Chương 24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry ở trong một căn phòng trên tầng ba, lúc Sazar tìm đến nơi, cửa phòng hẵng còn đang đóng kín.

Y quy củ gõ lên ba tiếng đều đều, bên trong im lặng một lúc mới nghe được tiếng người vọng ra.

"Vào đi!"

Lúc này cánh cửa gỗ mới mở ra.

Harry ngồi ở bàn, đang mở túi không gian cất vào vật gì đó, Sazar nhanh mắt nhìn ra là một khung gỗ kỳ lạ nhỏ bằng bàn tay.

"Ngươi cứ tùy tiện, không cần để ý ta!"

Harry thờ ơ.

Sazar lại vốn là một tên không sợ chết, vừa nghe nhắc nhở chưa dứt âm chớp mắt đã xuất hiện cạnh cậu.

"Ngươi đang làm gì?"

Tay cầm bút lông của Harry dừng lại một chút.

"Học thuộc công thức!"

"Công thức?"

Y nhìn mấy hàng ký tự kỳ lạ phủ kín mặt giấy da dê, cố gắng lắm mới không lộ ra một biểu cảm ngốc nghếch nào đó.

"Công thức điều chế của một ít loại độc dược thôi, không cần để ý!"

"Di? Ta thấy hiểu biết của ngươi về nguyên liệu độc dược và cách thức sơ chế rất tốt mà?"

"Hai chuyện không liên quan!" Harry đen mặt.

Số kiến thức về nguyên liệu độc dược đó của cậu đều do thời còn là học trò thường xuyên bị giáo sư cấm túc, làm nhiều thì nhớ thôi, việc điều chế trên lớp học vẫn có thể trở thành thảm họa như thường.

Harry nghĩ lại quãng thời gian khổ cực đó mà rùng mình, lại nhìn xuống mớ công thức dày đặc rắc rối, đầu liền muốn đau.

"Ta xem không hiểu!"

Sazar mở lớn hai mắt cùng tấm da dê trừng trừng nhìn nhau, Harry đẩy ra cái trán sắp chạm cả xuống bàn của y, bất đắc dĩ.

"Ngôn ngữ này là ở chỗ của ta, ngươi xem không hiểu cũng không có gì lạ!"

"... Tại sao?" Sazar đứng thẳng dậy, nghiêm túc nhìn xuống cậu, "Harry, ngươi cũng là người Anh mà? Ngươi còn từng thừa nhận theo học Hogwarts và ở nhà Gryffindor! Ta sao lại có thể không hiểu được ngôn ngữ của ngươi?"

Y vốn dĩ không thấp, lúc này Harry cậu còn ngồi trên ghế, bị nhìn xuống với tư thế này vô tình lại gây cảm giác áp bách. Y giống với Siegfried, bỏ đi vẻ ngoài bát nháo đều sẽ lộ ra một mặt nghiêm túc đầy quyền uy của kẻ ngồi cao, bất giác khiến người ta phải sợ hãi.

Harry chầm chậm chuyển rời tầm mắt.

"Nếu ta nói nó có liên quan đến chuyện riêng tư của ta, ngươi sẽ không tò mò quá nhiều chứ?!"

"..."

Ah, này là một quy tắc của Slytherin.

Sazar hạ mắt, không tự giác muốn thở dài.

"Là ta quá phận rồi!"

"... Không sao!"

Nhìn y thiểu não quay lưng, Harry vô thức vỗ vỗ ngực.

Nha...

Cậu làm vẻ bình tĩnh rất khá, Merlin biết vừa rồi tim đập cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Tương lai chưa từng gặp qua người nào như y, cậu đi ra từ nhà Gryffindor, bản chất cũng to gan phản nghịch, thực sự không nghĩ một ngày nào đó sẽ xuất hiện một người có thể khiến cậu phải đem chữ "sợ" này vào từ điển. Khi trước ngay cả Voldermort vào lúc cậu còn là một thiếu niên cũng có thể thẳng mặt hắn mà mắng, cho dù có chút sợ sệt, lại chỉ là một tia cảm xúc chợt đến chợt đi không đáng bận tâm, hiện tại đối diện người này, chịu một chút áp bách từ y liền có cảm giác ngôn từ gì cũng không thể thoát ra khỏi cổ họng được nữa.

Cậu từng sợ hãi hoàn cảnh, nhưng chưa từng sợ một ai. Giờ xem xét lại, dường như kinh nhiệm từng trải của cậu vẫn còn quá mức nông cạn rồi đi.

Harry ngây người nhìn mặt giấy da dê mới chỉ viết được vài chữ. Từ trong thất thần khó khăn đi ra, nhịn không được, quay đầu.

Y, rốt cuộc là người như thế nào?

Cậu trông người thanh niên đang ở bên kia làm mấy động tác như muốn mở cửa sổ, nhíu mày tự hỏi.

"Harry!!!"

Một giọng điệu ủy khuất như đứa trẻ thiếu kẹo ngân ngân nga nga truyền đến.

"Ta mở không được!" Y ai oán chỉ cái cửa sổ vẫn còn đóng kín.

"..."

Harry co rút khóe miệng một cái.

"Đẩy ra ngoài!"

Đối phương thành thực quay lại thử.

Chờ khi ánh mắt ủy khuất kia lại lần nữa bắn về phía mình, cậu rốt cuộc thất bại, buông bút đứng dậy.

"Chốt còn chưa mở? Trừ khi ngươi có thể tháo cả khung cửa thì có thể mở mà không cần tháo chốt đi?!"

Harry mặt đen so với đáy nồi không khác, "cạch" một tiếng liền đem hai cánh cửa sổ bằng gỗ mở rộng ra hai bên.

"Tháo khung cửa? Ta có thể!"

Sazar sôi nổi, Harry quay sang trừng mắt với y thật to.

Người nào đó như không hiểu cái nhìn hung ác của cậu, vẻ mặt tràn đầy tự tin.

Cậu ngốc rồi nên mới nghĩ nhiều như vậy. Tên này thì có thể là người như thế nào được cơ chứ?

Harry hung hăng tự mắng mình.

Được rồi, hiện tại rất muốn sửa lại quan điểm. Cậu chính là lần đầu tiên gặp được một tên mà trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ lại có thể thành công khiến cậu muốn bóp cổ y vài lần như thế này.

Quay trở lại bàn, ngồi xuống, quyết định xem người nào đó thành khúc gỗ vừa có thêm trong phòng.

Bất quá, khúc gỗ chung quy so với người kia vẫn nhiều hơn một ưu điểm, đó là im lặng.

"Ngươi gặp khó khăn chỗ nào sao? Ta có thể giúp!"

Y cúi sát bên người cậu, hơi thở phả vào vành tai, có đôi chút ngứa ngáy. Harry nghiêng đầu tránh đi.

"Không sao!"

"Nhưng là ta thấy ngươi cau mày rất nhiều lần, đâu có giống không sao?!" Ngừng một chút, xòe bàn tay ra đếm đếm, Harry khó hiểu nhìn lên, y lại nói, "Ta đếm được ngươi nhíu mày tổng cộng 6 lần, còn có cả hai lần vừa nhíu mày vừa cắn môi."

Y bỗng dưng vươn một tay, nâng cằm cậu lên, ngón tay như vô tình lướt qua cánh môi, trong mắt thoảng lóe biểu cảm không đành lòng.

"Xem này, lưu lại cả dấu răng rồi!"

"..."

Harry sửng sốt đến phát ngốc mất một lúc, chờ khi cậu phản ứng lại, phát hiện gương mặt người nọ đã kề sát.

"Ngươi bớt quản mấy chuyện linh tinh đi!"

Harry quay đi.

Sazar vừa bị cậu mạnh tay đẩy ra, luyến tiếc thở dài, chờ mãi mới có cơ hội mà...

"Ta không có thói quen quản chuyện của người khác. Ta chỉ muốn để ý chuyện của ngươi!"

Y nhìn chằm chằm ngón tay mình, xúc cảm mềm mại vừa rồi vẫn còn rất rõ ràng.

Harry không hiểu nổi y đang cố chấp cái gì.

"Chuyện của ta, e rằng ngươi quản không nổi!"

Chuyện của cậu có rất nhiều, hơn nữa căn nguyên phần lớn xuất phát từ cái tên chúa tể hắc ám trong tương lai kia. Voldermort.

Tính ra gã là hậu nhân của gia tộc Slytherin, hiện tại lại có một người cũng thuộc gia tộc đó nói muốn để ý chuyện của cậu? Còn sợ cậu chưa đủ chuyện để đau đầu sao?

Ah, cậu rốt cuộc đã đắc tội gì với gia tộc này vậy?

"Ngươi có thể không thích ta quản, ta cũng sẽ tận lực không khiến ngươi khó chịu! Chỉ là muốn những khi ngươi cần, ta có thể giúp được ngươi chút gì đó!"

Sazar nhẹ nhàng nói với bóng lưng đang lạnh nhạt hướng về phía mình. Y hiểu được câu nói kia của cậu nhất định không phải đang nói vấn đề của cậu hiện tại, mà là ám chỉ một chuyện khác.

"Giúp ta?"

Harry nhìn thẳng về phía trước.

Cậu và Voldermort là tử địch, hiện tại một người họ Slytherin cũng được tính là tiên tổ của hắn lại nói muốn giúp cậu. Cỡ nào buồn cười!

"Chỉ cần là ngươi!" Y đáp.

Harry quay nhìn đối phương.

Lúc nào cũng vậy, như chỉ sợ cậu nhìn không ra chân thành mà bản thân muốn biểu hiện.

Harry không hiểu sao lại thấy một cỗ uất ức trào dâng. Cậu không nhìn đối phương nữa, cất giọng lạnh nhạt.

"Chỉ cần gia tộc ngươi quản cho tốt hậu nhân của mình là được rồi!"

Về phần mình, cậu có thể tự lo. Dù sao nếu có thể dễ dàng chết đi như vậy thì Harry Potter cậu có lẽ đã sớm chết dưới tay Voldermort rồi.

"Hậu nhân của gia tộc ta?"

Sazar nhìn người nọ nghiêng mặt ngó lơ mình, cẩn thận xem xét lại ý tứ của đối phương.

Không lẽ, cậu đã từng bởi vì một tộc nhân nào đó trong gia tộc y mà chịu ủy khuất?

"Ah, nếu là chuyện này thì ngươi không cần lo."

Sazar tự cho mình đã hiểu được, vui vẻ nói.

"Là người nào chọc giận ngươi? Ta kêu hắn ra cho ngươi xả giận. Đương nhiên là sẽ để ngươi đánh mà không phản kháng rồi!"

Cây bút lông đang đều đặn đưa liền dừng lại. Harry không tự giác mạnh tay, mặt giấy da dê liền hằn vết.

Y có thể lôi được một người đã chết ở tương lai ngàn năm sau về đây cho cậu xả giận được không?

Harry ác ý nghĩ.

Mà, giọng điệu của người này cứ như thể tự tin dù y nói gì thì đám tộc nhân trong nhà cũng sẽ không có ai dám không nghe vậy.

Cậu lắc đầu, quyết tâm không để ý đến y nữa.

Sazar không nghĩ đề xuất của bản thân lại đổi về việc bị đối phương xem thành không khí như vậy. Nỗ lực xoay vòng mấy lần cũng không gọi về được chú ý của cậu nữa. Y thất vọng tìm một chỗ ngồi xuống.

Bên tai thôi không còn ầm ĩ, cậu quay đầu kiểm tra, chỉ thấy người nọ đang ngồi lục lọi gì đó trong túi không gian, vì vậy chuyển sự tập trung của mình về lại tấm da dê.

Harry cậu cũng không phải tự dưng bận lên.

Vừa rồi nói chuyện với mấy người Hermione, cô nói không yên tâm về cậu, nhất là trong hoàn cảnh hỗn loạn ở thời đại này, vì vậy suốt buổi đều là cậu ngồi nghe cô căn dặn đủ thứ.

"Mình nghĩ rồi, không có bọn mình ở đó cậu phải tự bảo vệ bản thân, không chỉ kiến thức sinh tồn cơ bản, độc dược cũng là yếu tố quan trọng."

Lúc nghe cô nói mấy lời này, cậu liền có linh cảm không lành.

Quả nhiên Hermione liệt kê liền cho cậu mấy danh sách thật dài các loại độc dược và cả nguyên liệu cùng công thức điều chế. Cô nói rằng đề phòng tình huống độc dược dự trữ dùng hết, ít nhất biết công thức thì cậu còn có thể tự mình điều chế bổ sung. Vì vậy cựu cứu thế chủ của chúng ta đành ôm một cuộn da dê thật dày chữ mà muốn khóc hết nước mắt. Chưa kể cô nàng còn đòi cậu trong vòng ba ngày phải học thuộc lòng và đọc lại cho mình nghe.

Harry không nghĩ chính mình vất vả thoát được cuộc sống học trò rồi mà vẫn phải lần nữa trải cái cảm giác trả bài cho giáo sư như thế này.

Thương lượng không thành công, Ron ngồi cạnh Hermione bất đắc dĩ so vai, đại ý là cũng không có cách cứu.

Harry nhìn khung cảnh hiện ra trong gương, trầm mặc.

Hiện tại chỉ có gương hai mặt của Hermione là có thể liên lạc được với cậu. Mỗi khi cùng cậu nói chuyện, bên cạnh cô đều hoặc là Draco, hoặc là, không có ai cả. Lâu rồi mới lại thấy hai bạn thân của mình cùng một chỗ như thế này, Harry nhất thời có ảo giác như đã trôi qua vài năm đằng đẵng rồi vậy. Mặc dù thực tế cậu tới đây còn chưa được nửa tháng.

Tranh thủ lúc Hermione đến giờ uống thuốc liền có người gọi ra ngoài, Ron quay mặt gương về phía mình, Harry đang vuốt phẳng tấm da dê để chuẩn bị cho quá trình đấu tranh với đám công thức liền hỏi.

"Gần đây cậu có phải bận việc?"

Ron cũng không giấu, gật đầu.

"Không phải bận bình thường, mà là rất bận!"

Harry dừng lại việc đang làm, nhìn bạn tốt sắc mặt có điểm mệt mỏi, dù không nỡ nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn nhịn không được phải nhắc nhở.

"Cậu dù bận thế nào cũng nên sắp xếp thời gian dành cho Hermione đi. Vợ chưa cưới của mình gửi ở nhà người khác đã đành, còn để người ta phải chăm sóc thay nữa thì..."

Như vậy coi sao được?

Ron cười khổ, "Mình biết mà! Nhưng gần đây không hiểu sao công vụ ở đâu nhảy ra lắm, lại đều là việc không thể bỏ qua được!"

Cậu quả thực đã bận đến muốn mệt chết, thậm chí hận sao mình không mọc thêm mấy cái tay cái chân nữa để làm cho nhanh. Dù có cố thu xếp như thế nào thì mỗi ngày cũng chỉ có thể đến ngó qua Hermione vào buổi tối, mà thường là lúc đó cô đều đã ngủ rồi. Tình trạng của Hermione cậu đều phải nghe từ chỗ Draco, sau đó liền vội vã chạy đi.

"Hermione ở đây được chăm sóc rất tốt, ít nhất như vậy mình cũng có thể yên tâm!"

Ron nhẹ nhàng nói. Harry trợn mắt.

"Bạn tốt à, đó là vợ chưa cưới của cậu chứ không phải của Draco!"

Ron mơ hồ, "Làm sao?"

Harry day trán, bất đắc dĩ đến cực điểm.

"Tóm lại chính là vợ cậu thì cậu nên lo lắng mới phải, đừng ỷ lại vào người ta!"

Ron định nói gì đó, nhưng đúng lúc này Hermione mở cửa đi vào nên thôi, cùng lúc đó Harry cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, vì vậy hai bên vô cùng ăn ý ngắt liên lạc.

Trước khi liên hệ hoàn toàn bị cắt, cậu vẫn kịp nghe tiếng cô bạn thân.

"Ron này, Draco cậu ấy ..."

"..."

Harry nhìn mặt gương đã trở về như một tấm gương bình thường, đè nén lại cảm giác kỳ quái vừa dậy lên trong lòng, nói vọng ra.

"Vào đi!"

Cuộc đời luôn không thiếu được mấy chuyện khó hiểu, như hôm trước Draco từng nói với cậu Blaise Zabini đột nhiên lại chạy đến Sở Thần sáng xin một chân chạy việc chẳng hạn. Mặc dù cuối cùng vẫn không thành công vì ai lại có cái gan để cho gia chủ Zabini làm chạy việc ở Sở Thần sáng bao giờ, nhưng thực sự không biết cậu ta đang nghĩ cái gì.

"Còn không phải là vì ai kia dù bận đến mệt chết cũng nhất định không chịu nghỉ việc ở Sở Thần sáng ư?"

Draco ngân ngân nga nga.

Sau đó nghe nói cậu ta bị Hermione giáo huấn hết cả một buổi chiều.

Harry nhớ lại, không khỏi cảm thấy đám bạn của mình như đang bước ra khỏi con đường mà họ đi lúc ban đầu. Giữa mọi người đang có điều gì đó thay đổi, nhưng cậu vẫn chưa thể kết luận được chính xác đó là gì.

Cảm giác thật kỳ quái.













Tay cầm bút lông rơi rung rung, một ít mực bị rây ra mặt giấy.

Harry chống cằm, ngơ ngẩn nhìn tay mình, mất một lúc mới giật mình như tìm được ý thức trở lại. Cậu dùng thần chú xóa đi vết mực, tiếp tục viết. Tay đưa không có lực, ánh mắt cũng dần trở nên mơ màng.

Khung cửa sổ để mở đón nhận một cơn gió nhẹ nhàng thổi vào trong phòng.

Thiếu niên rốt cuộc trụ không nổi, bút lông rời tay, đầu cũng dần dần gục xuống.

'Cạch'

Sazar vui vẻ đóng lại nắp một bình độc dược màu tím nhạt.

Goddy ah, xem như nợ cậu một lần, về sau sẽ không mắng cậu rảnh rỗi lại đi điều chế mấy thứ linh tinh nữa.

Y đem bình dược cất lại vào trong túi không gian, để chiếc túi gọn vào một chỗ, lúc này mới đứng dậy, từ tốn đi về phía bàn.

Người ngồi bên bàn trước đó còn đang chú mục vào tấm da dê kín chữ, lúc này đã hai mắt nhằm nghiền, cũng không phản ứng khi y thử gọi mấy tiếng.

Sazar thỏa mãn câu lên khóe miệng, cúi xuống, vòng tay ôm lấy cái người đã hoàn toàn chìm trong vô thức kia. Chỉ có điều ngay sau đó y đã phải nhíu mày.

Đối phương thường mặc đồ rộng, mắt thường nhìn qua đánh giá không được, tuy nhiên cũng không phải chưa từng ôm cậu, y đương nhiên biết cậu rất gầy, bất quá hiện tại mới có thể chân chính cảm nhận được người này rất không ổn. Không chỉ gầy, còn nhẹ đến đáng ngạc nhiên.

"So với ta, người phải đặc biệt chú ý việc ăn uống nên là em mới đúng."

Y than khẽ.

Thiếu niên đã buông bỏ hoàn toàn phòng bị mà chìm trong mê man trên tay y, đương nhiên không nghe thấy.





















"Ta nghe nói ngài rất giỏi độc dược, ngay cả Prince gia cũng không mấy ai có thể mạnh miệng đòi so tài, vậy sao không thử? Một loại độc dược có thể làm cho gương mặt người ta tạm thời thay đổi, ta thiết nghĩ thứ đó cũng không thể làm khó ngài!"

Ma nữ ngụ tại khu động ẩm thấp tối tăm, quanh năm chỉ làm bạn với cây cỏ, tự do thoải mái. Một ngày rốt cuộc bị bốn phù thủy tìm tới làm phiền.

"Có một thứ tên gọi thuốc đa dịch, hiệu quả tương tự, chỉ có điều đang trong thời gian nghiên cứu, muốn hoàn thành còn cần thời gian. Nhưng là, việc chúng ta cần làm lại không thể chờ thêm được nữa!"

Người thanh niên tóc vàng gương mặt sáng sủa, khi cười rộ lên đều có cảm giác như ánh dương vươn ra từ trong hắc ám, ngập tràn sức sống.

"Thứ ta muốn chỉ có cây cỏ, càng nhiều loại cây cỏ quý hiếm kỳ lạ càng tốt."

Ma nữ không nể tình quen biết, bắt đầu ra giá.

"Thực vật khác lạ chỗ chúng ta không ít."

Thiếu nữ bình thản thỏa thuận, sóng mắt ôn nhu lay động.

"Được. Pháp thuật của ta có tác dụng đến đêm trăng tròn."

"Nửa tháng?"

"Sao? Ngươi chê ít?"

"Không, như vậy là đủ." Thanh niên xua tay, "Nói đi, chúng ta cần lưu ý những gì?"

"Không nói, hay dưới bất kỳ hình thức nào ám chỉ khiến người khác phát giác thân phận của các ngươi, chỉ vậy thôi, nếu vi phạm thì dù là vô tình hay cố ý, pháp thuật cũng sẽ lập tức mất tác dụng."

Bốn người đưa mắt nhìn nhau.

"Chuyện này đơn giản thôi!"

"Ah, quả thực rất đơn giản!"

Ma nữ nhạt nhẽo cười.





















Hai cánh cửa sổ vẫn để mở.

Cận kề ngày trăng tròn, ánh trăng thực sáng, từ bên ngoài tràn vào trong căn phòng nhỏ, mở rộng vòng tay xanh xao, tất cả đều chìm đắm trong cái ôm dịu dàng.

Hạt sáng nhỏ bé vương trên hàng mi vẫn chớp động tỉnh táo, một đầu tóc đen dài xõa tung trên gối nằm.

Đầu ngón tay nhợt nhạt thật chậm di động trên gương mặt thiếu niên đang say ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve, tỉ mỉ họa lại từng đường nét. Đôi mắt mở to chăm chú, ánh đỏ lành lạnh không tự giác nhạt đi, từng chút một nhuộm đẫm màu sắc nhu tình.

Muốn đem tất cả, lưu lại thật sâu, từ cảm giác, cho đến ký ức.

Người này, vẫn luôn ở đó.

Lâu quá rồi, rốt cuộc, y cũng có thể dừng lại việc tìm kiếm.

Sẽ không như khi đó nữa, để đối phương đi mất, tựa hồ giống sắc màu đẹp sẽ của những giấc mơ chợt tan biến, tỉnh giấc với biết bao nhiêu tiếc nuối.

Tưởng chừng, không còn có thể gặp lại.

Ngón tay nhẹ nhàng gạt ra một phần tóc mái của đối phương, chạm lên vết sẹo kỳ lạ. Thiếu niên vô thức cau lại hai đầu mày, bộ dáng rất không an ổn.

Sắc đỏ thanh lãnh trong mắt đột ngột tối sầm lại.

Ấn ký cực đoan, pháp thuật hắc ám... dấu vết của tử chú?

Thiếu niên mày cau càng chặt, biểu cảm cũng dần chuyển thành đau khổ.

Y giật mình, buông tay. Cậu lùi lại, co người, vòng tay tự ôm lấy mình, ngay cả trong vô thức cũng đầy cảnh giác.

Biểu tình đau lòng dần lan trên gương mặt lãnh đạm. Y vươn tay kéo người nọ lại gần mình, cảm nhận được cậu yếu ớt phản kháng. Lần nữa tìm đến vị trí vết sẹo, thứ ánh sáng nhàn nhạt tựa một dòng nước trong suốt từ đầu ngón tay y chậm rãi thâm nhập.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, hai đầu mày thiếu niên rốt cuộc giãn ra, thân thể căng cứng cũng dần buông lỏng.

Y thử lần nữa ôm lấy người nọ, cậu liền chủ động dựa sát vào, đầy tin tưởng ỷ lại.

Tốt nhất đừng để y biết được là kẻ nào gây ra chuyện này cho cậu.

Salazar trầm mặc vỗ về từng cái run rẩy nhè nhẹ của người kia, nhìn cậu ngoan ngoãn dựa sát vào mình, biểu cảm trong mắt cũng dần chuyển thành lãnh khốc.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net