vàng á?"

"Bậy nào, bả mới lấy ông chồng thứ sáu thôi, và ổng còn sống nghen." Lửng nhỏ nhăn mặt, tự hỏi bạn nó đào đâu ra ý tưởng kỳ khôi ấy. "Nhưng tớ không nghĩ cậu hiểu gì về mấy chuyện đó đấy, nhất là với kiểu tư duy ngô nghê của cậu."

Chloé nhíu mày. Câu ấy phải là nó nói mới đúng, vì nó đã học cấp ba, trong khi Gilbert còn chưa hết lớp Sáu, vậy mà hóng hớt như thật.

"Vậy sao bác Guinevere và bà Zabini đó dính dáng đến nhau vậy?"

Constant chen ngang, ngăn chặn thứ mà con bé cho là một cuộc cãi vã tiềm tàng.

Gilbert nhún vai:

"Hình như vì hồi đi học ổng thường lảng vảng quanh ký túc xá nữ nhà Slytherin, vậy mà mỗi lần thấy bà Zabini là ổng vọt thẳng, trong khi bà Zabini đó cứ hay nhắc đến ổng như một nhân vật đặc biệt của đời bả. Riết rồi cả ký túc xá đồn họ yêu nhau, mà người trong cuộc cũng không phủ nhận nên là..."

Hoá ra là tình cũ không rủ cũng tới.

Chloé theo thói quen xa rời khỏi cuộc hội thoại chính, nhìn lên cái chân trước đang vươn ra của con lợn lòi, tự hỏi có phải Layla đang căng thẳng tới nỗi ma thuật dồn lên não quá mức rồi đổi nết không, giống như bị căng thẳng hay rối loạn gì đó...

Constant và Gilbert vẫn tiếp tục xầm xì với nhau, nhưng đã chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn xoay quanh cô bạn người Liverpool.

Tuy vậy, mọi thứ chúng nêu ra, từ cách dùng từ đến lượng kiến thức về Muggle, hay cái sự khoái dân phi pháp thuật con bé thể hiện cả mấy tháng qua, đều chứng minh Layla là một kẻ phản bội huyết thống toàn diện. Và để được như thế, rõ ràng không thể thiếu sự nuông chiều của ông bà Guinevere. Họ không khắt khe như các bậc phụ huynh thuần chủng khác, có khi còn nuông chiều con cái hơn cả Malfoy, với bằng chứng là chuyện vung tay quá trán của Layla khi tặng quà sinh nhật Chloé.

Nó nhướn mày, nghĩ mình biết vì sao ba má Layla lại dễ dãi với con bé như thế. Hẳn họ muốn trong những tháng ngày ngắn ngủi sống trên đời, Layla được yêu thương, sung sướng và hạnh phúc hết mực, dẫu có phải đi ngược lại đức tin cả đời.

Mặc dù luôn nói về Laibach và ảnh hưởng đáng sợ nó mang lại, nhưng có vẻ nhiều đứa trẻ lớn lên trong xã hội phù thủy cũng chẳng hiểu tại sao phải ngán sợ một đôi mắt. Nhìn Gilbert mà xem, con bé chẳng sẵn sàng đi với Layla hoài đấy thôi?

"...thế nhé, Kate! Vậy giờ mình với Chloé qua thư viện xem thế nào!"

Giọng Constant lãng đãng trôi đến bên tai Chloé. Con bé và Gilbert đã bàn bạc phân chia nhiệm vụ xong, trong khi đứa bạn mải ngắm cái móng lợn tạc từ đá gì đó trắng như phấn.

Chuyến điều tra thư viện không được suôn sẻ cho lắm, vì có vô số học sinh năm bảy đang ôn bài ở đây, làm tụi nó không dám nói to, thành ra việc trao đổi thông tin cứ bị trúc trắc trục trặc.

Chloé vốn không nghe hết kế hoạch, lại ngại nhờ bạn nhắc nên bốc đại mấy cuốn sách về ma thuật rồi đem về góc thư viện nơi nhóm học tập của Percy thường tụ tập. Góc này không hiểu sao chỉ có mình Vân Nguyệt, nên dù ngại vẻ bề ngoài như con thỏ ngọc của anh ta, Chloé vẫn đành ngậm ngùi ngồi xuống. Huynh trưởng đang hí hoáy viết gì đó, trông không giống tiếng Anh cho lắm.

Nhìn kỹ hơn, nó nhận ra đấy là tiếng Pháp. Trời đất, bộ bài luận Độc dược chưa đủ đáng sợ hay sao mà anh ta còn chọn hardcore bằng ngoại ngữ?

Cúp mắt về với đống sách, Chloé thở phào nhẹ nhõm khi lướt qua mấy dòng viết bằng tiếng Anh. Để xem sách gì đây? Những Ngoại lệ Ma thuật do Marie Antoinette biên soạn? Trời đất, không phải bà hoàng đó là dân Muggle sao?

"A, em vớ lộn sách anh rồi. Cơ mà này, cuốn đó là chị anh viết đấy, hồi bả mới mười chín chứ nhiêu đâu." Vân Nguyệt bỗng nói, làm Chloé nghệt mặt nhìn anh, hỏi ngớ ngẩn: "Thế anh là Joseph II** à? Sao anh không học Beauxbatons?"

**Joseph II của Thánh chế La Mã, anh trai Marie Antoinette ngoài đời thực.

Thế là Vân Nguyệt phá ra cười giòn giã, bà Pince phải đích thân tới gõ u đầu thì anh ta mới im đi cho. Chloé nhăn mặt, tự nhủ nam sinh Hogwarts trước thời Harry Potter đều là dị nhân, vì chẳng có gì bọn họ cũng làm như vừa xem Charlie Chaplin diễn mà cười sằng sặc. Đến Cedric Diggory còn vừa nhìn Percy giảng bài vừa cười hơ hớ cơ mà.

"Ôi ôi, bà ấy đánh đau thật đấy." Vân Nguyệt vừa than thở vừa xoa đầu, đoạn đồng tử anh giãn ra tròn xoe vì kinh ngạc khi Chloé lẩm bẩm: "Đáng đời, ai bảo anh gây ồn trong thư viện."

"Em... biết tiếng đó hả?"

"Biết gì ạ?"

Chloé kinh hoàng bịt miệng.

Đôi mắt đỏ rực của Vân Nguyệt nhìn nó chòng chọc, như thể con bé vừa biến từ đứa trẻ châu Âu tóc đỏ da trắng thành trẻ con châu Á tóc đen da vàng mà chẳng cần dùng phép Biến hình nào hết. Không chút gượng gạo, Chloé Strawberry nói ngôn ngữ của quê hương Nguyễn Vân Nguyệt đơn giản như thể nó cũng là người con của vùng đất ấy. Huynh trưởng nhận ra điều đó, nghĩa là, tốt, con nhỏ ăn đủ rồi.

Ôi ôi, nghĩ nhanh lên nào Chloé, lỡ đào hố chôn mình rồi thì phải kiếm được cách chui lên chứ.

Sô cà, à nhầm, phải rồi!

"À em đang, ơ, tự học? Đúng rồi, từ hôm đi xem đội nhà mình tập luyện, em, ờ, thấy tò mò về ngôn ngữ đầu tiên của anh nên đã tìm hiểu đôi chút." Tiếng Anh cũng có cả đống từ mượn từ tiếng Pháp, nên theo tính chất bắc cầu, ta sẽ thấy hai ngôn ngữ giống nhau và nghĩ là học cũng dễ thôi, nhỉ? Nhỉ?

Chloé lúng túng nhìn Vân Nguyệt, hy vọng anh chàng tin vào chuyện bịa của mình. May cho Chloé, anh chàng cười tội nghiệp với nó.

Chắc chắn anh ta đang cười nó vì "lầm tưởng" về thứ ngôn ngữ phát âm khó như quỷ. Nhưng không sao hết, đấy là mục đích chính của Chloé, và nó không ngại để anh ta hiểu lầm nó như thế cả đời.

Sau đó Vân Nguyệt chuyển qua ba hoa bằng tiếng Anh về bà chị Marie "Mary" Antoinette của anh ta, người có cái tên cúng cơm thậm chí còn kỳ quặc hơn: Louisa Marie Artificiel. Chị ta kiếm được biệt danh đó nhờ từng bị bùa chú phản phé khiến đầu lìa thân một tuần.

Râu của Merlin, sao bả chưa chết vậy?

"Em biết đấy, trong lịch sử thì bà hoàng hậu nọ bị chặt đầu," Vân Nguyệt phân tích. "Mary lại là người Pháp, nên các học sinh đặt cho bả cái biệt danh đó luôn. Anh chưa nói hả, Mary là giáo sư trẻ nhất Beauxbatons đấy, bả rất..."

Tonks đi ngang ngó Chloé một cái đầy cảm thông, như thể đã quá quen với cái nết cuồng chị gái của quân sư đội Gryffindor và chạy vội trước khi bị túm vào nghe chung.

Chloé choáng tới nỗi quên không hỏi lý do hai chị em Vân Nguyệt khác quốc tịch, chỉ có thể vừa giả bộ nghe anh chàng bô lô ba la về chị gái yêu dấu và gia đình ngầu đét xì mo cau vừa nhìn coi sách viết gì. Ngẫu nhiên, một hàng chữ đập vào mắt nó: Mỗi Quỷ Điểu sinh ra đều sở hữu một dị năng.

Gì vậy?

Giờ vũ trụ này không những kết hợp với Cẩm nang Tự sát mà còn collab với cả Bungou Stray Dogs? Mà chẳng phải trong Bungou Stray Dogs cũng có một cô gái tên viết tắt là L. M. A.*** sao? Fic crossover à?

***L. M. A.: hay Louisa May Alcott, một nhân vật trong BSD, sở hữu khả năng lên kế hoạch tác chiến tuyệt vời.

Khác với những gì chúng ta luôn lầm tưởng, khả năng đọc suy nghĩ không phải dị năng của họ, đó là khả năng tự nhiên, giống như phù thủy có pháp thuật vậy.

Do đó, dưới sự cho phép của cơ quan Đăng ký và Kiểm soát Dị năng Hoàng gia, tôi xin phép được nêu ra một vài ví dụ về dị năng này để giải thích cho điều tôi vừa đề cập ở trên.

Sau đó là một danh sách ngắn ghi lại những dị năng phổ biến người ta thường nghĩ đến như bay (vô dụng với Quỷ Điểu), nhìn xuyên tường (một bùa Chắn là hết nhìn) hay tàng hình (đỡ phải mua áo choàng tàng hình ngoài chợ). Thực tình thì mấy thứ này đúng là vừa hữu ích vừa vô dụng, Chloé nhủ thầm.

Bên cạnh nó, Vân Nguyệt vẫn nói liên tu bất tận như YouTube bật chế độ tự động phát, đang lải nhải đến phép Phình to Mary vô tình ếm lên chú bả lúc bảy tuổi, khiến cái tay ổng cứ từ từ phồng bự lên như bơm hơi, hoàn toàn quên mất bài luận Độc dược.

Cháu với chắt, báo đến thế là cùng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net