Chương 48: Thư gửi cánh chim trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật không thể tin nổi một thứ chỉ tồn tại trong đầu như Người Nói Chuyện lại giúp Chloé cản được giọng hát của sinh vật mạo danh kia.

Nhờ thế, con bé không những không bị rù quến như mấy đàn anh, còn được bày kế đánh bại sinh vật kia dễ như bỡn.

“Vậy nhờ cậu nhắc bài trong giờ kiểm tra có được không nhỉ?” Chloé đùa.

“Vớ va vớ vẩn, con giáo viên mà làm cái trò gì kỳ cục. A nhưng mà có quà thì chơi. Tớ muốn bia bơ!”

Đúng là con người thực dụng.

Sau đó, nhờ Người Nói Chuyện (với sự tự tin tuyệt đối “Cậu nghĩ tớ là ai chứ, tớ biết mọi ngóc ngách trong trường này đấy!”), Chloé tìm thấy một nữ sinh năm nhất bất tỉnh trong lùm cây gần rừng Cấm.

Đó là Layla.

“Cái gì, không phải Ladonna hả?” Người Nói Chuyện ré lên khi Chloé kéo cô bạn ra ngoài. Đúng lúc ấy, một con chim bự chà bá chẳng biết từ đâu bay vọt lên, làm Chloé sợ té nhào ra đất.

“Merlin, vậy mà cậu làm như ngon ăn lắm.”

“Xin lỗi được chưa?” Người Nói Chuyện có lẽ đang bĩu môi hờn dỗi “Mà con chim kia hơi dị đó, bồ câu gì mà to vậy được? Chắc Ladonna ếm bùa nó rồi. Không biết là loại gì đây ta…”

“Bùa Engorgio?” Chloé đoán bừa. Đây là thần chú duy nhất nó biết liên quan đến lĩnh vực này, chẳng ngờ lại khiến người kia ré lên ồn ào lần hai “Lạy Gellert, đúng rồi, Engorgio! Có thể khiến sinh vật sống phình ra và không thu nhỏ lại cho đến khi giải bùa!”

“Ý bồ là– đau!”

Layla chẳng biết đã tỉnh lại từ bao giờ, đang nắm chặt tay Chloé, đôi mắt rồng của con bé mở to, sáng quắc, bừng bừng lửa giận như thể chính Chloé là người khiến con bé nằm một đống dưới đất thế này.

“Lỗi cậu mà. Con khỉ đó.”

Nhưng đâu phải do nó treo Layla lên cao đâu, nên dù thế nào thì Layla cũng không thể trách nó được.

Mà cô bạn người miền biển vẫn chỉ nhìn nó đăm đăm, như thể chưa soạn được từ ngữ để mà xả vào mặt Chloé. Nhưng chợt con bé nhắm chặt hai mắt, rồi lắc đầu thật mạnh. Và khi mở mắt ra, trông Layla đần hẳn.

“...Chloé?” Cô bạn chợt lên tiếng.

“Ờm, mình hổng có treo bồ lên nha.” Chloé mau mắn nói, làm Layla quắc mắt với nó Je n'ai pas dit ça.” (Mình đâu có bảo vậy.)

“Ủa, thế sao bồ nắm mình dữ thế?”

“Salazar, désolé [xin lỗi]! Mà sao tự nhiên hiểu tiếng Pháp hay dữ vậy? Hồi trước đến bonjour [xin chào] bồ cũng chẳng biết cơ mà?”

“Không biết, chắc là ma thuật tình cờ?” Con bé tới từ Sea Castle nhướn mày. Layla cũng nhăn nhó “Vẫn không thể nào hiểu được mấy đứa gốc Muggle các bồ… Ah oui, Lany! Con nhỏ đó đâu rồi? Dám điều khiển mình, phải cho nó một trận mới được!”

Chợt con bé bật dậy, đúng với mọi sự khoe mẽ về sức khỏe vô địch của nó. Chloé trợn mắt nhìn Layla, như thể con bé là một con bằng mã ba đầu. Và rồi tóc đỏ lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi cô bạn túm lấy mặt nó, yêu cầu:

“Bồ cười lên cái coi?”

“Như, như vầy hả?” Chloé gượng gạo làm theo, đoán chắc trông mình khó coi lắm.

Layla hôn cái chóc lên má con bé, cười toe toét “Cứ cười xinh như vậy đi há, để mình đi xử lý diable [đồ quỷ sứ] kia rồi nói ta nói chuyện tiếp nhá.”

Chloé, với hàng vạn lời chửi thề thể hiện sự bối rối khó hiểu chạy rần rần trong đầu, đỏ bừng mặt nhìn theo bóng dáng cô bạn đang chạy như bay.

Người Nói Chuyện thì lại rù rì bằng cái giọng của bậc thánh hiền ta đây biết hết “Thì đó, mọi chuyện đều do Ladonna ấy mà. Con nhỏ thao túng Layla cả tuần qua. Chà, Gellert vĩ đại, cậu cứ chạy theo Layla đi, rồi tớ giải thích cho.”

Đúng lúc ấy, tiểu thư Guinevere giẫm phải mấy dải lụa dài lòng thòng đính trên áo nó, té sấp mặt.

“Đấy, bảo rồi.”

Vì chủ mưu mới năm nhất, lại tự tin thái quá vào bản thân, nên chuyện thực ra cũng chẳng phức tạp lắm.

Ladonna muốn trốn khỏi tai mắt của má nó, hay những con chim, để chạy trốn khỏi Orlando. Có lẽ con bé vô tình nhìn thấy khuôn mặt của chị gái dưới lớp áo choàng và hiểu nhầm rằng chính má chúng đã khiến Rosaline thành ra vậy.

Mặc dù Chloé không tiếp xúc nhiều với Ladonna, nhưng chỉ nhìn thái độ của con bé trong lễ khai giảng là đủ hiểu tính nết nó ương bướng khó chịu chừng nào.

Vậy nên, con bé đã thao túng Layla bằng năng lực Quỷ Điểu, sau đó ếm cho con chim phình to chà bá ra, ngụy trang một chút để đánh lừa mọi người rằng sinh vật huyền bí kia đã trở lại. Nó cũng dùng năng lực thao túng của mình để khiến mọi người mơ màng, nhưng vì Ladonna yếu hơn chị, con bé không thể duy trì tình trạng đó lâu.

“Đi mách ba thôi nào!”

“Thầy Stradinburg đi công tác rồi.” Chloé nghe Người Nói Chuyện hảảả một tiếng thật dài “Giờ chỉ có báo cho bà cô Apricot thôi.”

Thế là, thay vì chạy theo Layla lên phòng ký túc xá của Bell, Ladonna và Rosaline, Chloé chuyển hướng tới Tháp Cú.

Bởi vì Elise vẫn chưa về, có lẽ má Alice đang đau đầu bịa chuyện sao cho phù hợp (hoặc do cái tật chẳng bao giờ chịu trả lời thư đúng hạn của má), con bé tính dùng một con cú trường. Nhưng chẳng hiểu sao, dù trời sáng bảnh, trong tháp lại không có một con cú nào.

Thực ra cũng có, cơ mà đó là một con cú xám vĩ đại đương tuổi nghỉ hưu, lông rụng tơi tả và có những mảng hói khủng khiếp tới độ không dám nhìn thẳng.

Con vật trông thấy Chloé thì lộ vẻ sung sướng mừng rỡ ghê gớm, gần như nhảy múa trên cành cây nó đang đậu, khiến con bé tóc đỏ nhăn mặt, không thể tưởng tượng nổi đôi chân tróc vảy của con cú sao mà vẫn khỏe mạnh dữ vậy. Tuy vậy, như để thêm vào sự đau khổ của Chloé, nó phát hiện ra Tháp Cú quả thực là Tháp Cú.

Tức là, không có giấy bút để viết thư, mà trong tay Chloé giờ chẳng có một mẩu giấy da hay cây bút nào.

Người Nói Chuyện thở dài:

“Biết thế nói chuyện qua floo cho rồi. Sư Tử nhỏ thân mến, vì tương lai loài người, đổi chỗ cho tớ nào.”

Nhưng chẳng để Chloé kịp phản ứng, với một cái rùng mình, nó đã thấy mình ở trong bar Lupin, với những bức tường dường như đang phản chiếu mọi thứ mà đôi mắt đen trông thấy. Ánh sáng cũng vì thế mà ngập đầy trong bar, thay vì chỉ có ánh đèn vàng ấm áp mọi thường.

Ba cái ghế cao mà Buraiha thường ngồi lúc này được lấp đầy bởi ba người khác mà Chloé chưa thấy bao giờ.

Họ đều cao nên nó không ngó được cái mặt họ từ góc nhìn này, chỉ thấy người đàn ông hai thứ tóc có bộ đồ vía trông như trùm mafia, người phụ nữ ngồi giữa bận một cái đầm xanh lá cây, người còn lại mặc áo vest xanh lam.

Đây có lẽ là một phần thế giới trong tâm thức của Người Nói Chuyện, vì mỗi khi ở trong bar Lupin, Chloé luôn cảm thấy nó là đúng nhất, dù chẳng ai xác nhận chuyện đó. Giờ đây, con bé căng thẳng và hồi hộp như mỗi khi phải dò chừng ý định của người khác.

Ba người lạ kia, xui thay, không trò chuyện với nhau. Họ yên lặng nhấm nháp thức uống của mình. Đó có lẽ là rượu nóng hoặc thứ gì đó tới từ thế giới phù thủy, vì có một cột khói nhỏ bốc lên từ những chiếc cốc vẫn hay được rót đầy gimlet không bitter.

Ngoài kia, Người Nói Chuyện vặn vẹo thân mình, ngó quanh một hồi, rồi búng tay. Con cú già rúc lên một tiếng ngạc nhiên (Chloé cũng vậy) khi một mảnh giấy da, một cây bút lông ngỗng và một lọ mực nhỏ xuất hiện từ thinh không.

“Vẫn tốt chán.”

Người Nói Chuyện khúc khích cười, sau đó chấm đầu bút vào lọ mực và bắt đầu viết bằng kiểu chữ hoa hòe hoa sói chắc chắn không phải của Chloé.

Con gái ngài sổ lồng rồi ạ. Cậu ấy có lẽ đang ở làng Hogsmeade, mong ngài sớm bắt về.

Chloé

Chữ thì đẹp nhưng nội dung lại xấc láo vô cùng. Chloé chán nản bình phẩm, cơ mà chưa nói hết câu đã bị đổi chỗ trở lại. Có lẽ Người Nói Chuyện không thích bị nói xấu.

“Bộ có ai lại thích bị nói xấu à?”

“Biết đâu đấy.”

Con bé tóc đỏ cười hì hì. Dù vậy, nó vẫn thay người nói chuyện buộc thư vào chân con cú, sau đó rón rén bế nó tới chỗ cửa sổ rồi ném mớ lông lá ấy ra ngoài. Không hiểu sao nó có niềm tin con cú sẽ không rớt xuống chết gục dưới chân tháp.

Quả thực, con cú chỉ lao xuống một đoạn dài cỡ vài thước, sau đó nó vỗ cánh phành phạch (làm cả mớ lông rụng) lao thẳng lên trời. Tội nghiệp ai từng xui xẻo phải nhờ con quỷ này đưa thư, hy vọng nó không dọa họ đứng tim mà chết.

Hoặc nếu người ta có niềm tin vào nó, như Chloé chẳng hạn, thì nhất định phải chứng kiến một màn rùng rợn khiến người ta tin chắc rằng con cú ấy kiểu gì cũng chết. Tại sao ấy à? Tại vì vị “bô lão” của Tháp Cú còn chưa bay được bao xa, một con quạ to đùng đã bay tới cướp thư của vị, khiến vị sốc quá xém mất đà rớt chết thật.

May cho vị là có bầy chim sẻ tốt bụng tới đỡ lên.

“Có lời khuyên nào cho trường hợp này không bạn hiền?”

“Cuốn gói về nhà thôi chứ làm sao,” Người Nói Chuyện nói giọng bị sốc. “Trường học gì mà nguy hiểm trăm bề…”

Đúng lúc con cú già trở lại tháp với điệu bộ hờn dỗi, con gia tinh Peppa đột nhiên xuất hiện, khúm na khúm núm thông báo với Chloé: “Tiểu, tiểu thư Strawberry, cụ, cụ Dumbledore muốn gặp cô ạ...”

“Sao vậy?”

“Peppa không, không biết thưa tiểu thư. Nhưng, nhưng xin tiểu thư hãy tới phòng tiếp khách nhanh ạ, cả, cả Vua, Vua Quỷ Điểu cũng muốn gặp tiểu thư...”

Peppa run rẩy nói, dường như rất sợ người đứng đầu tộc Quỷ Điểu. Và chưa gì, nó đã biến mất tiêu, sau khi nấc nghẹn và líu ríu nói câu gì đó nghe không rõ.

“Thôi dẹp, tớ biến đây. À mà, phòng tiếp khách ở bên hông tiền sảnh ấy.”

Người Nói Chuyện cáu kỉnh thốt lên, quyết định cuốn xéo, để Chloé một mình đối đầu với vị vua nọ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net