Bạn đời linh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Băng Lương Tửu

Editor : Lycometis

Nguồn : Tấn Giang

CP : Salazar Slytherin x Godric Gryffindor

E/N :

_Đây là tiểu kịch trường của đồng nhân Vận mệnh - Ngàn năm sau, hoàn toàn không phải đoản văn độc lập, không liên quan tới chính văn, chỉ là não động bạn đời linh hồn thôi.

_Fic chưa có sự cho phép của tác giả, bản dịch phi thương mại, vui lòng không reup.

_Recommend hệ liệt Vận mệnh - Ngàn năm của Băng Lương Tửu. Tuy phần 1 BE nhưng phần 2 HE nhen. Phần 1 cực kì cực kì ngọt ngào dễ thương, là câu chuyện Godric và Salazar tự sa vào lưới tình lẫn nhau và quá trình bốn người sáng lập tạo nên Hogwarts, ai sợ BE thì trực tiếp bỏ qua 10 chương cuối, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm đâu. Qua phần 2 là góc nhìn của học trò hai người, nên nếu chỉ quan tâm kết cục của xà tổ và sư tổ thì có thể đọc tầm chương 66, 67 trở đi UwU

___________

Thiết lập bối cảnh : Khi một người có bạn đời linh hồn sinh ra, tên của bạn đời sẽ biểu trên cơ thể của người đó bất kỳ vị trí nào.

Từ lúc còn rất nhỏ Godric đã bắt đầu ngóng trông trên người mình có thể xuất hiện tên của người khác. Khi bé hắn không hiểu ý nghĩa của bạn đời linh hồn, nhưng tối thiếu dưới sự chỉ dạy của Alger, hắn biết đó sẽ là một người cực kỳ phù hợp với hắn, có thể cùng hắn chơi đùa, đi thám hiểm, cùng hắn làm tất cả mọi thứ.

Thế nhưng đến tận lúc mười lăm tuổi trưởng thành, trên người Godric vẫn chẳng có ấn ký linh hồn nào. Hắn rất mất mát, tự giễu cười cười với thầy mình : "Chắc là con không có bạn đời linh hồn đâu..." Chuyện này cũng không lạ gì, trong giới Pháp thuật, chỉ một bộ phận Phù thủy mới có được bạn đời linh hồn, mà hiển nhiên hắn không nằm trong nhóm phần tử may mắn này.

Alger nghĩ nghĩ, nói : "Có lẽ là chưa ra đời..." Cũng có trường hợp bạn đời linh hồn chênh lệch tuổi tác.

Godric bĩu môi, vừa nghĩ đến bạn đời của mình còn chưa sinh ra, thế có cũng như không, hắn chẳng thèm.

Alger sờ sờ cánh tay, đột nhiên thở dài : "Lúc ta mười hai tuổi đã xuất hiện tên của bạn đời linh hồn."

"Cái gì ?" Godric kinh ngạc, hoàn toàn quên bản thân uể oải. Hắn vẫn luôn cho rằng thầy mình không có bạn đời, kết quả thế mà có ? Thầy đã ba mươi tuổi, vậy vị bạn đời kia hiện tại mười tám ?

Hai mắt Godric tỏa sáng, "Cô ấy tên gì ? Thầy chưa tìm được cô ấy sao ?"

Alger vò đầu : "Trước đây ta không muốn đi tìm, lúc đó không phải cô ấy vẫn còn là đứa trẻ sao ?" Dừng một chút, trước giờ ở cùng học trò tùy tính đã quen, gã thì thào : "Bây giờ... Nếu trên người cô ấy không có tên ta thì xấu hổ lắm..." Bạn đời linh hồn cũng xuất hiện tình huống đơn phương. Tính cách Alger có chút tự ti, thế là do dự mãi vẫn chưa đi tìm.

Godric lập tức khuyên nhủ : "Không tìm sao biết được, con còn muốn có sư nương mà !" Thiếu niên tóc vàng mặt dày đòi thầy mình cho xem ấn ký linh hồn trông như thế nào, chỉ thấy trên cánh tay Alger có khắc một dòng chữ thanh tú duyên dáng : Helga Hufflepuff.

Alger đỏ mặt kéo tay áo xuống, ngược lại an ủi học trò : "Cho nên con không cần gấp, coi như bạn đời linh hồn xuất hiện trễ chút... Nhìn từ góc độ khác chẳng phải con càng có thêm thời gian đi thám hiểm sao ?"

Godric vốn rộng rãi, tính cách cởi mở, nghe vậy cũng chẳng thấy có vấn đề gì. Nghĩ kĩ thì không có bạn đời linh hồn cũng đâu phải việc gì lớn, giới Pháp thuật rất nhiều Phù thủy không có bạn đời mà vẫn tốt đấy thôi. Hắn có bạn bè, có sở thích, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ, rất tốt. Lại nói, bạn thân của hắn Rowena cũng không có bạn đời linh hồn, sau này không tìm được vợ thì cùng nhau sống qua ngày, việc gì phải lo.

Godric chỉnh đốn tâm tình, vui vẻ lôi kéo thầy mình ra ngoài đi thám hiểm, lấy mỹ danh là hỗ trợ tìm sư nương, cả đường đi đều ồn ào khiến Alger đau đầu. Chưa được mấy hôm, Alger nhân lúc đồ đệ đi vào rừng thu thập dược liệu bèn âm thầm rời đi trước, để lại tờ giấy hẹn gặp nhau ở thị trấn Muggle.

Thiếu niên tóc vàng đi thám hiểm một mình vẫn rất vui vẻ. Không lâu sau gặp được một nhà mạo hiểm tóc đen, nhìn qua hình như bằng tuổi hắn, tay nghề nướng thịt cực kỳ đỉnh.

"Chúng ta đi cùng nhau đi ? Tớ tên Godric Gryffindor, còn cậu ?" Godric cười hì hì ngỏ lời mời.

Chỉ thấy thiếu niên tóc đen dường như ngây ra một chút, rồi bình tĩnh liếc mắt, sau một lúc lâu, giọng nói trong trẻo vang lên : "Salazar Slytherin."

"Tớ phụ trách dẫn đường, cậu phụ trách nướng thịt, hai ta cộng tác nhé !" Godric vui sướng tổng kết, đôi mắt xanh lam rực rỡ xán lạn : "Siêu đỉnh !"

Salazar nhìn thiếu niên tóc vàng một chốc, sau đó rũ mắt xuống không nói lời nào.

Godric không thấy y phản đối, đương nhiên coi như đồng ý, vui vẻ lôi kéo bạn mới lăn lộn trong rừng đến quên trời quên đất. Thời gian dần trôi qua, hắn phát hiện người bạn mới này cực kỳ lợi hại, tay nghề nấu ăn khỏi phải bàn, đã vậy dù gặp bất kỳ nguy hiểm nào cũng xử lý được, chữ viết còn đặc biệt xinh đẹp, chỉ là không thích cười. Nhưng khuôn mặt non nớt cũng chẳng nghiêm túc nhiều, ngẫu nhiên có thể thấy được vẻ ngốc ngốc rất đáng yêu, ví dụ như bệnh mù màu với không phân biệt được trái phải, lấy chuyện đó trêu y rất vui.

Salazar lại lần nữa ngồi bên đống lửa nghe Godric kể chuyện đi thám hiểm trước kia cho y nghe, vừa kể vừa khoa tay múa chân, cả khuôn mặt đều tràn ngập sự hưng phấn, mái tóc vàng kim dưới ánh lửa lập loè trông cực kỳ xinh đẹp. Salazar quay đầu, nhìn chằm chằm ánh lửa ngẩn người, tay trái không tự chủ được phủ lên cổ tay phải, nơi đó có một cái bao tay, hay nói thật ra, nơi đó có một cái tên.

Godric phát hiện sự bất thường của đối phương, vừa nhìn thấy cổ tay phải của y lập tức sững sờ, trong lòng đột nhiên hoảng hốt. Hắn biết ấn ký linh hồn xuất hiện ở cổ tay rất phổ biến, vì che giấu, không ít Phù thủy sẽ mang bao tay, cho nên thiếu niên trước mặt có bạn đời linh hồn rồi sao ?

Godric ấp úng mở miệng : "Cậu có bạn đời linh hồn ?" Dừng một chút liền nói tiếp. "Tớ hỏi chút thôi, không có ý gì đâu..." Loại chuyện riêng tư này người bình thường sẽ không tùy tiện đề cập đến, chỉ là Godric không nhịn được.

"Có." Salazar ngẩng đầu, thanh âm trong trẻo, rất nhanh đã hỏi ngược lại : "Còn cậu ?"

"...Không có." Godric uể oải cực kỳ, khô khan đáp lại, rất không dễ chịu.

Salazar âm thầm nắm chặt tay trầm mặc, sau đó Godric cũng không biết nên nói gì cho phải, bắt đầu trầm mặc theo. Hắn không khỏi khinh bỉ chính mình, bạn tốt có bạn đời linh hồn là chuyện tốt, thế mà bản thân vẫn cứ không thể vui nổi. Là ghen ghét sao ? Từ lúc nào mà hắn trở thành người thích ghen tị ?

Chuyến đi tiếp tục. Lúc này, trong rừng bỗng xuất hiện hai nhà mạo hiểm, người thiếu nữ trong số đó chính là Helga Hufflepuff. Godric lập tức kinh ngạc, hoàn toàn không để ý lễ tiết chạy đến xác nhận : "Trên tay thầy tôi có tên cô. Thầy ấy tên Alger, còn cô thì sao ?"

Thiếu nữ tóc nâu đỏ bừng mặt, nam nhân lớn tuổi bên cạnh chợt lộ ra khuôn mặt tươi cười : "Thật khéo, thầy của cậu đâu ? Ngài ấy bao nhiêu tuổi ?"

"Ba mươi." Godric trả lời ngay. "Thầy ở thị trấn phía trước."

Nam nhân nói với thiếu nữ : "Tôi đã nói rồi, không cần phải lo mà. Elvira kém tôi tận mười lăm tuổi, cô chỉ kém có mười hai thôi đấy."

Helga le lưỡi, lại nhìn về phía Godric, cảm thấy ngại nên cũng không hỏi nhiều, thế là bốn người đi về hướng thị trấn bên trên. Elvis lớn tuổi rất săn sóc thay Helga tìm hiểu tin tức của Alger.

Godric không chút để ý bán thảm giùm thầy mình : "Tính tình thầy tôi rất tốt, đánh sẽ không đáp trả, mắng cũng sẽ không nói lại. Thầy ấy đã sớm muốn đi tìm cô, nhưng sợ trên người cô không có tên ngài ấy, nên..."

"Thật ngốc." Elvis xen vào. "Đã có tên thì nên tìm đến sớm sớm, tiên hạ thủ vi cường, cố gắng trân trọng, chẳng lẽ sau này còn chạy được ? Có biết là lâu ngày sinh tình không ? Bạn đời linh hồn đại biểu là hai người phù hợp, nhưng yêu sẽ càng tự nguyện bên nhau. Lùi vạn bước mà nói, dù sau này chạy thật, thì cũng chẳng có gì tiếc nuối." Đã toàn tâm toàn ý mà vẫn không thành, thì chia tay cũng có sao đâu.

Helga cho Elvis một cú thúc : "Anh cho là ai cũng giống anh hả ? Đã sớm tìm được Elvira, chăm như chăm con gái..."

"Vợ tương lai của tôi mà, cưng chiều bao nhiêu cũng chẳng đủ !" Da mặt Elvis dày vô cùng.

Lâu ngày sinh tình ? Godric như có điều suy nghĩ.

Salazar im lặng, không nói lời nào, dường như cũng đang suy nghĩ gì đó.

Đợi Godric thuận lợi đưa sư nương tương lai vào tay thầy mình, hắn không ở lại lâu, mà lôi Salazar chạy mất, còn phất tay sau lưng : "Hai người kết hôn con sẽ trở về !" Cặp đôi nọ thích đỏ mặt nhiều như vậy, còn lâu mới xử lý xong hôn lễ, hắn vẫn muốn dạo chơi bên ngoài đấy.

Godric và Salazar tiếp tục làm bạn đồng hành. Lần này Godric rất nhanh đã xác nhận tâm ý của mình. Hắn thích Salazar, coi như đối phương đã có bạn đời linh hồn thì sao, hắn tuyệt đối không dễ dàng buông tha. Mà lấy hiểu biết của hắn đối với Salazar, chỉ cần hai người ở cùng nhau, y sẽ không phản ứng với bất kỳ ai khác, cho dù người đó là bạn đời linh hồn đi chăng nữa.

Salazar chính là người đơn giản mà thuần túy, trong chuyện tình cảm cũng vậy. Hắn thích Salazar như thế.

Godric thận trọng "thông đồng", thận trọng bồi dưỡng tình cảm, từ ngẫu nhiên kề vai sát cánh đến đêm đêm chen lên giường cùng nhau ngủ, từ ngẫu nhiên tiếp xúc tay chân đến ngày ngày hôn chào buổi sáng. Hắn cảm thấy rất nhanh sẽ thu phục được Salazar. Đây sẽ là bạn đời của hắn, là người hắn thích, người hắn chọn.

Salazar thật sự rất thích Godric, y yêu sâu sắc nụ cười rực rỡ đầy sức sống kia. Nếu không phải vì thích, y đã không chạy theo Godric khắp nơi. Chỉ là y còn vài thứ chưa hiểu rõ, thế nhưng y suy nghĩ rất đơn giản, thứ không thể nào hiểu được y sẽ không cố truy tới cùng. Người tới tay, đương nhiên chỉ có thể thuộc về y, không ai có thể cướp đi được.

Hai người thích nhau như vậy, sau đó lăn giường cũng là chuyện bình thường. Thiếu niên tóc vàng trên giường mang theo dáng vẻ khác biệt khiến Salazar rung động không thôi. Lần đầu tiên dây dưa hồi lâu, chờ thoáng nghỉ ngơi lấy sức, bèn không khỏi vuốt vuốt mái tóc dài vàng kim của đối phương, y rất thích màu sắc này, xán lạn vô cùng. Đột nhiên y ngừng tay, dường như nhìn thấy thứ gì đó. Salazar vén tóc hắn qua một bên, lộ ra phần gáy của Godric, ngón tay y sờ lên : "Đây là..."

Godric nằm sấp, đôi mắt mông lung, nghe thấy giọng y mới lấy lại được suy nghĩ, thuận miệng đáp : "Trên gáy ? Là cái bớt." Từ nhỏ trên gáy hắn đã có một cái bớt nguệch ngoạc như gà bới.

Salazar nhìn chằm chằm, thì thào : "Tên của tôi..."

"Hả ?" Godric mơ hồ, sau đó bất chợt tỉnh táo : "Tên gì cơ ?" Hắn chống người dậy, cực kỳ kinh ngạc.

"Tên của tôi." Salazar lặp lại một lần nữa. Sự tình khiến y khó hiểu hiện tại đã tìm được câu trả lời. Y nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ, tiện thể kéo bao tay xuống. Ánh mắt Godric lập tức nhìn qua, bỗng nhiên phát hiện trên cổ tay đối phương thế mà có tên mình : "Cậu...cậu... Tớ là bạn đời linh hồn của cậu ?"

"Tôi cũng là bạn đời linh hồn của cậu." Salazar sờ lên gáy hắn lần nữa. Từ đầu y đã thấy kỳ quái, tưởng là quan hệ đơn phương, nhưng sau đó rõ ràng Godric cũng thích y lại không xuất hiện tên... Y thật sự không ngờ tới, là do Godric không nhận ra tên y.

Của ta, là của ta.

Tình cảm mãnh liệt dâng trào, Salazar ôm hắn vào lòng, lăn lộn Godric đến mức ngày hôm sau người nọ dậy không nổi.

Về sau, Godric cầm bút ký ma pháp của Salazar mà phát ngốc, mấy ký tự nguệch ngoạc như gà bới kia... là xà ngữ ? Việc không nhận ra tên y hoàn toàn chẳng phải lỗi của hắn nhé ! Ai mà ngờ tới tên thế mà không phải tiếng Anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net