Chapter twenty. Sự hiện diện của T.M.R

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, các trò hãy cho ta biế- hm?...trò Granger? Trò có ý kiến gì à?" Đôi lông mày của giáo sư Black nhíu lại một cách đáng kể khi bị cánh tay của một học sinh Gryffindor ham học ngắt lời một cách trắng trợn.

"Thưa giáo sư, người có biết ngài Nicolas Flamel là ai không ạ?" Hermione cất cái giọng lảnh lót của mình lên.

Adriana nhíu mày trước khi nói. "Ta không cần biết rằng việc đó quan trọng đối với trò đến nhường nào, nhưng trò đã ngắt lời của ta ngay trong tiết học của ta, điều đó chẳng phải là vô lễ sao trò Granger?"

Hermione trở nên khó xử, chưa kịp lên tiếng thì liền bị vị giáo sư kia cắt lời. "Nếu như trò tò mò tới mức đó, ta có thể gặp nhau sau giờ học, ta sẵn sàng trả lời câu hỏi của trò, việc trò giơ tay và hỏi ta một câu hỏi không liên quan gì đến bài học thật sự là thiếu phép tắc đó trò Granger." Chủ nhiệm Slytherin nói một cách nghiêm khắc, gương mặt không hề thay đổi là bao.

"Trừ 60 điểm từ nhà Gryffindor vì thái độ của trò Granger trong tiết học của ta." Hermione cau mày, khoanh tay trước ngực, ngồi xuống ghế và bắt đầu làu bàu điều gì đó. Ai biết thì biết, ai chưa biết thì thôi, chứ trưởng nữ nhà Black là chúa ghét mấy cái thể loại nói chuyện thiếu ý tứ này.

"Bả vẫn trừ điểm gắt như ngày nào ha Harry...anh Percy, Fred và George đều nói bả dễ thương, chắc mấy ảnh bị mát rồi..." Ron quay sang thì thầm vào tai của bạn mình, và cũng không khó để cho vị chủ nhiệm khó tính nhà Slytherin nghe thấy tất cả.

"Trò Weasley, hãy đứng dậy và trả lời câu hỏi ban nãy của ta." Ronald giật mình đứng phắt dậy, thằng bé còn chẳng nhớ được ban nãy giáo sư đã hỏi và đề cập đến chuyện gì, nó liếc mắt sang nhìn người ngồi bên cạnh.

"Có lẽ là câu hỏi đầu tiên trong sách giáo khoa!..." Harry thì thầm, cố gắng nó không quá nhỏ mà cũng không quá to, dĩ nhiên là giáo sư khó tính đã nghe được tất cả nhưng đã làm ngơ như không nghe thấy chuyện gì.

Ron nhìn vào câu hỏi đầu tiên xuất hiện trên sách giáo khoa, thằng bé mừng rỡ nghĩ thầm. "Câu này dễ! Ăn chắc!"
Weasley nhỏ nghênh mặt với cái nhếch mép, nó trả lời với phong thái tự mãn và vô cùng tự tin.

"Nhà Gryffindor trừ 40 do trò Weasley không tập trung và nói chuyện trong giờ học, trừ 30 do trò Potter không tập trung, có việc nhắc bạn cũng không nổi." Nói xong, giáo sư Black liền quay lưng rời đi mặc kệ sự cay cú của 2 con người bên dãy bàn Gryffindor.

Tiết học nhanh chóng kết thúc, Ron và Harry bắt đầu dọn dẹp sách vở và chuẩn bị đi sang lớp học tiếp theo, nhưng cả hai khựng lại khi thấy Hermione vẫn đứng yên ở đó. Ron nói.

"Hermione! Bồ không định đi sang lớp Độc Dược của giáo sư Snape à?" Granger quay đầu lại, trả lời Ron.

"Hai bồ đi trước đi, mình cần nói chuyện với giáo sư Black." Weasley và Potter gật nhẹ, rồi nhanh chóng rời đi.

Hermione nhìn về phía vị giáo sư khó tính bằng ánh mắt lo lắng, nó chần chừ một lúc trước khi bước tới trước mặt của Black. "Thưa giáo sư..."

"Trò Granger, trò nên rời đi trước khi Slytherin tới đây để học tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của ta." Adriana nhìn nó, giương đôi mắt màu xanh lục của mình về phía Gryffindor nhỏ khiến cho nó rùng mình.

"Khi nãy giáo sư nói rằng chúng ta có thể trao đổi sau tiết học, vậy liệu giáo sư có thể nói cho con biết Nicolas Flamel là ai không ạ?" Hermione nhìn chủ nhiệm Slytherin bằng ánh mắt van xin, nhưng nhiêu đó vẫn không là gì với vị chủ nhiệm nổi tiếng cứng rắn kia. Adriana nghiêng nhẹ đầu, đôi lông mày nhíu lại một chút.

"Tại sao trò lại tò mò đến như vậy?" Câu hỏi khiến cho Granger nuốt nước bọt một cái trước khi mở lời.

"Con...chỉ tò mò thôi ạ..." nghe đến đây, Black hít một hơi thật sâu.

"Hay là trò đang muốn tìm hiểu về hòn đá phù thuỷ?" Chiếc giọng lạnh tanh và khuôn mặt u ám của Slytherin lớn khiến cho Gryffindor bé bỏng run người, mắt nó mở to, tại sao chủ nhiệm nhà Slytherin lại biết được mục đích của nó?

Hermione lắc đầu kịch liệt, giọng của con bé có vẻ rất run khi trả lời câu hỏi của vị giáo sư trước mặt.

"Kh-Không có ạ, con chỉ là tò mò, nhưng có lẽ bây giờ con hết rồi ạ, ch-chào giáo sư con đi!" Dứt lời, Hermione xông thẳng ra ngoài lớp học, chạy thật nhanh trên hành lang mà không còn quan tâm tới mọi thứ xung quanh.

Đến mức mà con bé đã tông hẳn vào người của Marcus Flint đang trên đường tới lớp học cùng đám bạn, chưa để cho đội trưởng Quidditch nhà Slytherin kịp lên tiếng sỉ nhục dòng máu không thuần chủng của mình, Granger đã nhanh chóng chạy đi mặc kệ mọi thứ khiến cho nhà Slytherin bị một phen bàng hoàng.

Hermione vừa ôm cặp sách vừa chạy thật nhanh, trông như thể cô bé sẽ không bao giờ dừng lại, hình ảnh của vị giáo sư đáng sợ kia in sâu vào tâm trí của cô gái nhỏ. Vào khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như tối đen, chỉ còn mỗi gương mặt không cảm xúc, nhợt nhạt và u ám đến đáng sợ, cùng với giọng nói đột nhiên trầm xuống đáng kể tạo nên một khung cảnh không thể rùng rợn hơn đối với một đứa trẻ 11 tuổi.

Bụp!

"Hermione! Bồ sao vậy?" Ron giữ chặt lấy vai của 'bách khoa toàn thư' mà lắc mạnh khi cô bé vô tình tông trúng cậu ngay lúc cậu chuẩn bị bước vào lớp Độc Dược cùng Harry.

"Bồ không sao chứ Hermione? Ổn không? Có cần xuống bệnh xá không?" Harry lo lắng hỏi han cho bạn của mình khi thấy mặt của Hermione tái mét, ánh mắt thì trông rất sợ hãi.

"Mà công nhận, bồ chạy nhanh ghê, đuổi kịp tụi mình luôn." Ronald Weasley để tay lên cằm vừa nói vừa gật gù, sau đó liền bị Harry thúc một cái vào bụng.

"Nghiêm túc đi Ron!"

__

Cốc cốc...

"Vào đi!"

Cạch...

"cụ Dumbly" Adriana mỉm cười khi bước vào văn phòng của Dumbledore.

"Hô hô...sau bao nhiêu năm con vẫn gọi ta với cái biệt danh đó" Dumbledore cười nhẹ, vuốt bộ râu của mình.

"Vậy cụ gọi con có chuyện gì ạ?" Adriana nhẹ nhàng hỏi khi cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của 'Dumbly', từ sau khi tốt nghiệp, lòng tôn trọng của Adriana đối với Dumbly tăng lên đáng kể.

"Con nhận được bức thư của Lucius Malfoy rồi đúng chứ?" Khuôn mặt vui vẻ của Dumbledore bớt chợt trở nên vô cùng nghiêm túc, Adriana cũng vậy, bầu không khí trở nên ngột ngạt và căng thẳng hơn bao giờ hết.

"Vâng, con đã nhận được, có lẽ con sẽ về phủ Malfoy trong đêm nay." Dumbledore gật đầu rồi thở dài.

"Ta cảm nhận được nó, Adriana..." Dumbledore thì thầm, đôi mắt của cụ trở nên nghiêm túc đến bất ngờ.

"Ý của cụ...là hắn? Tom Riddle?" Adriana nhíu mày, ánh mắt chần chừ nhìn về phía Dumbledore, ông gật đầu, chỉ duy nhất một cái gật đầu thôi, mà đã khiến cho trưởng nữ Black phải nổi da gà.

"Nó chưa xuất hiện, nhưng ta cảm thấy rằng nó đang ở đâu đó, hoặc có thể là người thừa kế của nó, Mattheo Riddle." Ánh mắt của Dumbledore vô cùng kiên định khiến cho cô khẽ rùng mình.

Cô biết chắc điều gì sẽ đến với cô, Voldemort sẽ mời cô tham gia vào quân đoàn của hắn, trong đó có cả Lucius, Tiberius và những người bạn cũ của Adriana. Hiển nhiên, bọn họ chẳng bao giờ muốn cô tham gia cùng họ cả.

Adriana bắt đầu cảm thấy yếu đi đáng kể, sẽ ra sao nếu kế hoạch làm gián điệp hai mang của cô bị phát hiện? Voldemort sẽ không bao giờ tha cho những kẻ muốn chống đối hắn, không phải ai cũng có thể giống như Snape, có thể che giấu Voldemort trong nhiều năm nhưng vẫn có thể bảo vệ được những người xung quanh, cô...không nghĩ bản thân có thể mạnh mẽ tới như vậy...

Nhưng có lẽ việc thành thạo bộ môn bế quan bí thuật của Adriana sẽ giúp cô không bị Voldemort xâm nhập tâm trí, hắn sẽ chẳng bao giờ biết được cô đang thật sự nghĩ gì, có lẽ vậy...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net