Chương 42.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì sự kiện ban chiều náo loạn tâm thần, đêm đó Harry ngủ không ngon.

Vốn tính cảnh giác mạnh lại thêm tâm thần không yên, tới chừng nửa đêm một tiếng động nhỏ cũng ngay lập tức làm cậu tỉnh giấc. Kéo ra tấm chăn mỏng đắp trên người, định ngồi dậy, một bàn tay đã vươn ra ấn cậu nằm lại xuống giường.

Harry khiếp sợ, trong phòng có người?

Vừa muốn mở miệng quát hỏi ai, người nọ tựa hồ đoán được ý nghĩ của cậu, một bàn tay khác lập tức vươn ra.

"..."

Harry bị bịt miệng, cứ như vậy trừng mắt nhìn vào khoảng không tối đen.

Trong phòng từ khi nào lại có người khác ngoài cậu? Nghiêm trọng hơn là, cậu cư nhiên không hề phát giác?

Harry cố gắng bình tĩnh lại, người nọ sức lực rất lớn, chỉ cần một tay cũng khiến cậu nằm bẹp trên giường không động đậy được. Lại nói nếu đối phương không chút trở ngại đột nhập vào phòng như vậy, pháp lực khả năng trên cậu rất nhiều, lúc này liều mạng dùng pháp thuật phản kháng không phải quyết định sáng suốt, lỡ đối phương mang ý xấu mà đến, khả năng rất cao ngày mai nằm ở trong phòng sẽ chỉ còn lại xác của cậu.

Harry sau khi cân nhắc thì quyết định không cố làm ra hành động phản kích nào, yên lặng chờ đợi xem người nọ rốt cuộc muốn gì.

Trước lúc đi ngủ cậu đã tắt hết nến trong phòng, căn phòng tối đen, không thể thấy rõ hình dáng của người kia. Tuy nhiên thính giác của Harry không tồi, thông qua âm thanh hô hấp ngay sát bên cạnh thì loại trừ tiếng thở của cậu ra, trong phòng cũng chỉ có tiếng hít thở của một người.

Một người thì dễ giải quyết hơn.

Harry khẽ nhúc nhích, lại cố giơ một tay ra nắm lấy bàn tay đang bịt miệng cậu, muốn ra hiệu cho người kia "có thể thương lượng".

Xung quanh thì tối, cậu lần mò một hồi mới nắm được cổ tay đối phương, ngay lập tức kinh hoảng muốn rụt tay lại. Cổ tay là một trong những chỗ hiểm yếu trên cơ thể con người, cho dù là Muggle hay phù thủy, bị cậu nắm trúng cổ tay như vậy khó tránh được người kia sẽ cho rằng cậu muốn công kích. Tuy nhiên Harry cân nhắc rất nhanh, nếu đã lỡ rồi, vậy tiếp tục giữ chắc đi, cho dù đối phương có phát động tấn công thì ít nhất cậu cũng có chỗ để tự tin phản kích.

Harry nghĩ vậy, tay càng dùng sức, ngón tay thậm chí còn cảm nhận được mạch đập khỏe mạnh của người kia.

Người nọ quả nhiên dịch chuyển, mặc dù chỉ là một chút. Harry trong lòng căng thẳng.

Tiếng hít thở dần dần sát xuống bên tai, thân người vẫn luôn cùng cậu giữ ra một khoảng cách cũng áp sát xuống, thoang thoảng một mùi vị quen thuộc quẩn quanh khoang mũi của Harry.

Đối phương dùng xà ngữ với một âm lượng cực kỳ nhỏ nói bên tai cậu.

"Ngoài cửa đang có người, đừng gây tiếng động."

Harry, "..."

Không nói còn tốt, nói ra rồi liền khiến cậu muốn chửi người.

Harry không muốn nghe, lập tức giãy giụa. Hai người giằng co, chăn nệm liên tục vang tiếng loạt xoạt.

"Cạch", cửa phòng mở ra.

Harry đứng hình.

Cái chăn đã tuột xuống ngay tích tắc cửa phòng mở ra liền bay lên, phủ xuống hai người trên giường.

Phòng của cậu được thiết kế chia làm hai gian, phòng bên ngoài vẫn có ánh nến. Hai mắt của Harry mặc dù đã bị chăn che khuất, nhưng qua lớp chăn mỏng cậu vẫn thấy rõ vùng ánh sáng vàng nhạt u ám kia dần dần mở rộng. Qua vài giây im lặng, Harry nghe thấy một giọng nói rất trẻ khe khẽ vang lên.

"Quái lạ, rõ ràng vừa nghe thấy tiếng động mà?"

Harry chuyển mắt nhìn lên người vẫn đang áp sát phía trên cậu.

"Thần chú xem nhẹ."

Salazar dùng khẩu hình nói.

Hai tay y chống xuống hai bên người cậu, mái tóc dài tán loạn không chỉnh tề, vài sợi rơi xuống bên má cậu, vương lại nơi vành tai, vừa nhột vừa ngứa.

Harry mất tự nhiên quay đầu. Cả người đều bị hơi thở của y bao bọc, không có loại bá đạo ngông cuồng ập đến phủ đầu, ngược lại nhu hòa mềm mại, từng chút một nhấn chìm cậu vào trong.

Bá đạo xâm chiếm quả thực rất kích thích, nhưng ôn nhu trói buộc mới chính là nguy hiểm chết người.

Tiếng cánh cửa đóng lại, Harry cũng nhẹ nhàng thở ra, cho dù không sợ ai đó đột nhập với ý xấu gì, cậu cũng không muốn lại có người nhìn thấy mình và Salazar trong tư thế kỳ quặc này.

"Đã đi rồi!"

Harry lắng nghe tiếng bước chân đã rời xa, giơ tay đẩy người phía trên.

Salazar đúng kiểu lăn xuống khỏi người cậu, nằm lại bên cạnh, một tay chống đầu, khóe miệng giương lên, như đang cười, lại cũng như không. Harry không thấy một loạt động tác này, chỉ cảm nhận được y vừa nằm xuống ngay sát bên cạnh mình.

"Nhân lúc ta còn chưa la lên, sao ngài không nhanh chạy đi?"

Cậu nghiêng đầu về hướng mà người kia nằm.

"Ta cũng không ngại ngươi la to một chút!" Salazar thản nhiên.

Harry nhíu mày, "Ta không phải người sẽ xem trọng mặt mũi, hơn nữa đây là phòng của ta. Ngài không sợ thể diện của ngài sẽ hỏng hết nếu có người phát hiện ngài nửa đêm đột nhập phòng của ta sao?"

Trong phòng quá tối, cho dù người kia ở rất gần, một chút hình dáng cậu cũng không nhìn thấy được, chỉ có giọng nói vẫn trước sau như một bình thản.

"Ta quả thực coi trọng thể diện, nhưng còn phải nhìn tình huống. Đối với một vài tình huống mà nói nếu kết quả đổi lại ta được nhiều hơn mất, thì mấy thứ như thể diện hoàn toàn có thể bỏ qua."

Harry, "..."

Harry phải tự chủ rất nhiều mới giữ được bình tĩnh, "Đối với tình huống này thì ngài được cái gì chứ? Ta lại thấy là ngài chuẩn bị mất trắng danh dự của mình rồi kìa!"

"Vậy ngươi có thể im lặng để giữ thể diện cho ta!"

"Nếu không thì sao?"

"Vậy cũng tốt. Đến, ta dạy ngươi một thần chú có tác dụng phóng đại âm thanh rất hiệu quả."

Harry, "..."

Cậu thề đã nghe thấy một tiếng cười rất khẽ của y.

Thực sự là không sợ tổn hại thể diện sao?

Harry đột nhiên nhớ lại, Rowena Ravenclaw từng nói với cậu, mặc dù mọi người đều nhận xét Godric Gryffindor là một kẻ không biết xấu hổ, da mặt dày vô địch, nhưng mà hiếm có ai biết là, luận da mặt, hắn và Salazar Slytherin đấu với nhau đấu đã vài chục năm vẫn chưa từng phân thắng bại.

Sazar Slytherin khi trước y cải trang thành cũng không phải chỉ là một màn kịch, đó thực chất cũng là một phần trong bản tính của y, nếu không phải sinh ra trong Slytherin lại được nuôi dạy khắc nghiệt, Salazar lớn lên có lẽ chính là như vậy.

Cho nên Harry tin, nếu cậu dám la lên, người kia không những không chạy, rất có thể còn góp sức cùng cậu gào thêm vài câu.

Cuối cùng thì, y hay cậu mới là người trọng mặt mũi hơn đây?

Harry ôm trán.

Nhắc đến mặt, Harry buông tay. Một thần chú thắp sáng lập tức được thi triển.

Một đốm sáng xuất hiện. Harry điều khiển nó hướng lên trên, đốm sáng nhỏ bé vất vả nhích đi trong khoảng cách eo hẹp đến gần như không có giữa hai người, dần dần bay lên trước mặt Salazar. Harry cũng áp mặt mình lại, nhíu mày để nhìn cho rõ hơn.

Vừa rồi nhờ vào ánh nến bên ngoài, cậu mơ hồ nhìn thấy trên gò má của y có một vệt gì đó, lúc này dựa vào đốm sáng, liền rõ ràng nhìn ra đó là một vết thương. Một vết thương giống như vết cắt, chạy dài từ gò má nhợt nhạt lên đến tận khóe mắt.

Harry bất giác vươn ngón tay chạm vào vị trí vết thương trên má y, như để xác nhận lần cuối chính mình không có nhìn nhầm.

"Cái này..."

Salazar thấy cậu chủ động, vui đến mức khóe miệng cũng nhịn không được giương lên, đến khi nghe hỏi mới ngạc nhiên.

"Cái gì?"

Harry thu tay lại, tâm tình có điểm không vui.

"Ngay cả bản thân bị thương mà ngài cũng không biết?"

"Ah?"

Salazar cũng giơ tay sờ thử, phát hiện ra vết cắt trên má mới hiểu ra.

"Có lẽ do vừa rồi bị ngã ngoài vườn, bị cành cây cứa vào!"

Y giải thích, sau đó một ngón tay xẹt qua gò má, vết thương trong chớp mắt biến mất.

"Ngài không phải có thói quen trước khi xuất hiện trước mặt người khác đều sẽ cẩn thận tu chỉnh lại dáng vẻ bên ngoài sao?" Harry buột miệng.

Người luôn chỉnh tề như y, đừng nói lộ ra ngoài vết thương, cho dù chỉ là một sợi tóc rối cũng không dung tồn tại. Lúc này không thể không nói, bộ dạng của y quả thực có chút bừa bộn.

Salazar đột nhiên áp sát mặt với cậu, trong mắt ngậm ý cười.

"Là cố ý để ngươi thấy đó!"

Harry, "..."

Salazar thấy cậu nhíu mày, vươn tay xoa trán cậu.

"Đừng cau mày, nhiều lần sẽ để lại vết. Khuôn mặt khắc khổ, người thương ngươi đều sẽ đau lòng!"

Harry gạt tay y ra, ngửa đầu ra sau kéo giãn khoảng cách, lúc này mới dễ thở hơn một chút.

"Thì cũng đâu có gì liên quan đến ngài?"

"Đương nhiên là có liên quan chứ? Ta cũng là một trong số đó!"

"Ngài như vậy!" Harry than.

Salazar hạ tay đang chống đầu xuống, gối đầu lên cùng một chiếc gối với cậu. Y thực sự nở một nụ cười, đầu mày cuối mắt đều là chân thành.

"Ta vẫn luôn như vậy!"

"..."

"Thích ngươi, thương ngươi!"

"..."

"Ta thực sự thương ngươi!"

"..."






























Hành lang chập chờn ánh nến.

Ela Prince cảm giác được hệ thống phòng ngự của lâu đài xuất hiện trấn động rất nhỏ, mặc dù chỉ có chút xíu, nhưng cô vẫn cẩn thận thông báo tộc nhân trong lâu đài và đám gia tinh chia nhau đi quan sát, xem xem có gì bất thường hay không.

Chưa thấy ai phát hiện chuyện gì khả nghi thì Harry đã đi đến chỗ cô, theo sau còn có một người đàn ông tóc đen.

"Harry, vị này..."

Ela Prince ái ngại, Severus Snape trừng mắt lớn đến mức tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài, còn ai đó thì lại đang trưng vẻ mặt thản nhiên như không tự ý thức được sự xuất hiện của mình ở đây nhiều hiềm nghi đến mức nào.

"Ngài ấy nói mở mắt ra đã thấy bản thân đang ở đây, ngài ấy không làm gì cả."

Harry thành thật thuật lại lý do mà Salazar đã dùng để giải thích về việc y xuất hiện trong phòng cậu.

Ela Prince, "..."

Ai tin người đó là tên ngốc.

Salazar đảo mắt một cái liền thu gọn mọi ánh mắt hoài nghi của người xung quanh. Y cũng biết lý do này rất khó tin, nhưng Merlin chứng giám, lời y nói đều là thật.

Tối qua y đang ở ngoài vườn đi thơ thẩn, đột nhiên giẫm phải cái gì đó, bị "định thân" rồi. Y đã phải cứng đơ đứng đó rất lâu, mắt nhìn chằm chằm về phía phòng ngủ của ba người bạn tốt, hi vọng bạn thân cảm ứng được tín hiệu cầu cứu của mình mà ra giúp. Đáng tiếc, ba đồng bọn của y đúng là ngủ say như chết, chẳng có ai bắt được "thần giao cách cảm" với y. Salazar sau đó tức tưởi mà ngất đi, mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trước cửa phòng của Harry.

Severus nhìn Harry, vô cảm hỏi lại, "Trò tin?"

"Đương nhiên là không!" Harry trả lời không chút do dự.

Salazar cúi đầu, giấu đi khóe miệng vừa cong lên, y ở phía sau lén lút kéo áo Harry.

Sau khi y dốc tim gan ra bày tỏ, Harry liền làm mặt lạnh với y. Lúc trước còn cảm thấy cậu có vài phần đối với mình thận trọng, nhưng giờ thì ngay cả chút nể nang cũng không buồn ra vẻ nữa.

Có thể người khác sẽ thấy không vui vì có cảm giác bản thân bị hạ xuống vài bậc trước cậu, nhưng Salazar đối với phản ứng như vậy của Harry lại cực kỳ vui vẻ.

Khi trước y luôn cảm thấy Harry đối đãi mình vừa cân nhắc vừa thận trọng, mặc dù y không hiểu lý do vì sao cậu lại như vậy, có lẽ do tâm lý một học trò Hogwarts của tương lai gặp một trong bốn người sáng lập ngôi trường đã nuôi dạy mình đi. Sự thận trọng của Harry như một ngăn cách vô hình giữa hai người, khiến Salazar rất phiền muộn.

Bất quá hôm nay thì tốt rồi.

Ước chừng mười phút sau đó, Ela Prince sau khi cùng các tộc nhân khác không tìm ra có gì bất thường thì từ bỏ. Về phần Salazar, người cũng đã ở đây, chẳng lẽ nửa đêm rồi còn đuổi y ra ngoài? Vì vậy Ela Prince liền cho gia tinh chuẩn bị một phòng dành cho khách, nhưng là, phòng cũng đã chuẩn bị, y lại như cái đuôi lẽo đẽo theo sau Harry không rời. Harry đi, y cũng đi theo luôn.

Ela Prince lo lắng, có điều bản thân cô là gia chủ, lại là nữ, không tiện xen vào chuyện của hai người kia, vì thế, rất nhanh nhẹn đánh một ánh mắt cho em trai.

Severus, "..."

Anh đã chết một lần, vậy mà đổi thời đại sống rồi vẫn không thoát được cứu thế chủ này.

Aiz!

Severus nhận mệnh, theo hướng hai người kia vừa rời khỏi mà đi.

Tốc độ của anh rất nhanh, nhưng khi bắt kịp hai người vẫn là đã đến trước cửa phòng Harry.

Đừng nói là, bọn họ khi nãy cũng là từ đây đi ra nhé?

Severus bước vội đến. Harry vừa đến trước cửa phòng liền xoay người, chặn lại Salazar ở ngoài.

Cậu hình như muốn nói gì đó, trong phòng đột nhiên vang lên mấy tiếng động mạnh, như là có ai đó vừa bị đánh ngã xuống sàn nhà vậy.

Ba người ở bên ngoài đều chú ý khác thường, Harry định mở cửa, Salazar đã ngăn lại cậu, sợ có nguy hiểm, y giành trước mở cửa phòng.

Trong phòng quả nhiên có người, không chỉ một, mà là ba người.

"Di? Salazar? Sao cậu lại ở cùng Harry?"

Godric đầu tóc rối tinh rối mù ngồi dưới sàn nhà kinh ngạc nhìn hai người xuất hiện ngoài cửa.

"Ngài Gryffindor?" Harry còn kinh ngạc hơn. Không chỉ Godric, Rowena và Helga cũng đang ở trong phòng.

Thậm chí Rowena còn đang mặc đồ ngủ.

"Trước hãy giải thích sao ba người lại xuất hiện ở đây đã!"

Chờ Rowena dùng pháp thuật thay đổi quần áo trên người xong Salazar mới cùng Harry đi vào phòng, Severus nhíu nhíu mày, cũng theo vào, tiện tay còn đóng lại cánh cửa.

"Ai biết được?" Godric vừa vuốt lại tóc vừa hậm hực, "Buổi tối mình điều chế độc dược tới khuya mới xong, pháp lực tiêu hao hết nên nằm trong phòng điều chế ngủ luôn. Tỉnh lại liền ở đây!"

Helga mơ màng, "Mình cũng vậy, đang ngủ, đột nhiên có cảm giác bị rớt khỏi giường, giật mình tỉnh lại thì ở đây luôn rồi!"

Rowena gật đầu phụ họa.

Salazar thấy lý do của ba người bạn tương tự mình, không khỏi hoài nghi.

Godric chỉnh trang lại bản thân xong, vui vui vẻ vẻ chạy đến trước mặt Severus.

"Carthmus, nhớ ta không?"

Severus, "..."

Godric làm như không thấy vẻ mặt lạnh nhạt của đối phương.

"Ta thì rất nhớ nha! Xem, mặc dù con trốn trong Prince gia không chịu ra, không phải cuối cùng chúng ta vẫn gặp sao?"

Severus đột nhiên ngẩng đầu, cảnh giác hỏi.

"Ngươi là ai?"

Godric kinh ngạc, "Sao lại hỏi như vậy? Ta là ai con còn không biết ư?"

Severus không kiên nhẫn cho hắn một ánh mắt, "Ta không phải đang nói ngài!"

Cùng lúc đó Rowena đang đứng phía sau vỗ lưng Godric một cái. Hắn quay lại, lập tức cũng bày ra tư thế đề phòng.

"Ngươi là ai?"























Harry có cảm giác, căn phòng của cậu đêm nay là chính điểm đến cho những vị khách không mời.

Trước là Salazar, sau là ba người Godric, hiện tại lại có thêm một người thứ năm, một thanh niên có mái tóc màu nâu nhạt.

Một người lạ mặt Harry không quen biết, đầu tóc ngắn chải vuốt gọn gàng, trang phục mặc trên người giống như đồ phổ thông từ hàng chục thế kỉ trước vậy, màu sắc khiến người có cảm giác hoài cổ.

Người nọ bày ra tư thế nửa nằm nửa ngồi, trôi nổi giữa không trung.

Loại pháp thuật có thể giúp phù thủy bay lượn tự do giữa không trung mà không cần đến bất cứ đồ hỗ trợ nào như chổi thần hay thảm bay gì đó, cũng tính là loại pháp thuật cao cấp.

Godric đang nghĩ đến có nên biến ra một cây chổi đập gã xuống đất hay không, người nọ đã lên tiếng.

"Harry potter, rất vui được gặp mặt!"

Khuôn mặt của Harry không có biểu cảm gì cả, "Người không mời tự đến, ta vui không nổi!"

Salazar ho khan.

Người nọ tựa hồ bị thái độ của Harry đả kích, buồn rầu cúi đầu.

"Ta nhìn ngươi lớn lên, chứng kiến sự trưởng thành của ngươi, giúp đỡ ngươi không ít lần, còn từng cứu mạng ngươi, sao lại lạnh lùng với ta như vậy?"

Harry khó hiểu, "Chúng ta hình như chưa từng gặp qua!"

Người kia trề môi, "Ngươi còn nói là "hình như", không chắc chắn như vậy, như thế biết đâu chúng ta gặp rồi nhưng ngươi lại quên thì sao?"

Harry thành thật, "Chúng ta chắc chắn chưa từng gặp qua!"

"Ah!"

Người nọ phì cười, "Đứa nhỏ, thật vô tình, nhưng nói đúng ra thì, nếu ngươi của quá khứ cũng có thể vô tình được như ngươi hiện tại, vậy thì sẽ không phải ăn mệt nhiều như vậy!"

Harry quay sang Severus, "Con nghĩ chúng ta nên nói với gia chủ Prince vì sự xuất hiện của người lạ mặt này!"

Severus gật đầu, anh đứng ngay cạnh cửa, lập tức trở tay mở ra cánh cửa phía sau.

Nhưng khi Harry vừa quay đi, người kia đã thong thả nói.

"Ngươi không muốn biết lý do vì sao Voldermort sống lại à?"

Harry sững người.

Severus cũng sững sờ, nhìn sang Harry, "Voldermort sống lại?"

Harry liếc kẻ lạ mặt một cái, sau đó ảo não gật đầu với anh, "Con cũng vừa mới biết tin chiều nay, vì thầy đang ở trong phòng điều chế nên con định sáng mai sẽ nói."

Severus không dám tin, cũng không muốn tin, "Nhưng trò đã..."

"Con đã giết hắn, phải!" Harry cắn môi, "Nhưng không biết bằng cách nào, hắn sống lại, cùng với tất cả Trường sinh linh giá!"

Một từ Trường sinh linh giá vừa ra, bốn người Salazar cũng biến sắc mặt.

Severus đóng sập lại cửa phòng, "Làm gì có chuyện người chết sống lại? Ngay cả nhẫn Phục Sinh cũng không làm được, Voldermort hắn làm sao có thể trốn được khỏi tay tử thần?"

"Nhưng đó chính là sự thật!"

Hai vai Harry buông thõng.

Severus cũng tin cậu sẽ không nói dối mình.

Salazar thấy hai người rốt cuộc kết thúc đối thoại, liền hỏi.

"Voldermort là ai?"

Harry buột miệng, "Một kẻ đáng chết!"

Nhưng vừa dứt lời, cậu chợt nhớ ra thân phận của người đứng cạnh, vì vậy không vui mím mím môi.

Người lạ mặt chờ bọn họ trao đổi xong, lúc này mới lên tiếng.

"Chàng trai kia nói đúng đấy, không có chuyện người chết có thể sống lại!"

Harry nhìn y, "Vậy trường hợp của Voldermort thì sao?"

"Các ngươi có thể tin tưởng Tử thần. Linh hồn đã vào tay hắn thì sẽ không có chuyện hắn trả lại." Người lạ mặt ngồi thẳng dậy, đung đưa hai chân, "Sở dĩ hiện tại Voldermort sống dậy, là bởi vì gã vốn dĩ chưa chết!"

Harry cảm thấy quá khứ của mình từ miệng người này ra sắp thành một trò đùa.

"Gã ở trước mắt ta tan thành tro bụi, các Trường sinh linh giá cũng đều bị tiêu diệt, sao có thể nói là chưa chết?"

"Ngươi có giết được gã sao?" Người nọ mỉm cười hỏi lại.

"Ba năm trước ở thời đại của ta, đúng vậy!"

Harry trả lời kiên định.

Người lạ mặt nhìn vẻ mặt không hề có chút xíu nào hoang mang của cậu, có chút tán thưởng, cũng có chút thương cảm.

"Lúc trước thì đúng là như vậy!" Y nhìn chằm chằm vào Harry, "Nhưng quá khứ đã bị thay đổi thì lại không như vậy. Ở quá khứ đã bị thay đổi, ngươi chưa giết được Voldermort!"

Harry, "..."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net