Hồi 10: Ủa alo?!?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau hôm đó tới tận cuối năm, sự vô hình mà Ellen yêu quý cuối cùng cũng chịu trở lại. Cái không khí yên bình, tĩnh lặng không bị ai làm phiền đối với cô là vô cùng tuyệt với.

Thề, Ellen dạo này trông yêu đời, tràn đầy sức sống ra trông thấy. Sáng đi học tối về làm ổ trong chăn, tuyệt nhiên không hề có một drama nào tìm tới cô nữa.

Và dường như sau chừng đó thời gian ,vũ trụ cũng đã thấy chán với cái cảnh sống bình thường này. Thành ra vào một buổi tối đẹp trời, phiền phức không hẹn mà lại hello với Ellen.

Ellen nhớ hôm đó cô đi ngủ sớm lắm, tại thi cũng xong rồi mà giờ thì cũng chẳng có mấy chuyện phải để tâm nữa. Nên thành ra ăn xong bữa tối là cô đã lăn đùng ra ngủ.

Và Ellen chắc chắn là lúc cô nhắm mắt cô đang nằm trên chiếc giường thân yêu của mình, đắp chiếc chăn thêu hình hoa cúc quen thuộc. Vậy thì vì cái cớ gì, khi cô tỉnh dậy lần nữa bản thân đã lạc trôi đến một nơi lạ huơ lạ hoắc nào đấy.

Mà chuyện thì chẳng dừng lại ở đấy đâu, khi đối diện chỗ cô nằm lại là người mà Ellen ghét cay ghét đắng, giáo sư Quirrell

-Ác mộng à.... Sợ thật đấy đm....

Cô lầm bầm, theo phản xạ lần nữa nằm ra đất tính tóan cố gắng thoát khoỉ giấc mộng.

Nhưng cay cú thay, tuy cô đã nhắm mắt nhưng cái mùi ngai ngái thum thủi cứ vấn vít ngay đầu mũi làm thiếu nữ hương khống nhà ta cọc zl.

Ác mộng này không chỉ có hình mà còn có mùi, hồi nữa có khi nào có tiếng luôn không trời.

-Ellen White...

Cái giọng trầm trầm vang lên như một cái tát vang dội với Ellen. Cô ngay lập tức nhảy dựng, nhìn kẻ đang đứng cách mình không xa với đôi mắt mở lớn.

ĐM hình như đéo phải mơ.

Len :Giờ mới biết....Thất bại....

-Gi....giáo...sss...sư.Thầ...thầyy....thầy..e...ee..emm

Ellen không biết từ lúc nào đã lây luôn cái bệnh lắp bắp của người đối diện. Cô nhìn thầy, thầy cũng nhìn lại cô. Hai thầy trò nhìn nhau, trong không khí tĩnh mịch lại càng thêm phần mờ ám.

Bình thường nhìn cô đối đầu với thầy vậy thôi chứ thật ra Ellen gan nhỏ lắm. Bị bắt cóc từ phòng riêng ra, không sợ là xạo.

-Ellen White..

Quirell đột ngột lên tiếng, nhưng không còn là cái tông giọng trung và run rẩy mọi hôm. Thay vào đó là một giọng nói trầm, khàn đặc và có phần hơi đáng sợ.

À không phải hơi đâu, Ellen sợ vãi beep.

Bạn cứ tưởng tượng cái ông thầy hiền làng nhút nhát lúc nào cũng cam chịu để bạn chọc ghẹo mọi khi nay lại đổi cái giọng trầm trọng mà nói chuyện với bạn xem.

Thề có Merlin, Ellen cảm thấy mình sắp xỉu .

Nhưng chưa...chưa dừng lại đâu...

Trong lúc Ellen còn chưa kịp lấy lại tinh thần sau pha hú hồn nhưng không ra thần hộ mệnh, giáo sư Quirell chợt quay lưng lại, cái khăn chùm tím lịm mọi khi cũng được lấy xuống. Thứ mà đáng lẽ là một cái đỉnh đầu, nay lại mang hình thù của một gương mặt.

Nhăn nhúm và xấu bỏ mẹ.

-Cái này??

Ellen nhíu mày, nỗi sợ ban nãy không chỉ không biến mất mà càng tăng lên gấp đôi, gấp ba.

Giáo sư có hai mặt, theo nghĩa đen luôn ấy, thì phải làm sao???

Online chờ gấp !!!!

-Ellen White..

Cái mặt kia lên tiếng, đúng cái tông trầm khàn ban nãy. Uầy hóa ra không phải giáo sư giấu bản chất thật mà do cái mặt còn lại của ổng. Làm Ellen sợ gần chết.

Mà khoannnn.... Giấu bản chất thật và giấu một mặt khác thì khác đéo gì nhau nhờ.

-Ellen White..

-Kêu kêu cái gì mà kêu. Nói gì nói đi. kêu tên quài ai biết đâu mà lần.

Cô nạt, đúng là nãy giờ Ellen hơi bối rối đấy nhưng mà không có nghĩa là muốn gì cũng được nha.

-Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám vô lễ với chúa tể hả?

Quirell chợt hét lên làm Ellen suýt thì rớt luôn cái nết xuống mé sông. Đm sức chịu đựng của độc tôn nhà White có giới hạn nha.

Mà khoan... Giáo sư mới nói cái gì ấy... Cái gì mà chúa tể.....

Chúa tể nào???\

Đừng nói là.... Chúa tể HẮC ÁM á

Giờ mà Ellen nói mình ổn thì chắc chắn đó sẽ là một lời nói dối.

Mà Ellen là học sinh ngoan.

Mà học sinh ngoan thì không biết nói dối.

Nên...Ellen đéo ổn ...

-Ellen White.

Gương mặt kia lần nữa gọi tên cô. Thiệt lòng là Ellen muốn khuỵu lắm rồi đó. Nhưng là một con người moạnh mõe, Ellen vẫn cố mà nuốt ngược nước mắt vào trong bày ra vẻ tốt đẹp nhất mà đáp lại

-Dạ, bác chúa tể đây có gì mà gọi cháu quài vậy?

Đừng ai bảo Ellen hèn... mặc dù đôi khi Ellen hèn thiệt.

Nhưng mà bạn cũng phải thông cảm đi chứ, cái danh chúa tể hắc ám đâu phải là hàng trưng bày, hàng này sát thương chuẩn cao lắm. Một cái Avada là Ellen thấy ông cố ngay lập tức cho mọi người xem

-Ellen, theo ta, ta cần ngươi

-Thôiiiiii, cháu chọn chức nghiệp người qua đường, chức nghiệp chúa tể hắc ám như bác đừng có dây vào cháu.

Ellen không nhịn được rên rỉ, sợ chúa tể một,sợ dây vào mười.

Dây vào chúa tể hắc ám không chỉ ngày ngày làm việc ác, tiếng xấu gánh còng lưng mà còn có nguy cơ bị nhồi máu cơ tim suy nhược cơ thể vì phải làm vừa lòng vị boss khó tính này.

Nhất là nguy cơ 99,99% nhan sắc đi vào lòng suy thoái nữa.

Cứ nhìn giáo sư Snape xem, có khác gì con dơi già lọm khọm không cơ chứ.

Ngay cả chúa tể hắc ám nay còn phải kí sinh trên người khác là hiểu rồi.

Nên là, Ellen xin phép nhường lại slot nhé.

Nhưng mà trước đó, cô cũng cần biết một chuyện.

-Khoan, cho cháu hỏi xíu. Tại sao bác lại chọn cháu? Đừng nói tại cháu thông minh, trường nhiều người thi điểm cao hơn cháu nhiều.

-Năng lực của ngươi, nó hữu dụng.

-Hả??? Cháu thì có năng lực gì hữu dụng chứ.

Ellen cau mày, nhìn bác chúa tể này gian lắm. Có khi nào....bác tính kí sinh trên người cô không nhờ.

Sợ quá...sợ quá...

-Giả kim thuật. Nữ học trò của Nicolas Famel.

Chúa tể hắc ám nói, cái vẻ như ta đã biết cả rồi của hắn khiến Ellen hơi khó chịu.

Thu lại bộ dạng thiếu nữ e ngại của mình. Cô đứng dậy từ trên mặt đất, gương mặt lúc này chỉ còn một vẻ lạnh tanh.

Ellen tưởng mình đã che giấu tốt lắm rồi chứ. Hóa ra vẫn có người biết cơ à.

-À...biết rồi à. Biết rồi thì thế nào đây? Tôi cũng không có ý định hợp tác.

-Ellen White, ta coi trọng tài năng của ngươi. Chỉ cần đi theo ta nhất định ngươi sẽ không bị bạc đãi.

-Không bị bạc đãi à....

Ellen nhướng mày, cô dường như nghe thấy tiếng gì đó từ bên ngoài thì phải.

Thiệt là, vận may không thấy đâu, phiền phức toàn chủ động kéo tới.

-...Tiếc ghê. Hay là thế này đi, nếu ngài sống sót qua được hôm nay tôi sẽ xem xét.

Nói rồi Ellen giật đứt chiếc vòng tay màu bạc của mình.

Chỉ thấy thân thể cô lóe lên một tia ánh sáng trắng sau đó trực tiếp biến mất vào hư vô.

.

.

.

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net