Chương 21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry nhìn người kia lấy ra mấy tấm da dê cùng bút lông, lại nhìn sang con rắn sọc đen sọc trắng làm cậu liên tưởng đến hàng sushi cuộn xếp chồng lên nhau đang nằm bẹp trên tảng đá, để ý kỹ sẽ thấy cả thân người nó thi thoảng lại run lên nhè nhẹ.

/Ngươi lại định làm gì đây?!/

Sazar phớt lờ cái nhíu mày nghi hoặc của cậu.

/Dạy ngươi phân biệt xà ngữ!/

/... Ai?/ Harry chớp mắt hỏi lại.

Y liền nhướn mày, /Đương nhiên là ta dạy ngươi rồi!/

Harry, /.../

Tương lai quả thực có từng thử qua, nhưng hiệu quả không tốt cho lắm. Không kể thời gian của chính mình cũng chẳng dư rả bao nhiêu, cậu đem về mấy con rắn định tìm Hermione hoặc Ron cùng mình luyện tập, nhưng là nhanh chóng phát hiện ra không chỉ hai người họ mà các bạn khác của cậu cũng đều bận rộn đến chân không chạm đất. Về sau cậu cũng bị công việc bề bộn cuốn đi, liền quên mất vấn đề này.

/Ngươi không thạo ngôn ngữ giao tiếp của người ở đây, đó sẽ là trở ngại rất lớn. Ta thấy ngươi tư chất rất được, học cũng nhanh thôi, nhưng hôm nay ta nghe qua có vẻ tính cả xà ngữ thì ngươi có thể nói được ba loại ngôn ngữ khác nhau, nếu phân biệt không được xà ngữ thì sẽ rất rắc rối!/

Chưa kể xà ngữ cho đến hiện tại là đặc trưng chỉ có ở người mang huyết thống Slytherin, nếu để đứa nhỏ này ra ngoài không may nói lộ, ở trước Muggle là một rắc rối, gặp phải kỵ sĩ Giáo hội xem như xui xẻo, cuối cùng nguy hiểm chính là gia tộc Slytherin ở bên ngoài cũng không hề thiếu kẻ thù. Sazar y sớm đã viết liền mấy bức thư gửi đi khắp các chi thứ, tuy rằng màu mắt khác biệt nhưng là xà khẩu thì đều tránh không được liên quan đến Slytherin, y muốn xem xem có phải thành viên nào đó trong tộc mình lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi con trai bên ngoài hay không?

Mặc dù việc hai người Billy không nói rõ với y cũng phần nào cho thấy khả năng này không lớn.

/Kỳ thực, ta chờ Siegfried về cũng được, không làm phiền ngươi!/

Harry nói. Cậu muốn nhanh chóng học xong tiếng Anh cổ, không phân biệt được xà ngữ quả thực là trở ngại lớn nhất, nhưng nếu để người này dạy, cậu thấy thế nào cũng có cảm giác mất tự nhiên.

Có lẽ là do thái độ của y với cậu đi. Harry bất đắc dĩ, gần hai mươi năm sống trên đời đây xem như là nam giới đầu tiên dùng thái độ kỳ quái như vậy tiếp cận cậu.

/Siegfried sẽ không trở về ngay, ngươi chấp nhận cùng mọi người bất đồng ngôn ngữ cũng muốn chờ thêm mấy ngày nữa ư?/

Sazar vươn tay túm lại cái đuôi của con rắn nhỏ đang nhân lúc y không nhìn đến muốn trốn đi.

/Chưa kể Siegfried không nói ngày nào trở về, ông ấy ra ngoài mà đi liền mấy tháng cũng là chuyện rất bình thường!/ Y từ nhỏ đã quen rồi.

Harry đảo mắt.

Cậu có nhận được thư của Billy, chuyện này đương nhiên biết.

/Siegfried nói với ngươi?/

/Phải, trước khi đi!/

/.../

Harry không nói gì được nữa.

Vì một chút chuyện mà phải ra ngoài, nói với cậu sẽ sớm trở về vậy mà sau lại chỉ gửi lại một bức thư nói sẽ đi vắng thêm một thời gian nữa, họ yên tâm ném lại cậu cho cái tên mang danh nghĩa trông nom không biết ở đâu nhảy ra này sao?

Sazar, /Trước hết ta dạy ngươi phân biệt xà ngữ, sau khi ngươi có thể cùng mọi người giao tiếp thuần thục sẽ chuyển qua học chữ viết. Có muốn học cả chữ viết của xà ngữ không?/

Harry ngạc nhiên, /Xà ngữ cũng có cả chữ viết?/

/Đương nhiên, ngôn ngữ nào cũng phải có cả hai dạng nói và viết chứ?!/

/.../

Không rõ Voldermort có biết không nhỉ?

Harry đột nhiên muốn hỏi thử, ai, nhưng đáng tiếc không được nữa rồi.

Sazar đã tự dặn lòng tuyệt đối không dùng Chiết tâm trí thuật với Harry, vì vậy thấy cậu trong thoáng chốc lộ ra hiếu kỳ cùng thích thú, chớp mắt lại đổi thành thất vọng thì cũng đành nén lại tò mò, lần nữa túm về cái đuôi của con rắn nhỏ đang mon men bò ra khỏi tảng đá.

Harry để ý động tác của y, cười hiền lành hỏi.

/Ngươi tên gì?/

Là hỏi con rắn.

/Ta tên Saw!/

Rắn nhỏ ấm ức sụt sịt mấy tiếng. Len lén quay nhìn Sazar, lại nhìn sang người vừa hỏi mình. Cuối cùng thu hết dũng khí phóng đến bên thiếu niên tóc đen, thống thiết gào lên.

/Cậu, cậu nói y tha ta đi a!!! Ở nhà ta còn vợ già con nhỏ, cha ta đã vào bụng của con người rồi, mẹ ta mất trước cả khi ta được sinh ra, cả nhà giờ chỉ trông chờ vào một mình ta, rất đáng thương a!!!/

Harry, /.../




Trong lúc Harry ngẫu nhiên vớ được một ông thầy dạy tiếng cho mình mà bắt đầu có việc để đau đầu, thì Severus cả buổi sáng hôm đó đều tự giam mình trong phòng điều chế của nhà Weasley.

Hôm qua khi viết thư gửi các anh chị của Carthmus Prince, Severus không muốn làm phiền đến chủ nhà Weasley, nghĩ đến quyền lợi của tấm thân xác này cũng đặc biệt nhấn mạnh túi không gian của mình đã bị lấy mất. Carthmus trong nhà là đứa em nhỏ nhất, bình thường sống rất được lòng người nên các anh chị đều yêu thương. Lúc thư trả về, Severus không ngoài dự liệu nhận được một túi không gian khác.

Rất nhiều chai lọ độc dược thành phẩm cần thiết và cả nguyên liệu độc dược, galleon, đá quý, một ít vật phẩm luyện kim quý giá. Còn có quần áo, vật dụng thiết yếu và cả, đồ ăn.

Severus lấy ra một hộp đồ ăn, dù không ếm bùa bảo nhưng những thứ để bên trong vẫn ấm nóng, đoán chắc là vừa mới nấu xong liền gói lại cho anh. Đặt bên cạnh là một lá thư riêng khác, dù chưa mở thư thì mùi vị đồ ăn này, cũng chỉ có thể là của người chị cả kia thôi.

Hộp đồ ăn xem như một chút thành ý biết ơn gia đình Weasley đã giúp đỡ. Phu nhân Weasley còn nói tay nghề của mình không so được với người làm ra số đồ ăn kia. Severus ngoài mặt tuy tươi cười bình thản, trong lòng lại không tự chủ tràn ra ưu thương.

Carthmus Prince là con trai nhỏ tuổi nhất của gia chủ Prince gia, tuy rằng vừa ra đời đã mất mẹ, nhưng trên còn có một chị gái và một anh trai, cùng với cha đều rất yêu thương hắn.

Lần này gia tộc xảy ra chuyện, gia chủ Prince đã mất, bản thân họ phải ở nhờ người khác, lại chỉ vì một câu trong thư kia liền đưa cho anh nhiều đồ như vậy. Severus biết rõ lúc chạy trốn họ cũng không kịp mang theo bao nhiêu, còn phải lo lắng các tộc nhân khác nữa. Dù sao cũng là biến cố đột ngột không lường trước, so với người còn chưa hết tâm lý sống trong chiến tranh như anh luôn sẵn sàng trải qua một cuộc sống không nhà để về, bọn họ cho dù có mang theo túi không gian bên mình thì ngoài độc dược cũng nào ai nghĩ đến chuyện bỏ vào mấy thứ khác làm gì.

Anh thấy hối hận khi nói ra việc mình bị lấy mất túi không gian rồi.

Nghĩ nghĩ, lại không khỏi đem đám kỵ sĩ Giáo hội cùng tên Oswald kia ra mắng một lượt. May mắn trong túi không gian của anh cũng không cất giữ tài liệu gì ghi chép thông tin liên quan đến giới pháp thuật, miệng túi cũng được dán lại bởi một loại bùa chú chỉ có anh mới biết cách mở.

Thực sự rất muốn đến nhìn xem hai người anh chị cùng các tộc nhân khác đang sống thế nào rồi. Gia chủ Ravenclaw là Rowena Ravenclaw, đương nhiên, người sáng lập nhà Ravenclaw trong Hogwarts. Cô quả rất giống với miêu tả trong lớp hậu nhân tương lai, xinh đẹp, thông minh, sắc sảo, đồng thởi nửa năm ở đây cũng đủ để Severus biết thêm điều này, đó là một người rất khó nắm bắt, cơ hồ so với người bạn Salazar Slytherin từ nhỏ cùng lớn lên với cô căn bản không khác biệt. Tuy rằng cũng là một người tốt, anh chưa từng nghĩ xấu đi về bốn nhà sáng lập, nhưng liệu Ravenclaw ngài ấy có thể bao dung được các tộc nhân khác của Prince gia như đối với mấy đứa nhỏ hay không thì rất khó nói.

Dù sao, anh có thể yên bình sống tiếp với cái thân xác này cũng hoàn toàn là nhờ ơn của họ, không vì họ lo lắng thì anh cũng quá vô tâm rồi đi.

Severus đem đồ bỏ ra ngoài, phu nhân Weasley thấy anh như có ý muốn điều chế độc dược.

"Ta nghĩ bắc vạc ở trong phòng ngủ không phải là ý kiến hay, chưa kể còn sẽ lưu lại mùi vị rất khó xóa nữa!"

Bà hòa nhã mỉm cười, sau đó đi trước dẫn đường đưa anh sang một phòng khác.

Nghĩ lại thì thời gian học ở Hogwarts độc dược của anh hầu hết đều là điều chế ngay trong phòng ngủ của mình, bạn cùng phòng quả thực chịu không được đã sớm báo lại với thủ tịch nhà rồi thu dọn chạy lấy người. Nhưng điều chế độc dược lại cũng không phải nằm trong danh mục cấm gì, nhờ Lucius Malfoy nói giúp mà sau đó anh cư nhiên có thể một mình độc chiếm một phòng. Cho đến năm thứ ba lại cũng là Lucius nói với anh về phòng yêu cầu, địa điểm điều chế của anh liền chuyển đến đó.

Severus vừa hoài niệm khoảng thời gian trong quá khứ đó vừa theo sau phu nhân Nina Weasley, đến khi bước chân bà dừng lại anh liền phát hiện hai người đã đi đến trước cửa phòng điều chế của chủ nhà.

"Nơi này..."

"Nhà ta không có ai thực sự đam mê độc dược, có một căn phòng này cũng chỉ là vì cần một nơi điều chế mà thôi."

Phu nhân Weasley ngăn lại Severus định nói, trở tay mở cửa phòng.

"Trong thời gian lưu lại đây cậu cứ tùy ý sử dụng đi. Ta biết bắt một Prince không động đến độc dược quả thực so với tra tấn không khác biệt, vì vậy không cần để ý làm gì!"

Severus vẫn chưa hết ái ngại, nhưng giọng điệu của đối phương chính là không cho phép từ chối, anh đành gật đầu, sau nói mấy tiếng cám ơn thì phu nhân Weasley cũng chỉ cười, đáp lại một tiếng "Không có gì!" liền rời khỏi.

Kể từ hôm đó, phòng điều chế như thể đã trở thành của riêng Severus. Quả nhiên như Nina Weasley nói gia đình bà không có ai yêu thích độc dược cả, anh ngoài giờ ăn đều vào đây tiêu tốn thời gian, liền mấy ngày ngoại trừ Harry thi thoảng ghé vào ngán ngẩm vài tiếng thì các thành viên còn lại của nhà Weasley đến cửa phòng cũng không muốn bước vào. Hai đứa cháu Lily và Stephen nghe nói Severus có thể điều chế độc dược đều giống nhau lộ ra vẻ mặt sùng bái, đặc biệt là khi thấy tủ để chai lọ độc dược trong nhà họ đầy một nửa là do anh làm thì ánh mắt chính thức so với trông thấy thần hiện thế cũng không có gì khác biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net