5. Lớp Sinh vật Huyền Bí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Harry, bồ chưa từng nhìn thấy một con chó đen to lớn ở bất cứ đâu, phải không?

Ron rầu rĩ hỏi khi ba đứa dùng bữa trưa tại đại sảnh đường, sau khi hết lớp Biến của giáo sư McGonagall. Thằng bé cứ chọc dĩa vào đĩa thịt hầm Hermione truyền qua. 

Lời tiên tri của cô Trelawney, trong hoàn cảnh thích hợp khiến đầu óc ai cũng mụ mị đi, đã giáng đòn mạnh lên tâm lý tụi trẻ. Nhất là Neville và Lavender, chúng cứ lo ngay ngáy đủ chuyện. Tội nghiệp hơn cả với Hermione, con bé bị giáo sư Trelawney nhận xét rằng: 

- Con thân yêu ạ, con tha lỗi cho ta khi ta nói ra điều này nhé, nhưng ta nhận thấy rất ít tinh hoa phát tiết quanh người của con. Rất ít khả năng lĩnh hội đối với sự cộng hưởng của tương lai.

Mặt Hermione lúc đó như thể cô bé lần đầu trông thấy một con mực to chà bá đang nói tiếng người. 

Cũng may, tụi nhỏ đã được giáo sư McGonagall an ủi vỗ về ngay sau đó, khi Hermione giơ tay nói:

- Thưa cô, tụi con vừa mới học lớp Tiên tri đầu tiên của tụi con, và tụi con đã học bài bói lá trà, và...

Giáo sư McGonagall bỗng nghiêm trang lại:

- A, ra vậy. Không cần phải nói thêm nữa, Hermione à. Các trò nói cho tôi nghe xem, ai trong số các trò sẽ chết trong năm nay?

Cả lớp sững sờ, tròn mắt nhìn bà giáo.
Cuối cùng, Harry nói:

- Thưa cô, con ạ.

Giáo sư McGonagall nhìn chằm chằm Harry bằng đôi mắt nhỏ sáng long lanh:

- Thì ra vậy. Vậy con cũng nên hiểu, Harry à, từ khi giáo sư Trelawney đến trường này, mỗi năm cô ấy đều tiên đoán cái chết của một học sinh. Mà chưa ai trong số đó chết cả. Nhìn thấy điềm báo tử thần là cái cách mà giáo sư Trelawney khoái dùng nhứt để chào mừng một lớp học sinh mới. Cô không bao giờ muốn nói xấu đồng nghiệp, nhưng...

Bà chợt dừng lời. Một lúc, bình tĩnh hơn, bà tiếp tục:

- Tiên tri là một trong những ngành pháp thuật kém chính xác nhứt. Cô không giấu con rằng cô có rất ít kiên nhẫn với bộ môn đó. Những nhà tiên tri thực sự rất hiếm và giáo sư Trelawney...

Giáo sư McGonagall ngừng một lần nữa, rồi lại nói tiếp với giọng hai năm rõ mười:

- Cô thấy sức khỏe của con rất tốt, Harry à, cho nên con sẽ bỏ qua cho cô nếu cô không tha cho con phần bài tập hôm nay. Cô cam đoan là nếu con chết thì con mới không cần nộp bài cho cô.

Mọi người cùng bật cười trước lí lẽ khôi hài ấy. Và chỉ độ tiếng sau, niềm vui lại quay về với lũ học sinh, đa số là vậy. 

Đáp lại câu hỏi của Ron, Harry lục lọi ký ức mình. Chốc lát, ngài đáp:

- Có, mình thấy rồi. Cái đêm mà mình bỏ nhà dì dượng Dursley ra đi, mình đã nhìn thấy một con.

Ron bần thần tới nỗi đánh rơi cái muỗng kêu loảng xoảng. Hermione bình tĩnh bảo:

- Có lẽ chỉ là con chó hoang. 

Nhưng Ron thốt lên với giọng kịch tính:

- Ôi Hermione, nếu Harry từng nhìn thấy Hung tinh, thì... thì xui lắm. Cậu... cậu Bilius của mình từng thấy một con và... cậu ấy chết trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau!

Hermione tự rót một ly nước ép bí rợ, kiên trì nói:

- Ngẫu nhiên trùng hợp thôi. Chả nhẽ trong đời bồ, bồ chưa thấy con chó đen nào hở Ron?

Ron suýt lên:

- Bồ không biết bồ đang nói về cái gì sao? Hung tinh khiến cho phù thủy nào cũng phải sợ té khói luôn ấy!

Hermione lên giọng kẻ cả:

- Vậy thì bồ nói đúng đó, họ nhìn thấy Hung tinh, và họ chết vì sợ. Hung tinh không phải là một điềm chết chóc mà là nguyên nhân chết chóc! Và Harry vẫn còn bên cạnh chúng ta là bởi vì bạn ấy không ngu đến mức nhìn thấy một Hung tinh là nghĩ: thôi rồi, mình chết phứt cho rồi.

Ron há miệng về phía Hermione, nhưng không thoát được lời nào. Còn Hermione thì mở túi xách, lục một cuốn Số Học mới toanh, để tựa vào bình đựng nước trái cây ép và lật tìm trang sách:

- Mình thấy môn Tiên tri có vẻ mơ hồ quá. Theo ý mình thì nhiều ước đoán quá.

Ron phản bác:

- Không có gì là mơ hồ về Hung tinh trong cái tách đó hết á!

- Bồ đâu có tự tin như vậy lúc bồ nói với Harry đó là một con cừu.

Hermione trề môi hỏi.

- Giáo sư Trelawney nói bồ phát tiết rất ít tinh hoa! Chẳng qua bồ không thích bị dở một môn nào hết mà thôi.

Quá nóng nảy, Ron đã la lên. Sự yên tĩnh chết chóc. Hermione đứng bật dậy, như muốn lao tới sống mái với Ron. Nhưng cô bé ghìm lại, chỉ quẳng phịch cuốn sách Số Học xuống bàn ăn, mạnh đến nỗi mấy mẩu thịt hầm và cà rốt văng tứ tán.

Cô bé giận dữ nói:

- Nếu giỏi môn Tiên tri có nghĩa là tôi phải giả bộ nhìn thấy điềm báo cái chết trong một dúm lá trà sao? Nếu vậy thì tôi không chắc là tôi sẽ còn tiếp tục học môn đó nữa không! Bài học đó mà so với lớp Số Học của tôi thì chẳng khác gì đống rác!

Nói rồi, Hermione quay ngoắt người, vơ lấy túi bỏ đi một mạch. Harry nghĩ Ron đã không biết mình phạm sai ở đâu, vì thằng bé để tâm tới một câu hỏi rất ngớ ngẩn:

- Hermione nói cái gì vậy? Nó đã học lớp Số học nào đâu?

Harry không đáp lời. 

Một lúc sau, khi đồng hồ điểm tiết, lũ học sinh lục tục kéo nhau rời sảnh đường. Harry, Hermione và Ron theo đoàn người ra khỏi tòa lâu đài. Sau cơn mưa đêm qua, trời trong và cỏ xanh mướt, không khí có mùi đất ẩm dễ chịu. Chúng cùng trượt xuống con dốc thoai thoải, không ai nói với ai câu nào. Đích xác hơn, Ron và Hermione đã cạch mặt và không thèm bắt chuyện với nhau nữa. 

Thật là kì lạ. Ngài nghĩ. 

Ngài hiểu tại sao Hermione giận, nhưng ngài không rõ sao cơn giận đó kéo dài tới thế, và sao Ron chưa xin lỗi Hermione. Harry vừa đi vừa nghiền ngẫm suy nghĩ vu vơ của mình, ngài nhác thấy bóng lưng lo tớn của lão Hagrid đằng xa. Tới gần hơn, thứ đầu tiên ngài nghe là tiếng cười hí hố của đám Malfoy, trông chúng nó rất gian trá, một vẻ mặt như thể dự mưu gì vậy. 

Lão Hagrid diện chiếc áo bằng da chuột chũi, đứng sừng sững trước cửa chòi để chào đón học sinh:

- Lại đây, nào, tiến lại gần đây!

Học trò tiến đến gần bên lão.

- Bữa nay, tôi đãi các trò một bữa ra hồn! Các trò sắp học một bài học vĩ đại! Mọi người có mặt đông đủ chưa? Được rồi, đi theo tôi.

Lão dẫn lũ nhỏ vòng qua chạc cây, tới một bãi rộng nom như bãi chăn nuôi ngựa, nhưng không có con ngựa nào. Hagrid hào hứng nói:

- Mọi người hãy lại đây tập trung quanh hàng rào! Như vậy đó - Sao cho chắc chắn nhìn thấy rõ nha. Bây giờ, việc đầu tiên tất cả các trò cần làm là mở sách ra...

- Bằng cách nào?

Giọng khinh khỉnh, lạnh lùng vang lên, là thằng Malfoy không thể sai được.

- Hả?

Malfoy lặp lại:

- Làm sao mà mở sách ra được chứ?

Nó giơ cuốn Quái Thư bịt chặt bằng dây nịt lên. Một vài đứa cũng ái ngại dòm cuốn sách trên tay, những quyển đã bị trói gô, rọ mõm kỹ lưỡng. Có đứa còn phải tống chúng vô cái bao chật, hoặc kẹp chặt chúng bằng kẹp giấy tổ chảng. Harry mò cuốn sách trong túi, thứ cũng chịu chung số phận với đồng bạn nó. 

Trước ánh mắt bất bình của cả lớp, lão Hagrid bối rối:

- Không ai có thể mở được sách ra sao?

Cả lớp lắc đầu. Lão Hagrid nói:

- Các trò phải vuốt ve chúng. Coi nè...

Vừa nói, lão vừa lột lớp băng keo bùa chú dán rịt bên ngoài, điệu bộ hiển nhiên nhứt trần đời. Cuốn sách tìm cách cắn, nhưng lão Hagrid đã vuốt ngón trỏ khổng lồ dọc theo gáy sách, cuốn sách rùng mình, mở ra và chịu nằm yên lặng trong tay lão.

Malfoy buông lời chế nhạo:

- Ôi, lũ chúng mình mới ngu ngốc làm sao! Lẽ ra chúng mình phải vuốt ve chúng! Sao mà chúng mình không đoán ra được nhỉ?

Lão Hagrid ngập ngừng nói với Hermione:

- Tôi... tôi nghĩ tụi nó cũng vui chứ?

Malfoy nói hớt:

- Ôi, vui kinh khủng khiếp đi ấy chứ! Quả là khôn ngoan, tống cho tụi này những cuốn sách cứ lăm le cắn đứt tay tụi này ra.

Trông lão khổng lồ có vẻ buồn. Harry nghĩ mình cần phải lên tiếng, nên ngài nhắc:

- Trật tự đi, Malfoy. 

Hagrid tiu nghỉu bảo:

- Vậy thôi... vậy là các trò đã có sách và... và bây giờ thì các trò cần Sinh vật Huyền bí. Phải. Vậy để tôi đi dắt chúng lại. Chờ một chút...

Lão sải bước nhanh đi xa khỏi bọn trẻ, chẳng mấy chốc đã mất tăm ở phía khu rừng.

Malfoy nói thật to:

- Chúa ơi, nơi này điêu tàn hết chỗ nói. Lão đần đó bày đặt dạy học, tao mà nói cho ba tao biết, ổng thế nào cũng điên tiết lên...

Harry phải lặp lại:

- Im đi, Malfoy.

- Cẩn thận đó, Potter, đằng sau mày có một viên giám ngục Azkaban kìa...

Mẩu chuyện bị cắt ngang đột ngột bởi tiếng ré của Lavender:

- Ối… Coi kìa!

Lavender rú lên, chỉ về phía bên kia của bãi chăn thả.

Một đám những sinh vật quái dị đang phi thẳng về phía học trò. Cát bụi tung theo sau chúng. Chúng có thân, đuôi và chân của ngựa, nhưng chân trước, cánh và đầu là của một con gì giống như đại bàng khổng lồ, với cái mỏ to màu thép, hết sức hung tợn, và đôi mắt màu cam rực. Móng vuốt của chân trước dài sắc, bấu chết người như chơi. Mỗi con quái thú ấy đều đeo vòng cổ bằng da dày, nối với một sợi xích dài, và đầu tất cả những sợi xích đó đều nằm gọn trong lòng bàn tay to của lão Hagrid. Lão đang lơn tơn chạy theo sau đám quái thú vào bãi chăn thả.

Nhưng Harry sững người nhìn, ngạc nhiên và thân thuộc. Chúng mang cho ngài cảm giác như những con Hải Du tại Scarborough, tuy hơi khác. Hải Du thân thiện và dễ e thẹn, nhỏ nhắn hơn so với những hình thù vĩ đại trước mắt. Ngài thấy lớp áo óng ả, chia nửa hết sức mượt mà của lông vũ sang lông thú, đủ sắc màu - từ xám bão tố cho tới màu đồng, màu hột dẻ bóng lưỡng, màu ráng hồng hoặc đen như gỗ mun. Lão Hagrid đã buộc chúng vào hàng rào, hớn hở khoe:

- Đây là những con Bằng Mã! Thấy chúng đẹp không? Vậy đó, các trò làm ơn xích lại đây một chút… 

Nhưng không ai có vẻ muốn làm theo. Harry, không dứt mắt ra nổi chúng, ngài đã bước nhanh tới vài bước, trong khi Ron và Hermione cũng thận trọng tới gần hàng rào. Lão Hagrid xoa tay vào nhau:

- Bây giờ, điều trước tiên các trò phải biết về Bằng Mã là chúng rất kiêu hãnh, rất dễ bị tổn thương. Đừng bao giờ xúc phạm chúng, kẻo toi mạng như chơi.

Malfoy và hai chú vệ sĩ bắt đầu rì rầm trò chuyện. Lão Hagrid tiếp tục giảng:

- Các trò phải đợi đến khi những con Bằng Mã tỏ dấu hiệu trước tiên. Phép lịch sự, hiểu không? Các trò bước về phía một con Bằng Mã, nghiêng mình chào và chờ đợi. Nếu như con Bằng Mã cúi chào lại thì các trò được phép chạm vào nó. Nếu nó không cúi chào thì liệu hồn mà tránh xa móng vuốt sắc của nó, bởi vì mấy cái móng vuốt đó gây thương tích đau đớn lắm đó. Rồi, bây giờ ai muốn xung phong nào?

Nghe nói tới đây, đám Bằng Mã hung tợn hất cánh và nện chân lên đất. Dường như chúng không thích bị cột như vậy. Lũ học trò càng thêm nghi ngại, lùi mấy bước xa hơn. Harry nói:

- Để con. 

Ngài chưa bao giờ được chiêm ngưỡng tử tế dáng hình của một con Hải Du. Không một ai tại Scarborough được làm thế, nó như điều cấm kỵ trong lặng thầm. Hầu như ngài chỉ phán đoán qua tiếp xúc.

Tiếng hít hơi sâu vang sau lưng ngài, cả Lavender lẫn Parvati đều thì thầm:

- Ôi, đừng, Harry. Bạn không nhớ lời bói trà của bạn sao?

Harry quay lại, trấn an:

- Không sao đâu, chúng là những sinh vật hiền lành. Tin tôi đi.

- Trông chúng chẳng có vẻ gì là thế...

Không giải đáp lòng sầu muộn của hai cô bé, ngài trèo qua hàng rào, tiến tới bãi chăn thả. Lão Hagrid vui mừng la lớn:

- Giỏi lắm, Harry! Được rồi... để coi trò làm ăn ra sao với con Buckbeak.

Buckbeak là một con bằng mã lông xám đầy kiêu hãnh. Lão Hagrid tháo vòng cổ và đưa nó rời bầy đến trước mặt ngài. Nó ngó ngài bằng đôi mắt màu cam dữ tợn, trong khi lão Hagrid thầm thì nhắc:

- Bây giờ cứ thoải mái tự nhiên. Trò nhìn vào mắt con Bằng Mã, cố gắng đừng có chớp mắt - Bằng Mã không tin tưởng trò đâu nếu trò cứ chớp mắt lia lịa...

Harry làm theo, không chớp mắt. Ngài thấy con quái thú có vẻ hài lòng, nó tiến thêm một bước nhỏ thăm dò. Nghe lời chỉ dẫn của lão Hagrid, ngài cúi chào ngang tầm mỏ của chúng. Và tiếng lão Hagrid reo ngạc nhiên kế đó:

- Ồ, trò may mắn lắm, Harry! Nó đã chào trò, cùng lúc trò cúi xuống. Đây, các trò nhìn coi. Đây là cách chúng ta tiếp xúc với Bằng Mã. Thấy chứ, chúng sẽ rất dễ gần nếu chúng ta lịch sự!

Lũ học trò bạo dạn tới gần hơn.

Harry thẳng người dậy, thấy Buckbeak khuỵu hai chân trước có vảy xuống nhún chào, đúng là cách chào của những con Hải Du. Ngài nhẹ nhàng vỗ về cái mỏ của nó:

- Chào em. 

Tiếng hoan hô ồ lên rất to từ bên kia hàng rào. Lớp học có vẻ sôi động hơn, ai cũng muốn thử. 

Buckbeak lim dim mắt, trông có vẻ khoái. 

- Tôi thích hành động này đó.

Harry sửng sốt ngó lên. Con Bằng Mã lom lom nhìn ngài, từ trong mỏ nó, tiếng người phát âm rất rõ:

- Cậu có thể vỗ lên trên xíu không?

- À… được chứ…

- Cảm ơn. Lão già kia chả hiểu tôi nói gì…

Con Bằng Mã đột ngột ngừng lại. Hai bên chằm hăm nhìn nhau. Lão Hagrid phá giải cuộc hội thoại kỳ lạ đó bằng cách gợi ý với ngài:

- Được đó, Harry. Bác cho là có lẽ nó chịu cho con cưỡi một vòng đó!

Con Buckbeak ngán ngẩm bảo:

- Người ta luôn muốn cưỡi tôi sau khi chào tôi. Thứ quái quỷ! Nào, leo lên đi cậu bạn! Ở chỗ...

Lão Hagrid giục:

- Ngay phía sau chỗ nối với cánh, và lưu ý là con chớ có nhổ một cái lông vũ nào nha, Bằng Mã không khoái vụ đó đâu.

Harry chưa từng thử làm việc này. Ngài vụng về leo lên. Mới yên vị, không chút báo trước, lão Hagrid đã phát vào mông con vật, và đôi cánh một thước rưỡi của nó sải rộng ra, vút lên trời. Ngài chỉ kịp ôm lấy cổ nó, nhưng có tiếng cảnh báo đe nẹt ngay:

- Cậu liệu hồn là đừng bứt cái lông nào của tôi đấy. 

Harry nói to, vì gió đang át tiếng ngài:

- Em có thể bay chậm lại chứ?

Con Bằng Mã dễ tính tới bất ngờ: 

- Tốt thôi. 

Cơn gió rát dần dịu lại, Harry cảm nhận cánh nó đập bên sườn chân từ tốn hơn. Ngài áp người xuống lớp lông để ôm cổ nó, ngắm cảnh sắc mây từ trên cao. Thú thực, đây là trải nghiệm không dễ chịu. Lớp lông vũ mềm mượt cứ tuột khỏi tay ngài, và ngài chẳng tìm đâu ra chỗ bấu víu. Bằng Mã dường như sinh ra chẳng để cho người cưỡi. 

- Bầu trời hôm nay rất đẹp. - Buckbeak nhận xét, - Tôi thích bay trên trời. Cái vòng xích thì tôi không khó chịu gì, nhưng tôi thấy hơi bị tù túng. 

- Phải, đúng là rất đẹp. 

Harry tán đồng với lời Bằng Mã nói. Ngài ngắm các ngọn cây rừng ở xa xa, chúng cao và thon thả như thân hình một cây kẹo cứng, cũng hùng vĩ như rặng núi đồi nơi rừng thẳm ý mật. Con Bằng Mã chở ngài thêm vòng nữa quanh bãi chăn, rồi đáp xuống đất giữa tiếng hô phấn khích nhiều người. 

Thành công của Harry khiến đám học sinh thêm bạo dạn. Chúng hè nhau leo qua hàng rào. Lão Hagrid tháo xích cho các con Bằng Mã, đâu đâu cũng thấy lũ học sinh đang cúi chào chúng. Ngạc nhiên là Malfoy cũng gia nhập. Ngạc nhiên hơn nữa, con Buckbeak cũng chịu chào lại Malfoy. 

Harry, lần nữa có dự cảm không may về chuyện này. Ngài lẳng lặng tới gần. 

Malfoy vỗ mỏ con vật, dài giọng khinh khỉnh:

- Mánh này dễ ợt. Tao đã biết ngay là vậy, đến thằng Harry còn làm được... Tao cá là mày đâu có gì nguy hiểm, phải không mậy? 

Thằng đó nhe răng cười: 
- Phải không mậy, con cục súc bự tồ xấu xí?

Chuyện xảy ra nhanh như chớp rạch ngang trời. Malfoy ngã lăn quay ra đất và rú gào khủng khiếp, kinh hãi trông. Lão Hagrid đang vật lộn với con Buckbeak để tròng vòng vô cổ con nó, trong khi nó cố lao tới sống mái với Malfoy. 

- Trò không chết đâu! Trời ơi! Ai đó… Các trò bình tĩnh, bình tĩnh đi. Thằng bé không làm sao cả…!

Lão Hagrid cuống quýt, vội vã trấn tĩnh đám học trò. Hermione đã nhanh chân đi mở cổng rào để lão Hagrid ẵm người bị thương qua. Ron và nhiều đứa khác hớt hải theo sau lão. 

Còn Harry, hứng một đòn của con quái thú, máu me ràn rụa, đang ngất trong lòng lão khổng lồ. Không rõ sống chết thế nào. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net