Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry ở bên kia vẫn bị vây trong rối rắm, lúc này trên mặt lại nhiều ra thêm vài phần đờ đẫn cùng không dám tin. Cậu quay nhìn hai người đang bận rộn cùng nhau thảo luận kia.

"Ta nói, ngươi sao lại đưa cả tên con trai của mình vào danh sách vậy? Chẳng lẽ ngươi đối với nhân phẩm của nó không đủ tin tưởng?"

Billy bất đắc dĩ đến cực điểm. Siegfried thoải mái khoanh tròn cái tên mà vừa đọc lên đã có cảm giác cả cõi lòng tràn ngập yêu thương nọ, giọng điệu hứng thú đáp.

"Không phải. Chỉ là nó đã đến tuổi này rồi mà vẫn chưa chịu vợ con gì cả, ta có chút lo. Đứa nhỏ kia nhìn kỹ lại thấy cũng rất được, nếu tìm không được người thân của nó thì cứ để con trai ta nhận nuôi đi, như vậy chúng ta liền có cháu."

Billy, "Ngươi nếu muốn có cháu sao không kiên quyết một chút, kêu con trai ngươi lấy vợ đi? Ngươi là cha nó mà?"

"Ta không nỡ ép nó."

Siegfried một bộ dạng sầu khổ cảm khái, "Phải rồi, nó cũng tính là con trai ngươi đi. Không bằng ngươi thay ta nói nó thử xem?"

"Ta cùng ngươi chưa kết hôn." Billy thẳng thừng gạt đi, "Thằng bé cũng chưa từng gọi ta là cha, nói là con ta quả thực rất miễn cưỡng. Ngươi cũng biết tính nó, không dễ gì nói chuyện đâu."

Siegfried thở dài, "Nó cũng đâu có ghét ngươi?"

Billy, "Bỏ qua đi, trước hết xem thử tình huống của đứa nhỏ kia đã. Ta muốn hỏi nó ít chuyện, ngươi phiên dịch."

"Ừ."

Vừa vặn lúc này Harry đã thu lại mọi biểu tình trên mặt, hai người kia quay ra.

"Nhóc con, ngươi thực sự không biết gì về gia tộc ta à?"

Harry do dự, cuối cùng vẫn thành thật gật đầu.

"Ta có biết, không nhiều, nhưng ta không mang huyết thống của Slytherin."

Siegfried, "Vậy sao ngươi nói được xà ngữ?"

"Thời điểm ta còn nhỏ phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn, năng lực này cũng là vô tình có được."

Siegfried nhận ra Harry có ý muốn giấu giếm, đang nghĩ xem có nên dùng Chiết tâm trí thuật với cậu hay không thì đã bị Billy vỗ vai.

"Phiên dịch."

Siegfried u oán liếc y.

Billy không nhìn biểu tình của hắn, tập trung sang phía Harry.

"Ngươi có nhớ tại sao mình lại xuất hiện trong này không?"

Siegfried, "Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

Harry do dự một lúc, nhưng nhìn gương mặt người nọ có vẻ ôn hòa đáng tin thì quyết định đáp.

"Ta đi vào một pháp trận không biết tên." Chỉ hướng khoảng trống giữa bốn trụ đá ở góc hang, "Là nơi đó, xong tỉnh lại thì thấy hai người."

Siegfried dịch lại không sót một chữ, Billy cau mày.

"Sao ngươi lại đi vào trận pháp đó, còn nữa, ngươi không có huyết thống Slytherin, vậy ngươi có liên quan gì đến huyết thống Weasley không?"

Harry kinh ngạc, nhưng tất cả giữ lại trong lòng, ngoài mặt duy trì trấn tĩnh đáp lời.

"Ta không có huyết thống Slytherin, cũng không có huyết thống Weasley. Còn vì sao ta đi vào trận pháp đó..."

Harry ngập ngừng. Billy thấy cậu có vẻ nghi kỵ, hiền lành nở một nụ cười.

"Ta tên gọi Billy Weasley, còn hắn..." Chỉ vào người bên cạnh, "Gia chủ tiền nhiệm của gia tộc Slytherin, Siegfried Slytherin."

Harry mở lớn hai mắt, "Ngài mang họ Weasley?"

Siegfried vừa phiên dịch lại vừa cảm thấy phiền muộn, giới thiệu một câu, tốt xấu gì cũng đã nói cả ra hắn là gia chủ tiền nhiệm của Slytherin, sao đứa nhỏ này lại chỉ để ý họ của y vậy?

Billy, "Đúng thế, còn có, trận pháp ấy là do ông nội ta sáng tạo ra, chỉ có người mang huyết thống Weasley mới khởi động được nó, ngươi chắc không phải là ngẫu nhiên đạp trúng đâu nhỉ?"

Y cười đến thực có ý đồ ám chỉ, Harry cảm thấy ánh mắt đối phương như có thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư của mình.

"Ngươi nói lại chi tiết tình huống khi đó đi. Ta hiện tại là người trông coi pháp trận này, nếu ngươi không phải người ở đây có lẽ ta có thể giúp ngươi trở về."

Cậu cúi đầu, giản lược kể lại, "Ta đến cùng, bạn, hai người mang họ Weasley, trước đó xảy ra một trận xô xát, một trong hai người bạn đó bị thương, ta cũng không biết sao pháp trận lại bị kích hoạt."

Billy, "Đánh nhau đến mức chảy máu chứ? Ý ta là, người bạn họ Weasley của ngươi có làm rớt giọt máu nào xuống vị trí trận pháp kia hay không?"

Harry nhớ lại tình trạng của Ron, yên lặng gật đầu.

Billy yên lặng nhìn cậu, sau mới hỏi, "Sao ngươi lại cùng bạn mình đến cái hang này. Người mang huyết thống Weasley không có lý nào lại không biết nơi này cất giấu thứ gì?"

"Chuyện đó." Harry đáp, "Ta lúc đó đang bị, truy sát."

"À!"

Billy nghe vậy bỗng kéo dài giọng. Siegfried nghi hoặc nhìn y.

"Có vấn đề gì sao?"

Billy cười khẽ, "Ngươi có biết vì sao ta lại nói trận pháp này chỉ có người của Weasley mới khởi động được không?"

Harry, "Ta không biết."

"Đó là vì chìa khóa để khởi động trận pháp chính là máu của người mang huyết thống Weasley, và người cho máu phải vừa cho vừa ở trên trận pháp niệm chú."

Harry ngẩn người.

"Sao có thể?"

Cậu vô thức thốt ra một câu không phải xà ngữ, tựa hồ giống như tự hỏi chính mình hơn. Siegfried không phiên dịch được, nghiêng người nhìn sang Billy.

Y chú mục mọi biến hóa trên gương mặt Harry, nhanh chóng đoán được đại khái tình huống của cậu.

"Ta không biết sao ngươi lại bị truy sát, nhưng phải dưới một tình huống tự nguyện và chủ động thì người mang huyết thống Weasley mới khởi động được trận pháp. Và nếu người được đưa đi không phải người mang huyết thống Weasley thì còn cần một người nữa cũng mang huyết thống Weasley dẫn đi qua lỗ hổng không gian."

Harry đờ đẫn, "Không gian? Không gian gì?"

Billy thở dài, ngẩng đầu nhìn khu vực bốn trụ đá.

"Ông nội ta có hứng thú rất lớn với nghiên cứu ma trận pháp thuật. Trước khi mất ông đã làm ra trận pháp này, nói là lưu lại cho hậu nhận phòng ngừa tai họa. Nếu có biến cố phát sinh hay gặp chuyện nguy hiểm tính mạng, chỉ cần khởi động trận pháp thì người của gia đình Weasley sẽ được đưa đến một không gian an toàn khác lánh nạn, chờ cho tất cả hiểm nguy qua đi thì trở về.

Chúng ta không biết đó là không gian gì, trước giờ cũng chưa gặp chuyện nguy hiểm gì tới mức phải chạy trốn, hơn nữa mỗi một người chỉ có duy nhất một cơ hội hai lượt đi, một lượt đi một lượt về, vì vậy chúng ta cũng không dám tùy tiện sử dụng. Nếu là đưa người ngoài đi thì cần một người có huyết thống Weasley dẫn qua lỗ hổng thông giữa hai không gian."

Y quay nhìn Harry.

"Trong tình huống đó, lượt của cả người dẫn đi lần người khởi động trận pháp sẽ tính toàn bộ cho người không mang huyết thống Weasley kia, cũng có nghĩa họ đã hi sinh cơ hội duy nhất của mình. Thậm chí người trực tiếp dẫn đường sẽ bị rơi vào hai tình huống, một là mắc kẹt vĩnh viễn trong lỗ hổng không gian, hai là bị đưa đến một không gian khác thành công nhưng vĩnh viễn không còn cơ hội thông qua trận pháp trở về nữa."

"..."

"Ta luôn tự hỏi, thực sự có thể vì người khác mà mạo hiểm bản thân đến vậy được ư? Nhưng dựa theo tình huống này của ngươi thì có lẽ, không có gì là không thể cả." Chỉ cần tình cảm đủ lớn.

Billy tựa như cảm khái.

Harry trong nhất thời đầu óc trống rỗng.

Thật lâu sau đó, tư duy mới chậm rãi quay trở lại với cậu.

Cậu chờ Hermione trọn vẹn năm ngày.

Không biết khi nào thì cô nói lộ chuyện của cậu, nhưng tại sao phải sau tận năm ngày mới có người đến bắt cậu? Chỉ có một người trong trạng thái đau ốm chắc không tới mức khiến họ cần đến năm ngày chuẩn bị chứ, cũng đâu phải trường kỳ kháng chiến gì?

Tại sao Draco biết chuyện pháp trận kia?

Hermione sao lại trông như vừa mới ốm dậy?

Sao trận pháp lại có thể khởi động?

Và, Ron, cậu rốt cuộc, là có ý gì?









Trong hang chỉ có ánh sáng từ đống củi lửa đang cháy dở.

Bên ngoài lúc này hắc ám bao phủ, rừng cây chìm trong tịch mịch, thi thoảng vang lên âm thanh của những động vật hoang dã hoạt động về đêm, lại cũng không khơi ra được náo động gì.

Trong khoảng ánh sáng ảm đạm, thiếu niên lặng lẽ thu mình ở một góc. Phía bên kia có người gọi, cậu không nghe thấy.

Ngửa đầu, một tay che lại hai mắt, cảm giác như chỉ cần làm vậy liền có thể ngăn dược dòng nước ấm nóng kia không trào lên.

Nhưng là, có tác dụng gì không?

























Trong một lâu đài khang trang.

Gương hai mặt không một chút động tĩnh, dù chỉ là dấu hiệu dao động nhỏ nhất.

Nữ phù thủy vẻ mặt tái nhợt ốm yếu, co người lui về một góc trong giường bệnh, tay nắm chặt tấm gương hai mặt, tựa như níu giữ hi vọng sống còn duy nhất của mình.

Thanh niên bên ngoài lặng lẽ khép lại cánh cửa, trước khi quay đi vẫn mơ hồ nghe được tiếng người con gái kia nhẹ giọng nỉ non.

"Harry!"

Hàng mi khẽ hạ, che đi phần ánh sáng duy nhất phản chiếu trong cặp mắt màu lam xám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net