Chương 32.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rowena tức giận.

Không những chỉ tức giận bình thường, mà còn là cực kỳ phẫn nộ.

Bản thân cô luôn tự biết mình cũng không phải người ôn hòa, thậm chí còn có chút khó tính, nhưng sức kiềm chế tuyệt đối tốt, trước giờ chưa từng đối ai phẫn nộ đến thiếu chút nữa không kiểm soát được bản thân như vậy. Nếu không phải Helga về đúng lúc ra tay ngăn cản, chỉ sợ đứa con gái kia, không kể gương mặt xinh đẹp bị hủy, liên đến cả mạng cũng chắc chắn giữ không được.

Sự tình rốt cuộc là như thế nào? Godric mới trở về không hay biết, tuy nhiên nhìn sắc mặt như đang muốn giết người của bạn tốt, lại nhìn xuống một đứa con gái đang ngồi bệt dưới đất ôm má, khóe miệng rỉ máu đỏ, hắn đại để cũng đoán được chuyện vừa xảy ra nhất định rất nghiêm trọng.

"Nana?!"

Godric tránh đi bàn tay vừa vươn tới ý định nắm áo chùng của mình, trực tiếp lướt qua người nọ, đi về phía hai bạn tốt bên kia.

Rowena lúc này đang bị Helga ấn ngồi xuống ghế đồng thời nỗ lực giúp cô bình ổn lại cảm xúc. Helga thấy Godric tiến về phía này, nhíu mày lạnh giọng.

"Xem xem chuyện tốt mà đứa em họ đáng yêu của cậu vừa làm ra này, mình thực sự không biết nên nói gì nữa!"

"Rốt cuộc là chuyện gì?!" Godric cũng nhíu mày, nhìn căn phòng ngăn nắp không hề có dấu hiệu đánh nhau, tuy nhiên dưới đất vương vãi nhất nhiều mảnh giấy, là loại giấy dùng vẽ tranh, nét mực còn lưu lại trên đó nhất thời có vài đường nét trông rất quen mắt.

"Khoan đã, này chắc không phải là..." Hắn mở lớn hai mắt, biểu tình cũng trở thành hoảng hốt.

"Đúng là thứ cậu đang nghĩ đấy!" Rowena gần như là nghiến răng nghiến lợi mới nói xong một câu này.

"Rốt cuộc là sao?"

Godric nhíu chặt mày hỏi lại, đứa con gái đang ngồi dưới đất vội vã nấc lên.

"Anh họ, đừng nghe chị ta nói ..."

"Câm miệng!!!"

Hắn quát một tiếng.

Thật tốt, cô ta không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền nhắc nhở hắn sự tồn tại của mình, hiện trường như vậy, có thể chọc giận bạn tốt của hắn đến mức kia, không cần hỏi thêm câu nào nữa hắn cũng có thể phán đoán được chính xác chuyện gì đã xảy ra rồi.

Godric nhìn xuống đối phương, trong mắt là tột cùng thất vọng, tức giận, còn cả chán ghét.

"Bức tranh này Salazar đã thức trắng cả đêm qua mới vẽ hoàn thiện. Sáng sớm nay cậu ấy bị cha gấp gáp gọi trở về lâu đài Slytherin, chưa kịp mang tranh đi cất, trước khi đi đã nhờ mình nhìn giúp cậu ấy!"

Rowena mất rất nhiều công sức mới nén lại được cơn tức giận, trầm giọng kể lại. Từ đầu tới cuối ánh mắt như dao găm ghim chặt trên người đứa con gái là nguồn gốc khiến cô phẫn nộ kia.

Nếu chỉ là một bức tranh bình thường thì căn bản sẽ không cần lớn chuyện như vậy, nhưng ngay cả Helga và Godric cùng Salazar nhận thức muộn hơn cũng còn biết rõ thứ nằm trong bức tranh kia đối với y có bao nhiêu quý giá, càng đừng nói Rowena cô và Salazar chính là cùng nhau lớn lên. Muốn hỏi y quý trọng "thứ đó" đến mức nào?

Nó chính là lý do để Salazar y có thể sống được đến tận ngày hôm nay.

Rowena nhìn số tàn tích còn xót lại, lồng ngực nghẹn một hơi thực khổ sở.

Cô cũng chỉ là nghĩ muốn giúp bạn tốt đem đồ cất đi, chẳng ngờ vừa mới thu bức tranh vào tay, đứa con gái kia cùng lúc đó xuất hiện.

Aurelia Gryffindor.

Xét bối phận, cô ta là em họ của Godric, mặc dù so sánh với Helga ít tuổi nhất trong nhóm bốn người thì Helga cũng lớn hơn đối phương đến gần mười tuổi.

Một tiểu thư lớn lên trong nhung lụa đích thực. Cha mẹ cô ta chỉ sinh được một đứa con duy nhất này, vì vậy yêu thương nâng niu so với trứng mỏng còn muốn hơn gấp nhiều lần. Từ nhỏ đến lớn mười ngón tay chưa từng phải ngâm nước, còn được cha mẹ bảo bọc kín không kẽ hở, thậm chí không để cho người trong nhà lại gần đứa nhỏ, như thể sợ họ sẽ làm gì đó thương tổn con bé vậy. Sau đó cũng là thuận tình thuận lý nuôi dạy nên một đứa con gái ngang ngược bướng bỉnh, kiêu ngạo, luôn tự cho là đúng.

Nhóm Rowena mặc dù đều yêu thương tất cả phù thủy nhỏ, bất quá tính cách của Aurelia Gryffindor không cách nào khiến họ thích cho nổi. Sau khi cùng Godric trở thành bạn, Rowena và Helga thường qua lâu đài Gryffindor chơi có gặp qua Aurelia mấy lần. Đứa nhỏ chưa lớn bao nhiêu đã không biết cái gì là tôn trọng trưởng bối, Helga nói mấy câu dạy dỗ nó một lần, cũng không phải nặng lời, liền sau đó không chỉ con bé mà cha mẹ nó cũng nhìn cô như quỷ dữ rồi tận lực tránh xa.

Helga khi đó cũng không quá bận tâm, dù sao nếu đã không phải đứa nhỏ trong nhà mình thì cô cũng không thể xem vào. Godric khi đó lại cũng chưa trở thành gia chủ, ngay cả tư cách thừa kế chính thức còn chưa có, cha của Aurelia là một trưởng lão địa vị còn trên cả hắn, ai cũng chẳng thèm nghe hắn khuyên nhủ.

Lại nói có lần Rowena theo cha đến Gryffindor bàn việc hợp tác, đứa nhỏ ngỗ ngược nháo loạn buổi họp, cô lỡ nghiêm khắc một câu "tính cách khiến người chán ghét", Aurelia Gryffindor ngay trước mặt mọi người hất đổ bàn trà rồi bỏ đi.

Con bé do cha mẹ tiếp tục dạy dỗ, lớn lên không làm được cái gì ra hồn, lại cũng không biết được giáo dục ra sao, chỉ là hiện tại đã vô phương cứu chữa.

Mấy người Rowena vẫn nghĩ sẽ không phải tiếp xúc với đối phương, lại không tưởng tượng được rắc rối lộn xộn trong cuộc sống của họ sau này đều do đứa con gái đó gây ra. Chính là không biết ai đã gieo rắc tư tưởng đó vào trong đầu con bé, khiến nó tự huyễn hoặc nhận định bản thân về sau nhất định sẽ là nữ chủ nhân của Gryffindor, cũng mặc nhiên xem Godric - người thừa kế vừa được chỉ định và vẫn còn độc thân, xem thành hôn phu tương lai của mình.

Godric đương nhiên nghĩ là trò trẻ con mà từ chối, kết quả chọc giận con bé, khiến nó nổi cơn điên xua đuổi và gây rắc rối cho tất cả các cô gái xung quanh hắn. Hiển nhiên, Helga và Rowena cùng hắn thân thiết lâu như vậy cũng tránh không được sóng gió.

Đứa con gái đó thường tìm đến chỗ bọn họ gây chuyện, tìm đủ lý do để gây chuyện.

Ví như hôm nay ba người Godric đều đi vắng, Aurelia tìm đến chỉ thấy Rowena ở nhà. Hai người nói qua nói lại mấy câu, Rowena cũng không phải người thích chịu thiệt, khi Aurelia nói đến quá đáng cô cũng sẽ tận lực châm chọc lại. Nếu so về kiến thức cùng miệng lưỡi sắc sảo, đứa con gái kia đương nhiên không thể là đối thủ của Rowena, thường thường sẽ bị cô nói cho tức giận không ít, cũng có khi cô khinh thường chẳng cả buồn để ý cô ta.

Tuy nhiên dù Rowena không muốn chấp nhặt, không có nghĩa đối phương chịu bỏ qua.

Bạn tốt đã nhờ cô trông đồ giúp, Rowena chỉ muốn lập tức đem tranh đi cất, không định quan tâm kẻ khó chịu kia, lại chẳng ngờ cô chỉ lơ đễnh một tích tắc, cũng không biết đứa con gái kia có phải hỏng đầu rồi hay không, cư nhiên to gan dám giật đồ trong tay cô.

Khoảnh khắc nhìn thứ nọ rơi vào tay đối phương, Rowena đã có cảm giác như tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Đáng tiếc sau đó cô không kịp lấy về, vì đối phương đã không chút chần chừ đem nó hủy mất.

Con bé không được dạy dỗ đàng hoàng, thần chú học không đến nơi đến trốn, pháp thuật không đũa phép cũng không biết dùng, tuy nhiên nhiều năm chơi bời bất trị lại học được đến giỏi mấy câu thần chú phá hoại, thậm chí thần chú không cần đũa phép duy nhất cô ta thực hiện được lại là một bùa cắt xẻ, không thể phục hồi.

Trong mắt đám thiên tài như bọn họ, trình độ của cô ta bất quá cũng chỉ là một trò khôi hài, tuy nhiên, kẻ tâm địa không tốt cũng có thể biến bạch pháp thuật trở thành công cụ hại người, kẻ đã dụng tâm quậy phá, cho dù chỉ biết một câu thần chú cũng có thể vào lúc thích hợp, làm cho tất cả mọi người xung quanh phải khốn đốn.

Lúc nhìn những mảnh tàn tích rơi rụng xuống nền đất lạnh lẽo, Rowena tức đến thở không nổi, thẳng tay liền cho đối phương một cái tát, lực tay không một chút nương nhẹ.

Với năng lực của cô ta, nếu không có người nhà che chở, tùy tiện một người nào đó cũng có thể lấy mạng cô ta từ sớm rồi. Nếu không phải nghĩ đến lúc bốn người mới thành lập Hogwarts, đứa con gái này so ra cũng chỉ lớn hơn thế hệ học trò đầu tiên của họ hai tuổi, chính mình nếu sinh ra sớm thêm ba bốn năm thì thậm chí đã đủ tuổi làm cha mẹ cô ta, lấy việc đối phương thường xuyên tìm đến gây chuyện, căn bản cũng không thể cho cô ta nhiều bao dung đến như vậy. Quan trọng là đó là em họ của Godric, phải biết ngay cả Salazar nổi tiếng kiên nhẫn cũng đã sớm chướng mắt cô ta.

Helga so ra bình tĩnh hơn một chút, mặc dù khi biết sự tình cũng có chút giấu không nổi sát ý, nhưng so sánh thì bạn tốt vẫn quan trọng hơn, cô lựa chọn giữ lại Rowena, để tránh đối phương làm ra chuyện gì sai lầm, còn kẻ kia sẽ tính toán giải quyết sau. Chờ đến khi Godric trở về nghe chuyện, cả ba người sau đó đều có thêm một lo lắng.

Salazar sẽ phản ứng thế nào?

Phải biết từ lúc bốn người tụ tập về cùng một chỗ đến nay, ai trong họ cũng tự biết y đối với thứ nằm trong bức tranh kia có bao nhiêu quý trọng.

Nếu để y trở về thấy cảnh này, khả năng nhiều đối phương chắc chắn sẽ giết người.

Ba người Godric ái ngại nhìn nhau, nhưng còn chưa tìm ra cách giải quyết, từ ngoài cửa đã vọng vào tiếng bước chân đều đều.

Quen biết nhiều năm như vậy, bọn họ thông qua bước chân cũng có thể dễ dàng nhận ra là ai.

Rowena chỉ vừa mới từ trên ghế vụt đứng dậy, bóng dáng thâm trầm của Salazar đã xuất hiện ngay cửa.

Aurelia Gryffindor tựa hồ cũng cảm nhận được không khí căng cứng, so với bình thường trở nên an phận hơn chút. Tuy nhiên tròng mắt đảo đến Rowena và Helga đứng phía sau lưng Godric như đang được hắn che chở, ánh nhìn trong thoáng chốc tràn đầy ghen tỵ cùng căm ghét. Godric lạnh lùng hạ mắt, hơi nhích người liền đem tầm mắt không biết điều kia ngăn cách khỏi hai bạn tốt phía sau.

Vẫn còn tâm tình đi nghĩ lung tung? Qua một lúc nữa còn không biết cô ta có giữ nổi mạng hay không.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán của ba người Rowena, phản ứng của Salazar lại không quá khích như họ tưởng tượng, bất quá, mức độ lại nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Chết lặng...

Chính là vậy, chết lặng.

Godric và Helga chưa từng thấy qua bạn tốt như vậy, Rowena thì quá khứ khi hai người còn nhỏ đã từng thấy qua một lần, cũng chỉ một lần duy nhất.

Salazar im lặng rất lâu, nhìn mấy mảnh tàn tích còn xót lại của bức tranh mà Helga trước đó đã thu lại để lên bàn cho y.

Khuôn mặt không biểu tình, thử một lượt các loại thần chú phục hồi. Không có kết quả. Trầm mặc đem từng mảnh từng mảnh cẩn thận bỏ vào trong hộp gỗ, im lặng đóng lại nắp hộp, xoay người ôm theo hộp gỗ đi ra cửa, rời khỏi.

Từ đầu đến cuối không những không hé miệng nói một câu nào, đầu mày còn chẳng nhíu lấy một cái, không một tia mắt dư thừa cho Aurelia Gryffindor, cũng không đáp lời khuyên nhủ của ba người bạn bên cạnh.

Rowena đẩy Godric một cái, ánh mắt ý bảo hắn đi theo. Dù sao cùng là nam, nếu có tâm sự cũng dễ nói hơn, mặc dù lấy tính cách như Salazar thì khả năng chịu mở lời gần như là không có. Godric hiểu ý cô, nhìn thoáng qua Aurelia một cái liền chạy theo Salazar.

Còn lại trong nhà, Rowena đột nhiên rất bình tĩnh ngồi trở lại trên ghế. Helga cũng không biết đang nghĩ gì ngồi xuống cạnh cô.

Aurelia nghi hoặc nhìn họ, Rowena cười lạnh.

"Đồ ngươi hủy là của Salazar, muốn thu thập ngươi cũng nên là cậu ấy tự mình ra tay."

Cô chán ghét chuyển đi tầm mắt, thật ra hiện tại cô thấy lo cho bạn tốt của mình hơn là tức giận với kẻ không đáng kia.

Về phần Salazar, Godric chạy theo y về tận Hogwarts. Sau đó bởi vì không nói được xà ngữ nên chỉ thể bất lực nhìn y biến mất vào trong phòng chứa.

Hắn loanh quanh bên ngoài mấy vòng, nhớ lại khi trước Rowena từng kể từ lúc Salazar còn nhỏ đã rất thích đến nơi này, khi tâm trạng không tốt thậm chí sẽ tự giam bản thân trong đây đến mấy ngày. Đứa nhỏ không được cha quan tâm cũng không có mẹ đau, cái gì cũng tự mình chịu đựng trải qua, lớn lên trầm lặng như vậy kỳ thực không khó hiểu, chưa dưỡng ra một kẻ tự kỷ đã đủ thấy lý trí vững vàng hơn người rồi.

Y có thể trưởng thành được như hôm nay, có trong tay cái ghế gia chủ Slytherin, còn làm ra nhiều thành tựu hơn người, không kể sức chịu đựng phi thường, còn có cùng với thứ nằm trong bức tranh mà y trân trọng kia có liên hệ rất lớn.

Godric gửi thần hộ mệnh báo lại vị trí cho hai người Helga. Bọn họ sau khi đuổi đi Aurelia Gryffindor thì liền về Hogwarts tụ họp với hắn.

Thói quen của Salazar không đổi, mặc dù lâu rồi ngay cả Rowena cũng chưa thấy lại, nhưng giống như trong quá khứ, y quả thực vì chuyện lần này mà ở lại phòng chứa kia đến mấy ngày.

Thời điểm nhóm bạn tốt gặp lại Salazar cũng là lúc kỳ nghỉ đông kết thúc. Học trò Hogwarts từ nhà trở lại trường học. Không ai phát hiện bất thường.

Salazar là giáo sư môn nghệ thuật hắc ám kiêm chủ nhiệm nhà Slytherin, kết thúc kỳ nghỉ đông y vẫn như thường ngày lên lớp dạy bọn nhỏ, không có giờ thì ở trong phòng chấm bài chuẩn bị giáo án, theo dõi tình hình trong nhà mình. Tất thảy đều bình thường, tựa hồ trong kỳ nghỉ vừa rồi chuyện gì cũng chưa có phát sinh.

Chỉ có ba người Rowena tinh ý phát hiện bạn tốt của họ đang rất không xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net