Chương 47.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Harry, tôi chỉ có thể khuyên cậu điều này. Số mệnh cho cậu đều không phải là không có lý do, vì vậy cậu đừng trao lại nó cho bất cứ ai, cũng đừng nghe bất cứ ai dụ dỗ mà từ bỏ số mệnh của chính mình. Cho dù ủy khuất, cũng hãy cố gắng chịu đựng, nhớ kỹ, cậu là người đặc biệt."












Sáng sớm hôm sau, Tử thần đã đến và thúc giục họ.

Harry nhìn trưởng làng cùng những người khác trong làng đều ra tiễn họ, trong lòng nhịn không được thương cảm.

"Thực sự không có cách nào để giúp họ sao?"

Cậu hỏi Shanley.

"A, thật ra thì cũng có."

Shanley đáp, Harry quay phắt lại.

"Cách gì?"

"Nếu như họ có thể khiến cho đứa con số mệnh của một thời đại nào đó giúp họ mang đi thứ đang ở trong thần điện kia, nơi này sẽ sụp đổ, họ tất sẽ được giải thoát, đơn giản như vậy thôi!"

Shanley so vai, "Các vị Thần sẽ không giúp họ, cứ cho là họ có cách đi chăng nữa, bản thân họ cũng không thể phân biệt được ai là đứa con số mệnh ở thời đại đó. Cho nên cách này, bất khả thi."

Harry, "..."

Mọi người cùng nhau đã ra đến cổng làng. Cạnh khối đá to, Roy đã đứng chờ sẵn cùng cái liềm cắt cỏ của cậu ta.

"Ta sẽ đưa mọi người về thẳng lâu đài Prince."

Roy vừa nói xong liền quay người, lại bắt đầu quá trình cắt ra một vết rách không gian nhờ cây lưỡi hái nhỏ của mình.

Trưởng làng im lặng nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, trong mắt ông ánh sáng rất mờ, khuôn mặt in hằn dấu vết của năm tháng.

Khi Roy làm xong việc, lập tức dẫn trước bước vào không gian sau vết rách kia. Tử thần vẫn âm u như vậy đi theo sau, kế đó là Godric và Severus, Helga và Rowena.

Harry đang cúi đầu im lặng, Salazar nắm tay cậu dắt đi.

Chân gần như sắp bước qua không gian bên kia, Harry lại đột nhiên níu lại tay Salazar.

"Chờ chút!"

Cậu thả tay y ra, xoay người lại chạy đến trước mặt trưởng làng, vội vàng nói.

"Khoảng một ngàn năm sau, sẽ có một thanh niên có khuôn mặt giống hệt cháu đi ngang qua nơi này, người đó chính là đứa con số mệnh ở thời điểm ấy. Mọi người tìm cách dụ cậu ta vào làng, cậu ta sẽ mang đi thứ kia, giải thoát cho mọi người."

Harry chỉ gấp gáp nói được như vậy, Salazar bên kia gọi cậu, vết rách không gian đang dần liền lại.

Harry vội chạy trở lại bên cạnh y, hai người nhanh chóng vượt sang không gian bên kia. Quay đầu, chỉ thấy trưởng làng với một gương mặt giàn giụa nước mắt, kích động đến mức không thể đứng vững với cái gậy của mình, những người trong làng phải xúm lại đỡ lấy ông, xúc động hướng về phía vết rách không gian đang nhanh chóng biến nhỏ kia liên tục nói lời cảm tạ.

Chỉ cần có hi vọng giải thoát, đừng nói một ngàn năm, hai ngàn năm họ cũng chờ, chỉ cần cho họ biết rằng họ vẫn còn có cơ hội.

























Ở trong không gian mịt mù, Harry luôn có cảm giác bản thân đã bỏ qua chuyện gì đó, nhưng nhất thời cậu chưa nghĩ ra.

Trước mắt bùng lên một thứ ánh sáng chói lòa, khi nhóm người mở mắt, đã thấy đang đứng trước cánh cổng dẫn vào lâu đài Prince.

Bữa sáng là sữa, trứng gà và bánh mì.

Ela Prince vừa ngó chừng bốn vị khách, vừa nói chuyện với em trai.

"Sáng hôm qua chị sang gọi mới biết em và Harry biến mất từ đêm hôm trước, sau đó lại có người đến nói với chị hai đứa tới Hogwarts chơi, sao không báo trước với chị một tiếng? Mà kể cũng quái, hai đứa ở Hogwarts, vậy sao thần hộ mệnh của chị lại không tìm được nhỉ?"

Severus quan sát vẻ mặt mờ mịt của bốn vị viện trưởng Hogwarts, có vẻ họ cũng không hiểu Ela Prince đang nói gì.

"Em không biết, lúc đó Hogwarts đang tiến hành sửa chữa lại để chuẩn bị cho năm học mới, có lẽ vì vậy mà đã phát sinh gì đó chăng?"

Severus chỉ có thể xin lỗi chị gái vì nói dối, anh không có ý định kéo chị mình vào những rắc rối này.

Thế giới pháp thuật nhiều điều bí ẩn, trong lúc sửa chữa linh tinh lại phát sinh gì đó là chuyện rất bình thường, huống hồ là sửa chữa một tòa kiến trúc lớn như Hogwarts.

Ela Prince tin không chút nghi ngờ. Bốn người Salazar còn rất hợp hoàn cảnh gật gù mấy cái. Godric thậm chí còn nhẩm tính xem tòa lâu đài kia có những chỗ nào có thể đập đi xây lại. Có điều bạn tốt Rowena quá hiểu ánh mắt kia của hắn, vì vậy nhắc nhở.

"Chỉ còn nửa tháng nữa Hogwarts sẽ khai giảng." Ý là hắn mà đập đi chỗ nào đó thì nên cân nhắc xem họ có thể sửa lại trong vòng nửa tháng hay không.

Godric cười trừ, dẹp bỏ suy nghĩ kia đi. Thời gian đó hắn có thể điều chế được mấy thùng độc dược, không nên lãng phí.

Câu nói không đầu không cuối của Rowena khiến Harry lúc này mới giật mình nhớ đến thời gian. Tính ra, cậu tới đây cũng được ba tháng rồi.

Ba tháng, lại chưa từng tới thăm Hogwarts một lần.

Harry ảo não trong lòng.

Salazar chợt lên tiếng.

"Khai giảng sắp tới, có muốn đến nhìn Hogwarts một cái không?"

Y nhìn Harry. Ba người Rowena cũng nhìn Harry, hai chị em nhà Prince cũng nhìn cậu.

Harry đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý trên bàn ăn, nhất thời không phản ứng.

"Yên lặng là đồng ý rồi, như vậy hôm khai giảng ta sẽ đưa ngươi đến đó."

Salazar cũng không chờ Harry phản ứng, một lời đi xuống liền quyết định luôn kế hoạch.

"Hiện tại, chúng ta còn mấy học trò chưa trả lời thư báo nhập học." Y cho ba người Godric một cái đảo mắt, "Không làm phiền nữa, gia chủ Prince."

Người khác cũng chưa kịp phản ứng, ba người bạn tốt đã rất nhanh hiểu ý lập tức đứng dậy chào tạm biệt. Hành động của họ nhanh đến mức Harry còn chưa kịp ý thức được là mình phải từ chối. Có điều nghĩ lại, vốn cậu cũng không có lý do gì để từ chối, vì vậy nhìn bóng lưng của mấy người đi phía trước cũng không lên tiếng gọi lại nữa.

Ela Prince đi tiễn khách, còn lại Harry và Severus chưa ăn gì nên rất đói, vì vậy ưu tiên lấp đầy cái bụng đã, có chuyện gì rồi nói sau.

Bữa sáng xong suôi, Harry đang định về phòng ôm giường ngủ bù, lại bị Severus gọi vào phòng nói chuyện.

"Giáo sư, có chuyện gì quan trọng sao ạ? Không thể để sau ư?"

Severus yên lặng đưa cho cậu một lọ độc dược, Harry nhìn cái liền nhận ra là gì, mỗi năm vào kỳ thi ở Hogwarts đây luôn là loại độc dược được tiêu thụ mạnh nhất, có thể giúp các cậu tỉnh táo nhiều giờ liền để ôn bài, không giữa chừng gục mất.

Harry, "Được rồi, giáo sư, con chưa buồn ngủ đến mức này, thầy nói đi."

Severus cân nhắc một hồi, cụp mắt, nói.

"Lần này, ta sẽ đi theo trò."

"Cái gì?" Harry sửng sốt, rít lên.

Severus cau mày, "Lỗ tai trò chưa hỏng đi? Ta nói là ta sẽ theo trò về quá khứ xảy ra chuyện kia, trò không nghe rõ hay giả điếc?"

Harry lắc lắc đầu, hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo, vội hạ giọng lấy lòng.

"Xin lỗi giáo sư, không phải con nghe không rõ, là quá kinh ngạc mà thôi. Chuyện này, thầy không phải vẫn luôn không muốn theo con về lại nơi đó sao?" Sao hiện tại lại đổi ý rồi?

"Cũng không phải trở lại nơi mà Severus Snape đã chết." Severus trào phúng, "Đó là quá khứ của trò, nhưng cũng là quá khứ của ta, đồ của ta, sao có thể cho phép ngoại nhân kia động vào?"

Harry nuốt nước bọt, "Vậy, nơi này tính sao đây? Thân xác này của thầy, cũng không phải là không có thân phận."

Vẻ mặt của Severus thay đổi phức tạp, không quá lâu sau liền trở lại vẻ bình tĩnh.

"Merlin nói, trò chỉ có thời gian tối đa một năm để loại bỏ Martin Phantom. Bốn nhà sáng lập Hogwarts cũng đi, vậy ta chỉ cần nói với anh chị rằng ra ngoài cùng đi mạo hiểm với họ để mở mang kiến thức và rèn luyện kỹ năng chiến đấu là được. Một năm không quá dài, sau đó ta vẫn sẽ trở về."

"Bốn người sáng lập cũng đòi đi?"

Harry lại lần nữa không kìm được gào ầm lên.

Severus rất muốn cho cậu một bùa câm lặng.

"Họ không thể không đi, dù muốn hay không họ cũng phải đi. Harry Potter trò mà còn gào ầm lên như một con sư tử ngu ngốc thêm một lần nào nữa thì ta sẽ ném trò ra ngoài."

Harry vò đầu, "Chuyện này con có thể tự mình giải quyết, đâu cần nhiều người đi theo như vậy?"

Severus cười lạnh, "Trò tưởng ta không nói giúp trò ư? Ta nói chỉ cần ta và trò đi là đủ, nhưng sự việc đã không còn đơn giản như vậy nữa."

Anh gằn giọng, "Ba mươi năm trước Martin Phantom đã từng có một khoảng thời gian ở thời đại này, nó khiến hai viên đá kia lọt ra ngoài đã làm rất nhiều số mệnh bên ngoài thay đổi. Merlin đã nói với ta, trong lịch sử Hogwarts ghi rõ Salazar Slytherin và Godric Gryffindor phát sinh mâu thuẫn, cãi nhau sau đó Salazar Slytherin bỏ đi khỏi Hogwarts, kế đó là sự biến mất kỳ lạ của ba người sáng lập còn lại. Sự kiện đó chính xác sẽ diễn ra trong năm học này của Hogwarts."

Harry ngưng vò tóc, kinh ngạc, "Nhưng, nhưng hiện tại quan hệ của họ không phải đang rất tốt sao?"

"Merlin nhấn mạnh với ta rằng các sự kiện quan trọng của lịch sử vẫn phải được giữ vững, nếu không sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai ngàn năm sau, trò hiểu điều đó có ý nghĩa là gì chứ?"

Harry nỗ lực tiêu hóa thông tin, khó nhọc nói.

"Theo Hogwarts một lịch sử, thì Salazar Slytherin sẽ bỏ đi khỏi Hogwarts, ba nhà sáng lập còn lại cũng dần dần biến mất một cách bí ẩn. Không ai biết gì về kết cục của họ, đây là các dữ kiện chính, nhưng nếu hai người Slytherin và Gryffindor không có mâu thuẫn, thì sự việc đó rất khó xảy ra."

"Chính là vậy." Severus nói, "Cho nên, muốn giữ đúng những gì đã xảy ra, dù cho hai nhà sáng lập kia có mâu thuẫn gì hay không, Salazar Slytherin vẫn phải đi, ba người còn lại cũng phải đúng thời điểm đó lần lượt biến mất. Merlin đã nói hết với bốn vị ấy rồi, để cho họ theo ta và trò đến tương lai, cũng là một cách, như vậy lịch sử sẽ không bị thay đổi. Còn mấy thứ râu ria bên ngoài, có thể bỏ qua."

Harry, "..."

Cái này chính là không cho cậu có lựa chọn.

Merlin cũng đã nói rõ, cần cậu ngăn chặn Martin Phantom, cố gắng giữ vững những sự kiện chính sẽ xảy ra trong quá khứ đó của cậu, như vậy nếu lịch sử ngàn năm trước thay đổi thì ngay từ đầu cậu cũng thất bại rồi.

Severus dặn dò thêm vài chuyện vụn vặt liền để Harry về phòng, cậu nhóc thẫn thờ rời đi.

Severus có điều suy nghĩ nhìn theo Harry.

"Merlin, tại sao lại là nơi này? Ngài có rất nhiều chỗ để giấu Harry Potter, tại sao cứ nhất định phải là nơi này, thời đại này?"

"Vậy ngươi chưa từng thắc mắc, tại sao lại là ngươi, tại sao lại là Carthmus Prince ư?"

"..."

"Cứ nghĩ đi, ta chưa từng làm việc gì mà không có lý do. Severus Snape, Carthmus Prince, có những chuyện ngươi đã quên, nhưng điều đó không có nghĩa nó đã bị xóa khỏi đầu của ngươi."

"..."

















*********















"Rowena, Salazar đâu?"

Godric ưa Harry và Severus đến Hogwarts liền gặp Rowena. Helga vừa đi đến nơi, kinh ngạc khi thấy ba người cùng xuất hiện.

"Cậu đưa họ đến đây à?" Helga cười tủm tỉm, "Nếu để Salazar biết cậu đi trước cậu ấy một bước, nhất định sẽ nổi cáu cho xem."

Godric bĩu môi.

"Mặc kệ cậu ta."

"Salazar đang ở dưới bếp." Rowena trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Godric.

"Ngài ấy nấu ăn?" Harry và Severus đồng thanh, biểu tình kinh dị.

Rowena phì cười, "Tưởng tượng phong phú đấy, nhưng không có chuyện đó đâu. Cậu ấy vừa mua nguyên liệu nấu ăn để gia tinh chuẩn bị cho bữa tiệc khai giảng tối nay."

"Đó là công việc mà cậu ấy sống chết giành của chúng ta." Helga nhân tiện oán giận một câu.

Harry không ngạc nhiên, khi còn ở trang trại Hang Sóc y ngày nào mà chả vậy.

Năm người đang đứng ngay cạnh cổng ra vào, thời điểm này liên tục xuất hiện các phù thủy trưởng thành đưa đứa nhỏ trong nhà trở lại trường.

"Bọn nhỏ năm nhất sẽ tập trung ở khu vực khác." Rowena chỉ cho Harry xem một nơi xa xa, "Theo truyền thống, tân sinh sẽ phải ngồi thuyền qua hồ, chuyện này có lẽ con cũng biết."

"Dạ!" Harry ngoan ngoãn đáp, lại thắc mắc hỏi.

"Nhưng thưa ngài, tại sao lại có truyền thống đó?"

"Tại sao ư?" Rowena nâng cằm, "Đơn giản chỉ là bốn người chúng ta đã ngồi thuyền qua hồ Đen trong lần đầu tiên đặt chân lên mảnh đất này mà thôi. Xem như một truyền thống để kỷ niệm đó mà."

Harry gật gù.

Học trò năm nhất phải ngồi thuyền, so với tương lai ngàn năm sau cũng không có gì khác biệt, nhưng học trò năm hai trở lên thì lại được phụ huynh trong nhà, hoặc các giáo sư trực tiếp đưa đến cổng trường, không có chuyện ngồi xe do Vong Mã kéo.

Harry lại càng thêm ý thức được tình huống nguy hiểm rình rập của phù thủy ở thời đại này, bất kỳ đứa nhỏ nào cũng không thể tự do đi lại bên ngoài mà không có người lớn đi kèm. So sánh thì cuộc sống của phù thủy ở một ngàn năm sau đối với thời đại này, nói là thiên đường cũng không quá.

"Anh họ!"

Một giọng nữ thánh thót vang lên từ phía trước, Harry vừa ngửa đầu nhìn đã có cảm giác hai mắt của mình sắp bị chói mù.

Đó là một cô gái trẻ, mái tóc màu vành óng, ánh nắng mặt trời xung quanh cũng phải nhạt nhòa lui đi, da rất trắng, bộ váy sang trọng trên người cũng là màu vàng sáng nổi bần bật. Một tiếng gọi vừa rồi của cô gái âm lượng cực kỳ cao, mọi người xung quanh đều bị thu hút chú ý.

"Aurelia!"

Godric bình tĩnh gọi tên đối phương. Đó là lần đầu tiên Harry thấy hắn lạnh lùng đến như vậy.

Cô gái trẻ như không phát giác thái độ lạnh nhạt của Godric, nâng váy vui vẻ chạy đến. Nụ cười của người con gái đẹp nhất là khi ở trước mặt người mình thích, huống hồ khuôn mặt của cô gái cũng đã rất xinh xắn. Harry nghĩ, đây hẳn là một cô gái lớn lên trong bao bọc yêu chiều.

"Cô tới đây làm gì?"

Aurelia vừa đến trước mặt Godric, chưa kịp nói gì đã bị Rowena lạnh lùng đánh gãy.

Ánh mắt cô gái mới tích tắc trước trong sáng là vậy, chớp mắt một cái nhìn sang Rowena đã lập tức thay đổi.

Harry âm thầm rùng mình, loại ánh mắt oán độc này hoàn toàn có thể so sánh với Voldermort mỗi lần nhìn thấy cậu. Thế nhưng khi Aurelia vừa quay lại với Godric, trên mặt đã chỉ còn lại dịu dàng và thẹn thùng.

Harry lặng lẽ nhích ra xa hai bước.

"Em đưa Arlo đến nhập học."

Aurelia đưa tay ra sau quờ quạng, trong lúc đó mắt vẫn dán chặt lên người Godric, nhưng chẳng túm ra được ai. Lúc này cô mới giật mình quay lại phía sau.

"Có phải là đứa trẻ đó không?"

Severus trưng ra một khuôn mặt cá chết, giơ ngón tay chỉ ra phía xa, nơi có một đứa bé trai đang rụt rè đi từng bước chậm rãi về bên này.

"Thằng nhóc này!" Aurelia oán giận, lại gọi to, "Còn không đi nhanh lên, chân ngươi chưa gãy mà?"

Rowena tức giận gắt lên với Aurelia, "Tân sinh năm nhất phải tập trung bên bờ hồ Đen, theo truyền thống phải ngồi thuyền qua hồ mới được tiến vào trường."

Aurelia quắc mắt nhìn cô, sau đó hầm hầm chạy đến chỗ đứa nhỏ vừa dừng bước bởi vì nghe thấy câu nói của Rowena, túm lấy một tay của thằng bé, mạnh bạo kéo đi về bên này. Mấy người Helga xót đứa nhỏ, lập tức xuất hiện phía trước ngăn cản.

"Gryffindor tiểu thư, nơi này nhiều người, chú ý lễ nghi của cô."

Aurelia không nói hai lời lập tức đẩy đứa nhỏ về phía Helga, "Vậy thì cô tự đi mà đưa nó về bên kia hồ Đen, thực hiện cái gì mà truyền thống ấy đi."

Nói xong quay lại ôm chầm lấy cánh tay của Godric, "Em muốn tham quan Hogwarts, anh đưa em đi."

Harry dám thề, hai đầu mày của Godric lúc này thậm chí có thể kẹp chết một con ruồi.

"Cô nghĩ mình là ai?"

Severus buột miệng thốt lên một câu, giọng nói gằn gựa, từng chữ bọc đầy oán hận.

Harry sửng sốt, "Giáo sư?"

Severus nghe thấy cậu gọi, giật mình như vừa chợt tỉnh, cũng nhận ra bản thân vừa nói gì, ngẩng đầu đã thấy mọi người đều đang nhìn mình.

"Thời gian cho người lớn trong nhà những đứa nhỏ tham quan Hogwarts đã kết thúc từ hai ngày trước, Gryffindor tiểu thư không nên tùy tiện như vậy."

Không xấu hổ với cái danh gián điệp hai mang nhiều năm, Severus trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, khuôn mặt vẫn vô cảm như vậy, giọng nói phát ra cũng không trầm bổng lên xuống, âm điệu đều đều không một chút tình cảm.

Ánh mắt Godric xuất hiện thay đổi rất nhỏ, nhưng hắn cũng không nói gì với Severus, ngược lại thay anh khẳng định với Aurelia.

"Đúng vậy, và hiện tại chúng ta đang rất bận, cô không thấy à?"

Aurelia có vẻ đã bị chọc giận, khuôn mặt cau có, răng nghiến vào nhau, Severus đang chờ đợi một cơn lốc thổi đến, không hiểu sao từ lúc cô gái này xuất hiện tâm trạng của anh đã không tốt, nếu cô ta muốn kiếm chuyện, anh nghĩ mình sẵn sàng tiếp đón.

Thế nhưng cơn phẫn nộ mà Severus chờ đợi lại không đổ ập vào anh, Aurelia đột nhiên giơ tay chỉ ra sau.

"Anh bận cái gì? Anh chẳng bận cái gì cả, là vì y đúng không?"

Mọi người chưa hiểu gì nhìn theo hướng chỉ của Aurelia Gryffindor, lập tức, Godric gạt mạnh cánh tay đang ôm tay hắn của Aurelia ra, sắc mặt của Rowena, Helga và Severus cũng sầm lại.

Harry là người duy nhất không thay đổi biểu tình, đơn giản là vì cậu chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra ở đây cả, ngoài mặt duy trì bình tĩnh, trong lòng lại gấp gáp hô tên giáo sư của mình, hi vọng giáo sư cảm ứng được mà giải thích cho cậu.

Theo hướng tay của Aurelia, một thanh niên tóc đen đang từ tốn dẫn theo một đứa nhỏ đi về bên này. Điệu bộ của đối phương rất thản nhiên, chỉ có nhóm người bên Harry là không khí căng chặt.

Trước khi thanh niên kia đến gần, Severus đột nhiên ghé tai Harry nói nhỏ.

"Người yêu cũ của Godric Gryffindor, Elias Slytherin!"

"..."

Harry hóa đá.

Tóc đen, mắt đỏ, đây là đặc điểm chung của người mang huyết thống Slytherin, thuần huyết.

Elias Slytherin có khuôn mặt khá giống Salazar, giống đến bảy phần, cha của cả hai cũng chỉ là anh em họ, Elias và Salazar có liên hệ huyết thống không gần, hai người lớn lên lại giống nhau như vậy, đặc biệt Elias Slytherin còn giống mẹ đẻ của Salazar hơn cả chính y, chuyện này từng một thời được cả giới pháp thuật bàn luận rất rôm rả, cho đến tận khi mẹ của Salazar mất mới thôi.

Elias mang theo một nụ cười thản nhiên đi đến trước mặt nhóm người, đối diện ánh mắt long lên sòng sọc như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra lời nguyền chết chóc của Aurelia cũng không mảy may để ý.

"Lâu rồi không gặp!"

Elias nói với Godric, người sau ôm hai tay mà đứng, vẻ mặt vô cảm.

Rowena lại tiếp tục cuồng nộ.

"Các ngươi quả thực không xem quy tắc của Hogwarts ra cái gì. Tân sinh phải tập chung ở bên bờ hồ Đen, là bờ hồ Đen, có hiểu hay không?"

Elias bị quát thẳng vào mặt cũng không tức giận, kiên trì giữ nụ cười.

"Xin lỗi, ta lần đầu đưa đứa nhỏ đến, cho nên không hiểu. Salazar cũng không dặn trước ta."

"Là tộc trưởng." Godric cất giọng âm lãnh, "Ta nhớ từ rất lâu rồi, Salazar đã cấm ngươi gọi tên của cậu ấy. Lại nói, cho dù ngươi lần đầu dẫn tân sinh đến đây, ở trên con đường giới hạn độn thổ bên ngoài đã có hai giáo sư chờ sẵn để hướng dẫn đường đi cho tân sinh. Họ cũng không phải con kiến bên đường, không đến mức ngươi không nhìn thấy chứ?"

Harry phát hiện, dù đối diện Rowena hằn học cũng không khiến Elias mảy may dao động, nhưng Godric vừa lên tiếng đã lập tức khiến vẻ mặt y thay đổi.

"Adelaide, con qua đó với giáo sư Huflepuff!"

Elias thấy Helga cũng đang giữ trong tay một đứa nhỏ, y biết nó là đứa trẻ Gryffindor năm nay sẽ vào năm nhất, vì vậy nói với cô bé mà y dẫn theo, bản thân thì không có ý định rời khỏi đây.

"Không, con không muốn!" Adelaide ngó thấy bộ dạng của đứa trẻ Gryffindor bên kia liền nhăn mày chán ghét.

Elias không nói gì nhiều, chỉ im lặng hạ mắt nhìn đứa bé một cái.

Adelaide rùng mình, lập tức rụt lại bàn tay đang nắm tay y, cứ như đứa nhỏ vừa chạm vào không phải tay người mà là một khúc củi đỏ lửa vậy.

"Nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn chẳng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net