Trò đùa thứ hai mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch: Yên Hy

Vừa mới xác định quan hệ yêu đương lại lập tức không gặp mặt suốt mấy ngày nghỉ giáng sinh, ngay khi Fred vào nhà ga đã bắt đầu tìm kiếm Wendy.

Vì vậy sau khi tìm được cô, còn chưa gặp mặt chính diện, trước hết đã hôn trộm một cái, để an ủi nhớ nhung của bản thân.

Môi Fred cực nhanh chạm vào gò má Wendy, mặc dù đây chẳng qua là một nụ hôn phớt qua, nhưng cũng chạm vào làn da mềm mại, trong lòng không nhịn được có cảm giác thỏa mãn. Nhưng lúc Wendy quay đầu lại nhìn anh, anh lại cảm thấy một nụ hôn nhẹ nhàng như vậy hoàn toàn không đủ.

Đôi mắt màu lam của Wendy mở lớn, trong mắt chứa đầy mừng rỡ và ấm áp, còn có khóe miệng nhịn không được nâng lên tạo thành một cười ngọt ngào. Anh nhịn không được muốn bắt lại hôn thêm một chút.

Tiện thể theo bản năng khom người, đầu Wendy đã chui vào trong lòng, ôm chặt lấy anh. Fred có chút thất vọng, nhưng bàn tay đè lại sau thắt lưng Wendy, để cái ôm này càng chặt hơn. Wendy ôm vào trong ngực, cảm giác buồn bực suốt kỳ nghỉ như vừa được sắp xếp lại, mỗi bộ phận trên cơ thể cũng thoải mái thở dài.

Fred rất cao, Wendy nhón chân mới có thể ôm lấy cổ anh, cô có thể cảm nhận được sống lưng cong của Fred, bàn tay anh để phía sau lưng, thậm chí giữ chặt thắt lưng, làm đầu càng gần vào người anh.

Tầm mắt Wendy hướng về phía dưới cổ áo Fred.

Fred ôm Wendy, cảm thấy chính mình giống như rơi vào một đám bông mềm mại, cả người cô đều mềm nhũn, làm anh luyến tiếc buông tay.

Fred có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Wendy áp vào ngực anh, những sợi tóc lòa xòa của cô cọ vào cằm anh, đồng thời cảm nhận được những ngón tay của cô đang cọ vào cổ anh, hơi lún vào trong cổ áo anh... Sau đó một nụ hôn nhẹ bỗng rơi xuống trên khối da gần sau tai.

Sống lưng Fred tê rần, bàn tay càng thêm dùng sức giữ chặt Wendy, anh nghe được Wendy ở trong ngực phát ra một tiếng cười đùa dai, càng thêm dùng sức ôm chặt cô.

Wendy từ trong lòng Fred tránh ra, cười tủm tỉm nói: "Được rồi, sẽ có người nhìn đến mất."

Bọn họ đứng bên ngoài một gian toa xe, cách học sinh trong xe một lớp thủy tinh, những cặp mắt che che giấu giấu đầy tò mò quan sát Wendy cùng Fred.

Fred quay đầu liếc mắt nhìn mấy học sinh cấp dưới này, giơ đũa phép, vẫy một cái, rèm cửa sổ đã bị kéo xuống dưới.

Ngăn cách khỏi mắt ánh mắt tò mò, Fred quay đầu, bản thân muốn tiếp tục nói chuyện với Wendy, phát hiện cô đã mang theo rương hành lý đi về phía trước.

"Này, em không muốn ngồi cùng một toa xe với anh sao?" Fred đuổi theo Wendy, "Rất nhiều thành viên DA đều ở đó." Anh đoạt lấy rương hành lý trong tay Wendy.

Càng đi về đuôi xe, những toa trống càng nhiều, tàu tốc hành Hogwarts trong kỳ nghỉ lễ Giáng sinh tương đối vắng, nhưng Wendy cũng không tùy tiện chọn một toa: "Em phải tìm Elma, cô ấy viết thư nói muốn nói chuyện với em gấp."

Fred nhún nhún vai, đi theo sau lưng Wendy.

Chờ cô tìm được toa xe chỗ Elma, Fred đem rương hành lý của Wendy cất xong, còn chưa nói gì, đã nhìn thấy Elma nhìn anh với vẻ tha thiết mong chờ, trong mắt đều là: Cậu mau đi đi, mau đi đi.

"..."

Wendy đem vẻ mặt không tình nguyện đưa Fred đến cửa toa xe, dỗ dành: "Elma nhất định có chuyện quan trọng muốn nói, chúng ta đến tòa thành rồi gặp nhé."

Cự tuyệt tiếp nhận loại đối đãi lấy lệ này.

Fred đứng ở chính giữa cửa toa xe, không đồng ý dời chân, Wendy nhẹ nhàng khẽ đẩy anh vài cái cũng không có tác dụng gì lớn. Cô ngẩng đầu muốn lườm Fred, ngay khi ánh mắt "đe dọa" của cô sắp chuyển đến Fred, cô nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của anh ở trước mắt cô.

Sau đó, môi cô bị được bao phủ bởi một làn môi khác, cái hôn này đến đột nhiên lại mềm mại, Wendy thất thần, dường như Wendy có thể nghe được tiếng Fred thở, môi họ dán vào lại nhanh chóng tách ra, môi dưới cô lại bị Fred chạm nhẹ một cái.

"Thật nhớ em." Thời điểm Fred kết thúc nụ hôn này nhẹ nhàng nói một câu, cuối cùng anh thưởng thức một chút biểu cảm của Wendy, rồi như chạy trốn rời đi.

Wendy mím môi, môi dưới bị vùi vào bên trong, răng nhẹ nhàng cắn qua chỗ mới bị hôn qua, còn có câu nói nhớ nhung kia, để trong mắt cô đều là ý cười.

Nụ cười này lúc xoay người chống lại ánh mắt sáng quắc của Elma, lập tức hóa thành sự kết hợp của cảm xúc xấu hổ và ngượng ngùng, mặt lại đỏ lên.

"Ngọt ngào nha." Elma trêu ghẹo nói, "Tớ thật sự chướng mắt đúng không?"

Trên thực tế, cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi tách khỏi Fred, trước đây cùng Fred là bạn tốt, đột nhiên biến thành người yêu, làm cô có chút không nắm chắc được thái độ. Tuy rằng càng nhiều thẹn thùng hơn, cứ như chỉ cần đơn độc ở cùng với Fred, suy nghĩ sẽ trở nên hỗn độn.

"Tớ sẽ thẹn quá hóa giận đấy... Nếu cậu còn nói thêm gì nữa." Những lời này thành công làm Elma nuốt xuống mấy câu trêu ghẹo kế tiếp xuống bụng.

Elma tùy tiện hỏi vài câu về ngày nghỉ của Wendy, liền đem trọng điểm nói ra. Cô nàng yêu rồi, ngày nghỉ, cô nàng đã gặp được người trong lòng, một phù thủy lớn hơn cô nàng bốn tuổi.

Elma chia sẻ toàn bộ quá trình với Wendy, còn có thay đổi của tâm trạng của cô nàng. Loại tình cảm thích này càng chia sẻ cùng người khác càng cảm thấy ngọt ngào, càng nghĩ về những chi tiết có ấn tượng tốt vào thời điểm đó sẽ càng thích nó thêm.

Elma ngọt ngào cũng ảnh hưởng đến Wendy, khi cô mừng cho Elma, cũng càng nhớ Fred, dù vừa mới tách ra.

Tốc độ xe lửa giảm lại, lúc còn chưa dừng, Fred đã xuất hiện ở trước cửa toa xe. Để ánh mắt nhìn vào kính cửa, anh cúi người, dùng lòng bàn tay ấn vào sợi dây cửa, nhẹ nhàng treo cẳng tay lên cửa, nghiêng đầu nhìn Wendy bên trong.

Anh hơi híp mắt lại, tạo thành độ cong nghịch ngợm, khóe miệng cũng vểnh lên, núm đồng tiền trên má cũng xuất hiện.

Tim Wendy nhịn không được tim đập tăng lên, mặt cũng cảm thấy càng nóng lên.

Xe lửa dừng lại, Fred cũng ân cần dẫn hai bị nữ sĩ đi ra ngoài, đến bên cạnh xe ngựa, Elma rất có nhãn lực ngồi xe ngựa một mình.

Fred nắm tay Wendy lên một chiếc xe ngựa khác.

Mặt trời đã xuống búi, đêm tối mùa đông càng lạnh hơn, dù trong xe cũng không có nhiều giữ ấm.

Fred ngồi cùng Wendy, tay hai người bọn họ vẫn nắm thật chặt cùng một chỗ, hơi nóng giống như từ nơi tiếp xúc bàn tay lên đến toàn thân cả hai.

"Thân thể ông Weasley thế nào?" Wendy hỏi.

"Ông ấy khôi phục tốt lắm." Fred khoái trá nói, "Lúc chúng ta đến, ông đang ngầm phản kháng mệnh lệnh của mẹ anh."

"Vậy là tốt rồi." Ngữ khí của Wendy cũng thoải mái không ít. Nhưng mà dáng vẻ bà Weasley nghe qua thiệt vất vả.

Trong xe yên tĩnh một lát, nhưng loại yên tĩnh này chẳng làm người ta xấu hổ tẻ nhạt, mà là không khí khiến người an tâm.

Bên ngoài gió mạnh thổi vù vù, còn có thể nghe được tiếng bánh xe cán qua đất.

Fred lắng nghe tiếng thở của họ trong sự lộn xộn xung quanh, đột nhiên cảm giác được Wendy dựa vào càng gần, anh cho rằng cô lạnh, vừa muốn lấy đũa phép, đã thấy bên tai có chút nóng. Đối lập với không khi lạnh lẽo, chất khí Wendy miệng thở ra phả vào trên da thịt, thậm chí còn có cảm giác nóng lên.

"Em cũng nhớ anh." Cô nói.

Hết chương 23.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net