Ⅱ. Tử vong, và điều mà tử vong không thể mang đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con chuột: Tới rồi! Tới rồi! Kẻ mang đến nguy hiểm tới rồi!

Con nhện: Là hắn! Là hắn! Hắn rốt cuộc là ai? Loại sinh vật cắn nuốt màu xám! Tụ tập ngủ đông trong bóng đêm!

Con rệp: Cái gì? Cái gì? Có ai đó xâm chiếm hang ổ của Hắc Ám Giả, khiến chúng ta phải mất mạng?!

Chim sẻ: Tôi thấy được! Tôi nghe được! Đó là một con quái vật chưa từng được biết tới, chưa bao giờ xuất hiện! Hắn ăn mòn hết thảy những tên phản đồ dám phản kháng chính mình!

Con rắn: Là của tôi! Là đồng loại của chúng tôi! Hắn là vua của chúng tôi! Chúng tôi thần phục hắn, hắn mang chúng tôi đi hướng huy hoàng!

***

Harry rời khỏi nhà hàng, tính đi mua chút đồ dùng hằng ngày trước khi lượng khách tăng nhiều vào lúc chạng vạng. Cậu đi ra từ chỗ quầy bày bán móc áo, cầm trên tay mấy món đồ rồi đi về phía quầy thu ngân. Đứng ở phía trước cậu, là hai gã cảnh sát của thị trấn đang mua thuốc lá. Bọn họ cau mày, oán giận cái gì đó.

"...Anh đã đến hiện trường chưa? Thật là thảm quá..."

"Đúng vậy! Máu và thịt trở thành một bãi hỗn độn không nhìn ra hình dáng... Ngay cả ruột cũng đều bị rút ra..."

"Đừng nói nữa! Anh muốn khiến tôi không ăn nổi bữa tối hay sao?!"

...

"Ờ thì... thật xin lỗi, xin hỏi có chuyện gì vừa xảy ra sao?"

Thị trấn này không có phát hành báo chí, giờ có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng chỉ có cách đi dò hỏi mọi người xung quanh. Cũng may thị trấn nhỏ này không lớn, tổng cộng cũng chỉ có hơn một ngàn người, đã xảy ra cái gì, tin tức truyền qua miệng nhau thì rất nhanh tất cả mọi người đều biết.

Cảnh sát xoay người, đánh giá Harry.

"Cậu vừa chuyển đến cách đây không lâu phải không? Trời xa đất lạ, trách không được không biết..."

"Nói cho cậu biết, đêm hôm qua, đứa con trai lớn Hayden của nhà Lester ở phía Tây bị giết!"

"Bị giết?"

"Haizz, chúng tôi cũng rất sầu não đây. Vài chục năm qua, trấn nhỏ này vẫn luôn đều rất bình yên, chưa từng xảy ra vụ án mạng nào cả..."

"Hayden mới 26 tuổi mà thôi, ngày thường làm người cũng thành thật, thật không biết là kết thù với ai, bị chết thảm như vậy......"

Cùng tuổi với cậu sao? Còn trẻ như vậy mà đã chết rồi...

"Cậu chưa thấy đâu... Ruột đều thiếu mất một khúc..."

Harry trở lại bên cây piano trong nhà hàng mà cậu làm việc, dạ dày còn đang co rút. Cậu có chút để ý đến vụ án mạng mà mình mới vừa nghe được...

"Hey! Harry!"

Âm thanh quen thuộc truyền đến từ hướng cửa.

"Ron."

"Sao vậy? Hiếm khi nào thấy bồ ngẩn người như vậy lắm đó, anh em."

"Không có gì, chỉ là nghe thấy chuyện của Hayden."

"À.... Vậy thì không ổn thật..."

Ron lộ ra loại biểu tình trộn lẫn giữa sự ghê tởm và tiếc nuối.

"Đúng rồi, chuyện dây đàn..."

"À ha! Mình có giúp bồ hỏi rồi. Dây đàn cello đa số đều được chế tạo bằng kim loại, cũng có loại làm từ ruột dê hoặc da thuộc. Tuy nhiên, mình hỏi Mione..."

"Thế nào?"

"Cũng có khi dùng mạch kinh của động vật."

"Mạch kinh?"

"Đúng vậy, mấy thứ như mạch máu ấy."

"..."

Harry cảm thấy bụng mình càng thêm không khoẻ.

"Không nói cái này! Nói cho bồ một tin tốt! Đầu xuân năm sau, mình sẽ chuyển đến đây. Mình và Mione quyết định sẽ kết hôn vào khoảng tháng 5!"

"Thật tốt quá! Chúc mừng bồ!"

Harry chân thành chúc phúc cho người bạn tốt của mình, Mione là một cô gái tốt, cũng là một vị điều cầm sư ưu tú.

Chỉ còn một tuần nữa là đến lễ Giáng Sinh. Harry suy tư, tuy rằng chỉ có một mình cậu, nhưng cũng cần phải trang trí sơ qua không gian ngôi nhà.

Harry thêm hai khối củi vào trong lò sưởi âm tường, khiến cho lửa đốt mạnh chút. Cậu mở nắp đàn, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bàn phím --

Ánh trăng rơi xuống giữa những phím đàn phập phòng và những ngón tay đang nhảy múa, an an tĩnh tĩnh.

Bản nhạc《Nocturne Op.9 No.2 E Flat Major》của Chopin vang lên từ trong phòng.

Đến phần giữa bản nhạc, Harry ngồi yên lặng một lúc, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cậu mở cửa, Riddle đang đứng ở bên ngoài.

"Mời vào."

"Thật không tồi. Những người tài hoa như cậu không nên bị mai một."

"Anh thích là tốt rồi. Đáng tiếc, không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy."

"Haha."

"Muốn uống chút gì không? Hồng trà? Cà phê?"

"Cà phê, cảm ơn."

Riddle lẳng lặng vỗ về chiếc piano, đem tầm mắt đang dừng trên cây đàn của mình chuyển đến hướng người thanh niên đang đưa lưng về phía bản thân.

"Mời anh."

"Cảm ơn." Riddle nhấp nhẹ một ngụm, "Rất ngon, giống như buổi diễn tấu của cậu vậy, khiến người ta khó lòng quên được."

"Anh quá khen rồi."

......

"Chỉ còn một tuần nữa là đến lễ Giáng Sinh. Thế nào? Không quay về nhà gặp người thân sao?"

"Cậu cũng không phải cô đơn một mình ở đây sao?"

"Tôi không có chỗ để đi." Harry nhún nhún vai.

"Nói như vậy, chúng ta giống nhau rồi?" Đôi mắt màu đỏ đậm của Riddle như phát sáng rực rỡ dưới ánh lửa, khiến cho Harry mê mẩn.

"Xem ra là vậy đó." Harry hướng Riddle cúi người, "Anh nguyện ý cùng tôi vượt qua Giáng Sinh năm nay không?"

"Cậu đang mời tôi sao?" Riddle nâng nâng cằm, bị hấp dẫn bởi đôi mắt màu lục phỉ thúy của đối phương, "Cậu không sợ tôi sẽ làm gì cậu sao?"

"Làm gì? Anh sẽ làm gì tôi sao?" Harry hỏi lại.

"Haha, ít nhất thì hiện tại sẽ không. Nhưng tôi không dám đảm bảo --"

"Anh vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu nhé."

Riddle tựa hồ bị chọc cười, hắn cười khẽ ở bên tai Harry. Hơi thở dính dính ở trên vành tai cậu, làm nửa người cậu cảm thấy tê tê.

"Tất nhiên là tôi nguyện ý rồi. Hơn nữa cầu mà không được, mèo nhỏ."

"Mèo nhỏ?"

"Cậu không cảm thấy rất giống sao?" Riddle kéo ra khoảng cách giữa hắn và Harry, dựa người vào phần lưng của chiếc ghế sofa. Hành động này khiến cho Harry cảm thấy bất mãn và thất vọng, cậu muốn Riddle tới gần bản thân. Điều ấy sẽ khiến cho cậu cảm thấy thật tuyệt vời.

"Ờ thì... Nếu anh nhất định phải nghĩ như vậy thì, được rồi --"

"Haha."

Cuối tuần, Harry rời giường với một tâm trạng rất tốt. Hôm nay muốn đi một khu chợ lớn hơn để mua sắm mấy món đồ dùng cho lễ Giáng Sinh, có thể cậu sẽ bận rộn cả ngày.

Harry khóa cửa kỹ càng, đi lên lầu. Cậu gõ gõ cánh cửa phòng của Riddle --

Không có người đáp lại.

Harry kiên nhẫn đợi trong chốc lát, lại gõ gõ. Nhưng vẫn như cũ là không có người mở cửa.

Ồ, đừng nói là anh ta đã đi ra ngoài nhé... Sớm biết vậy thì cậu đã hẹn anh ta trước đó rồi...

Harry cảm thấy mất mát. Ngay khoảnh khắc cậu đang muốn rời đi, thì cậu phát hiện một tấm thiệp được kẹp ở dưới cửa. Cậu nhặt lên, mở nó ra:

Harry thân yêu, xin hãy tha thứ tôi vì không có cách nào ở cùng cậu hôm nay.

Lễ Giáng Sinh sẽ có một điều bất ngờ chờ đợi cậu đến khám phá.

Yêu cậu, Tom

Tấm thiệp có màu bạc, với đường viền màu xanh lục.

Nét chữ của Riddle tinh tế tiêu sái, ở phần dưới chỗ ký tên có một con rắn nhỏ tạo dáng hình chữ "S".

Nói như vậy, Riddle chuẩn bị quà Giáng Sinh cho bản thân sao?

Nỗi mất mát trong lòng Harry trở thành hư không, cậu vui vẻ cất tấm thiệp vào túi áo.

Harry đi ra Ghost House, thấy hai tên nhóc khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang mân mê cái gì đó ở phía trước chung cư. Trước mặt hai người có một chiếc motor cũ nát.

"Prongs, mình cảm thấy chúng mình có thể sửa xong nó trước lễ Giáng Sinh."

"Nói rất đúng, Padfoot! Bồ nhìn nè, động cơ đã có thể hoạt động một cách thuận lợi rồi."

"Đây đều là nhờ công sức của bồ cả đấy."

"Không cần khách khí. Chúng ta còn cần phải kiểm tra lốp xe một cái..."

"Hey! Bọn nhỏ, các em đang làm gì đấy? Cần giúp gì không?"

Hai tên nhóc ngẩng đầu nhìn về phía Harry.

Đứa nhóc cao hơn tên James, có một mái tóc đen rối bời; đứng bên cạnh nó là Sirius. Harry nhớ rõ hai đứa nhỏ này ở tại lầu hai.

"Không cần đâu, quý ngài."

"Em nghĩ rằng chúng em có thể sửa được nó."

Harry mượn chiếc xe của chủ nhà hàng -- người hiền lành Neville, người vợ Luna của ông ấy nướng chút bánh quy cho Harry. Harry thật thích đôi vợ chồng già này, bọn họ xem cậu chẳng khác gì người nhà cả.

Khi Harry đã mua đủ đồ -- bao gồm dải lụa rực rỡ, vật trang trí, ngôi sao cùng với một cây thông Noel nho nhỏ -- mở xe chuẩn bị về nhà, thì trời đã gần đen rồi. Cậu mở radio lên, ngân nga theo điệu nhạc, nhìn ra đám mây xanh sẫm nơi xa. Máy sưởi trong xe vang lên "rầm rầm", liên tục truyền ra hơi nóng.

Khi trời đã hoàn toàn nhuộm đem, Harry rốt cuộc thấy được tấm bảng chào mừng đã tróc sơn của trấn nhỏ:

Hoan nghênh tới thị trấn Chớ Quên.

Cách nơi cậu ở còn một đoạn đường nữa. Harry dừng lại trước một quán cà phê nhỏ ở ven đường, cậu muốn ăn chút gì đó ấm nóng.

Cậu xuống xe, xoay chiếc chìa khóa trong tay. Đột nhiên, cậu ngửi thấy mùi máu tươi. Trong lòng Harry cả kinh, nhớ tới sự kiện Hayden cách đây không lâu. Cậu dừng lại cẩn thận ngửi ngửi, mùi máu mới mẻ truyền tới từ bụi cây lùn ở ven đường. Harry mở đèn pha ở đầu xe, nhắm ngay bụi cây --

"Ác -- nôn --"

Harry chỉ liếc mắt một cái liền nôn khan ở ven đường.

Ở sau bụi cây là xác chết của một người phụ nữ. Thi thể bị xẻ ra hai bên trái phải như một chiếc hộp đàn, từng cây xương cốt bại lộ ra bên ngoài.

Harry vọt vào tiệm cà phê, bắt lấy người phục vụ đang lên ca.

"Bên ngoài! Mau! Mau báo cảnh sát! Có người chết!"

Người phục vụ kinh hoảng thất thố mà gọi số báo nguy, cùng Harry đi tới ven đường.

"Ôi! Chúa ơi!"

Người phục vụ nôn ở bên cạnh chiếc xe đến nổi không thể đứng thẳng lưng.

Cơ bắp trên cả người Harry đều đang co rút, nhưng cậu lại thật cẩn thận tới gần thi thể, không phá hư hiện trường.

Người phụ nữ đã chết kia Harry cũng không biết là ai. Cô ta có một mái tóc dài xinh đẹp, cho dù ở ban đêm vẫn cứ ánh lên tia sáng màu bạc, đủ để thấy được hồi còn sống mái tóc này suôn mượt thế nào. Harry chú ý tới trên tay trái của thi thể giống như có thứ gì đó, cậu ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét --

Hình xăm?

Trên làn da của thi thể nọ có xăm hình một cái đầu lâu, bên trong đầu lâu chui ra một con rắn nhỏ. Bộ dáng có chút quen mắt.

Nơi xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Những vị cảnh sát đã đến. Harry đỡ người phục vụ đi vào trong tiệm, rót một cốc nước cho cô ta.

"Trời ơi! Thảm quá đi!"

"Đúng vậy, cách chết giống hệt như Hayden vậy... Cái kẻ đã làm ra việc này chắc chắn là một tên điên!"

"Không sai."

Bốn phía bị mấy bóng đèn lớn chiếu đến sáng như tuyết. Harry nhìn thấy một vị pháp y kỳ lạ mặc đồ trắng xách một cái rương đến gần xác chết. Cậu cảm thấy vị pháp y này có chút quen mắt.

"Ngài Dumbledore, cảm ơn ngài đã đến đây trong khi trời đã trễ như vậy."

"Không cần cảm ơn. Đây là trách nhiệm của tôi."

A, là ông ấy. Harry nghĩ tới. Albus Dumbledore, quý ngài rất thích đồ ngọt ở tại lầu ba. Nguyên lai ông ấy là pháp y.

Albus kiểm tra thi thể một cách cẩn thận.

"... Đã chết khoảng chừng một giờ rồi... Ồ... Có vẻ như các ông gặp phải đối thủ rồi, Fudge."

"Ý ông là sao?" Vị cảnh sát trưởng tên Fudge bất an nhéo chiếc mũ ở trong tay.

Albus giơ lên cánh tay trái của xác chết, làm lộ ra hình xăm, lại lấy từ bên trong trái tim của người chết ra một mảnh kim loại nhỏ, mặt trên có khắc cái gì.

"Lord Voldemort... Đây là một vụ án giết người liên hoàn..."

"Không sai, giống như cách chết của Hayden. Tuy nhiên, vụ của Hayden bị lấy đi một khúc ruột, mà cô gái này... lại thiếu một nắm tóc."

"Tại sao?"

"Tôi cũng rất muốn biết tên hung thủ muốn mấy thứ đấy làm. Điều này thật khiến người ta khó hiểu."

......

"Cậu là Harry Potter?"

"Đúng vậy."

Cảnh sát kiểm tra bằng lái của Harry.

"Nói như vậy, cậu là người đã phát hiện thi thể của quý cô Allle?"

"Đúng vậy..."

"Người phục vụ Cho Chang của tiệm cà phê nói, vào lúc khoảng 8 giờ cậu đã dừng xe ở trước cửa quán."

"Đúng vậy, tôi muốn mua chút gì đó để ăn."

"Trước 8 giờ cậu đang ở đâu?"

"Tôi lái xe trở về từ khu chợ lớn, đi mua chút đồ dùng trang trí cho lễ Giáng Sinh."

"Cậu có thể đưa ra mấy tờ hóa đơn đó không?"

"Có thể."

Khi Harry lấy ra đám giấy hóa đơn từ trong túi, thì đụng phải tấm thiệp của Riddle. Không biết Riddle đã về đến nhà chưa... Cậu có chút lo lắng.

"Tôi có thể tạm thời giữ mấy thứ này không?"

"Đương nhiên, xin cứ tự nhiên."

......

Sau khi cuộc thẩm vấn theo lệ thường kết thúc, đã hơn 10 giờ tối, Harry rốt cuộc có thể chở một đống đồ trang trí về tới chung cư. Cậu đã mệt muốn chết, nằm ở trên giường không thể động đậy, nhưng lại không có cách gì ngủ được.

Thử mấy cái âm đơn, tiếp theo là một bản nhạc thành thạo lưu sướng.

Harry nhắm mắt lại, đắm chìm ở âm thanh gợi cảm của đàn cello.

Là 《Op. 15: No. 7, Träumerei》.

Dây G đã chỉnh xong rồi sao?

Harry xoay người, cảm thấy đêm nay sẽ có một giấc mơ đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net