Trò đùa thứ ba mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch: Yên Hy

Harry coi như là nhà đầu tư lớn nhất của cặp song sinh, bị cưỡng chế nhét rất nhiều sản phẩm mới vào trong lòng, cậu có chút khổ não nhét vài thứ đặc biệt yêu thích vào trong túi tiền, còn lại thì đặt xuống kệ hàng.

Còn mặt Ron không thể tin nổi, vừa rồi Fred tính giá cho hàng hóa mà cậu đã chọn, hơn nữa nói không có Galleon thì không được cầm đồ đi. Hiện giờ trong tay cậu chỉ có Mũ phòng chú, đầy là món duy nhất cặp song sinh đồng ý đưa cho cậu.

"Cậu tin không?" Ron đội mũ lên trên đầu, bi thương nói, "Đó là anh trai ruột của tớ."

Bọn họ đi tới bên cạnh Ginny và Hermione, nhìn đến Wendy nhét vào trong tay mỗi cô gái một lọ màu hồng nhạt, sau đó cô nàng đó mở tay ôm hai cô gái một cái một cái, vội vàng rời đi.

"Hai người mua gì đấy?" Xung quanh quá ồn ào, Ron lớn tiếng hỏi.

"Không phải chuyện của anh đâu." Ginny lập tức nói, cô nàng nặng nề nhét lọ vào trong túi, nghiêng đầu nói tới nói lui với bà Weasley.

"Hermione ơi?" Ron nhíu mày lại.

Hermione cũng không chia sẻ cái lọ trong tay với nhóm Ron, không yên lòng nói: "Sản phẩm thần kỳ của nữ phù thủy.... Hai người có hứng thú hả?" Mái tóc màu nâu của cô nàng lung lay theo đầu, "Mọi người nhìn xem đó là ai?"

Bên ngoài tủ kính cửa hàng, Draco Malfoy vừa khéo đi ngang qua, bước chân cậu ta đi vội về một hướng.

Harry cảnh giác nhìn một chút "Hộ vệ" đi cùng cậu ta hôm nay, dường như không có người chú ý tới bọn họ bên này, một bên nói chuyện với Ron và Hermione, bên lấy Áo tàng hình từ trong túi xách ra.

Không ai để ý đến cuộc phiêu lưu của bộ ba, cho dù bà Weasley cũng không nhận ra họ biến mất, bọn họ cũng chắc chắn sẽ không có ai tìm được cả ba. Mặt bà Weasley đầy hoài nghi cũng đành phải thôi, chỉ còn họ bình an đứng trước mặt mình là được.

*

Tiễn bước các học sinh đến mua đồ mua đồ tụ trường, Hẻm Xẻo lại vắng tanh trở lại, ngay cả Tiệm Giỡn của cặp song sinh cũng chẳng khá khẩm hơn, mặc dù khách hàng lớn nhất của bọn họ hiện tại là Bộ ma pháp.

Fred bỏ lại Georgr, đi đến tiệm hỗ trợ Wendy.

"Gindy xin nghỉ phép, anh trai thì đi Pháp." Wendy đưa đồ trong tay cho Fred, "Đặt cái này lên trên cùng."

Fred đứng lên trên thang dựng, nhận lấy chiếc hòm trong tay Wendy, dựa theo chỉ thị của cô cất xong. Tay phải dò lên trên, nắm lấy thanh cầm tầng một, dùng sức kéo một cái, ngừng lại ở vị trí mong muốn.

"Cho nên anh để mình George ở lại trong tiệm hả?" Wendy ở lại trong tiệm ?" Wendy một bên thật cẩn thận sắp xếp lại hàng hóa, một bên hỏi

"Tuần tới em ấy phải rời khỏi ba ngày." Tay trái Fred nắm chặt thanh cầm kia, tay kia thì tùy ý rũ xuống, nhìn Wendy ngồi bên cạnh.

Wendy cẩn thận kiểm kê hàng hóa trong rương, cô ngồi rất ngay ngắn, đầu gối dính chặt vào nhau, một tay chống cằm, tay kia thì đếm mấy cái hộp nhỏ trong rương, đầu lắc lư theo nhịp.

Fred cúi nhìn cô, một đoàn nho nhỏ, cực kỳ muốn dùng sức xoa đầu cô.

Wendy kiểm kê rõ ràng hàng hóa, hai ôm cái thùng, có chút cật lực giơ lên, cô ngửa đầu, tầm mắt bị ngăn bởi cái thùng, đành phải càng không ngừng lặp lại: "Trên cùng, cẩn thận một chút cẩn thận một chút."

Bàn tay Fred vòng qua thùng, xoa bóp ót Wendy một chút, nhẹ nhàng đồng nhất.

Nghe được cô "ưm" một tiếng, tay vừa nhận lấy cái thùng, nhấc cái thùng leo lên vài bậc thang, đặt nó vào đúng vị trí.

Anh nắm lấy bậc thang, đi lui xuống mấy bước, một đôi tay cản anh lại.

Wendy đứng sau lưng Fred, hai tay ôm lấy thắt lưng anh, không cho anh tiếp tục bước xuống.

"Đừng quậy nào." Fred quay đầu, bởi vì sau thắt lưng đã bị Wendy dùng sức đè lại, nên anh chỉ có thể quay người được một độ.

"Là anh quậy trước mà." Wendy không cam lòng nói, bàn tay cô đè lên eo Fred, ngón tay còn nghịch ngợm gãi gãi.

Fred cười một tiếng, một bàn tay rỗng luồn ra sau lưng, chính xác bắt được bàn tay làm loạn của Wendy.

Bàn tay anh rất lớn, bắt được cổ tay Wendy, dùng sức kéo cô qua một bên.

Bởi vì Fred còn đứng trên thang, Wendy cũng không dám phản kháng quá mức, thuận theo di chuyển sang bên cạnh.

Cổ tay cô bị Fred nắm chặt, cánh tay giơ lên thật cao, cũng ngửa đầu nhìn Fred: "Em không quậy anh nữa, đi xuống nhanh đi."

Bàn tay khác của Wendy thì túm lấy áo choàng anh.

Fred không buông tay, chỉ đi lui xuống hai bậc, tay trái nắm lấy thang chống đỡ cơ thể bản thân. Anh khom người thật thấp, thoáng buông tay Wendy ra, lại nhanh chóng đè đầu Wendy lại, dùng sức để cô ngẩng đầu, cúi người cúi đầu, môi dán lên môi cô.

Bởi vì ngửa đầu, miệng Wendy tự nhiên hé mở, khiến Fred dễ dàng đột phá đi vào phòng tuyến này, tiến công đến bộ phận càng mềm mại hơn.

"Ưm——" Wendy phát ra tiếng rên nhẹ, tay túm lấy áo choàng Fred dùng sức, cuối cùng cũng được tự do.

Wendy dồn dập hô hấp vài hơi, mang vẻ hơi oán trách nói: "Em không thể thở được."

Fred nở nụ cười, buông tay thoải mái nhảy xuống thang, thoáng dùng chân đá một cái, cái thang liền trượt vào một xó, hai tay anh nhét vào trong túi, đi theo Wendy ra khỏi nhà kho.

"Muốn uống cái gì không?" Wendy vừa đi vừa hỏi, còn hưng thú bừng bừng đề nghị, "Em biết có một chai rượu ngon bị anh trai dấu trong văn phòng, chúng ta đi trộm uống một chút nhé, được không?" Lúc cô nói những lời này, tay vừa vặn cầm lấy tay nắm cửa, xoay người nhìn Fred, hướng anh nháy mắt một cái, khóe miệng mang theo ý cười giảo hoạt.

Hai người cùng nhau vào văn phòng, Wendy nói: "Anh chờ chút, em đến phòng làm việc của ảnh chọn rượu." Nói xong liền xoay người.

"Nếu không chúng ta thử uống cái này nhé?" Giọng nói Fred kề sát truyền đến trong lỗ tai Wendy, cô nhìn thấy trước mặt xuất hiện một chai nhỏ màu hồng nhạt quen thuộc, bị kẹp giữa hai đầu ngón tay Fred, lung lay trước mắt cô.

"Đó là!" Wendy đưa tay định cướp nó lại, cô xoay người trừng mắt nhìn Fred, vừa dùng sức sờ túi mình, từ trong túi lấy ra một lọ hồng nhạt giống nhau như đúc.

Cô nhìn cái lộ trong tay chính mình, lại đảo mắt nhìn trong tay Fred.

Khóe miệng Fred cong cong, dùng cái chai trong tay huých vào chai của Wendy một cái.

"Cụng ly không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

"Không ——" Wendy lập tức nói, "Anh lúc nào thì..."

"Vera nói em mua ba lọ Thuốc mê tình, cho nên anh muốn biết có phải em muốn hẹn nhau cùng thử không." Fred vừa nói, vừa mở nắp bình ra, "Nếu không phải cho anh uống..."

"Em chẳng qua chỉ tò mò mà thôi." Wendy lầm bầm, không dám nói bản thân đưa một lọ cho Ginny, đành phải chột dạ nhìn chằm Thuốc mê tình trong tay mình, cô trộm đánh giá Fred. Mới thấy anh đã đem miệng lọ Thuốc mê tình tới gần mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái.

Wendy cảm thấy mặt mình đang đỏ lên.

"Còn nhớ lúc tham gia vũ hội Cuộc thi Tam phép thuật, em dùng mùa nước hoa gì không?" Fred đột nhiên không đầu không đuôi hỏi

Wendy nhíu mày, cô cẩn thận suy nghĩ một lát, khẽ lắc đầu.

"Anh đột nhiên nhớ tới nó." Fred ám chỉ nói.

Wendy nhìn Fred, biểu cảm còn có chút mơ màng, nhưng cô lập tức hiểu ra, trên mặt chậm rãi xuất hiện một nụ cười.

Nụ cười này khiến Fred không có biện pháp tiếp tục giả bộ bình tĩnh. Anh quay mặt sang một bên, ngón tay ấn xuống Thuốc mê tình trong tay Wendy, giúp cô mở nắp ra, sau có nhẹ nhàng đẩy nó về hướng cô.

Wendy hào phóng ngửi một cái, gật đầu ra vẻ thâm trầm nói: "Ừm... Em ngửi được mùi chocolate, còn có một chút mùi chanh nhàn nhạt, mùi hoa không biết tên, còn có..." Cô tạm dừng một chút, nghiêm trang nhìn Fred nói, "Trừu tượng hơn, nó là mùi em ngửi thấy mỗi khi vùi vào trong lòng anh."

Biểu cảm "Muốn nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của anh" của Wendy quá rõ ràng, Fred nhịn không được lại hôn cô một cái, đem lửa dục vọng bị cô dấy lên đè xuống.

"Muốn uống thử không ?" Môi Fred cọ qua khóe miệng Wendy, nói.

"Được rồi, thử thôi." Wendy ấp a ấp úng nói.

"Biết cách sử dụng thế nào chưa?"

Wendy gật gật đầu.

"Vậy đọc thần chú nhé."

Vì thế Wendy không chút do dự thi chú, nhìn Fred lấy Thuốc mê tình trong tay cô, ngửa đầu uống hết.

Wemdy mở miệng, sững sờ nhìn Fred.

Fred lọ không trong tay, ngón tay lau khóe miệng mình, cúi đầu nhìn Wendy.

Trên mặt anh xuất hiện một vẻ mặt hoang mang, nháy mắt lại biến ra nụ cười hơi có chút mơ mộng.

"Fred?" Wendy thử kêu tên của anh.

Fred không đáp lại, chẳng qua vẫn nhìn Wendy chằm chằm, sau đó cho cô một nụ hôn sâu.

Một cái lại một cái.

Hôn Wendy đến mức thẹn quá thành giận: "Anh vốn không hề uống!"

"Anh đã uống." Nụ hôn của Fred đã lan xuống vị trí xương quai xanh của Wendy, nhưng vẫn dành ra thời gian trả lời.

"Anh còn giả bộ, nếu thật sự uống sẽ không nhớ được bản thân đã uống Thuốc mê tình?" Wendy đè bờ vai anh lại, kêu to, "Anh cắn em!"

"Anh không uống Thuốc mê tình cũng đã như vậy rồi." Giọng nói trầm thấp của Fred vang lên.

Hết chương 33.

**

Hy: Chương này dịch xong mà nóng cả mặt! Thanh thủy văn hay một chỗ hôn lần nào là quắn quéo lần đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net